Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 39




Bởi vì lần này về Liễu Thành sớm, nhưng vẫn là đi công tác nên Phương Du cũng mang theo một bộ đồ công sở trong vali. Bộ đồ này là phần thưởng đặc biệt dành cho cô khi được thăng chức trợ lý tổng tài hai tháng trước. Kể từ đó cô cũng không mặc nhiều.

Kết quả là hôm nay đã có cơ hội mặc trước mặt mẹ. Phương Du nhìn vào gương và mỉm cười.

"Điểm tâm A Tần" kể từ khi thuê thêm hai dì phụ việc, Phương Cần không cần phải dậy sớm như trước nữa. Bây giờ bà đang ngắm con gái "gột rửa", nếp nhăn nơi khóe mắt không thể hạ xuống được, càng nhìn càng thấy tự hào, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Phương Cần giơ tay chỉnh lại phần tóc sau gáy của con gái, nhắc nhở: "Chúng ta sẽ đi xe riêng về quê vào buổi chiều, thay vì đi xe buýt. Con có nhớ người đàn ông tên Phương Chính ở trong xóm không? Ông ấy có một chiếc xe, chuyên đưa đón người từ thành phố về thị trấn, mẹ đã hẹn ông ấy vào buổi chiều.

"Con nhớ mà mẹ, mẹ đã nói chuyện này rồi." Bà còn định nhờ Phương Chính đến đón cô nhưng cô đã từ chối.

Phương Du mỉm cười nhẹ nhàng khi nói: "Con phải đi làm rồi."

"Đi đi con." Phương Cần lại nói những lời quen thuộc, "Nhớ chú ý an toàn nha con."

"Dạ."

Phương Du cầm túi xách lên, trong đó chứa thông tin Thẩm Ánh Chi cần cho phần báo cáo công việc của mình.

Nhưng điều cô không ngờ tới hôm nay là lễ thượng thọ lần thứ 86 của bà nội Thẩm Ánh Chi.

Sau khi phối hợp với Thẩm Ánh Chi báo cáo xong công việc, Thẩm Ánh Chi bảo cô đi vào sảnh của bữa tiệc và tự tìm chỗ ngồi: "Có một số người trong công ty sẽ đến chúc mừng, cô chỉ cần ngồi cùng họ là được."

"Được rồi, Thẩm tổng."

Thẩm Ánh Chi đã nói như vậy, Phương Du cũng không từ chối. Đây là cơ hội giúp cô có thể biết nhiều hơn về công ty. Lúc này đã gần mười một giờ rưỡi, cô di chuyển từ phòng làm việc đến sảnh tiệc.

Lễ thượng thọ hôm nay rõ ràng là tiệc gia đình, nhưng trên thực tế ở đây có không ít người đã đến, hơn mười bàn tròn lớn đã gần như kín chỗ.

Sảnh tiệc được thiết kế rất trang trọng, ở các góc tường đều được dán chữ "Thọ" cùng những quả bóng bay cũng có chữ "Thọ". Chiếc bánh sinh nhật tám tầng được trang trí theo phong cách mà người lớn tuổi yêu thích, bố cục tổng thể của là màu đỏ. Có một bà lão ngồi trên ghế chủ tọa cũng mặc quần áo màu đỏ, tinh thần trong có vẻ rất tốt.

Người của Thẩm gia với nụ cười trên môi đứng xung quanh, nhìn thấy Phương Du, cũng không hỏi là ai, liền mời cô ngồi ở một bàn phía sau. Thật tình cờ người ngồi ở bàn này đều thuộc công ty.

Phương Du có vẻ là người trẻ nhất, khoảng mười người còn lại đều lớn tuổi và có khí thế hơn cô.

Khung cảnh trong phòng tiệc tuy náo nhiệt nhưng không ồn ào. Người đến tham dự đều là những người có tiếng, họ đặc biệt chú ý đến trang phục và cách chưng diện, không hề tùy tiện. Bộ đồ mà Phương Du đang mặc cũng là một sự kết hợp hoàn hảo, cô nâng kính lên, không nhìn xung quanh.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh đang rót đồ uống, hỏi cô: "Em muốn không? Em gái."

