Giống như bị kéo qua một đường hầm thời gian và không gian để trở về sáu năm trước.
Khi đó, cô luôn đợi Đàm Vân Thư, đợi tin nhắn của Đàm Vân Thư, đợi Đàm Vân Thư đưa ra thông báo về cuộc gặp tiếp theo và đợi Đàm Vân Thư tốt nghiệp.
"Không cần."
Phương Du phục hồi lại tinh thần, lông mi run run, vừa đi về phía cửa ga tàu điện ngầm vừa nói, giọng điệu có phần bình tĩnh, nói tiếp: "Hãy gặp nhau ở cổng vào khoảng mười giờ."
"Phương..."
Cô tắt điện thoại trước khi Đàm Vân Thư gọi tên đầy đủ mình.
Khoảng vài trăm mét đi bộ từ tòa nhà công ty đến lối vào ga tàu điện ngầm, không xa, có thể đến đó trong vòng chưa tới mười phút.
Nước mưa trên mặt đất đọng lại loang lổ, những hạt mưa tiếp tục nhỏ giọt từ cành lá ven đường, gió mát hòa lẫn mùi thơm của một số quán ăn xộc vào mũi người qua đường.
Phương Du bước đi thong thả, không có biểu cảm gì. Khi cô đến gần lối vào ga tàu điện ngầm, đã nhìn thấy Đàm Vân Thư đang đợi sẵn bên đường, khiến cô hơi giật mình.
Thật giống lúc họ cãi nhau.
Điểm khác biệt là Đàm Vân Thư đứng ở nơi có ánh sáng dễ thấy hơn.
Đàm Vân Thư vẫn đang mặc áo sơ mi và quần tây của cô, chỉ cần đứng yên cũng tạo nên khung cảnh không thể bỏ qua, có người thường xuyên liếc nhìn.
Nhưng từ đầu đến cuối Đàm Vân Thư chỉ nhìn Phương Du. Vừa thấy cô xuất hiện, đôi mắt nàng đã cong lên. Trước khi Phương Du đến gần, nàng tiến về phía trước vài bước, dừng lại trước mặt Phương Du, nói: "Đi chung nha?" Nàng nói tiếp,"Đi bằng tàu điện ngầm sẽ mất nhiều thời gian. Tôi muốn lấy chiếc váy càng sớm càng tốt."
Ai nghe cũng sẽ biết đó chỉ là một cái cớ.
Phương Du nhìn vào mắt Đàm Vân Thư, đôi mắt của người này giống như cạm bẫy, nếu cô không chú ý sẽ bị rơi vào.
"Được." Phương Du hạ giọng đáp lại, cô sẽ không rơi vào, chỉ là có thể về nhà sớm vẫn tốt hơn.
Đàm Vân Thư ra hiệu "mời" và mở cửa ghế phụ cho Phương Du. Sau khi Phương Du bước vào và ngồi xuống, nàng đi vòng qua xe trở về ghế lái.
Phương Du thắt dây an toàn, nhìn thoáng qua đã thấy thú bông gấu trúc cũng thắt dây an toàn ngồi ở ghế sau.
Lần cuối cùng nhìn thấy bức ảnh của nó, nó đang ngồi ở ghế phụ.
Đàm Vân Thư chú ý tới ánh mắt của cô, cũng nhìn theo, sau đó hắng giọng nói: "Tôi quên đem lên."
Bầu không khí có phần không tự nhiên, cả hai đều nghĩ đến cảnh tượng ở cổng khu chung cư hai ngày trước.
Phương Du: "Ừ."
Đàm Vân Thư nhập tên của khu chung cư, giọng nữ dẫn đường vang lên, nàng lái xe rời khỏi nơi này, hòa vào đường chính, nàng hỏi: "Cậu có về Liễu Thành trong dịp Tết Đoan Ngọ không?"
"Tôi sẽ không về." Cô không thể làm được gì nhiều trong ba ngày nghỉ. Cô cũng mới về tháng trước. Trong cuộc trò chuyện video với Phương Cần, Phương Cần đã bảo cô ấy đừng bận tâm chuyện về quê. Nếu không sẽ không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Đàm Vân Thư: "Ừ."
Nàng liếc nhìn tình hình giao thông qua gương chiếu hậu rồi nói: "Tôi cũng không về."
Phương Du không nói nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đã qua giờ cao điểm tan tầm vào buổi tối, đường rộng không bị ùn tắc, chỉ là thường xuyên chờ đèn giao thông.
Đàm Vân Thư sẽ quay đầu qua một bên vào những lúc như vậy.
Phương Du tựa đầu vào ghế phụ, giống như đang ngủ, nhưng nàng không biết cô đã thiếp đi hay chưa, chỉ biết đôi mắt mình đang dán chặt vào cô.
