Lạc Ninh đã từng nhìn thấy hình dáng này của vua rắn rồi, vì vậy không quá bất ngờ. Lúc cô đấu pháp với vua rắn ở hang rắn, cô đã giải quyết được bầy rắn mà vua rắn gọi tới, sau đó nó lập tức biến thành hình dáng giống như bây giờ để đấu với cô. Cuối cùng bị cô áp chế, nó mới ngoan ngoãn thuần phục cô. Nếu chỉ dựa vào đan dược thì một linh vật kiêu ngạo như vua rắn chắc chắn sẽ không nhận chủ.
Lạc Ninh khoanh hai tay lại, chậm rãi nói: "Trông thái độ tức muốn hộc máu này của trưởng tộc Lạc gia, xem ra những lời mà tôi vừa nói khiến ông sốt ruột rồi sao?".
"Muốn bắt tôi về Lạc gia dạy cho một bài học sao?".
"Muốn nhân lúc ba tôi bị giam cầm ở cấm địa, ức hiếp con gái của ông ấy sao?".
Đứng trước ba câu hỏi liên tiếp của Lạc Ninh, sắc mặt vốn đang bình tĩnh của trưởng tộc Lạc gia lập tức tối sầm. Ông ta cười một tiếng đầy mỉa mai: "Cho dù cô không nhìn nhận Lạc gia, nhưng tôi vẫn là ba của ba cô, ông nội dạy dỗ cháu gái có gì không đúng?".
Trưởng tộc Lạc gia đã nhận ra trưởng lão của Hình Pháp Đường hoàn toàn không dám bắt Lạc Ninh bởi vì tín vật. Vậy thì ông ta sẽ lấy tư cách ông nội mà dạy dỗ cháu gái đàng hoàng.
Lạc Ninh cười nhạo ông ta: "Nếu ông có thể bắt được tôi thì có thể dạy".
Trưởng tộc Lạc gia nhìn vua rắn che chắn trước người Lạc Ninh, híp mắt: "Cô chỉ có chút năng lực thế này thôi sao? Để vua rắn của Lôi gia che ở phía trước?".
Lạc Ninh trợn trắng mắt lên, "Phép khích tướng này tôi đã chơi chán lâu rồi, ông nghĩ tôi ngốc lắm sao".
Lôi Lệ Phi sợ chuyện còn chưa đủ nghiêm trọng, cười nói: "Ba (vợ), bây giờ vua rắn đã không thuộc về Lôi gia của con nữa rồi".
Trưởng tộc Lạc gia: "...", tên khốn này đúng là rất tọc mạch. Làm như ông ta không biết vua rắn đã nhận Lạc Ninh làm chủ? Còn cần tên khốn này nhắc nhở nữa sao?
Ông ta liếc nhìn Lôi Lệ Phi bằng ánh mắt chứa đầy ẩn ý, "Xem ra người làm dượng út như anh cũng thương yêu cháu gái quá!".
Lôi Lệ Phi thở dài, nói: "Ba hiểu lầm con rể rồi, con đâu có thương yêu gì đứa cháu gái này, con chỉ sợ chú hai ra được sẽ tìm con tính sổ thôi".
"Bởi vì chuyện lúc trước mà con còn bị anh vợ đánh gãy một chân đấy, con không muốn bị đánh gãy cái chân còn lại đâu".
Trưởng tộc Lạc gia: "...". Đứa con rể này quá không biết xấu hổ, lúc trước tại sao ông ta lại đui mù mà gả con gái qua đó thế nhỉ?
Tập thể Lôi gia: "...". Bị đánh gãy chân mà còn đứng thẳng sống lưng mạnh miệng nói ra nữa, ngoại trừ vị đang đại diện cho trưởng tộc này chắc không còn ai có thể làm vậy. Họ thật sự muốn giấu mặt mũi đi, họ không quen Lôi Lệ Phi đâu...