"Cảm ơn chị." Phương Du mỉm cười gật đầu.

Người phụ nữ rót cho cô một ly nước cam, nhìn cô thêm hai lần nữa rồi hỏi: "Chị chưa từng gặp em, em làm chức vụ gì vậy?"

"Em làm trợ lý cho Thẩm tổng."

"Ồ ~~~" chị ấy hiểu ra, "Hai tháng nay chị không đến trụ sở chính, em có thể gọi chị là chị Lâm. Lâm có nghĩa là sau khi hạn hán kéo dài sẽ là cơn mưa dai dẳng "霖"

"Chị Lâm, chị có thể gọi em là Tiểu Phương."

"Được, Tiểu Phương."

Hai người trò chuyện tự nhiên với nhau, xua tan cảm giác buồn chán. Trong lúc này, khi có người bước vào từ cửa của sảnh tiệc, chị Lâm sẽ giải thích cho Phương Du người khách đó là ai, giám đốc hay người thừa kế của công ty nào, chị ấy biết khá nhiều người.

Phương Du không biết ai trong số những người này, nhưng một trong những băn khoăn của Phương Du đã được giải quyết, đó là người đàn ông cô nhìn thấy ở sân bay không phải là chồng của Đàm Vân Thư, mà chỉ là một người bạn của Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi.

Một lúc sau, một gương mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.

Chị Lâm cười: "Đàm Vân Thư, tổng giám đốc hiện tại của khách sạn Quân Linh, đã lớn lên cùng Thẩm tổng. Bên cạnh là anh trai Đàm Vân Hú của cô ấy. "Ừm..." Chị Lâm "chậc" một tiếng, rồi đánh giá thêm, "Hắn không giỏi bằng em gái mình."

Phương Du nhìn Đàm Vân Hú, người đàn ông này trông không giống Đàm Vân Thư lắm. Cô hạ lông mi xuống, đáp "Dạ"

Đàm Vân Thư mặc một chiếc váy hoa mai Trung Quốc kiểu cách tân, trên đó còn có một số bức tranh thủy mặc. Họa tiết mềm mại làm tôn lên đường cong của nàng. Mái tóc của nàng được bới cao bằng một chiếc trâm ngọc, trông nàng uyển chuyển và thanh tú. Ngay khi xuất hiện tại sảnh, nàng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Một vài người đã đến chào hỏi, nàng từ tốn nói cười, trò chuyện một cách thoải mái.

Nàng lại vô tình hướng về phía bàn của Phương Du, ánh mắt dán chặt vào Phương Du trong hai giây.

Chị Lâm tưởng nàng đang nhìn mình liền vẫy tay: "Đàm tổng."

"Chị Lâm." Đàm Vân Thư trả lời, "Đã lâu không gặp."

Chị Lâm mỉm cười xua tay: "Em không phải đang bận à?"

"Em xong rồi, chị Lâm." Đàm Vân Thư tỏ vẻ có hơi bất lực tiến lại gần.

Phương Du chú ý đến cách nàng đi tới, mắt nhìn thẳng, cầm cái ly trước mặt lên uống một ngụm nước cam.

May mắn thay, Đàm Vân Thư làm đúng theo lời cô nói, xem cô như một người xa lạ, chỉ đến nói chuyện với chị Lâm vài lời trước khi rời đi.

Khi Đàm Vân Thư đi ngày càng xa cô, Phương Du quay lại nhìn chị Lâm, cô không có ý định hỏi, nhưng chị Lâm lại tự nói: "Nhiều năm trước, khi chị đến Thẩm gia để báo cáo về công việc của mình, Đàm tổng và Thẩm tổng lúc đó còn đang học cấp hai. Hai người đang cùng nhau làm bài tập, chị đã giảng bài cho cả hai nên được coi là gia sư một thời gian?"

"Chị Lâm thật lợi hại."

"Ồ~~ tất cả đã là quá khứ rồi!"