Nàng đã nhìn Phương Du từ góc độ này nhiều lần.
Sau nhiều năm trôi qua, kiểu tóc của Phương Du đã thay đổi rất nhiều, khuôn mặt ngây thơ cũng trưởng thành hơn một chút, nhưng vẫn giống như một quả đào thơm ngon.
Chỉ là...
Nàng nhìn cặp kính vẫn còn đặt trên sống mũi Phương Du, không khỏi băn khoăn, liệu có bị cấn không?
Nghĩ như vậy, nàng chậm rãi đưa tay ra, muốn tháo xuống cho Phương Du.
Có lẽ sẽ ngủ thoải mái hơn.
Nhưng ngay khi tay nàng sắp chạm vào kính, Phương Du mở mắt ra, nhìn thẳng vào nàng và bàn tay phải giơ lên ​​của nàng, lông mày cô hiện lên một tia cảnh giác.
"..." Đàm Vân Thư cuộn cổ họng, giải thích: "Tôi sợ cậu ngủ không ngon."
Phương Du xoay người tháo kính xuống, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
"Ừm."
Đèn đỏ phía trước chuyển sang màu xanh, Đàm Vân Thư lại lái xe trên đường. Nàng nhìn về phía trước và cảm thấy nhẹ nhõm.
"Tôi không có ý gì khác." Đàm Vân Thư lại nói thêm, tự bào chữa cho bản thân.
Phương Du nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thản nhiên cao giọng hỏi: "Cô còn có thể nghĩ đến điều gì khác sao?"
"Không có." Đàm Vân Thư nghiêm túc nói.
Nhưng hai người biết chính xác họ đang nghĩ gì.
Phương Du mím khóe môi. Để một số kỷ niệm không dâng lên trong đầu, cô mở khóa điện thoại, nhấp vào WeChat và lướt qua vòng bạn bè của mình, một lúc sau thì chuyển sang Weibo.
Thật trùng hợp, Tiết Dịch vừa đăng lên cuộc sống hàng ngày của mình với người hâm mộ, còn có một vài bài blog.
Phương Du lật qua lật lại với tâm trạng chán nản.
Phía trước lại có một đèn đỏ nữa, trong nháy mắt Đàm Vân Thư nhìn thấy cảnh tượng này. Tiết Dịch đã nằm trong danh sách thường xuyên truy cập của nàng, đã quá quen thuộc với ảnh đại diện của Tiết Dịch. Chỉ cần nhìn lướt qua là nàng biết Phương Du đang đọc weibo của Tiết Dịch.
Phương Du cũng không tránh né, vẻ mặt thoải mái, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Chỉ cần nhìn vào Weibo có thể nở nụ cười dễ thương như vậy sao?
Đàm Vân Thư hơi siết chặt vô lăng, thu hồi ánh mắt, áp suất không khí xung quanh giảm xuống.
Hơn mười phút sau, vẫn trong bầu không khí như vậy, hai người lặng lẽ đến nơi.
Chỗ đậu xe gần khu chung cư chật hẹp nên Đàm Vân Thư đậu xe ở chỗ trống ở xa hơn.
Những ngọn đèn đường phát ra ánh sáng trắng, mọi thứ dường như lạnh lẽo và im lặng.
Đàm Vân Thư quay đầu và ho nhẹ. Hôm nay nàng thực sự cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Phương Du tháo dây an toàn ra, nói: "Tôi lên lấy đồ cho cô."
"...Được rồi." Điều đó có nghĩa là nàng không được đi theo cô, Đàm Vân Thư hiểu được.
Cho đến bây giờ Phương Du vẫn chưa đồng ý thỉnh cầu của nàng, tối nay cũng không khá hơn tối qua là mấy. Dù thế nào đi nữa, nàng cũng không được đến nhà Phương Du.
"Tôi sẽ đợi cậu ở cổng khu chung cư." Đàm Vân Thư nói.
Phương Du suy nghĩ một chút, từ chối: "Chờ ở trên xe."
Nếu không, Đàm Vân Thư có thể gặp Phù Sương. Vào buổi sáng đã gặp, lỡ thêm một lần nữa vào buổi tối, như vậy sẽ khó giải thích. Hơn nữa, bên ngoài còn có gió, vừa rồi Đàm Vân Thư mới ho, không thể để trúng gió.
Một giây tiếp theo, Đàm Vân Thư hỏi: "Cậu sợ tôi gặp phải bạn của cậu sao?"
Nàng biết từ bài đăng của "Bán Chi Tuyết Cao" rằng Phương Du và Phù Sương sống đối diện nhau. Buổi sáng khi đi ra ngoài, nàng nhận thấy đối diện có một cánh cửa khác. Ai có thể sống ở đó, tất nhiên là Phù Sương, người nàng đã gặp trước đó.