Lôi Lệ Phi chớp chớp mắt nhìn trưởng tộc Lạc gia: "Con nuông chiều cháu gái sao so được với ba, trực tiếp nuông chiều chị dâu!".
Sắc mặt trưởng tộc Lạc gia càng đen, tên khốn này có ý gì? Ám chỉ ông ta và con dâu cả có chuyện mờ ám sao?
Lạc Ninh nhận ra lão Lôi đang rất tích cực, điều đó đã tiếp thêm nguồn cảm hứng cho cô. Cô lập tức trợn to hai mắt mà nhìn trưởng tộc Lạc gia và nói:
"Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi! Thì ra không cần tôi đề xuất, hai người đã chủ động...".
Cô không có nói gì hết, chỉ có cố tình chừa lại một khoảng không mập mờ cho những người nghe mà thôi.
Sau đó, Lạc Ninh đánh giá Lâu Anh Hoa, vẻ mặt như đã hiểu ra mọi chuyện, "Trước đó tôi đã thấy hơi lạ rồi, nhìn tướng mạo của mụ quả phụ giả này thì thấy, mặt mày phơi phới xuân ý, rõ ràng đâu phải gái trinh".
"Hồi nãy tôi còn không hiểu, chẳng phải nói là chưa động phòng với anh của ba tôi sao? Sao lại không phải là gái trinh thế nhỉ?".
"Bây giờ thì tôi hiểu rồi".
"Chà chà, Lạc gia đúng là rất hiểu tình thú".
Lạc Ninh như đã hiểu ra, "Mọi người có thể bỏ qua đề nghị của tôi, xem như tôi chưa nói gì hết nha, đúng là đề nghị dư thừa".
Lời này khiến sắc mặt của Lâu Anh Hoa thay đổi, sắc mặt của trưởng tộc Lạc gia cũng thế. Lâu Anh Hoa không biết Lạc Ninh có thật sự nhìn thấu cái gì hay không, hay chỉ viện cớ nói nhăng nói cuội.
Trưởng tộc Lạc gia nổi trận lôi đình, "Một lũ nói bậy, bọn bây là một lũ đặt điều".
Ông ta và con dâu cả hoàn toàn không liên quan gì, thật ra bình thường không có tiếp xúc quá nhiều, cũng chính là vì sợ bị đàm tiếu. Bây giờ Lôi Lệ Phi và Lạc Ninh lại nói như vậy, chẳng khác nào vu oan cho ông ta.
Lạc Ninh nói với vẻ vô tội: "Tôi chỉ nói ra vấn đề khi nhìn vào tướng mạo của con dâu cả của ông thôi, tôi cũng không chỉ tên nói họ ai cả, hay nói ông và bà ta sao đó, ông căng thẳng làm gì!".
Lạc Ninh đúng là nhìn ra bà quả phụ giả có điểm bất ổn. Tuy bà quả phụ giả đã lợi dụng thủ thuật che giấu tướng mạo, nhưng chỉ cần không phải là người đạt được cảnh giới Thiên nhân hợp nhất, hoặc người có bí pháp che giấu đặc biệt, cô đều có thể xem được tướng mạo thật sự của đối phương.
Thứ "kỹ nữ trà xanh" không biết đã lén lút tằng tịu với ai, mà còn muốn vấy bẩn ba già của cô, tởm lợm!
Điều quan trọng nhất chính là hiện tại "trà xanh" còn đang thủ tiết ngay tại Lạc gia, tuy chưa có quan hệ vợ chồng thật sự với Lạc Dực Kỳ, nhưng dù sao cũng chính thức là vợ chồng rồi, việc bà ta làm chẳng khác nào ngoại tình.
