Phương Du không đuổi theo, nhưng cũng không lập tức quay về.
Cô nhìn Đàm Vân Thư khó khăn cầm ô và ôm chiếc hộp trong tay, chiếc túi giữ trên tay vẫn còn run rẩy, dáng người vốn đã mảnh khảnh của nàng trông lại càng yếu ớt hơn.
Môi cô tạo thành một đường thẳng.
Cô nghĩ mình chẳng nói gì sai cả.
Vào ngày tốt nghiệp sáu năm trước, cô cũng đã gửi "Chúc mừng tốt nghiệp" cho Đàm Vân Thư, và Đàm Vân Thư cũng gửi lại cho cô "Chúc mừng tốt nghiệp", nhưng là vài giờ sau khi đưa thiệp mời cho cô.
Chẳng lẽ Đàm Vân Thư không biết tâm trạng của cô lúc đó sao?
Hiện tại, không phải chỉ cần chúc vui vẻ là cô sẽ cảm thấy vui vẻ, cô cũng tận mắt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Đàm Vân Thư.
Vẫn còn quan tâm chứ?
Phương Du không biết, nhưng trước hết cô biết mình nên hỏi Tiết Dịch, xem có hiểu lầm gì không.
Và tại sao Đàm Vân Thư lại nghĩ đến Tiết Dịch? Nếu nàng đoán bạn bè của cô,thì khả năng cao không phải là Phù Sương và Đường Bán Tuyết sao? Tại sao lại là Tiết Dịch, người chưa từng gặp mặt trực tiếp?"
Khi nhìn thấy Đàm Vân Thư lên xe, Phương Du thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người đi vào cổng khu chung cư.
Sau khi trở về phòng, Phương Du lại mở hộp thoại trò chuyện với Tiết Dịch. Cô suy nghĩ vài giây rồi hỏi thẳng: [Tiết lão sư, cô có thể xem thông tin hậu cần của con thú bông không?]
Không cần phải vòng vo nữa.
Tuy nhiên, Tiết Dịch, người được cho là đang đợi chuyến bay, đã không trả lời.
Phương Du đợi một lúc, nhưng nhìn thấy ảnh đại diện của Đàm Vân Thư hiển thị trên thông báo của vòng bạn bè, lông mi của cô run lên lần nữa, cô do dự một giây rồi bấm vào.
Một bức ảnh thu hút sự chú ý.
Đàm Vân Thư đã đặt thú bông gấu trúc đang cầm măng vào ghế phụ và thắt dây an toàn.
Đàm Vân Thư: [Quà ngày 1 tháng 6.]
Phương Du không thích hay bình luận. Sau khi cô nhấp vào bức ảnh để phóng to ra và nhìn nó lần nữa, cắt nó ra, rồi giả vờ như không nhìn thấy.
Tin nhắn của Tiết Dịch gửi đến trước sáu giờ, đối phương có chút kinh ngạc.
Tiết Dịch: [[Hình ảnh]]
Tiết Dịch: [Tại sao Tiểu Du vẫn chưa đến nhận?]
Trong ảnh chụp màn hình, gói hàng chuyển phát nhanh đã đến trạm chuyển phát nhanh trong khu chung cư, khu vực hậu cần hiển thị "Gói hàng cần được nhận".
Phương Du: [Số cuối cùng trong số điện thoại của tôi sai rồi, Tiết lão sư.]
[Tôi thậm chí còn không để ý.]
Tiết Dịch nói tiếp: [Xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi tưởng gói hàng của tôi đã được cô nhận vào buổi trưa. Vậy ra còn có người khác gửi cho Tiểu Du à?]
Phương Du không muốn nói quá nhiều về vấn đề này: [Cô đã về đến Thủ đô chưa?]
Lần trước Tiết Dịch nói là bảy giờ tối, vẫn còn một tiếng nữa. Những đám mây đủ màu sắc như đang thiêu đốt bầu trời, bất chấp rơi xuống trước cửa sổ phòng Phương Du.
[Đặt chỗ của tôi đã được thay đổi, tôi không muốn cô đợi quá lâu.]
Tiết Dịch: [Tôi sẽ qua ngay bây giờ.]
[Được rồi.]
[Vậy thì tôi sẽ nhận chuyển phát nhanh.]
Chắc chắn là Đàm Vân Thư và Tiết Dịch tình cờ mua thú bông gấu trúc cho cô vì cả hai đều đã đi công tác ở Dung Thành.
Tuy nhiên, do chuyển phát của Tiết Dịch nhầm lẫn nên cô đã không nhận được mã nhận hàng.
Khoảng bảy giờ, Tiết Dịch vội vàng chạy tới, bởi vì lần trước cô đã đến đây, lần này không cần người ra đón, bảo vệ gọi Phương Du và cho cô ấy vào.
Trên tay cô có thêm món quà định trao đổi tối nay.
