Hiện tại gia chủ Lâu gia chỉ ước gì có thể đánh chết đứa con gái ngỗ ngược Lâu Nhiễm Nhiễm này. Chuyện riêng của Lạc gia thì có liên quan gì đến nó mà một hai phải xen vào?
Có lẽ người khác không biết, nhưng ông ta biết rất rõ Lâu Anh Hoa không đơn giản như những gì bà ta thể hiện bên ngoài, Lâu Anh Hoa là loại người thâm độc và tàn nhẫn. Lần này đứa con nghiệp chướng Lâu Nhiễm Nhiễm của mình hùa theo Lạc Ninh châm chọc Lâu Anh Hoa, chắc chắn Lâu Anh Hoa sẽ ghi tạc chuyện hôm nay, chờ sau này tính sổ một lần. Ông ta không sợ Lâu Nhiễm Nhiễm sẽ bị trả thù, ông ta sợ Lâu Anh Hoa trút giận lên toàn bộ Lâu gia mà thôi. Không biết ông ta đã gây ra tội ác tày trời gì mà lại sinh ra một thứ nghiệt súc tai hoạ lúc nào cũng làm ảnh hưởng đến người khác như nó.
Lâu Anh Hoa đang định tiếp tục tố khổ thì cả người cứng đờ, tuy bà ta lấy lại tinh thần ngay tức thì, nhưng suýt nữa đã không nhịn được mà nảy sinh sát ý trong lòng. Lâu Nhiễm Nhiễm này thật đáng ghét, phá hư chuyện của bà ta hết lần này đến lần khác, đáng chết!
Bà ta hít vào một hơi thật sâu, sau đó bày ra vẻ mặt ẩn nhẫn, thái độ cương quyết và thanh cao, nói: "Miệng mọc trên mặt mấy người, thích đặt điều bịa chuyện kiểu gì cũng được, dù sao thanh giả tự thanh".
Lâu Anh Hoa chỉ có thể làm vậy thôi, nếu không hoàn toàn không có cách nào giải thích rõ được chuyện này. Hơn nữa, bà ta tin tưởng chắc nịch vào thuật che giấu tướng mạo của mình, người ở đây không thể nào nhìn thấu. Càng không thể cho người tới kiểm tra xem bà ta có còn là gái trinh hay không. Chờ trở về Lạc gia rồi, bà ta có rất nhiều cách để ứng phó cho qua chuyện này.
Cũng bởi vì vậy mà Lâu Anh Hoa mới dám bày ra dáng vẻ thanh cao và không chột dạ chút nào, trái lại khiến rất nhiều người cảm thấy lúc nãy Lạc Ninh cố ý đặt điều. Dẫu sao rất nhiều người ở đây am hiểu thuật xem tướng, thật sự không nhận ra rằng Lâu Anh Hoa không còn trong trắng. Dựa trên tướng mạo của bà ta, rõ ràng vẫn là một thân xử nữ.
Lạc Ninh này cũng thật là, sao có thể bôi nhọ một goá phụ như vậy. Suy cho cùng, chuyện một nam thừa tự hai phòng là do gia chủ và phu nhân đề xuất, Lạc Ninh hà tất phải đổ hết mọi lỗi lầm lên một con người đáng thương cơ chứ. Lâu Anh Hoa thủ tiết thờ Lạc Dực Kỳ ngần ấy năm rồi, không dễ chút nào. Bây giờ bà ta muốn có được một mụn con mang huyết mạch Lạc gia, thật ra vẫn có nhiều người có thể thông cảm. Vì vậy họ càng cảm thấy Lạc Ninh và Lôi Lệ Phi quá đáng.
Lâu Nhiễm Nhiễm nhận ra nhiều người đang dùng ánh mắt không đồng tình để nhìn họ, bĩu môi nói: "Thủ đoạn của trà xanh kỹ nữ quả nhiên cao cường".
Thủ đoạn của bà quả phụ giả kiêm trà xanh này còn tinh vi hơn bà già bạch liên hoa nhiều. Người ta đặt bản thân vào thế yếu, lại không giải thích, dùng cách thức im lặng là vàng để phản kháng. Cuối cùng các cô trở thành phường thô tục không được như ý thì sẽ không buông tha.