"Nhưng chúng ta cũng là bạn bè." Giọng điệu của Đàm Vân Thư có chút ủy khuất, "Làm thể nào để khuôn mặt tôi trở nên vô hình? Giống như những vết dị ứng đã biến mất kia, Phương Du."
Phương Du: "......"
"Tùy cô."
Cô xuống xe, Đàm Vân Thư theo cô, họ sóng vai nhau bước đi.
Chẳng bao lâu, Phương Du bước vào khu chung cư.
Sau khi Phương Du rời đi, Đàm Vân Thư vẫn đứng tại nơi nàng đã đứng đêm qua, mở Weibo và xem thông tin cập nhật của Tiết Dịch.
Có gì đáng xem đến thế? Mà bị mê hoặc đến thế?
Khi vừa xem xong phần bình luận, Phương Du cũng xuất hiện với một chiếc túi trên tay. Nàng nhìn thấy Phương Du đến chào hỏi anh Năm đang trực ban. Nàng không biết có phải do mình tự suy diễn hay không, anh Năm và Phương Du giống như đang nói về nàng.
"Đây." Phương Du đưa túi đựng váy về phía trước, hỏi: "Khi nào cô có thể trả lại quần áo cho tôi?"
"Tối mai?"
"Tối mai tôi phải đi gặp khách hàng với Thẩm tổng."
"Tối mốt?"
"Ngày mốt cũng có một sự kiện ở nơi làm việc của bạn tôi. Tôi sẽ tham dự." Đó là bữa tiệc kỷ niệm 4 năm thành lập studio của Đường Bán Tuyết, sau giờ làm việc cô sẽ chạy đến đó.
"..." Đàm Vân Thư tiến lên một bước nhỏ, cười nói: "Vậy gặp vào tối mai khi cậu kết thúc bữa tiệc với khách hàng?"
Phương Du suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được."
"Vậy tôi sẽ đợi thông báo của cậu."
Vẫn là "đợi", nhưng lần này người đợi không phải là Phương Du.
-
Vào tối thứ ba, Phương Du, Thẩm Ánh Chi, Đàm Tụng và các thành viên chủ chốt của dự án đang dùng bữa tối.
Đó vẫn là dự án lần trước, còn vài thiếu sót cần được đàm phán. Lần này nhóm của đối tác từ Hải Thành đến Thủ đô.
Phương Du thích ngồi trong văn phòng hơn, không thích ra ngoài giao lưu.
Ngay từ lúc cô chuẩn bị cho việc đón tiếp đã thử thách sự kiên nhẫn của cô rồi.
Cô phải lấy trước thông tin cơ bản, sở thích ăn uống của đối tác, đồng thời sắp xếp chỗ ở, bữa ăn, hoạt động giải trí... Cô chịu trách nhiệm đặt những bữa tiệc kinh doanh như vậy. Đặt món cũng cần có kiến thức, ít nhất vẫn giữ được vẻ ngoài lịch thiệp. Nếu dùng các món có thể làm bẩn mặt, bẩn tay thì thật khó coi...
Với những bữa tiệc giao lưu, ngay cả việc cụng ly cũng có quy tắc và nghi thức.
Tuy nhiên, trong ba tháng qua, Phương Du đã dần dần quen với việc này. Những tiệc giao lưu này đều giống nhau, bàn về món ăn, triển vọng phát triển, ý định hợp tác, thỉnh thoảng lại khen ngợi vài câu, trong trường hợp này đối phương thường cảm khái nói "hậu sinh khả úy"*.
*后生可畏
thành ngữ khen ngợi tài năng của lớp trẻ.
Thẩm Ánh Chi dù còn trẻ nhưng hiện đang điều hành một công ty lớn. Người phụ trách bên đối tác không ngừng nói những lời hay ý đẹp, đồng thời đưa hết ly rượu này đến ly rượu khác qua.
Phương Du không ngăn cản Thẩm Ánh Chi uống rượu, bởi vì khả năng uống rượu của cô kém xa Thẩm Ánh Chi. Tuy nhiên, Đàm Tụng và những người khác thậm chí còn giỏi hơn cô.
Khi tiệc kết thúc, đồng hồ điểm chín giờ rưỡi.
Hai bên thống nhất sẽ theo dõi nội dung công việc tại phòng họp công ty vào sáng mai. Sau đó mọi người đứng dậy uống thêm một ly nữa rồi lần lượt rời khỏi phòng riêng của nhà hàng.
Sau khi tất cả đối tác đã được đưa lên xe công vụ, nhìn xe rời đi, Phương Du bám vào cây cột bên cạnh để mình đứng vững hơn, cô cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng cũng may vẫn có thể chịu đựng được.
Đàm Tụng cũng đang bám vào cây cột kế bên, trông như sắp nôn mửa.
