Sau Khi Chia Tay, Tôi Được Ông Trời Phát Người Yêu Mới

Chương 8: Văn hóa cầm đũa




Có lẽ khát vọng sống mãnh liệt đến mức biến thành hữu hình của Diễm đã thúc đẩy hai người giao tiếp tâm linh thay cho ngôn ngữ. Ngay khi cảm nhận được đôi tay xiết chặt mình buông lỏng ra, Diễm nhanh như con cá chạch lách qua người anh rồi ngã nhào trước cửa nhà tắm, cô vừa xoa cổ tay sưng đỏ, vừa mắng:

– Thật sự không thể hiểu nổi anh bạn, đi thì đi mà ở thì ở, ai giữ đâu? Thoắt ẩn thoắt hiện như ma trơi…

Còn chưa nói hết Diễm đã liếc thấy bóng người đứng ở nơi sáng tối giao nhau, biểu cảm không rõ, chỉ có đôi mắt sáng quắc sắc như dao phóng thẳng về phía cô là nổi bật nhất. Diễm ngoan ngoãn ngậm miệng, giơ tay đầu hàng, hòa hoãn nói:

– Bình tĩnh nhé ông bạn, ông thấy đấy, tôi không báo công an, cũng không nhân lúc ông gặp nạn mà giở trò đồi bại, công dân tốt uy tín luôn. Nên là có gì từ từ nói!

Thấy đối phương tuy không trả lời, nhưng cũng không nhảy bổ tới cắn vào động mạch chủ của mình hay bắt đầu bò trên trần nhà bằng bốn chân, Diễm cẩn thận từng cái hít thở, chậm rãi đứng dậy, đi giật lùi đến bên bàn bếp, với tay lấy một túi đồ.

Trong suốt quá trình, ánh mắt hai người không rời khỏi nhau một giây nào, cảnh giác cao độ, chắc do mỗi người đều sợ người kia ăn thịt mình.

Diễm lôi từ trong túi ra một bộ đồ thể thao nam màu đen trắng đơn giản, nhìn nó rồi lại nhìn ông bạn babydoll trông vừa buồn cười vừa đáng sợ, bối rối chưa biết làm thế nào.

Cô chỉ chỉ vào anh, giơ vạt áo lên rồi chỉ chỉ vào mình:

– Anh… đang mặc… đồ của tôi. – Vừa xua tay, vừa lắc đầu, rõ ràng từng chữ nói: – Không, không ai mặc vậy cả.

Nói xong, ném bộ quần áo về phía anh:

– Mặc cái này.

Tướng quân nhíu mày đưa tay đón được, nhìn Diễm bằng ánh mắt khó hiểu.

Diễm hết kéo áo mình, lại chỉ vào người anh, vẻ mặt đầy tin tưởng và khích lệ, cố lên, muốn tái hòa nhập cộng đồng thì trước tiên phải biết mặc quần áo. Sau đó cô còn lịch sự đẩy cửa nhà tắm lại – hơi đạo đức giả vì cái gì cần thấy cũng đã thấy hết rồi.

Lần thứ hai, Diễm đắn đo có hay không nên báo bảo vệ, cuối cùng lại tặc lưỡi chọn không báo.

Khoảng hai, ba mươi phút sau, khi Diễm đã nấu xong bữa trưa với canh rau đay, bí ngòi xào tỏi và tôm kho thịt, đảo lại nồi cơm, cuối cùng người bên trong phòng tắm cũng chịu đi ra.

Diễm vừa trông thấy liền nhướng mày, bật ngón cái, gật đầu lia lịa: Ô kê lắm bạn ơi, rất đẹp, như người mẫu!

Nếu đôi môi xinh cười lên tí thì còn đẹp nữa.

Tướng quân mặt mũi lầm lì u ám, trong cả ngày hôm nay dự là sẽ không có chuyện cười đùa gì cả. Anh cảm thấy thể diện của mình đã mất hết vì cái thứ trang phục kì quặc, ngắn cũn cỡn, chỉ có một lớp, chất vải lại mềm sõng sượt, mặc như không mặc của “dân dị vực” này, nhưng bộ đồ trên người trông còn đỡ đốt mắt hơn bộ trước đó, cho nên vẫn miễn cưỡng mặc vào – mất khoảng năm phút để mặc, hai mươi phút còn lại thì là để dằn vặt bản thân và quyết định bước ra.

Mãi về sau anh mới biết, như vậy người ta gọi là “Sốc Văn Hóa”.