Lạc Ninh vỗ tay, "Đúng là cao tay ấn, quả nhiên là bà quả phụ giả luôn muốn vấy bẩn ba tôi".
Gia chủ Lạc gia không muốn tiếp tục bị mất mặt nữa, nhịn không được mà quát lên: "Lạc Ninh, chuyện một nam thừa tự hai phòng là quyết định của những người đứng đầu Lạc gia, cô đừng hòng đổ hết tội lỗi và vu oan người khác".
Lạc Ninh nhướng mày nhìn ông ta, "Ái chà, con dâu bảo bối của ông còn chưa lên tiếng cơ mà, mới đó mà đã đau lòng muốn xông lên trước che chở rồi à?".
Cô đúng là muốn chôn xuống mầm mống nghi ngờ trong lòng cả nhà ba người đang yên đang lành này. Cô không tin một người có lòng dạ hẹp hòi như bà lão Lạc gia có thể nhẫn nhịn được chuyện này. Quả nhiên, vừa trộm nhìn một cái đã phát hiện ra đáy mắt bà lão lộ vẻ không vui.
Gia chủ Lạc gia tức giận đến cả khuôn mặt đỏ bừng, "Đừng có nói nhảm, tôi và vợ của thằng cả thật sự trong sạch".
Con ranh đáng chết này quá hiểm, ông ta có chút hối hận vì đã nhiều lời nói ra câu đó.
Lạc Ninh khẽ cười: "Tôi có nói nhảm không thì kiểm tra một cái là biết rồi".
Lần này phu nhân Lạc không nhịn nữa mà lên tiếng, "Cô lại muốn làm gì nữa? Lạc Ninh, cô đừng quá đáng".
Phu nhân Lạc không tin những gì Lạc Ninh nói. Bởi vì bà ta luôn tin tưởng rằng chồng của bà ta một lòng đối với bà ta, không thể phát sinh quan hệ gì với con dâu cả được.
Chẳng lẽ ý của Lạc Ninh là muốn tìm người tới nghiệm chứng xem con dâu có còn trinh hay không chắc?
Làm vậy quá xúc phạm người ta.
Cho dù nghiệm chứng được con dâu cả vẫn còn trinh thì sao chứ, nó cũng sẽ bị người ta chế giễu, làm sao sống ở hòn đảo này được nữa, làm sao lập uy ở Lạc gia được nữa?
Những người có mặt cũng thấy Lạc Ninh ép buộc người ta nghiệm chứng trinh tiết tại chỗ là việc hết sức quá đáng, họ không khỏi cau mày.
Trong lòng Lâu Anh Hoa đang ước gì có thể giết chết Lạc Ninh ngay tại chỗ này, nhưng đây cũng là một cơ hội để bà ta chứng minh sự trong sạch của mình. Bà ta ra vẻ không chịu nổi nhục nhã, nói: "Lạc Ninh, trước đó cô bới lông tìm vết hết lần này tới lần khác, muốn làm nhục tôi, tôi nể tình ba cô cho nên tôi mới nhịn".
"Nhưng cho dù hôm nay tôi có phải tự sát cũng sẽ không cho phép cô làm nhục tôi kiểu này".
Bà ta bày ra dáng vẻ muốn lấy cái chết để chứng minh.
Lạc Ninh trợn trắng mắt xem thường, "Mấy người nghĩ đi đâu vậy? Tôi không hèn hạ tới mức làm chuyện mà mấy người đang nghĩ trong lòng đâu".
Bắt người ta "nghiệm thân"* tại chỗ, đừng nói là bà quả phụ giả không đồng ý, ngay cả những người ở đây cũng sẽ cảm thấy quá đáng, cô không ngốc đến vậy.
(*Nghiệm thân: kiểm tra sự trong trắng của một cô gái nếu được yêu cầu.) - truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad Autumnnolove, những nơi khác đang sử dụng bản edit này đều là tự ý copy. Lôi Lệ Phi đoán là Lạc Ninh vẫn còn chiêu khác. Bởi vì nếu cô thật sự làm theo những gì họ suy nghĩ thì tình huống tốt đẹp trước đó sẽ bị phá hỏng, khiến tất cả gia tộc đang ngồi ở đây cảm thấy phản cảm. Vì vậy ông ấy mới tiến lại gần và chủ động bắc cầu.
