Phương Du đã nghĩ đến ngày cô sẽ gặp lại Đàm Vân Thư, nhưng khi ngày đó thực sự đến, cô vẫn hơi ngạc nhiên khi họ gặp nhau theo cách này. Ngoài ra còn có buổi concert kéo dài hai tiếng rưỡi làm bước đệm, chứ không phải gặp nhau một cách đột ngột. Mà cho dù có bất ngờ gặp thì trong lòng cô cũng không có quá nhiều dao động.
Không thể phủ nhận, trong hai năm đầu tới thủ đô, cô thường xuyên nghĩ đến Đàm Vân Thư, với tần suất khá cao.
Cô đã nghĩ đến những lần Đàm Vân Thư uống say rồi gọi điện hoặc đến gặp cô, nhớ tới những lần vì người khác mà Đàm Vân Thư ghen tuông. Đây cũng là bằng chứng khiến cô đã "nhầm tưởng" rằng Đàm Vân Thư thích mình, là cô tự mình đeo lên chiếc mác đa tình, càng nghĩ về nó càng khiến cô cảm thấy đau đớn hơn.
Nhưng dần dần, cô học được cách sống tách biệt với quá khứ.
Cô đã học cách tự an ủi bản thân rằng một mối tình thất bại không quan trọng, học cách tự ám thị rằng cuộc sống của cô hiện tại rất tốt, và cô cũng học cách quên đi Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư đang ở cùng một chỗ với cô, thậm chí từ "hận" cô cũng không nghĩ đến, cô không có quá nhiều sức lực.
Nhưng tại sao lúc này, ngay tại đây, Đàm Vân Thư lại ngăn cô lại? Nàng muốn xem hiện tại thú cưng trước đây của mình có còn nghe lời hay không à?
Vì vậy, Phương Du hỏi một cách trực tiếp mà không vòng vo.
Giống như lớp rêu mọc trên mái ngói ở dưới quê, cô dùng tay không bóc lớp rêu lên, để cho côn trùng không thấy được bên dưới ngẫu nhiên trốn thoát.
Tất nhiên, cô biết câu trả lời cho câu hỏi này.
Dù đã sáu năm trôi qua, cô vẫn hiểu sâu sắc về Đàm Vân Thư.
Nhìn bề ngoài, Đàm Vân Thư có vẻ cao quý và tao nhã, nhưng thực chất nàng là người máu lạnh, ích kỷ và kiêu ngạo. Vì vậy một người cao cao tại thượng như Đàm Vân Thư, làm sao có thể nghĩ rằng nàng vẫn còn quan hệ với mình?
Sẽ thật đáng tiếc nếu không liệt cô vào danh sách vết nhơ trong cuộc đời.
Đúng như dự đoán, Đàm Vân Thư sau khi nghe câu hỏi của cô đã cười nhẹ: " Phương tiểu thư hiểu lầm rồi."
Giọng nói Đàm Vân Thư có vẻ lười biếng, bổ sung thêm: "Tôi chỉ đến xác nhận lời nói không muốn gặp lại tôi của Phương tiểu thư là đúng sự thật hay không mà thôi."
Phương Du cũng mỉm cười, dưới ánh đèn mờ ảo, nụ cười của cô rất tươi sáng, cô thản nhiên nói: "Nói một cách chủ quan, gặp hay không gặp lại cô, không có gì khác biệt đâu, Đàm tiểu thư."
"Vậy thì tốt."
Phương Du không có ý định nói tiếp nữa, lần này không có ai ngăn cản cô, cô nhấc chân rời khỏi nơi đó, sau khi rẽ vào một góc, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Đàm Vân Thư không quay lại, nàng giơ tay lên, trên đó dường như còn đọng lại hơi ấm từ cổ tay của Phương Du.
Tấm vải dài vẫn bay bồng bềnh phía trên, cơn gió đã cuốn đi hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay nàng.
Hai phút sau, Đàm Vân Thư trở lại phòng riêng.
Thẩm Ánh Chi thấy nàng quay lại, cô lấy áo khoác trên kệ xuống và nói: "Đi thôi, đã đến giờ về nhà rồi."
"Ừ." Đàm Vân Thư gật đầu cười.
Phương Du, Phù Sương và Đường Bán Tuyết đi theo phía sau. Ba người đang trò chuyện về lộ trình về nhà. Giờ cũng đã muộn nên họ định bắt taxi về.
Thẩm Ánh Chi ở phía trước quay đầu nhìn bọn họ, nói: "Để tôi kêu tài xế đưa các cô về nhé? Ba người có sống cùng nhau không?"
"Không cần đâu, Thẩm tổng, chúng tôi ở cách đây không xa." Phương Du cự tuyệt.