Diễm đã bày cơm lên bàn, rụt rè chỉ vào ghế ở đối diện:

– Anh ngồi đó đi.

Tướng quân chậm rãi bước tới, kéo ghế ngồi xuống.

Chó cưng của Diễm hoàn toàn không nhìn thấy chủ nhân ở bên kia bàn, nhảy lên ngồi cạnh tướng quân, quấn quít tới mức làm Diễm hoài nghi đây là vốn là chó của anh ta, mình vô tình mua phải của ăn trộm.

Nhưng dù thế thì cha sinh cũng chẳng tày mẹ dưỡng cơ mà? Cô giả vờ không trông thấy thằng nghịch tử kia nữa để đỡ đau lòng.

Diễm xới cơm, đặt bát đũa lên bàn trước mặt anh, e dè nói:

– Anh ăn đi, không ăn không uống thuốc được, anh bị thương khá nặng đấy. – Thấy sắc mặt đối phương không quá tệ nữa, cô mới an tâm hơn một chút.

Bữa cơm không có món gì cầu kì, nhưng với một người quanh năm suốt đời đóng quân ở biên ải thiếu thốn đủ điều như tướng quân thì đã là thịnh soạn lắm rồi. Vô thức nhớ đến quê hương, trong lòng anh lại cuộn lên trăm mối tơ vò, nghĩ về Thúc Giang và những mật chỉ, nghĩ về chiến mã thân yêu… Nghĩ về người anh mãi mãi chỉ dám cúi đầu nhìn vạt áo thêu chỉ bạc của nàng lướt qua trước mắt.

Rèm châu chợt vén, mười năm tương tư.

Lúc này, dung mạo mà tướng quân ghi lòng tạc dạ đang ở ngay trước mặt anh với khoảng cách gần chưa từng có. Mắt hạnh môi đào như một khuôn đúc ra, nhưng thực sự không có chút phong phạm nào của nàng cả, hành xử kì cục, hơi ngớ ngẩn, lại còn vô cùng… bạo dạn.

Chẳng biết nghĩ đến cái gì, vành tai tướng quân thoắt cái đỏ lựng lên, từ đầu đến cuối không nhìn về phía đối diện thêm một lần nào.

Diễm là người đơn giản, gặp vấn đề gì phức tạp quá não bộ sẽ tự động đơn giản hóa, thấy anh chần chừ mãi không động đũa liền nhướng mày hỏi:

– Sao vậy? Sợ có độc hay gì?

Cô chép miệng, thôi được rồi, sau đó liền ăn thử mỗi thứ một chút để trấn an người đàn ông cực kì thiếu cảm giác an toàn này. Nhưng rất nhanh, Diễm lại nghĩ mình đã nhìn ra chân tướng thực sự, reo lên:

– À, à, à, anh không biết dùng đũa có phải không?

Tướng quân không biết Diễm đang nói gì, những ngữ điệu quá bắt tai khiến anh vô thức nhìn theo.

Diễm lập tức giơ tay cầm đũa của mình lên, gắp cạch cạch mấy cái, còn xoay cổ tay theo các góc độ khác nhau để anh nhìn cho rõ.

– Đây, cầm như thế này này!

Tướng quân thở dài khẽ đến khó phát hiện, đợi cô nàng trình diễn xong mới bình tĩnh bê bát cơm lên, cầm đũa với một tư thế mà coi như là ngồi ăn cơm độn sắn cũng vẫn lộ ra vẻ tuấn tú, nhã nhặn.

Dương Hoàng Diễm:?

Diễm im lặng ngồi xuống, quyết định bắt đầu ăn uống chứ không đi rước nhục vào thân nữa.

Nghĩ vậy nhưng cô vẫn không kìm lòng được, thỉnh thoảng lại hiếu kì ngẩng lên nhìn đối phương. Tướng ăn của người này rất từ tốn, gọn gàng, không hề giống với ấn tượng ban đầu anh tạo ra cho cô.

Ủa mà người này chẳng chịu ăn thức ăn gì cả, toàn và cơm không, Diễm nhíu mày nghĩ, rồi với lấy một đôi đũa mới, kiên quyết gắp thức ăn vào bát cho anh.

Tướng quân nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.

Diễm buồn phiền giải thích, chẳng biết cho ai nghe hay là cho chính mình nghe:

– Ăn uống như vậy sao có sức? Khoẻ lại rồi tự tìm đường về nhà đi, chứ tôi giữ anh làm triển lãm chắc?

Hai người không nói với nhau câu nào nữa, tập trung vào phần mình, bữa sóng gió cuối cùng cũng kết thúc.