Phương Du mở cửa, nhìn Tiết Dịch, cười nói: "Tiết lão sư tới sớm nhất."
"Cô lại gọi tôi bằng cái tên đó nữa." Tiết Dịch cởi mũ và khẩu trang ra, nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
Phương Du ngay lập tức thay đổi cách xưng hô: "A Dịch lão sư."
"Sẽ thật tuyệt nếu một lúc nào đó có thể bỏ đi hai từ cuối."
Tiết Dịch nói xong, đi theo Phương Du vào phòng khách, đặt túi lên bàn cà phê, chỉ cần liếc nhìn có thể thấy chiếc hộp đựng thú bông gấu trúc quen thuộc, không nhịn được hỏi: "Cô chưa mở nó ra sao?"
"Tiết... A Dịch lão sư, con thú bông gấu trúc này, xin vui lòng lấy lại."
Đây chính là dự định mà Phương Du đã nghĩ tới lúc chiều.
Trước khi Phù Sương và Đường Bán Tuyết tới, hiện tại là lúc thích hợp để cô giải thích.
Cô không chấp nhận thú bông gấu trúc của Đàm Vân Thư, cũng sẽ không chấp nhận thú bông do Tiết Dịch tặng. Cô và Tiết Dịch vẫn chưa quá thân thiết, cho dù Tiết Dịch muốn làm bạn với cô, điều đó không có nghĩa là cô có thể chấp nhận món quà này.
Mặc dù thú bông gấu trúc này không đắt tiền, nhưng nó cũng có một phần tâm ý.
Điều mà cô khó chấp nhận nhất trong những năm qua chính là tâm ý.
"Tại sao?" Tiết Dịch hơi bối rối.
Phương Du mở to mắt, nói thẳng: "Bởi vì không thích hợp, Tiết lão sư." Cô đổi lại cách xưng hô, "Một lúc nữa, Bán Tuyết và Tiểu Sương mà hỏi tôi tại sao lại có thêm một con thú bông gấu trúc, tôi sẽ không nói dối. Vậy tôi có nên nói rằng là cô tặng riêng cho tôi không, Tiết lão sư?"
Tiết Dịch lặng lẽ nhìn cô, đôi lông mày công kích khẽ nhíu lại, tạo cho người ta một cảm giác áp bức vô hình.
Phương Du quay đầu lại, kiên trì với ý kiến ​​của mình, không hề nao núng.
"Còn cái mà cô nhận được vào buổi trưa thì sao? Cô có giữ nó không?" Tiết Dịch thản nhiên hỏi, như đang tìm kiếm sự đột phá, "Nếu quà của bạn bè khác thì được, vậy tại sao quà của tôi lại không được?"
Phương Du đáp: "Không có."
Vẻ mặt Tiết Dịch dường như nhẹ nhõm hơn, đành cười lớn đầu hàng: "Nếu Tiểu Du đối xử bình đẳng như vậy với mọi người, thì tôi cũng không còn gì để nói."
"Nhưng..." Tiết Dịch chân thành hỏi: "Tiểu Du, quan hệ của tôi với cô tốt hơn với họ, cô có phủ nhận được không?"
Phương Du không thể.
Nhìn lại thời gian đã dành cho Tiết Dịch trong khoảng một tháng qua, Tiết Dịch đã gặp cô trước, và chính nhờ cô mà cô ấy mới gặp được Phù Sương và Đường Bán Tuyết. Tất nhiên họ có mối quan hệ tốt hơn.
"Thật vinh dự khi được làm bạn với Tiết lão sư." Phương Du nói.
"Tôi cũng vậy."
Phương Du nói: "Thật xin lỗi, Tiết lão sư, tôi thực ra là có tính ninh ba*, không muốn cô tiêu nhiều tiền như vậy. Lần trước, cô tới đây đã cho chúng tôi rất nhiều quà, điều này cũng gây áp lực cho chúng tôi".
*拧巴
chỉ người hay cảm thấy khó xử, lúng túng về mọi chuyện
"Được, tôi hiểu rồi." Tiết Dịch gật đầu, không còn muốn vướng vào chuyện này nữa, "Tối nay con thú bông gấu trúc này có thể dùng làm vật đổi quà được không? Tôi mang về sẽ hơi khó khăn, mang túi này về sẽ đơn giản hơn."
"Chắc chắn rồi."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, bản thân Phương Du cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô biết mình đang nghĩ gì vào lúc này——
- Vậy nếu là người khác đưa cho cậu, cậu sẽ nhận, đúng không?
- Ví dụ như là Tiết Dịch.
Sau thêm nửa tiếng trôi qua, phía chân trời chỉ còn lại một chút ánh tà dương.
