Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 42




Người nói chuyện ở đầu dây bên kia là người cô đã thoáng nhìn thấy hôm nay trước cổng bệnh viện thị trấn, Đàm Vân Thư.

Nghĩ đến đây, Phương Du có hơi giật mình, vẻ mặt lập tức đông cứng lại, tuy nhiên không thể tiếp tục để ý nhiều như vậy, lịch sự hỏi: "Cho hỏi chuyện gì đã xảy ra với ông ngoại của tôi vậy?"

Đàm Vân Thư rõ ràng đã nhận ra cô là ai, ngạc nhiên một lúc rồi nói: "Một chiếc xe tải nhỏ chở hàng đến khu nghỉ dưỡng, lúc lùi xe đã tông trúng ông cụ. Cậu ở đâu? Tôi sẽ đến đón."

"Tôi sẽ tự đến đó." Phương Du cởi tạp dề ra, "Xin vui lòng cho tôi biết địa chỉ."

"Các tài xế chạy minibus đều đã nghỉ rồi."

Hoàng hôn đã buông xuống, chợ trong thị trấn cũng tan, xe cộ qua lại trên đường làng cũng không nhiều. Muốn đi đến nơi khác, trừ khi trong nhà có xe, hoặc mượn xe hàng xóm. Hiển nhiên, nhà Phương Du không có xe, nhà hàng xóm thì có một chiếc, nhưng lại là xe máy động cơ hạng nặng. Phương Du không thể điều khiển được, với lại kể từ khi ba cô gặp tai nạn, cô cũng không dám lái loại xe này.

Phương Du mím môi, nhắn địa chỉ ở cổng làng.

"Được." Đầu dây bên kia đáp lại: "Đừng hoảng sợ, tình huống không quá tệ đâu."

Phương Du hạ mi mắt, "Ừm" một tiếng rồi cúp điện thoại.

Ông ngoại cô là một thợ thủ công, có thể làm được rất nhiều thứ. Những năm gần đây, khu nghỉ dưỡng thu được lợi nhuận khá tốt vào mùa cao điểm. Nhiều người trong thành phố quan tâm đến đồ thủ công mỹ nghệ, nên ông đã được mời đến dạy học có trả phí cho khách du lịch, mang đến trải nghiệm mới lạ cho họ.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động kéo dài năm ngày này, kế hoạch của Phương Đức Minh là đến khu nghỉ dưỡng để kiếm thêm tiền.

Đàm Vân Thư nói rằng không sao, nhưng ông ngoại cô thậm chí không thể trả lời điện thoại. Tình hình không phải rất tệ à?

Càng nghĩ càng bối rối, giọng nói của mẹ từ bên cạnh truyền đến: "Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tiểu Du."

"Ông ngoại đã bị một chiếc xe bán tải đụng trúng." Phương Du cố gắng nói một cách thoải mái, "Con sẽ đi xem. Mẹ, bà ngoại, mọi người đừng quá lo lắng, tình hình không quá tệ đâu. Có người đang đến đón con đến gặp ông ngoại."

Phương Cần cởi tạp dề: "Việc lớn như vậy sao có thể không lo lắng!"

Bà quay lại an ủi mẹ mình: "Mẹ, lát nữa mẹ còn phải chiêu đãi mọi người. Sau đó mẹ cứ ăn cơm trước, đừng lo lắng cho chúng con. Con và Tiểu Du đi rồi sẽ quay lại."

Không nói nhiều lời, Phương Du và Phương Cần đi về phía cổng làng.

Trời dần tối, vẻ mặt hai mẹ con nghiêm nghị, dọc đường không ai nói chuyện với ai, đi thật nhanh đến cổng làng cách đó một cây số. Phương Du đột nhiên nói: "Mẹ, người tới đón chúng ta là Đàm Vân Thư."

Phương Cần sửng sốt, cái tên Đàm Vân Thư đối với bà đã là dĩ vãng xa xôi, sau khi truyền đạt lại lời của con gái lúc đó, bà chưa bao giờ gặp lại Đàm Vân Thư.

"Con vẫn còn liên lạc với cô ấy à?" Phương Cần hỏi.

Phương Du lắc đầu: "Vốn dĩ là như thế này." Cô nói: "Đàm gia có bất động sản ở đây."

"Ừm."

