Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 371




Lạc Ninh là nữ chính, Lâu Nhiễm Nhiễm là nữ phụ, tất nhiên không thể nói đi là đi ngay được. Hai người họ xin đạo diễn Mạc cho nghỉ phép khoảng một tuần, nhưng trong vòng một tuần trước đó họ phải quay xong các phân đoạn của mình trước thời hạn. 

Biểu hiện của Lạc Ninh rất tốt, hoàn toàn không có cảnh quay nào bị NG. Lâu Nhiễm Nhiễm là lần đầu tiên đóng phim, nhưng cô ấy có tài năng bẩm sinh và học hỏi nhanh cho nên kỹ thuật càng ngày càng tiến bộ, những cảnh phải quay lại cũng ít dần. Đạo diễn Mạc vô cùng hai lòng về hai diễn viên nữ này, cho nên mới cho phép hai người nghỉ phép. 

Trong khoảng thời gian quay phim, bên phía Lạc Trạch Thần cũng có giới thiệu một vài cái tên, toàn bộ đều là con cháu nhà giàu đời thứ hai hoặc đời thứ ba bị chơi ngải, mời Lạc Ninh đến giúp họ gỡ ngải. 

Lạc Ninh tranh thủ thời gian đi xử lý, kiếm được kha khá nhờ vào việc phá bùa gỡ ngải này. Cô nhờ người ta mua giúp một mớ hạt giống dược liệu quý hiếm, đưa về trồng trọt trên núi. 

Hôm nay cô lại gỡ ngải cho một con em nhà giàu từ thành phố khác tới, Lạc Ninh bèn hẹn Lục Tuân ra ngoài ăn cơm. Lúc cô đến nơi, Lục Tuân đã tới được một lúc rồi. Cô bước tới, lười biếng dựa vào người Lục Tuân. 

"Lúc nãy đang định ra ngoài thì có người tới nhà, cho nên em mới tới muộn". Trước đó cô đã gửi tin nhắn cho Lục Tuân, nói rằng bản thân có thể tới trễ một chút. 

Lục Tuân đưa tay ấn nhẹ vào trán Lạc Ninh, "Em nhận bao nhiêu vụ gỡ ngải giống nhau rồi?". 

"Em đã tính rồi, trong vòng chưa đến một tuần, tính cả những con em nhà giàu ở Bắc Kinh và nơi khác tìm đến, khoảng chừng chín vụ tương tự rồi". Lạc Ninh nói tiếp: "Tiến độ điều tra bên anh đến đâu rồi?". 

Lục Tuân trả lời: "Anh điều tra được sau lưng những người này là một tổ chức, chỉ ra tay với những con em nhà giàu không có quá nhiều quyền thế hoặc bối cảnh". 

"Nam nữ đều có, họ cũng không phải thuật sư chuyên nghiệp, chỉ muốn chiếm lấy tiền bạc hoặc tài nguyên thôi". Anh tiếp tục nói: "Anh đã tìm được hang ổ của họ rồi, tuần sau có một thời cơ thích hợp, chắc là có thể hốt trọn cả ổ". 

"Lần này may mà có chuyện của Lạc gia đánh lên hồi chuông cảnh báo, nếu không người của Cục đặc biệt cũng chẳng phát hiện ra sự tồn tại của tổ chức thế này". Cũng có nghĩa là những người này vừa mới ra nghề chưa được bao lâu. 

Lạc Ninh lại hỏi: "Ngoài tiền của ra, họ còn thu thập tài nguyên sao?". 

Lục Tuân trả lời: "Đúng vậy. Ngoài ra anh còn điều tra được một số người lừa được tiền vào tay đều sẽ cầm đi mua rất nhiều dược liệu quý lâu năm, đồ cổ có niên đại, cũng như một số chất liệu tốt có giá cả không rẻ như lá bùa, mực chu sa,...". 

Lạc Ninh nhíu mày, "Xem ra những người này không phải đến đây để lừa tiền, tổ chức sau lưng thật sự không đơn giản". 

"Chờ xem sau khi mọi người triệt phá hang ổ của họ có thể thu được những manh mối có ích hay không, em cảm thấy còn có người đứng sau họ". 

Lục Tuân khẽ cười, nói: "Anh cũng nghĩ thế, người đứng đầu tổ chức kia cũng không phải là chủ mưu thật sự". 

Hai người ngồi với nhau một lúc, Lạc Ninh nói: "Đột nhiên muốn ăn thịt xiên, hay là hôm nay chúng ta đi ăn thịt xiên đi?”.

Không hiểu vì sao Lạc Ninh bất chợt cảm thấy nếu hôm nay không đi ăn thịt xiên thì sẽ bỏ lỡ một chuyện gì đó.

Ngoài cưng chiều ra, Lục Tuân cũng chỉ có thể cưng chiều Lạc Ninh, tất nhiên sẽ không phản đối. Nhà hàng này do bạn của anh mở, hai người họ còn chưa gọi món, cho nên trực tiếp rời khỏi phòng bao. Sau đó lái xe đến đại học Bắc Kinh, đi cửa hàng thịt xiên Lạc Ninh hay ăn.

Lúc này mặt trời đã lặn, nhưng bầu trời còn chưa tối hẳn. Họ đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, kiềm chế hơi thở để giảm bớt sự tồn tại của bản thân, rồi mới bước xuống xe và đi bộ đến cửa hàng. Bãi đỗ xe cách cửa hàng thịt xiên khoảng chừng mười lăm phút đi bộ, còn phải băng qua một con hẻm nhỏ, cũng chính là nơi mà lần trước Lạc Ninh suýt bị tạt a-xít.

