Vẫn có người bảo vệ ở cổng khu chung cư, nhưng Phương Du sẽ không đưa Phương Cần về ở đó. Mặc dù cô rất hy vọng mẹ có thể nhìn thấy nơi mình sống, ngay cả khi mẹ cô đã thấy rất nhiều lần qua video, vẫn sẽ có sự khác biệt nếu nhìn tận mắt.
Nhưng bây giờ cô không còn cách nào khác ngoài việc đặt một phòng tiêu chuẩn trong một khách sạn cách công ty không xa.
Sau khi chuyển hành lý của Phương Cần vào phòng, Phương Du mỉm cười thoải mái: "Mẹ, lần này không đúng thời điểm." Cô nói với đôi mắt sáng ngời, "Nhưng ngày mai và ngày kia là cuối tuần, con sẽ dẫn mẹ đi tham quan những nơi ở Thủ đô, không để chuyến đi của mẹ trở nên vô ích ".
"Con đang nói cái gì vậy?" Phương Cần nheo mắt, "Mẹ tới đây là vì việc của con."
"Con không sao mà."
Phương Du vừa nói vừa quay một vòng: "Mẹ xem nè con đâu có bị gì đâu. Những xáo trộn nhỏ này không là gì cả, độ nóng của việc này cuối cùng sẽ qua thôi. Đừng quá lo lắng cho con."
"Con nói đừng lo lắng thì mẹ có thể không lo lắng sao? Chuyện lớn như vậy mà con không thèm nói với mẹ, con nghĩ mẹ không hiểu chuyện à? Tiểu Du, con đừng coi thường mẹ con, mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm!
Nghĩ đến đây, Phương Cần tức giận. Bà tức giận vì trong số những bình luận đó, có người đã chà đạp con gái của bà đến tận cùng, cho rằng cô không xứng đáng với Tiết Dịch.
Tiết Dịch là ai, cho dù là trai hay gái, Phương Cần cũng không quan tâm, bà chỉ quan tâm đến đứa con gái duy nhất của mình. Bà đã lên mạng tìm kiếm thông tin toàn bộ câu chuyện. Sau đó, bà mới lên ý tưởng sơ bộ, xem vé máy bay có đắt hay không, thậm chí cũng không buồn để ý nhiều đến giá vé, bà chỉ muốn đến với con gái mình càng sớm càng tốt.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ bình thản chẳng màng đến thế sự của con gái, bà lại càng buồn hơn.
Nếu không có những người đó, Phương Du sẽ không rơi vào tình thế có nhà mà không thể về. Hai người chỉ có thể ở trong khách sạn xa lạ này, bà muốn nhìn xem căn phòng nơi con gái mình ở.
Phương Du im lặng nghe mẹ nói, sau đó đi tới trước mặt Phương Cần, vươn tay ôm lấy mẹ mình, cô thật sự rất tủi thân: "Mẹ, cảm ơn mẹ đã đến."
Cô có thể tỏ vẻ bình tĩnh trước mặt Đàm Vân Thư, bởi vì Đàm Vân Thư cũng có liên quan, cô không muốn ỷ lại vào Đàm Vân Thư.
Nhưng trước mặt mẹ mình, cô không cần phải mạnh mẽ như vậy.
"......"
Phương Cần vỗ nhẹ vào lưng con gái, thở dài: "Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi." Bà
dừng lại, lo lắng hỏi: "Vậy con có thích Tiết...Tiết gì đó không?"
"Không thích ạ."
Nghe thấy câu trả lời của con gái, Phương Cần không hề thư giãn, bà suy nghĩ trong hai giây rồi nói: "Tiểu Du, người ở thành phố lớn khác với bà con ở thôn xóm nhỏ bé của chúng ta. Mẹ chỉ hy vọng con có thể tự bảo vệ mình. Bên cạnh đó, việc con có yêu đương hay không không quan trọng, dù sao mẹ cũng không thúc ép con kết hôn. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc và vui vẻ." Bà lại vỗ lưng con gái, "Trước đây mẹ đã khiến con vất vả quá nhiều, làm con gái của mẹ thật ủy khuất..."