Khi đã gần mười hai giờ, khách mời về cơ bản đều đã có mặt đầy đủ, vốn dĩ không cần tổ chức lễ thượng thọ cho những năm lẻ như 86. Hầu hết đều tổ chức khi tròn mười năm. Tuy nhiên các trưởng bối của Thẩm gia lại cho rằng cả 8 và 6 đều là con số tốt, vì vậy vẫn tổ chức vào năm nay.

Bà lão đang ngồi trên ghế chủ tọa, khi mỉm cười trông rất hiền từ. Các nhiếp ảnh gia được mời tới có hơi bận rộn, họ ghi lại những khoảnh khắc quan trọng nhất.

Người dẫn chương trình cho bữa tiệc sinh nhật này không ai khác chính là Thẩm Ánh Chi.

Quá trình tổ chức tiệc sinh nhật rất đơn giản, nhân vật chính của buổi lễ phát biểu trước, lần lượt các thành viên trong gia đình tặng hoa và nói lời chúc phúc, rồi chụp ảnh gia đình trong tiếng vỗ tay của cả khán phòng, sau đó thắp nến trên bánh sinh nhật, dưới sự hướng dẫn của Thẩm Ánh Chi mọi người cùng nói lời chúc "Chúc mừng sinh nhật", bà lão cắt một miếng bánh tượng trưng.

Giống như một bữa tiệc bình thường, quan trọng nhất chính là sự náo nhiệt.

Sau khi buổi lễ kết thúc mọi người có thể động đũa.

Buổi sáng, Phương Du đã ăn điểm tâm do Phương Cần làm nên không đói lắm. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của bầu không khí, cô cũng ăn uống ngon miệng hơn. Trong hai tháng qua, với tư cách là trợ lý tổng tài, cô cũng tham gia hai bữa tiệc kinh doanh, đi theo Thẩm Ánh Chi giao lưu. Nhưng những bữa tiệc đó không thể sánh bằng ngày hôm nay.

Nếu sau này cô trở nên giàu có, cô cũng muốn tổ chức những bữa tiệc sinh nhật như thế này cho ông bà và mẹ cô.

Một lúc sau, cô đặt đũa xuống.

Chị Lâm nhìn cô hai lần, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nói: "Nhìn em gầy quá, lại không ăn nhiều nữa, thế này không được đâu, Tiểu Phương."

Phương Du cong mắt: "Chị Lâm, em không đói lắm."

"Nhưng em vẫn còn trẻ." Chị Lâm thở dài, "Lúc chị còn trẻ, quá trình trao đổi chất rất nhanh, bây giờ lớn tuổi, lỡ ăn quá nhiều sẽ khó giảm cân. Nhưng làm sao có thể có lỗi với những món ăn ngon..."

Phương Du im lặng nghe, nụ cười trên gương mặt khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Chỉ là không khí tiệc tùng khiến cô cảm thấy có hơi bức bách. Sau khi cùng chị Lâm nói chuyện thêm vài câu, cô và chị Lâm trao đổi WeChat, rồi kiếm cớ xách túi đi theo một số người rời khỏi bữa tiệc trước.

Bên ngoài phòng tiệc là khu vườn với thảm cỏ, ở đó có một số trẻ em đang chơi đùa.

Phương Du liếc nhìn cách bố trí của trung tâm tổ chức tiệc, có một cầu thang gỗ ở phía bên phải, có thể đi thẳng lên tầng trên cùng, chính là tầng ba.

Bầu trời trong xanh không một án mây, với một màu lam trong suốt như pha lê.

Phương Du bước lên cầu thang, đi tới tầng ba nơi mọi người có thể nghỉ ngơi. Để không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, trên này có dựng mái che, bên dưới bóng râm là những chiếc ghế dựa cao cấp thoải mái. Cô tìm một chỗ trong góc rồi nằm xuống, dường như đang ở rất xa tất cả những ồn ào náo nhiệt.

Gió nhẹ cùng nắng ấm, cô kéo mắt kính lên đầu, mở vòng bạn bè WeChat, có thể thấy nhiệm vụ chủ yếu của mọi người hôm nay là chờ đợi kỳ nghỉ lễ.