Phương Cần không hỏi thêm. Về chuyện quá khứ của con gái với Đàm Vân Thư, bà cũng không nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ đến. Hơn nữa, con gái bà giờ đã có cuộc sống mới cùng những người bạn mới.

Khi đến cổng làng, họ nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu ở đó, Đàm Vân Thư đang đứng cạnh xe.

Phương Cần đã chuẩn bị tinh thần, bước tới nói lớn: "Đàm tiểu thư, xin lỗi vì đã làm phiền cô."

"Không có gì đâu, dì Phương."

Đàm Vân Thư mở cửa ghế sau cho họ, trông rất lịch thiệp.

Phương Du và mẹ ngồi vào ghế sau.

Thậm chí chiếc xe này vẫn là chiếc xe từ nhiều năm trước, nội thất bên trong không thay đổi nhiều, nhưng Phương Du không có nhiều thời gian để xem xét nó. Không đợi cô hỏi thêm chi tiết về ông ngoại mình, đã nghe thấy giọng nói của Đàm Vân Thư từ ghế phụ: "Trong lúc ông cụ Phương đứng chờ xe buýt ở bên đường, lại đúng vào điểm mù của xe bán tải. Ông không có thời gian để tránh và bị ngã xuống cánh đồng bên cạnh. Tình cờ tôi đã chứng kiến khi đang trên đường đến khu nghỉ dưỡng."

"Vậy..." Phương Cần muốn hỏi về vết thương.

Đàm Vân Thư biết sự lo lắng của họ, nói tiếp: "Trên cánh đồng có một cây cọc gỗ, làm miệng và mặt ông cụ bị thương. Ông ấy đã được đưa đến bệnh viện để cầm máu và băng bó." Nàng nghiêng đầu nhìn sang một bên. "Ông ấy không muốn mọi người lo lắng, cũng không muốn báo cho gia đình. Ông ấy còn muốn tìm cớ nói rằng mình bị bỏ lại ở khu nghỉ dưỡng... Nếu không phải vì cuộc gọi của cậu, tôi sẽ không có cơ hội thông báo."

Chuyện lớn như vậy xảy ra, ông cụ làm sao có thể "bướng bỉnh" muốn giải quyết một mình?

Phương Du và mẹ nghe thấy thì trái tim như thắt lại, sau đó họ đồng thanh nói: "Cảm ơn."

"Không có gì."

Trên đường có rất ít xe, tài xế cũng có kỹ năng lái xe thuần thục, họ đang đi đến bệnh viện thị trấn một cách nhanh chóng và an toàn.

Sau khi Đàm Vân Thư nói "Không có gì", nàng phải trả lời một cuộc điện thoại khác, trong xe chỉ còn giọng nói của nàng vang lên.

"Anh nên chủ động nhận ra vấn đề của khách hàng thay vì chờ khách hàng phản hồi. Ngoài ra, bộ phận lễ tân và bộ phận chăm sóc khách hàng nên giải quyết nhanh chóng các vấn đề mà khách hàng gặp phải. Bây giờ hãy an ủi họ và đưa ra giải pháp sớm nhất có thể..."

"Đơn giản hóa các thủ tục rườm rà..."

Khi đến bệnh viện thị trấn, Đàm Vân Thư còn chưa kết thúc cuộc gọi. Nàng đã nói với đầu bên kia "Đợi một chút", sau đó quay lại nói với người ở ghế sau vị trí hiện tại của Phương Đức Minh.

Phương Du cảm ơn lần nữa và cùng mẹ xuống xe.

Bầu trời tối đen như mực, đèn LED màu đỏ của bệnh viện thị trấn bị hỏng, dù được treo trên cao nhưng không sáng lắm. Phương Du và Phương Cần lo lắng bước vào bệnh viện, thấy Phương Đức Minh với băng gạc quấn trên đầu, chỉ có mũi và mắt lộ ra, khuôn mặt bị quấn kín mít.

Nhìn thấy họ xuất hiện, ông cụ muốn quay người trốn đi, nhưng điều này chắc chắn là chẳng có tác dụng gì. Cho đến khi con gái và cháu gái đứng trước mặt, ông lại chỉ vào mặt mình, rồi xua tay ra hiệu rằng ông vẫn ổn.

