Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 399




Ánh mắt người nhà họ Lạc lúc nhìn Lạc Ninh đa phần đều mang theo thái độ phức tạp, mấy vị trưởng lão âm thầm thở dài trong lòng, tiếc thật! Lạc Ninh có thể thu phục vua rắn của Lôi gia thì tài năng bẩm sinh của con bé chắc chắn có thể đứng đầu trong số những người trẻ tuổi của các gia tộc lớn. Nếu được bồi dưỡng đàng hoàng, sẽ có rất nhiều thành tựu trong tương lai. Đáng tiếc, con ranh này không hài lòng về Lạc gia, tính cách điên cuồng ngang ngược và phóng túng, không dễ gì khống chế được.

Còn lại lớp trẻ Lạc gia ai ai cũng ganh tị với Lạc Ninh, thậm chí còn có thái độ không phục cho lắm. Khi Lạc Nguyệt Phượng nhìn thấy vua rắn trên cổ tay của Lạc Ninh, lòng đố kỵ không ngừng gặm cắn cô ta. Vua rắn là báu vật hàng đầu được toàn thể các gia tộc phong thủy cổ công nhận, đã nhiều năm rồi không có ai ở Lôi gia có thể thu phục được vua rắn, Lạc Ninh vừa đến chỉ có mấy ngày đã làm được điều đó. Sao lúc nào Lạc Ninh cũng gặp may hết, vừa lên đảo đã thu hút ánh mắt và sự chú ý của tất cả mọi người rồi.

Lôi Lệ Phi bước đi huênh hoang, dẫn đầu đi đến chỗ ngồi của nhà họ Lôi. Tất nhiên Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm cũng đi theo ông ấy. Đúng lúc này, một chàng trai trẻ ở phía nhà họ Lạc nhìn thẳng Lạc Niinh và nói:

"Lạc Ninh, nhìn thấy người lớn của gia tộc còn không biết mở miệng chào hỏi, không có cấp bậc lễ nghĩa gì cả". Anh ta còn chưa nói huỵch toẹt ra là Lạc Ninh không có ai dạy thôi đấy.

Mở màn thế này khiến người của các gia tộc khác đều lộ ra vẻ mặt chờ xem trò vui. Nhưng mọi người có chút bất ngờ, bởi vì người chủ động kiếm chuyện lại là người nhà họ Lạc. Họ đang muốn xem Lạc Ninh sẽ ứng phó kiểu gì đây.

Thật ra trưởng tộc Lạc gia cũng không ngờ tới người trẻ của gia tộc mình lại chủ động sinh sự trước với Lạc Ninh, ông ấy không khỏi nhíu mày. Nhưng lời cũng đã nói ra rồi, ông ấy không tiện nói thêm gì nữa. Bà lão Lạc ngồi trên ghế gỗ, gạt nắp trà lên miệng tách trà, như thể người vừa bị mắng là không được dạy dỗ không phải là cháu gái của bà ta vậy.

Lạc Ninh ngồi bên phía Lôi gia, cũng không hề đứng dậy. Cô chỉ nhìn chàng trai trẻ kia bằng ánh mắt hững hờ và đáp lại: "Người lớn nhà tôi đều ở lục địa cả, mong anh đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ".

"Vả lại ở đây bao nhiêu người lớn đang ngồi, một đứa trẻ trâu như anh trực tiếp lên tiếng sinh sự với người khác lớn lối như vậy, chẳng những đầu óc không ra gì, mà nhà anh cũng biết dạy con quá chừng".

Câu đầu tiên của Lạc Ninh khẳng định cô và nhà họ Lạc không có dây mơ rễ má gì, mong người nhà họ Lạc đừng chủ động tới nhận họ hàng. Câu thứ hai là quà đáp lễ, châm chọc người nhà họ Lạc không có gia giáo, còn nói lớp trẻ nhà họ Lạc không có đầu óc. Tất cả những người ở đây đều có thể hiểu được hàm ý bên trong lời nói, thành ra sắc mặt của người nhà họ Lạc không được tốt lắm.

Chàng trai trẻ kia không ngờ Lạc Ninh hống hách cỡ này, không biết nên đáp lại thế nào. Sắc mặt anh ta hết sức khó coi, nói tiếp: "Cô đừng quên cô đang mang họ gì".