"Sao có thể như vậy được? Con là cô con gái hạnh phúc nhất trên đời." Phương Du cười toe toét.
Hai mẹ con trò chuyện thêm một lát rồi đi ăn tối, như thể cuộc trò chuyện có thể kéo dài bất tận.
Gần hai tháng không gặp Phương Cần, Phương Du cảm thấy mẹ mình trông hơi khác.
Không dễ để nhận ra khi gọi video thông thường, bây giờ mẹ cô đang ở trước mặt, Phương Du không khỏi cảm thấy mẹ mình trong rất mệt mỏi, nhưng rồi những sự thật tốt đẹp lần lượt được lộ ra.
Phương Cần đi ngủ vào khoảng mười giờ. Bà đã lo lắng trong thời gian qua, đây cũng là lần đầu tiên bà đi máy bay nên rất hoảng sợ, gần như kiệt sức.
Phương Du đang tựa vào đầu giường, lướt điện thoại, trò chuyện với bạn bè.
Tuy nhiên, cô không có bất kỳ liên lạc nào với Đàm Vân Thư, bởi vì tình thế hiện tại không hoàn toàn thích hợp, điều này khiến Phương Du cảm thấy hơi bất an.
Lẽ ra không nên như thế này, mục đích đồng ý tiêu khiển Đàm Vân Thư là để chấm dứt chuyện quá khứ đã qua, chứ không phải như lúc nói lời tạm biệt với Đàm Vân Thư hôm nay, ý tưởng tiếp tục chuyện hẹn hò này lại nảy sinh.
Phương Cần đến đúng lúc, gần đây cô đã quá thân thiết với Đàm Vân Thư, cô đã không thể chịu nổi khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Đàm Vân Thư vào buổi sáng.
Cô phải lúc gần lúc xa, lúc lạnh lúc nóng, mặc dù điều này thật khó khăn với cô.
Bây giờ rõ ràng là một cơ hội tốt, Phương Cần đã mua vé máy bay lượt về vào sáng thứ Hai, cô sẽ dành cả cuối tuần cho mẹ. Đến lúc đó, những người kia cũng đã giải tán, cô có thể về nhà mình.
Nghĩ đến đây, Phương Du lại mở Weibo.
Hiện tại, tài khoản Weibo của cô vẫn chưa bị tiết lộ, có thể vì không ai biết đến tài khoản này, bảng tin của cô vẫn bình yên. Cô chỉ cảm thấy tâm tư bấn loạn, không có tin tức gì để đọc.
Cuối cùng, cô cam chịu mở WeChat, lướt qua lịch sử trò chuyện WeChat với Đàm Vân Thư.
- Nếu cậu không nhìn thấy mặt tôi, không tính là gặp mặt.
- Không sưng.
- Cậu có bị cảm lạnh không?
......
Tin nhắn không có nhiều, có thể nhanh chóng lướt hết, Phương Du bất ngờ bị cơn buồn ngủ tấn công, một lúc sau liền cảm thấy muốn đi ngủ.
Cũng vào một tối thứ bảy, Phương Du đã thử dùng phương pháp này để thôi miên chính mình.
Nhưng ngay khi cô lướt xong, một tin nhắn mới hiện lên trong cửa sổ trò chuyện.
Đàm Vân Thư đã gửi một bản đồ tư duy.
Trước khi bấm vào bức ảnh, Phương Du còn tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng, sau khi bấm vào thì lại rơi vào trầm tư.
Bản đồ tư duy này chỉ đơn giản là bản tường thuật cuộc sống của Đàm Vân Thư, kể về những gì Đàm Vân Thư đã làm sau khi chia tay cô, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ "nhớ cậu".
Nhớ cậu khi ăn, nhớ cậu khi tắm, nhớ cậu khi đọc sách, nhớ cậu khi xóa bức tranh.