Phương Cần thở dài, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, nắm lấy tay ba mình vỗ nhẹ. Bà không biết phải nói gì, đôi mắt dần đỏ lên.

"..." Phương Du vỗ vai ông ngoại và mẹ mình, hỏi lại: "Ông ơi, tiền viện phí đã thanh toán chưa?"

Phương Đức Minh nhìn về phía cửa, ông cụ bị khâu ở mặt và miệng nên không thể nói được. Ông chỉ có thể phát ra một số âm thanh nghèn nghẹt, rồi chỉ vào Đàm Vân Thư, người đã xuất hiện ở cửa.

Đàm Vân Thư tiến lại gần với một túi thuốc.

Bệnh viện thị trấn không thể so sánh với bệnh viện ở nội thành, không sạch sẽ, có mùi khó chịu, ánh đèn chói chang khiến người ta không thoải mái và nhức mắt. Ngay cả trong điều kiện như vậy, Đàm Vân Thư vẫn thuộc về một đẳng cấp khác, khiến một số người đang truyền dịch trong đại sảnh không khỏi tò mò nhìn về phía Đàm Vân Thư.

Phương Du ấn vào vai mẹ, ra hiệu cứ để cô xử lý.

"Đây là thuốc của cụ Phương, tôi cũng ghi lại những biện pháp phòng ngừa cho việc hồi phục sau này và đặt nó vào bên trong." Đàm Vân Thư bước đến trước mặt Phương Du, đưa túi thuốc cho cô. "Vết thương phải một thời gian mới lành lại, sau đó tháo chỉ, khử trùng và bôi thuốc đúng cách, cũng nên chú ý đến chế độ ăn uống nữa."

Phương Du nhận lấy túi thuốc: "Tiền chữa bệnh bao nhiêu? Tôi sẽ chuyển cho cô." Cô lại hỏi: "Còn tài xế đâu rồi?"

"Tài xế đã lái xe bỏ chạy, nhưng anh ta vẫn phải đến giao hàng, sẽ sớm truy ra thôi. Camera hành trình của tôi cũng ghi lại sự việc."

Đàm Vân Thư nhẹ nhàng nhìn cô và nói: "Đừng lo lắng, Phương Du."

Phương Du siết chặt túi: "Cô còn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi."

"Không nhiều đâu."

"Bao nhiêu?"

Đàm Vân Thư báo một con số, Phương Du lấy điện thoại di động trong túi ra: "Tôi sẽ chuyển tiền cho cô."

"..." Đàm Vân Thư mím môi dưới, "Tôi chỉ chấp nhận chuyển khoản từ bạn bè trên WeChat."

Phương Du ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào nàng.

Đàm Vân Thư vẫn bình tĩnh, nàng mở khóa điện thoại, để lộ mã QR WeChat của mình, dáng vẻ rất trong sáng vô tư.

"Được." Phương Du đáp.

Một lúc sau, hệ thống thông báo họ đã trở thành bạn bè, có thể bắt đầu trò chuyện.

Phương Du nhanh chóng chuyển tiền, đầu ngón tay cô liền thu lại, đang định xóa Đàm Vân Thư lần nữa, đã nghe Đàm Vân Thư nói với giọng điệu thong thả đặc trưng: "Tôi muốn biết về quá trình hồi phục sau này của cụ Phương, Phương Du."

"......"

"Bởi vì tôi chứng kiến việc này, nên tôi cũng có tư cách quan tâm, đúng không?"

"Được." Lông mi Phương Du khẽ run.

"Tôi cũng cần gửi cho cậu đoạn phim ghi lại từ camera hành trình, có lẽ khá quan trọng trong việc bàn bạc vấn đề bồi thường với tài xế vào ngày mai. Khu vực đó là nơi mọi người đợi xe buýt, ngay ngã ba đường, không có vấn đề gì với chỗ mà cụ Phương đứng."

Với hai lý do này, Phương Du không thể xóa Đàm Vân Thư ngay lập tức.

Bọn họ không nói chuyện trực tiếp trước mặt Phương Cần và Phương Đức Minh, giọng nói cũng hơi trầm xuống, không ai khác có thể nghe được cuộc hội thoại này, nhưng nội dung trao đổi cũng không nhiều. Sau khi nghe Đàm Vân Thư nói, Phương Du chỉ đáp: " "Hmm", cô quay lại và đi về phía ông ngoại và mẹ mình.