Phù Sương trang điểm trong phòng và đi đến cửa đối diện. Đường Bán Tuyết gần như cũng đến cùng lúc. Hai người cùng đến để trang trí phòng khách của Phương Du. Tiết Dịch là người mở cửa, bọn họ không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc: "Tiết lão sư, bây giờ không phải cô đang trên đường sao?"
"Có ngạc nhiên không?" Tiết Dịch mỉm cười hỏi.
"Còn hơn cả ngạc nhiên!"
Cách trang trí rất đơn giản, chỉ có bóng bay, ruy băng và một băng rôn có dòng chữ "Những tâm hồn đáng yêu cùng đón Tết Thiếu nhi".
Tất cả những thứ này đều được sắp xếp để chụp ảnh, mang lại bầu không khí lễ hội.
Quy trình đổi quà rất đơn giản, chỉ cần viết trước tên mình vào một tờ giấy, sau đó rút thăm. Nếu tự rút trúng thăm của mình thì rút lại.
Nhưng không thể chỉ rút ngẫu nhiên, vẫn phải chơi trò chơi. Nếu không, chẳng lẽ để buổi lễ kết thúc nhanh như vậy sao?
Trò chơi diễn ra trong phòng Phù Sương, lần trước Phương Du thắng lớn, ba người còn lại vẫn không muốn chấp nhận, bọn họ muốn nhân cơ hội này đạt chiến thắng chung cuộc. Như vậy mới có thể là người đầu tiên rút thăm. Thần kinh của mọi người đều căng thẳng, trò chơi này cũng khó hơn lần trước.
Lần này người kiên trì về nhất là Tiết Dịch, tiếp theo là Phương Du, Đường Bán Tuyết, Phù Sương.
Trong hộp nhỏ có bốn quả bóng giấy, món mà Tiết Dịch tình cờ rút được chính là món quà của Phương Du, đó là một hộp trang sức xinh xắn.
Món Phương Du rút được là một chiếc ly do Đường Bán Tuyết mua.
Về phần búp bê gấu trúc, Phù Sương đã mang nó đi.
Phù Sương mở hộp ra nhìn và thốt lên "Chà! Đó là con thú bông có tỷ lệ lý tưởng với tôi! Cảm ơn Tiết lão sư! Tôi rất thích nó!"
Tiết Dịch nhìn Phương Du một cái, cười đáp: "Chỉ cần cô thích là được."
Lúc này điện thoại của Đường Bán Tuyết vang lên, cô đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại, sau khi kết thúc cuộc gọi, cô thở dài: "Khách hàng nói ba ngày tới Thủ đô sẽ mưa, nên đến lúc khác. Cô ấy không thích những ngày mưa." Nói xong, cô nhìn bàn làm việc của Phương Du nơi có mặt dây chuyền treo trên tường, cô đi đến, chống tay lên bàn, hỏi: "Tiểu Du, cậu mới mua mặt dây chuyền này à?"
"Đúng rồi."
"Nhưng tôi thấy nó quen quen." Đường Bán Tuyết cẩn thận lục lọi trong trí nhớ của mình, sau vài giây, cô nhớ ra, ánh mắt sáng ngời nhìn Phương Du, "Có trời mới biết tôi đã xem cuộc phỏng vấn của Đàm Vân Thư bao nhiêu lần. Cái này trông giống với trâm cài cô ấy đã đeo. Tôi thấy mọi người tìm kiếm kiểu dáng tương tự trên mạng, nhưng không có cái nào giống hết."
"Thật sao? Tôi không rành lắm."
Phương Du, người đã nói rằng sẽ không bao giờ nói dối, không thể phủ nhận rằng cô có thể nói dối mà không thay đổi sắc mặt khi liên quan đến Đàm Vân Thư.
Tiết Dịch đứng dậy như thể rất hứng thú, cũng bước tới xem thử, cô mỉm cười nói: "Chiếc trâm cài này tượng trưng cho sự tự do như đám mây phải không?"
"Ừm."
Phù Sương kêu lên: "Đừng nhìn trâm cài nữa! Chuẩn bị chụp ảnh đi!"
Lần trước đã chụp ảnh trong khi đang ăn, sẽ thật vô lý nếu không chụp ảnh trong dịp lễ này. Họ lần lượt ngồi xuống ghế sofa, Tiết Dịch lại một lần nữa giơ điện thoại di động lên chụp ảnh tự sướng, nhưng nền phía sau không dễ chụp nên cuối cùng cô phải tìm một vị trí khác.
Tiết Dịch nhìn quanh rồi nói: "Tôi có thể đặt lên bàn."
Cô bước tới và đặt điện thoại ở đó.
Chiếc trâm cài hình đám mây bắt mắt treo trên bức tường trước bàn làm việc lại lọt vào tầm mắt cô.