Lạc Ninh cũng nhìn ra được bà quả phụ giả và "ông nội" rẻ mạt của mình thật sự không có dan díu. Nhưng thế thì sao, những người này ép ba cô bỏ vợ bỏ con, một nam thừa tự hai phòng, đáng bị dư luận chỉ trích. May mà ba cô tâm chí kiên định, nếu không cẩn thận mắc bẫy, thật sự phát sinh quan hệ với chị dâu và có con, e rằng sẽ bị rất nhiều người trào phúng sau lưng.
Ông cụ Lạc, bà cụ Lạc và bà quả phụ giả đều không phải là những bông tuyết trong sạch. Cô sẽ giúp họ nếm trải cảm giác bị người khác khinh bỉ sau lưng bởi vì tai tiếng tình ái này.
Kiếp trước Lạc Ninh bị người ta bôi nhọ rất lâu, cũng không phải bị bôi nhọ vô ích, bây giờ cô đã là một cao thủ lợi dụng dư luận đặt điều vu khống. Bom tấn "ông ngoại và con của vợ kế" thật thật giả giả, giả giả thật thật. Nhờ có chuyện này nhắc nhở mà cô có thể làm thêm phiên bản "bố chồng và con dâu". Chẳng phải bà cụ Lạc rất thích con dâu cả của mình sao, ép buộc con trai của mình phải làm "chuyện tốt" sao, chi bằng nhường chồng lại cho con dâu bảo bối đi.
Lâu Nhiễm Nhiễm bên cạnh tiếp lợi, "Có tật giật mình đó".
Lần này trưởng tộc Lạc gia thật sự phẫn nộ, ông ta không chút kiêng dè mà muốn túm lấy Lạc Ninh. Ông ta nhất định phải bắt con nhóc chết tiệt này về nhà "dạy dỗ" đàng hoàng, cả gan bôi nhọ danh dự của ông ta và con dâu. Song, ông ta lại bị Vua rắn ngăn cản, vì vậy một người một rắn bắt đầu giao chiến ngay trong đại sảnh.
Nếu trưởng tộc Lạc gia chỉ dựa vào võ thuật thì chắc chắn sẽ không đánh lại Vua rắn, còn không biết được chênh lệch sức lực cỡ nào. Vì vậy ông ta bắt đầu vận dụng thuật pháp phong thủy để đấu pháp với Vua rắn.
Vua rắn sống đã mấy trăm năm, còn lớn lên ở một gia tộc phong thủy cổ, vô cùng quen thuộc với việc đấu pháp. Chẳng mấy chốc đã có thể ứng đối từng chiêu một, khiến trưởng tộc Lạc gia vốn dĩ đang chiếm ưu thế cũng bị ép cho liên tục lùi lại. Vua rắn ngửa đầu rống lên vài tiếng.
Trưởng lão Chấp Pháp Đường của Lôi gia biến sắc: "Nguy rồi, Vua rắn đang gọi bầy rắn".
Lôi gia chơi rắn, tất nhiên sẽ hiểu được tín hiệu gào rú này của Vua rắn là gì. Sắc mặt của những người khác cũng thay đổi, sau đó mọi người nhìn thấy từng con rắn từ trong chiếc túi treo bên người của người Lôi gia bò ra, thè lưỡi rồi bò qua bao vây xung quanh trưởng tộc Lạc gia.
Không ai ngờ tới mọi chuyện sẽ diễn biến thế này. Người Lạc gia thấy trưởng tộc bị bao vây, vì vậy đồng loạt đứng lên muốn tham gia cuộc chiến.
Thấy cả đại sảnh sắp hỗn loạn, các trưởng tộc nhà khác vẫn luôn ngồi ngoài xem kịch cảm thấy không thể tiếp tục như thế. Ánh mắt trưởng tộc Tư Không quét qua miếng ngọc bội Lạc Ninh đang cầm, đáy mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu. Nhưng ngay sau đó đã dời tầm mắt đi và chủ động lên tiếng:
"Gia chủ Lạc, hôm nay mọi người tới đây để tham gia đại hội giao lưu, không cần phải làm ầm ĩ như vậy".