Đàm Vân Thư đi theo phía sau, nghe Phương Du nói ngắn gọn với Phương Cần về tình hình.

Phương Đức Minh vẫn không thể nói được lời nào, vì vậy những lời cảm kích phát ra từ Phương Cần: "Đàm tiểu thư, gia đình chúng tôi thực sự biết ơn cô. Nếu không có cô, không biết liệu ba tôi có được điều trị kịp thời..."

"Dì Phương, không cần xa lạ như vậy."

Đàm Vân Thư nhìn Phương Du một cái, sau đó khẽ mỉm cười nói: "Cũng đã muộn rồi, tôi đưa mọi người về nhà."

"Được rồi, xin lỗi lại làm phiền." Ông bà nội ở khoa nội trú lúc này cũng đã nghỉ ngơi, dù có ghé qua cũng chỉ làm phiền họ.

Xe đậu gần bệnh viện mà không cản đường người khác. Lúc đến chỉ có hai người ngồi ở ghế sau, nhưng khi quay về đã là ba người.

Phương Đức Minh có thân hình cường tráng, ngồi giữa Phương Du và Phương Cần.

Đàm Vân Thư bắt đầu kể về những gì đã xảy ra với ông cụ ngày hôm nay, thậm chí còn đưa đoạn phim từ camera hành trình cho họ xem. Nàng nói năng nhẹ nhàng và có trọng tâm, khiến hai người lớn cảm thấy yên tâm. Sau khi đưa đoạn video đó cho người lớn xem, nàng mới gửi cho Phương Du.

Đầu ngón tay của nàng bấm vào màn hình và gõ ba từ: [Hãy kiểm tra.]

Có phần trang nghiêm.

Phương Du không trả lời sau khi nhận được tin nhắn. Cô liếc nhìn về phía ghế phụ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Theo chính sách cải cách nông thôn, cảnh sắc trong làng đẹp hơn rất nhiều. Dù bây giờ là ban đêm, nhưng dưới ánh sáng của đèn xe  vẫn có thể nhìn thấy cỏ cây hoa lá nở rộ ven đường. Chỉ là đường vào làng và khu nghỉ dưỡng ở hai phía khác nhau, tài xế không thông thạo nơi đây, định vị được bật lên, sau hơn mười phút, xe đã đến cổng làng.

Đàm Vân Thư hỏi: "Phương dì, đậu xe trước nhà có tiện không?"

Ý nghĩa của lời này không thể rõ ràng hơn.

Phương Du không nói gì, bởi vì ông ngoại cô bị thương, quan trọng là phải nhanh chóng trở về nghỉ ngơi càng sớm càng tốt. Làm sao có thể để ông cụ đi bộ hơn một cây số về nhà?

"Rất tiện, Đàm tiểu thư."

Vừa nói xong Phương Cần còn muốn nói lời cảm ơn lần nữa, nhưng Đàm Vân Thư đã ngăn lại trước: "Đừng nói cảm ơn nữa, dì Phương, đó đều là việc tôi nên làm."

Đâu là ranh giới giữa nên hay không nên?

Phương Cần chỉ có thể mỉm cười mà không phản bác, sau đó chỉ đường. Có rất nhiều con đường trong làng, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị lạc đến nơi khác. Vài phút sau, xe dừng ở bên ngoài sân nhà của Phương Du.

Kim Tú, bà ngoại của Phương Du đã lo lắng từ lâu, không thể ăn uống gì. Còn những người hàng xóm cũng cảm nhận thấy gì đó không ổn, làm sao có thể tự nhiên dụng đũa khi thiếu vắng chủ nhà. Mọi người cùng nhau chờ xem chuyện gì đã xảy ra với lão Phương.

Khi xe dừng lại, mọi người có mặt đều ngạc nhiên.

Nhìn thấy mặt của Phương Đức Minh được quấn kín, mọi người gửi lời chia buồn cùng sự quan tâm. Lúc này, ông không thể nói gì, con gái trở thành "người phiên dịch" của ông, sau khi giải thích ngắn gọn tình hình, Phương Cần mới nhớ ra rằng Đàm Vân Thư vẫn còn trong xe.