Sau khi bước vào con hẻm, Lạc Ninh bật cười: “Lần trước em và Tập Thư suýt nữa thì bị người ta tạt axit ở chỗ này, sau đó còn thúc đẩy một đoạn nhân duyên giữa cô ấy và Hoắc Duệ”.

Lục Tuân cười nói: “Đúng vậy, anh đã nghe Hoắc Dã kể rồi, anh trai cậu ta và Tập Thư đã xác định quan hệ yêu đương”.

Lạc Ninh cũng nói: “Tập Thư nhà em tốt đẹp như thế, anh trai cậu ta lời rồi”.

Tuy Tập Thư và Hoắc Duệ yêu nhau, nhưng trọng tâm vẫn đặt vào công việc, khoảng thời gian này Tập Thư luôn có mặt ở đoàn phim với cô. Cũng chẳng có thay đổi gì, nếu là người khác tìm được một người bạn trai giàu có biết đâu đã nổi loạn rồi. Cho nên bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Tập Thư luôn là một người bạn tốt.

Lục Tuân đang định nói tiếp, chợt thấy sắc mặt Lạc Ninh thay đổi. Sau đó nhìn thấy cô bước vội đến trước một cây cột điện, cẩn thận nhìn xuống gốc cột điện. Anh đi tới và hỏi: “Sao thế em?”.

Lạc Ninh nhíu mày, “Anh có cảm thấy có gì khác biệt không?”.

Lục Tuân nghe xong, cẩn thận tập trung cảm nhận, sắc mặt cũng lập tức thay đổi theo.

“Anh cảm thấy sinh khí và vận may trên người anh đang xói mòn từ từ, tuy tốc độ rất chậm nhưng nó thật sự đang diễn ra”.

Mặc dù Lục Tuân không quá hiểu biết về phương diện phong thủy và huyền thực, nhưng chút năng lực cảm nhận này vẫn có. Anh hỏi: “Cột điện này bị người ta động tay động chân rồi sao?”.

Lạc Ninh gật đầu: “Bị người ta bố trí trận pháp rồi, chỉ cần có người đi ngang sẽ bị trận pháp này hấp thụ sinh khí và vận may ngay”.

“Tuy mỗi người mất không nhiều lắm, ảnh hưởng cũng sẽ không quá nghiêm trọng, nhưng người bố trí trận pháp vẫn có thể thu được rất nhiều vận may và sinh khí của rất nhiều người”. 

"Vả lại bây giờ còn chưa nói trước được điều gì, nhưng người thường xuyên tới lui nơi này trong một khoảng thời gian dài, sinh khí và vận may sẽ bắt đầu bị ảnh hưởng theo. Người bị hút càng nhiều sẽ thường xuyên gặp chuyện xui xẻo hơn". 

Lục Tuân không ngờ có người bố trí trận pháp ở đây, là đang âm mưu gì chăng? Nhà nước và Cục đặc biệt ban lệnh nghiêm cấm các loại trận pháp tà thuật thế này, đã rất nhiều năm rồi chưa từng thấy xuất hiện. 

"Chỗ này gần trường đại học Bắc Kinh, đối tượng qua lại con hẻm nhỏ này ngày thường nhiều nhất là sinh viên, vận may trên người họ không cao không thấp, thậm chí còn có những người rất may mắn". 

Anh cười chế nhạo: "Người bố trí trận pháp này tính toán thật giỏi". 

"Anh báo cáo đi, em có cảm giác sau lưng chuyện này không đơn giản đâu", Lạc Ninh ngừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Em nghĩ rằng người đứng sau tổ chức chơi ngải và người bố trí trận pháp này có liên quan với nhau". 

Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, đột nhiên liên tiếp xảy ra những chuyện thế này. 

Lục Tuân gật đầu, lấy điện thoại ra và gọi đi mấy cuộc điện thoại, đồng thời thông báo người của Cục đặc biệt đến đây kiểm tra vào lúc tối muộn khi không còn ai qua lại trong con hẻm nhỏ này nữa. 

Lạc Ninh hỏi: "Anh có muốn em phá trận pháp này trước không?". 

Lục Tuân trả lời: "Tạm thời không cần, chờ người của Cục đặc biệt đến đây lấy chứng cứ rồi tính tiếp". 

"Cũng không biết ở những nơi khác có trận pháp thế này hay không", đây chính là chuyện mà anh đang lo lắng. 

Lạc Ninh trả lời: "Em đoán là không chỉ một cái này đâu, tốt nhất là anh nên đến xung quanh những công ty lớn và trường học có nhiều người qua lại để kiểm tra thử". 

Ở các công ty lớn đều là người đi làm, năng lực và khí vận đa phần đều rất tốt, tương tự như những sinh viên cao đẳng và đại học. Tất nhiên họ là những đối tượng tốt nhất để xuống tay, trong khoảng thời gian ngắn còn không dễ bị phát hiện. Chẳng hạn như nơi này, chờ đến khi người của Cục đặc biệt phát hiện ra thì rất nhiều sinh viên đại học Bắc Kinh đều đã bắt đầu gặp xui xẻo rồi, muộn màng! 

Lục Tuân gật đầu, "Anh sẽ cử người của Cục đặc biệt ra ngoài tìm kiếm, đồng thời kêu gọi người ở bộ phận phong thủy giúp đỡ". 

Lục Tuân và Lạc Ninh lại có cùng suy nghĩ.