Lạc Ninh bật cười thành tiếng: "Thì họ Lạc đó, thế thì có thể nói lên điều gì? Có quan hệ gì với các vị?".

"Nếu các vị đã da mặt dày một hai phải tới đây nhận họ hàng thì tôi đành tốn sức tuyên bố với mọi người thêm một lần nữa vậy".

"Tôi, Lạc Ninh, không có bất kỳ quan hệ gì với gia tộc cổ Lạc gia này, sau này xin đừng gộp chung tôi và Lạc gia". Cô lại đảo mắt sang những người nhà họ Lạc, vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Cũng mong người nhà họ Lạc tự giác một chút, đừng chủ động tới gây sự nữa, phiền lắm!".

Những lời này hoàn toàn dẫm nát mặt mũi của người nhà họ Lạc ở trước mắt toàn thể mọi người. Sắc mặt Lạc gia lại càng khó coi hơn, ánh mắt ông ấy thâm trầm nhìn về phía Lạc Ninh và nói: "Lạc Ninh, vậy cô có còn nhớ rõ ba cô là Lạc Dực Thừa không?".

Ý của ông ấy cũng là muốn nhắc nhớ Lạc Ninh rằng, cho dù cô có căm ghét Lạc gia cỡ nào thì ba cô vẫn là người nhà họ Lạc.

Lạc Ninh mỉm cười: "Tất nhiên là nhớ rõ rồi!".

Rồi lập tức nói thêm: "Nhưng tôi cũng nhớ rõ là gia tộc các vị một hai ép buộc ba tôi loạn luân cho bằng được mà, ba tôi không chịu, các vị lập tức bắt nhốt ông ấy".

Sự can đảm của Lạc Ninh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của người nhà họ Lạc, cả gan dám nói rằng trưởng tộc Lạc gia ép buộc ba mình loạn luân ở trước mặt bao nhiêu người ở đây. Sắc mặt trưởng tộc Lạc gia tối sầm, đang định phản bác thì phu nhân Lạc đã đặt chén trà một cái thật mạnh lên bàn với khuôn mặt trầm xuống, trong mắt ẩn chứa vài phần tức giận và chán ghét khi nhìn Lạc Ninh.

"Láo xược!". Bà ta thật sự đang rất phẫn nộ. Quả nhiên là ranh con được sinh ra bên ngoài, thật đáng xấu hổ!

Lạc Ninh cười nhạo, "Cụ ơi, ở đây không phải là nhà của cụ, tôi cũng không phải là người nhà của cụ, cụ bày ra thái độ chủ mẫu cho tôi coi có phải là hơi buồn cười không?".

Phu nhân Lạc đã bị chọc giận hoàn toàn. Bà ta dưỡng nhan rất kỹ, tuy đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn vẻ ngoài cũng mới chỉ ngoài ba mươi mà thôi. Đây là lần đầu tiên có người gọi bà ta là "cụ", thậm chí còn bị mắng nhiếc ở trước mặt mọi người.

"Mẹ cô dạy cô như thế sao? Đúng là con hoang được sinh bên ngoài, cô không muốn nhận tổ quy tông thì thôi, cô cho rằng nhà họ Lạc chúng tôi muốn nhận lại cô chắc?".

Ánh mắt của bà cụ Lạc sắc lạnh lườm lườm Lạc Ninh, nói tiếp: "Tôi cũng xin tuyên bố ngay tại đây, nhà họ Lạc chúng tôi không có thứ con cháu mất dạy như vậy".

Bà ta cũng tuyên bố trước mặt mọi người rằng Lạc gia sẽ không thừa nhận Lạc Ninh.

Lạc Ninh nhướng mày, "Cụ ơi, cho dù nhà tôi không biết dạy con đi chăng nữa, ba mẹ của tôi cũng chưa từng dạy tôi loạn luân à".

"Thành ra về chuyện giáo dục thì tôi hoàn toàn bái phục nhà họ Lạc các vị. Các vị rất có gia giáo, các vị dạy con rất giỏi, được chưa?".