Lúc nào cũng nhớ về cậu.
Hơn nữa, thời gian của mọi việc cũng được đánh dấu, chính xác đến từng giờ từng phút. Điều này ngẫu nhiên khiến người ta phải "suy nghĩ", lúc đó Phương Du đang làm gì? Đang trò chuyện? Hay mua sắm? Hay ăn cơm? Hay đi tắm?
Phương Du đè xuống khóe môi sắp nhếch lên của mình, ném ra dấu "?" với quá khứ.
Đàm Viên Viên: [Lúc 11:02 tối ngày 29/06/2024, cậu đang trò chuyện với tôi.]
*1102:
một đời, một kiếp, không ai khác, chỉ có hai ta.
Đàm Viên Viên: [Tôi cần điền vào.]
Phương Du không khỏi bật cười, liền mở to mắt nhìn Phương Cần đang ngủ ở giường bên cạnh, cô lại nhìn màn hình điện thoại, trả lời: [Mẹ tôi đang ngủ.]
[Cậu rất nhớ tôi phải không?]
[Phải.]
Phương Du nhắn địa chỉ khách sạn.
Khách sạn này tương đối gần công ty, cách khách sạn Quân Linh không xa, tính ra chỉ có 4 hay 5 km thôi.
Hơn mười phút sau, Phương Du lặng lẽ thay quần áo, lấy thẻ phòng đi ra ngoài.
Đàm Vân Thư đậu xe gần khách sạn, chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy.
Phương Du trông giống như đang đi nhờ xe, mở cửa ghế sau, ngồi xuống cạnh con thú bông gấu trúc.
Đàm Vân Thư phụ trách lái xe, đóng vai người tài xế
Xe lại lên đường, hòa vào đại lộ rộng rãi.
Bàn tay của Phương Du theo thói quen đặt lên đầu con thú bông, đầu ngón tay gõ nhẹ, nhìn chằm chằm vào Đàm Vân Thư đang lái xe một cách nghiêm túc. Nhưng từ góc nhìn của cô, tất cả những gì có thể thấy chỉ là khuôn mặt của Đàm Vân Thư, cổ tay và ngón tay của Đàm Vân Thư đang đặt trên vô lăng.
Trong xe không ai nói chuyện, bọn họ thậm chí còn im lặng hơn cả thú bông. Tuy nhiên, đằng sau sự im lặng này lại có một dòng nước ngầm đang cuộn trào.
Phương Du cố ép ánh mắt mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh về đêm của Thủ đô rất nhộn nhịp, nhưng lúc này cô không thể nhìn thấy gì. Cô đang suy nghĩ một câu hỏi trong đầu...
Tại sao cô lại lên xe của Đàm Vân Thư?
Đàm Vân Thư chỉ thể hiện sự khao khát của bản thân theo một cách khác, thực ra cô đã quen với điều đó. Nếu thích ai đó, sẽ luôn nhớ về người đó, kể cả khi không thể nhìn thấy, luôn luôn muốn gặp nhau.
Không phải là cô chưa từng trải qua, chỉ cần kiên nhẫn chịu đựng.
Bởi vì cô luôn chờ đợi thông báo từ Đàm Vân Thư, đã luôn muốn gặp Đàm Vân Thư.
"Đi đâu vậy?" Phương Du phục hồi tinh thần, nâng kính lên, sau đó hỏi.
Đàm Vân Thư liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu trong xe, trả lời: "Đến nơi nhanh thôi."
Điểm đến là một rạp chiếu phim ngoài trời cách đó không xa.
Hai người đến muộn, bộ phim trên màn hình lớn đã chiếu được gần một nửa, xe chỉ có thể đậu xa hơn.
Đàm Vân Thư xuống xe, thuê một cái loa đặt vào trong xe. Nàng đặc biệt giảm âm lượng xuống, âm thanh của bộ phim vang lên trong xe. Nàng tự nhiên đến ngồi ở hàng ghế sau.