"Đàm tiểu thư." Phương Cần đi tới đứng cạnh ghế phụ, "Cô và tài xế, vui lòng ở lại ăn tối."

Phương Du đã mang thuốc vào nhà và biến mất không dấu vết.

Đàm Vân Thư ngượng ngùng hỏi: "Có tiện không?"

"Đương nhiên rồi! Tối nay chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Huống chi bây giờ ba tôi cũng không ăn được, yên tâm đi, đủ cho mọi người mà."

"Được, làm phiền dì rồi."

"Sao mà phiền được, nhưng cô muốn ngồi chung với dân làng chúng tôi hay..." Phương Cần biết thân phận Đàm Vân Thư rất đặc biệt, "Tôi sẽ dọn bàn, Đàm tiểu thư đợi một chút."

Đàm Vân Thư muốn ngăn bà lại nhưng đã quá muộn.

Bà cụ Kim Tú lau nước mắt, vào bếp hâm lại thức ăn. Con gái nói có khách quý nên cũng đặc biệt chuẩn bị thêm một bộ chén đũa sạch sẽ.

Không khí trong sân ở đây thật trong lành, hoà quyện với mùi thơm của thức ăn.

Đàm Vân Thư đứng ở rìa sân, nhìn màn đêm đen kịt và những ngôi nhà sáng đèn cách đó không xa, chậm rãi thở ra.

Thực ra ở khu nghỉ dưỡng này không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là có người muốn làm tiền, nàng đã giải quyết vào sáng nay. Nàng chỉ là không muốn ở lại với Thôi Uyển mà thôi. Trong những năm gần đây, mối quan hệ căng thẳng giữa mẹ con nàng không hề thuyên giảm. Nhiều lúc nàng lấy công việc làm cái cớ để trốn tránh.

Duy nhất lần này, nàng thực sự đã trốn thoát. Bởi vì nàng đã gặp Phương Du.

Nhưng Phương Du...

Sẽ nghĩ gì về nàng?

Suy nghĩ của Đàm Vân Thư thay đổi, sau đó biểu cảm của nàng trở nên cứng đờ, chỉ trong vài giây cảm thấy đầu ngón tay đã trở nên lạnh lẽo.

"Đàm tiểu thư, ngồi được rồi." Giọng nói của Phương Cần đưa nàng trở lại hiện thực.

Đàm Vân Thư lấy lại dáng vẻ tự nhiên: "Cảm ơn." Nàng đến gọi tài xế: "Chú Viễn, chúng ta ăn cơm thôi."

Vốn dĩ nàng sẽ ăn tối ở khu nghỉ dưỡng, nhưng nếu có cơ hội tiếp xúc với Phương Du như thế này thì nàng sẽ không bỏ lỡ.

Trong sân có hai cái bàn vuông, lúc Phương Du đi ra thì một bàn gần như hết chỗ.

Cụ bà Kim Tú không biết chuyện quá khứ nên bảo Phương Du sang bàn kế bên để tiếp đãi mọi người dễ dàng hơn. Phương Cần trong bếp nấu cháo cho ba, khi bà nhìn thấy thì mọi chuyện đã muộn, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

Phương Du ngồi xuống đối diện Đàm Vân Thư, chú Viễn ngồi ở bên cạnh.

Bàn bên cạnh đang thảo luận về vụ tai nạn mà Phương Đức Minh gặp phải, còn nói về những trải nghiệm trước đây của bản thân, không hề dè dặt vì sự có mặt của người ngoài. Với lại đây cũng là địa bàn của họ, có cần phải thận trọng như vậy không? Ngược lại đại tiểu thư có vẻ rất dè dặt.

Nguyên nhân Đàm Vân Thư dè dặt là do đâu? Chính vì được giáo dục từ nhỏ nên nàng luôn ăn uống một cách tao nhã, dù trời có sập thì tốc độ ăn uống của nàng vẫn thong thả ung dung.

Phương Du không khỏi bị nàng ảnh hưởng, có lẽ vì chuyện xảy ra với ông ngoại khiến cô không có cảm giác thèm ăn, tốc độ ăn cũng rất chậm.

"Đồ ăn do dì Phương nấu vẫn rất ngon." Một lúc sau, Đàm Vân Thư phá vỡ sự im lặng trên bàn ăn của họ.

Phương Du: "Ừ."