"Mà tôi cũng đã tuyên bố công khai rất nhiều lần rồi, tôi không nhận lại Lạc gia, sẽ không trở về Lạc gia, bây giờ bà tới đây nhấn mạnh rằng Lạc gia không có thứ con cháu như tôi, có thừa thãi quá không vậy?".

"Tuy bà muốn vớt vát một chút danh dự, nhưng mà bà không cảm thấy thật ra là càng làm cho người ta coi thường hơn sao?".

Phu nhân Lạc tức giận tới mức lồng ngực phập phồng, "Cô...".

Phu nhân Lạc luôn coi mình là một quý bà, chưa từng bị người ta mắng chửi một cách thô tục và trắng trợn thế này. Trước kia Lâu Thất mắng chửi trước mặt bà ta, cũng không hề thẳng thắn như Lạc Ninh, vả lại còn thường xuyên bị bà ta dẫn đi đường vòng, cuối cùng rơi vào thế bí. Sao con trai của bà có thể sinh ra một đứa con gái thô lỗ và xấu xa như vậy, bà ta tức giận tới mức lồng ngực đau nhói.

Thấy phu nhân Lạc tức giận đến che ngực lại, người phụ nữ có khí chất dịu dàng ngồi ở vị trí gần ghế trung tâm nhìn Lạc Ninh rất không hài lòng.

"Lạc Ninh, không cần biết cô có thừa nhận hay không, bà ấy cũng là mẹ của ba ruột của cô. Cô nói năng với người lớn như vậy, có phải là rất quá đáng không?". Hôm nay bà ta nhất định phải gắn lên người Lạc Ninh cái danh bất kính với người lớn tuổi.

Lạc Ninh không cần đoán cũng biết thân phận của vị này, cô nhìn bà ta bằng ánh mắt soi mói, "Thì ra đây chính là người dì muốn loạn luân với ba tôi đó à!".

"Trông đúng là xấu thật đấy, thật sự kém xa mẹ tôi, hèn gì ba tôi lại chướng mắt dì".

"Không biết dì có từng nghe câu này chưa nhỉ, gieo gió gặt bão".

Về phần bà ta muốn nói cô bất kính với trưởng bối, cô cũng lười mắng lại. Dù sao cô cũng không có ý định hiếu thuận với bà già sen trắng đó, những người khác muốn nghĩ sao thì tùy. Cô sẽ không bị những thứ gọi là đạo hiếu và lễ nghĩa trói buộc tay chân. Bà già sen trắng tự gây chuyện trước, làm sai bị cô mắng lại, có thể trách ai?

--Wattpad: Autumnnolove--

Lâu Anh Hoa không ngờ Lạc Ninh một tiếng "loạn luân", hai tiếng cũng "loạn luân", bà ta cũng tức giận không kém. Nhưng bà ta còn chưa kịp lên tiếng, Lạc Ninh đã không ngừng chuyển động ánh mắt qua lại giữa bà ta và phu nhân Lạc. Sau đó giành nói trước:

"Thật ra tôi có đề xuất thế này, nếu các vị đã muốn đại phòng sinh ra một đứa con mang dòng máu của Lạc Dực Kỳ, thì cần gì phải đi tìm ba tôi".

"Dứt khoát bảo trưởng tộc Lạc gia và đại phu nhân sinh một đứa là được rồi mà, dòng máu chắc chắn sẽ càng thuần khiết hơn nữa. Dù sao cũng là loạn luân cả thôi, chị dâu và cậu em chồng may mắn, con dâu cả và ba chồng, hình như cũng không có gì khác nhau".

Lời này làm cho mọi người hết sức kinh ngạc, sau đó vẻ mặt hóng hớt càng thêm nhiệt tình. Quả nhiên lá gan của Lạc Ninh không phải dạng vừa, ngay cả những lời thế này cũng dám nói ra, nhưng mà nghe rất hợp tình hợp lý. Có lẽ người nhà họ Lạc cũng không ngờ rằng hôm nay Lạc Ninh lại đối chọi gay gắt với họ như vậy, sau đó chủ động dẫm đạp thể diện của nhà họ Lạc ở trước mắt công chúng. Để xem nhà họ Lạc sẽ dọn dẹp tàn cục này như thế nào, vừa mới bắt đầu đại hội giao lưu đã có ngay một tuồng hay rồi, họ đều rất thích.