"Vậy con muốn nghiệm thân kiểu gì?".
"Người thừa kế của Lôi gia hôm nay nói nhiều quá", gia chủ Lạc thật sự muốn dùng băng keo dán kín cái miệng của đứa con rể này.
Lôi Lệ Phi không sợ người ba vợ này, ông ấy bày ra vẻ mặt vô tội và nói: "Ba, còn không phải là con đang muốn giúp ba chứng minh sự trong sạch sao!".
Gia chủ Lạc không cho rằng thằng khốn này lại có lòng tốt như vậy, ông ta cười khẩy một tiếng rồi nói: "Lão phu không dám làm phiền anh".
"Không phiền, không phiền, ai bảo ba là ba vợ của con cơ chứ", Lôi Lệ Phi mượn gió bẻ măng.
Gia chủ Lạc tức giận chỉ chỉ vào ông ấy, "Anh…anh câm miệng cho tôi!".
Lúc này Lôi Lệ Phi mới buồn bực không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn dùng ánh mắt nghi hoặc và chờ đợi được giải thích để nhìn Lạc Ninh. Khiến gia chủ Lạc và phu nhân Lạc hận không thể tùng xẻo đứa con rể này, không phải là thứ tốt lành gì, trong bụng chứa toàn suy nghĩ xấu xa.
Chẳng lẽ bởi vì con thứ đánh gãy chân của thằng khốn này, nên hôm nay nó cố tình đưa Lạc Ninh tới đây để trả thù Lạc gia?
Từ đầu tới cuối, thằng khốn này không ít lần đứng ở bên cạnh âm thầm khích động. Nhiều khi rõ ràng chuyện đã có thể kết thúc rồi, thằng khốn này lại tiếp tục khơi mào chuyện khác, để Lạc Ninh theo đó mà phát huy. Chắc chắn thằng khốn này đang cố ý!
Nếu Lôi Lệ Phi nghe được tiếng lòng của họ, nhất định ông ấy sẽ thốt lên đầy oan uổng. Ông ấy chỉ đang cố giúp con gái của Lạc Dực Thừa thôi mà, làm gì có chuyện trả thù gì ở đây.
Lạc Ninh càng nhìn càng thấy ưng lão Lôi, quả nhiên là có đóng góp. Cô giải thích nghi hoặc của Lôi Lệ Phi, "Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần phá được lớp ngụy trang trên mặt bà ta là có thể chứng minh được rồi. Dẫu sao cũng có rất nhiều người ở đây am hiểu thuật xem tướng mà".
Lúc này Lôi Lệ Phi đã hoá thân thành một đứa trẻ tò mò, "Làm sao mới có thể phá được lớp ngụy trang đó?".
Ông ấy thật sự rất tò mò. Bởi vì trước đó ông ấy cũng ngụy trang trên mặt để che đi tướng mạo, nhưng Lạc Ninh vẫn có thể nhìn thấu. Vì vậy ông ấy là người duy nhất ở đây vô cùng tin tưởng lời nói của Lạc Ninh. Ông ấy muốn biết Lạc Ninh sẽ làm thế nào để bóc trần được lớp ngụy trang đó, sau này ông ấy cũng có thể cải thiện lớp ngụy trang của mình.
Mọi người nghe Lạc Ninh nói xong mới nhận ra bản thân đã hiểu lầm. Chỉ cần không phải nghiệm thân xử nữ tại chỗ thì mấy chuyện như phá lớp ngụy trang trên tướng mạo vẫn có thể chấp nhận được. Vả lại thật ra trong lòng họ cũng đang hết sức tò mò, muốn bóc trần kiểu gì đây? Ai cũng nhìn về phía Lạc Ninh, muốn xem xem cô đang định làm gì.
Không hiểu vì sao bỗng nhiên Lâu Anh Hoa có linh cảm không tốt trong lòng. Bà ta vừa nghĩ ra một ý tưởng, lập tức đứng bật dậy và nhìn Lạc Ninh bằng đôi mắt rưng rưng.
"Cô chỉ muốn tôi chết đi cho rồi có đúng không? Tôi cho cô được toại nguyện". Nói xong, bà ta đứng dậy, bỗng nhiên chạy lên muốn đâm đầu vào cột.