Phương Cần chuyên về các món bạch án hơn, nhưng mấy món ăn hôm nay khá phong phú. Hầu hết các món ăn trên bàn đều do Phương cần nấu, Phương Du chỉ phụ một tay.

Nhìn thấy biểu hiện của Phương Du, Đàm Vân Thư không còn cách nào khác ngoài đổi chủ đề sang Phương Đức Minh: "Ông ngoại Phương sẽ sớm bình phục thôi."

Nàng cũng đặc biệt thay đổi cách xưng hô để nghe có vẻ thân thiết hơn.

"Mượn tạm lời chúc của cô."

Đàm Vân Thư: "......"

Nàng chợt nhận ra rằng sau khi Phương Đức Minh hoàn toàn bình phục, cũng là lúc Phương Du xóa tài khoản WeChat của nàng. Tất nhiên nàng vẫn hy vọng ông cụ sẽ chóng lành, nhưng nàng cũng hy vọng Phương Du sẽ không xóa nàng. Nàng không dễ có cơ hội thêm lại tài khoản WeChat của Phương Du.

Khi ở trên xe, nàng đã bí mật bấm vào vòng bạn bè của Phương Du.

Phương Du vẫn chưa có thời gian để thiết lập quyền xem vòng bạn bè của mình.

Vòng bạn bè trong vòng nửa năm của Phương Du đã xuất hiện, nàng lướt một lúc mới đọc được hết. Cuộc sống của Phương Du hiện tại quả thực rất tốt.  Vòng tròn bạn bè trông rất sôi nổi và đầy sức sống, khi thì xem triển lãm nghệ thuật, tham gia live concert, chụp những chú mèo trong khu chung cư, chụp những bông hoa giống như khuôn mặt đang tươi cười, còn đăng status rằng americano đá đang chảy trong máu.

Ngoại trừ ngày diễn ra buổi concert, Phương Du chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nàng vào những thời điểm khác.

Lúc này Phương Du đang ở ngay trước mặt, nhưng lại cách xa nàng hơn cả một dải ngân hà. Nghĩ đến đây, Đàm Vân Thư lại nhìn Phương Du.

"Lần này là vô tình." Đàm Vân Thư bỏ đũa xuống, nói ra năm chữ này.

Ánh mắt Phương Du lạnh lùng liếc nàng một cái, hỏi: "Tôi có nói là không phải sao?"

"..." Đàm Vân Thư nhìn cô, môi hơi mím lại.

Nàng sợ Phương Du hiểu lầm mình không từ thủ đoạn, "thiết kế" vở kịch như vậy để làm tổn thương người thân của cô, nên nàng đặc biệt muốn giải thích, nhưng bây giờ xem ra...

Hiệu quả rất tệ.

Chú Viễn đang ăn ngấu nghiến, không nghe được gì.

Nhà họ Phương vừa mới sửa sang lại, ngay cả bóng đèn cũng được thay bằng loại sáng hơn, mọi thứ trong sân đều có thể nhìn thấy rõ ràng, kể cả ánh mắt bình tĩnh của Phương Du lúc này.

"Tôi sợ cậu hiểu lầm." Đàm Vân Thư lại nhịn không được nói ra năm chữ.

Phương Du: "Không có."

Cô giơ tay vuốt mái tóc ra sau, tập trung vào món ngon trước mặt rồi nói: "Tôi không rảnh như vậy".

Đàm Vân Thư khó khăn thả lỏng môi dưới: "Được rồi, tôi hiểu, là tôi đã hiểu lầm."

Phương Du không trả lời nữa.

"Lần này tôi đến khu nghỉ dưỡng để giải quyết một số chuyện. Người ở trước cửa bệnh viện vào buổi sáng là cậu phải không?"

Đàm Vân Thư lại tự bào chữa, hoặc có thể xem như là một cái cớ, nàng chỉ muốn nói chuyện với Phương Du, muốn bù đắp cho tất cả những điều nàng chưa nói trong sáu năm qua.

"Đàm tiểu thư."

Phương Du tập trung ánh mắt lên khuôn mặt nàng, nhìn vào Đàm Vân Thư rồi nói: "Cảm ơn vì đã cứu ông ngoại và giúp đỡ chúng tôi, nhưng tôi không muốn nghe phần còn lại vì nó không liên quan gì đến tôi."