Nhưng khi kéo xuống sâu hơn, cô thấy bài đăng của Tiết Dịch lúc chín giờ sáng.

Tiết Dịch: [Tại sao thủ đô lại mưa?]

Phương Du để lại bình luận một cách không câu nệ: [Thời tiết ở Liễu Thành hôm nay siêu đẹp.]

Trong vòng vài giây, Tiết Dịch trả lời: [Tôi sẽ đến ngay.]

Khoé môi của Phương Du cử động.

Cô đã nhìn thấy lịch trình của Tiết Dịch vào kỳ nghỉ 1 tháng 5 khi cô đang duyệt weibo, cô ấy sẽ biểu diễn ở lễ hội âm nhạc tại những thành phố khác nhau, rất bận rộn. Nhưng trong số những thành phố này không có Liễu Thành.

Cho dù có đi chăng nữa, Phương Du cũng sẽ không đi, trong kỳ nghỉ này cô muốn về quê nhà để dành thời gian cho gia đình.

Về câu trả lời của Tiết Dịch, cô cũng không hỏi thêm nữa, cô tắt giao diện hội thoại, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị chợp mắt một chút.

Đêm qua cô ngủ không ngon giấc, có lẽ vì  lạ giường.

Phương Du nhẹ nhàng mím môi, cô lập bản thân với mọi chuyển động xung quanh, chỉ có thể nghe được âm thanh của gió thổi hoa bay.

-

Sau khi Đàm Vân Thư đối phó xong với mọi người, nàng lại tìm kiếm bóng dáng của Phương Du. Nàng luôn lặng lẽ chú ý về phía Phương Du. Tuy nhiên, có một khoảng cách nhất định giữa hai bàn của họ, một số người đã chặn tầm nhìn của nàng. Nàng lơ đãng một chút, khi nhìn lại, Phương Du đã không còn ở chỗ cũ nữa.

Nàng vén váy đứng dậy, định bước ra khỏi sảnh tiệc, nhưng Thẩm Ánh Chi đã giữ cổ tay nàng, cô ấy không buông ra cho đến khi hai người đến phòng làm việc.

Thẩm Ánh Chi không dùng nhiều sức lực, Đàm Vân Thư cũng không phản kháng, nhưng vẫn để lại trên cổ tay Đàm Vân Thư một vết đỏ.

Nàng xoa xoa cổ tay, vẻ mặt có chút bối rối, cười hỏi: "Sao vậy?"

"Cậu muốn đi tìm Phương Du sao?" Thẩm Ánh Chi hỏi thẳng.

Nụ cười của Đàm Vân Thư nhạt dần và đáp lại "Ừm".

"Tối qua tôi tưởng cậu không tỉnh táo, nhưng bây giờ đã tỉnh táo rồi. Cậu..."

Đàm Vân Thư đứng yên ở cửa sổ, để lại hình ảnh Thẩm Ánh Chi ở sau lưng: "Tôi luôn tỉnh táo." Nàng quay đầu lại, "Là cậu đó, Ánh Chi. Cậu cố tình sắp xếp máy ghi âm trên xe để nghe cuộc trò chuyện của tôi và cậu ấy. Đây không phải là chuyện có thể kết thúc chỉ sau vài lời."

Nàng và Phương Du đã nói chuyện trong xe của Thẩm Ánh Chi. Không thể ngờ Thẩm Ánh Chi lại đặt máy ghi âm trên xe,  nhưng mục đích của Thẩm Ánh Chi thật quá đáng.

"Đó là kế hoạch của tôi. Cậu có nghĩ rằng Phương Du sẽ không thể hợp tác với tôi nữa không?" Thẩm Ánh Chi nhìn chằm chằm vào nàng, "Trong những trường hợp như thế này, cô ấy không bao giờ nói những điều vô nghĩa. Cậu có nghĩ tại sao cô ấy lại nói với cậu như vậy trong xe, có phải là cố tình để cho tôi nghe thấy?"