Thẩm Ánh Chi ở một bên cười nói: "Có thể tự về nhà không?"
"Được, thưa Thẩm tổng."
"Bắt taxi về sớm một chút để nghỉ ngơi, ngày mai vẫn còn một trận chiến khó khăn." Nói xong, cô bước lên xe trước, tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Phương Du nhận được cuộc gọi từ Đàm Vân Thư vào một phút sau.
Đàm Vân Thư cho biết mình đã đến.
Lúc Phương Du đi vệ sinh đã gửi tin nhắn cho Đàm Vân Thư. Phải nói rằng rượu có tác dụng rất lớn, nếu vẫn ở trong tình trạng tỉnh táo, sau khi về nhà cô mới cho Đàm Vân Thư biết bữa tiệc đã kết thúc.
Nhưng bây giờ Đàm Vân Thư đã trở thành tài xế của cô.
......
Không thể bỏ qua mùi rượu nồng nặc trong xe, Phương Du ngồi ở ghế phụ nhắm mắt, mày hơi nhíu lại.
Tối nay cô uống mấy ly rượu trắng, cảm thấy sảng khoái. Lúc này cô lại cảm thấy chóng mặt, không thể nghe rõ Đàm Vân Thư đang nói gì.
"Phương Du." Đàm Vân Thư đã đậu xe ở một chỗ bên đường tương đối vắng vẻ, đưa một chai nước mật ong đã chuẩn bị từ trước.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Phương Du, trong lòng nàng co giật.
Phương Du cố gắng mở mắt ra, nhưng cô cảm thấy chứng loạn thị của mình đột nhiên trở nên nghiêm trọng, sự tán xạ của ánh sáng và bóng tối khiến cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cô giơ tay lên, giống như một người đang lênh đênh trên biển cố bám vào một khúc gỗ. Cuối cùng bắt được cánh tay của Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư tháo dây an toàn, nghiêng người hỏi: "Uống chút nước mật ong không?"
Phương Du không nói lời nào, nhìn nàng, vẫn ôm nàng thật chặt.
Như vậy là bản thân rất an tâm phải không?
Đàm Vân Thư tắt đèn trên xe, trong ánh sáng mờ ảo nàng nhìn khuôn mặt của Phương Du, chậm rãi tiến lại gần, hỏi: "Tôi đưa cậu về chỗ của tôi nhé? Buổi tối tôi sẽ ngủ trên sofa."
"Được không?"
Nàng lo lắng để Phương Du về nhà một mình. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Phương Du như thế này.
Phương Du dần dần buông tay ra, dường như đưa ra câu trả lời của chính mình.
Hai mươi phút sau, Đàm Vân Thư đưa cô về nơi ở của mình. Đó là một căn phòng trong khách sạn của nàng, tương đối gần công ty. Nàng không có bất kỳ bất động sản nào ở Thủ đô.
Không quan trọng là sống ở đâu, nàng vốn không có gia đình.
Gặp một nhân viên khách sạn trong thang máy, anh ta nhìn thấy nàng cùng một người phụ nữ, bầu không khí nặng nề đến mức không dám thở, đôi mắt như cảnh giác.
Đàm Vân Thư ôm eo Phương Du, dìu cô về phòng mình.
Kích thước của căn phòng không hề nhỏ, chưa kể đây là một khách sạn sang trọng, có mọi thứ mà người ta cần.
Đàm Vân Thư cởi giày cho Phương Du, giúp Phương Du mang dép, sau đó nhẹ nhàng bế cô đặt lên sofa.
Nàng đến bên cửa sổ, gọi điện cho Thẩm Ánh Chi, hỏi: "Tối nay đã uống bao nhiêu?"
"Cậu đang hỏi Phương Du à?" Thẩm Ánh Chi chính xác khai báo: "Cô ấy uống rất nhiều, đây là lần cô ấy uống nhiều nhất mà tôi thấy trong mấy tháng qua."
Đàm Vân Thư: "Nhiều đến vậy."
"Có lẽ cảm thấy an tâm về cậu."
"..." Đàm Vân Thư ngẩng đầu lên, cảm thấy lời này không phải không có lý, "Cậu có thể tiếp tục việc của mình rồi."
Sau khi cúp điện thoại, nàng quay người, ngồi xổm xuống trước ghế sô pha, thử gọi tên Phương Du mấy lần, cuối cùng Phương Du cũng phản ứng lại.
Đôi mắt của Phương Du nhẹ nhàng hé mở, có hơi mơ màng, cô vuốt tóc một cách tùy tiện.
"Đàm Viên Viên." Phương Du kỳ thực gọi ra một cái tên khác, nhưng phát âm cũng không quá rõ ràng.
Đàm Vân Thư mỉm cười đáp lại: "Hả?"
"Muốn tháo kính của tôi ra không?"