-
Tài khoản của Tiết Dịch cũng đã trở thành trang truy cập thường xuyên của Đàm Vân Thư. Nàng không chắc tối nay Tiết Dịch có đến gặp Phương Du hay không, nhưng điều này không ngăn cản nàng đọc weibo của Tiết Dịch.
Khi Tiết Dịch đến Dung Thành mấy ngày này, cô ấy cũng cập nhật một số tin tức.
Bao gồm cả việc ăn lẩu, biểu tượng gấu trúc, ăn thử rau diếp cá... Người hâm mộ ở phần bình luận rất thích những chia sẻ về cuộc sống đời thường như vậy của cô.
Khi đã gần mười giờ, Đàm Vân Thư sau khi làm mới weibo, liền nhìn thấy cập nhật mới nhất do Tiết Dịch đăng.
Quả nhiên, lại đến gặp Phương Du.
Mặt của ba người còn lại được che bởi các nhân vật hoạt hình giống như lần trước. Đàm Vân Thư chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra Phương Du. Cho dù lần này nàng không nhìn thấy nốt ruồi, nhưng nàng đã gặp Phương Du vào buổi chiều, biết trang phục của Phương Du.
Cùng với...
Thú bông gấu trúc cầm măng đặt phía sau mọi người, ở giữa, phía trước là Phương Du.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là thú bông Tiết Dịch đã đưa cho Phương Du.
Hóa ra Phương Du thật sự đã đặt thú bông này trong phòng khách như nàng nghĩ, đặt ở vị trí dễ thấy đến mức nhìn thoáng qua là phát hiện trong nháy mắt.
Nhưng nó không phải đến từ nàng.
Biết Phương Du nhận quà của Tiết Dịch là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến ​​lại là chuyện khác.
Nhận ra điều này, Đàm Vân Thư cảm thấy thần kinh của mình đau nhức.
Không có gì đâu.
Đàm Vân Thư tự an ủi mình, nàng đã chuẩn bị tinh thần rồi phải không? Nhưng nhìn thấy con thú bông không phải quà của mình nằm chễm chệ trong phòng khách của Phương Du như thế này, nàng cảm thấy như sắp chết đuối.
Nàng không khỏi nghĩ đến một điều không thể bỏ qua.
Tiết Dịch có phải là người mà Phương Du nói thích không?
Phương Du thú nhận với nàng rằng cô đã từng thích nàng, nhưng cô không giải thích câu đã nói với Tề Vận "Em đã có người mình thích". Mặc dù Phương Du không cần phải giải thích với nàng, chỉ là suy nghĩ của nàng cứ tự khuyếch tán.
Hơn nữa, Phương Du mỗi lần nhìn thấy Tiết Dịch đều rất vui vẻ, vẻ mặt vui vẻ đó của cô là thứ không dành cho nàng lúc này.
Một lúc sau, nàng nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở.
Ngày hôm sau là chủ nhật, cũng là ngày Thẩm Ánh Chi tổ chức tiệc.
Ở thủ đô đang mưa, trên mặt đất xuất hiện những vũng nước nhỏ.
Đàm Vân Thư vốn muốn ăn mặc giản dị, nhưng khi nghĩ đến sẽ gặp Tiết Dịch, cuối cùng nàng chọn cách trang điểm đậm và mặc váy dài, trông rất sang trọng, chỉ là trong hộp trang sức lại không có trâm cài để đeo, cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
Địa điểm hẹn là ở căn hộ của Thẩm Ánh Chi, lúc bảy giờ tối, chỉ có ba người tham gia.
Đàm Vân Thư đang lái xe đến, mở hộp thoại trò chuyện với Phương Du một lần nữa trong khi chờ đèn giao thông.
Trên thực tế, ngoại trừ vết sẹo chưa lành hẳn trên mặt Phương Đức Minh, không còn đề tài nào khác. Nàng vẫn nhất quyết lợi dụng hoàn cảnh của Phương Đức Minh để có sự tương tác với Phương Du. Đêm qua nàng không hỏi Phương Du về phương Đức Minh.
Phương Du đương nhiên không có gửi bất kỳ tin nhắn nào.
Đàm Vân Thư thoát ra, kìm nén nỗi buồn.
Phương Du đâu có nói người mình thích chính là Tuyết Dịch. Nàng đang vô cớ tự tạo áp lực cho bản thân khi cứ nghĩ đến chuyện này phải không?
Nghĩ đến đây, Đàm Vân Thư lái xe thẳng đến bãi đậu xe tầng hầm nơi Thẩm Ánh Chi sống.
Trùng hợp thay, Tiết Dịch cũng tình cờ lái xe tới.
Hai người lần lượt ra khỏi xe.
Nụ cười lịch sự của Đàm Vân Thư đông cứng trong khoảnh khắc tiếp theo, và hơi thở của nàng cũng bị lấy đi————
Chiếc trâm mây quen thuộc đang đeo trên ngực Tuyết Dịch.