Đàm Vân Thư nhìn sang bên phải, đó là khu vực thư giãn ở tầng ba. Có vài người đã đến đó, một số đang nằm nghỉ trên ghế dựa. Lúc này còn có người đi lên cầu thang. Theo hiểu biết của nàng về Phương Du, cô có thể đang ở khu vực nghỉ ngơi ở tầng ba.

"Đàm Vân Thư."

Thẩm Ánh Chi đi bên cạnh nàng, giọng cao hơn một chút: "Cậu hỏi tôi tại sao lại lập kế hoạch, còn cậu thì sao? Tôi là bạn của cậu nhiều năm như vậy, cậu đã bao giờ mở lòng với tôi chưa? Nếu tôi hỏi thẳng chuyện gì đã xảy ra giữa cậu với Phương Du, cậu sẽ thành thật trả lời tôi sao? Sẽ không đâu nhỉ. Bản thân cậu cũng rất cảnh giác với tôi và Lương Bái. Cậu không phải là người biết rõ nhất sao?"

"..." Đàm Vân Thư quay đầu lại, nhìn người bạn bên cạnh, bình tĩnh đáp: "Ừ, tôi biết."

Thẩm Ánh Chi hô hấp khó khăn. Cô nhìn chằm chằm vào Đàm Vân Thư, vẻ mặt có hơi phẫn nộ.

"Nhưng vì sao tôi lại cảnh giác như vậy, hai người không biết sao?" Đàm Vân Thư cười nói, "Lúc tôi năm tuổi, tôi và mẹ được đưa đến Đàm gia, đó chính là lúc ba người chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Tôi đã muốn làm bạn với cậu, nhưng cậu lại nói tôi là đứa con gái ngoài giá thú, không xứng đáng chơi với cậu."

Vẻ mặt Thẩm Ánh Chi buông lỏng, cô thậm chí còn không nhớ mình đã nói gì vì lúc đó còn quá nhỏ.

"Vậy bây giờ tôi làm sao xứng đáng được? Thẩm Ánh Chi." Giọng điệu của Đàm Vân Thư nhẹ như gió: "Về phần Phương Du, cậu ấy cố ý để cho cậu nghe được, vì muốn bày tỏ với cậu rằng điều quan trọng nhất đối với cậu ấy vẫn là công việc, không phải tôi."

Khi Đàm Vân Thư nhắc đến Phương Du, hốc mắt nàng hơi đỏ lên. Nàng dừng lại hai giây trước khi tiếp tục: "Nếu khả năng làm việc của cậu ấy có vấn đề, cậu muốn sa thải cậu ấy thì tôi cũng không có ý kiến. Nhưng nếu trong tương lai cậu sa thải cậu ấy vì tôi, hay trong công việc cậu không thể đối xử với cậu ấy như trước đây, thì chúng ta sẽ không còn là bạn bè nữa."

"...Tôi không có ý này."

"Không có à?" Đàm Vân Thư ngước mắt, chớp chớp mi, "Lúc cậu nói tôi và cậu ấy không cùng một thế giới, trong đầu cậu không phải có ý nghĩ này sao? Cậu có bao giờ hối hận về việc đã tuyển dụng cậu ấy không? Có bao giờ hối hận về buổi hòa nhạc tối hôm đó không vì đã giúp tôi gặp lại cậu ấy?"

Thẩm Ánh Chi vẫn im lặng, cô cần sự giúp đỡ của Phương Du, nhưng trong công ty cô có nhiều hơn một người.

Không có Phương Du, người khác có thể tiếp quản.

Và Đàm Vân Thư đã nhìn thấy mọi thứ, không gì có thể qua được mắt nàng, liệu có cái gì mà nàng không thể nhìn thấu?

"Nhưng cô ấy không còn thích cậu nữa, Đàm Vân Thư."

Đàm Vân Thư quay lại, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp, nói: "Không thành vấn đề, tôi đáng bị như vậy."

"Nhưng tôi sẽ cố gắng để khiến cậu ấy thích tôi lần nữa."