Tại địa điểm ngoài trời, ngoài màn hình, còn có thể nhìn thấy bầu trời đêm tối tăm, ngoại trừ âm thanh từ loa, mọi thứ khác đều yên tĩnh, dường như vẫn có thể nhìn thấy gió thổi qua địa điểm.
Đàm Vân Thư ôm thú bông vào lòng, nói:" Tôi đã đặt tên cho nó."
"Ừ." Phương Du một tay chống đỡ phần thân trên, nghiêng người về phía Đàm Vân Thư, ánh mắt sáng ngời, "Tên là gì?"
"Đối Đối."
"Cái... cái gì?" Trong đầu Phương Du không nghĩ ra được một từ cụ thể.
Đàm Vân Thư hắng giọng: ""Đối" trong "Thiên đối Địa, Viên đối Phương" đó."
*天对地圆对方/
Trời đối diện đất, tròn đối diện vuông
"Đối Đối Đối......?"
"......."
Lắng nghe sự im lặng của Đàm Vân Thư dưới ánh đèn xe mờ ảo, Phương Du không khỏi lại bật cười: "Vì thế nên đã chọn tên đó, thực sự là vì "Thiên đối Địa, Viên đối Phương" à?"
"Như tôi vừa nói đấy."
"Ý tôi là "Viên Viên"".
Mặc dù sự thật này đối với Phương Du không phải là bí mật, cô đã biết khi cô gọi nàng là "Viên tiểu thư", chỉ là cô muốn xác nhận.
"Đúng vậy." Đàm Vân Thư đặt con thú bông sang một bên, hơi nhếch cằm lên, "Không được sao?"
"Ừm, tôi không nói không thể, đây là tự do của cậu, huống chi tôi đã gọi mấy lần rồi, Đàm Viên Viên."
Trên loa liên tục phát ra giọng nói, về ý nghĩa của nó, cả hai đều không có ý định lắng nghe, bộ phim có phần u ám này hiển nhiên không thích hợp để họ xem bây giờ.
Nhưng đó là một bối cảnh tuyệt vời.
Mu bàn tay đang đặt ở một bên của Phương Du áp vào lòng bàn tay của Đàm Vân Thư, cô lật lại, các ngón tay đan xen chặt chẽ.
Hơi thở lại hòa vào nhau, Đàm Vân Thư tháo kính mắt của Phương Du xuống, nàng hỏi một cách nhàn nhã không vội vàng: "Tôi có cần hỏi trước không?Phương Du."
"Cậu nghĩ sao?"
Đàm Vân Thư nghiêng đầu, không hôn cô ngay lập tức, nàng hôn vào má và quai hàm của Phương Du, muốn có một câu trả lời chắc chắn.
Nàng không muốn hỏi lại.
Hy vọng là "Bất cứ điều gì cậu muốn nghe, là câu trả lời của tôi."
Phương Du cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc, mím môi, không tiếp tục làm theo ý nàng.
Liệu Đàm Vân Thư có thể tìm ra được vị trí của mình là đang ở đâu?
Phương Du khịt mũi, tỏ vẻ không hài lòng, cô nhìn màn hình trước mặt, như đang xem phim một cách nghiêm túc.
Bàn tay còn lại của Đàm Vân Thư lướt qua mặt cô, buộc cô phải nhìn nàng.
Họ nhìn nhau nhưng không nói gì.
Đôi tai ảo của Đàm Vân Thư dường như cụp xuống, khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Đây là mỹ nhân kế hay khổ nhục kế...
Phương Du hạ mí mắt xuống, cúi người hôn Đàm Vân Thư, nhẹ nhàng nói: "Không cần hỏi trước, Đàm Vân Thư."
Điều cô không nói là dù sao cũng chỉ còn hai tháng nữa thôi.
Chưa kể Đàm Vân Thư luôn có được đặc ân này của cô.
***
Tác giả có điều muốn nói :
Mẹ: Mẹ có một cô con gái lớn thế này rồi!!!
Vừa chua vừa ngọt, mình ấn tượng lắm (.