Thẩm Ánh Chi cũng không kiên trì: "Được." Cô cũng chỉ thuận miệng hỏi, an ninh công cộng ở thủ đô khá tốt, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đi được một lúc thì đến cửa, xe taxi công nghệ do nhóm Phương Du đặt đã đến. Xe của Thẩm Ánh Chi và Đàm Vân Thư đã đợi sẵn từ lâu. Hai bên lịch sự chào tạm biệt, sau đó lên xe.
Phương Du và Phù Sương ngồi ở ghế sau, còn Đường Bán Tuyết ngồi ở ghế phụ. Đường Bán Tuyết không ở cùng chỗ với họ, xe sẽ chở cô ấy về nhà trước.
Ở đây không còn tắt đường nữa, ngoại trừ việc chờ đèn giao thông, những lúc khác di chuyển rất thông thoáng.
Ánh đèn đường vẫn rực rỡ, ánh sáng một chút riêng tư cũng không có, sôi nổi chui vào trong xe nhìn trộm dáng vẻ của mọi người.
Còn 20 phút nữa là đến mười một giờ, ra ngoài lâu như vậy, dù tràn đầy năng lượng đến đâu cũng đã tiêu hao hết, cả ba người hiếm khi không có ai lên tiếng, không khí trong xe rất yên tĩnh.
Phù Sương đang chọn ảnh chụp tối nay, còn Phương Du thì ngả đầu về phía sau, nhắm mắt, nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Đường Bán Tuyết từ ghế phụ quay đầu lại nhìn Phương Du, hưng phấn nói: "Tiểu Du, tôi nhớ ra cô ấy là ai rồi!"
"Hả?" Phương Du ngước mắt lên, tư thế không thay đổi, đáp lại bằng giọng mũi.
Phù Sương nhìn Đường Bán Tuyết, có chút không hiểu: "Ai?"
"Đàm tiểu thư đó." Đường Bán Tuyết kéo dài giọng nói, "Tôi chỉ tự hỏi tại sao cô ấy trông quen đến thế. Cô ấy là bạn cùng trường đại học với Tiểu Du và tôi. Lúc đó cô ấy rất nổi tiếng ở trường, cũng học gần khoa của chúng tôi."
Phương Du lại nhắm mắt lại cười nói: "Tôi không nhớ."
"Chỉ là."
Đường Bán Tuyết nhìn về phía trước, cười nói: "Lúc đó ngay cả tên của tôi cậu cũng không nhớ, huống chi là Đàm Vân Thư."
"Đúng vậy." Phương Du không có phủ nhận.
"Nhưng không phải cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đính hôn sau khi tốt nghiệp sao? Có vẻ như bây giờ cô ấy vẫn chưa kết hôn." Đường Bán Tuyết suy nghĩ, "Tôi cũng không thấy cô ấy đeo nhẫn cưới ở ngón áp út."
Môi Phương Du lại mấp máy: "Tôi không chú ý."
Đối với cô, Đàm Vân Thư có đeo hay không cũng không quan trọng.
Phù Sương nhảy vào và nói: "Tôi đã chọn ảnh selfie của chúng ta! Tôi sẽ gửi nó lên nhóm! Cùng xem nha!"
"Được."
Nửa tiếng sau, Phương Du tạm biệt Phù Sương, trở về phòng, lần này cô không cần nghỉ ngơi lâu, trực tiếp đi vào phòng tắm, tắm rửa gội đầu. Chờ đến khi tóc đã sấy khô thì bước ra khỏi phòng tắm. Cô nhìn hộp thoại WeChat của mình, có một tin nhắn từ Tiết Dịch.
Cái tên cô đặt cho Tiết Dịch không thay thế bất kỳ chữ cái nào.
Hiện tại, cô không cần lo lắng về việc có người nhìn thấy điện thoại của mình, rồi phát hiện ra rằng cô có mối quan hệ với ai đó.
Khi gửi lời mời kết bạn, Phương Du đã nhập vào tên mình, vì vậy khi Tiết Dịch gửi tin nhắn, kèm theo cách xưng hô.
Tiết Dịch: [Phương tiểu thư, cảm ơn cô một lần nữa.]
Tiết Dịch: [Lần tới, tôi sẽ có buổi biểu diễn khác ở thủ đô. Nếu cô có thời gian, tôi sẽ gửi vé cho cô đến xem.]
Phương Du: [Cảm ơn Tiết lão sư, tôi sẽ không khách khí!]
-
Nơi Đàm Vân Thư ở là đại bình tầng* của Thẩm Ánh Chi, không phải ở khách sạn của nàng.
*大平层:
là dạng căn hộ có diện tích lớn hơn 130m vuông với đầy đủ tiện nghi, còn được gọi là biệt thự phẳng.
Nàng sẽ trở về Liễu Thành trong vài ngày tới. Trong những năm Thẩm Ánh Chi du học ở nước ngoài, cũng chưa từng quay lại dù chỉ một lần, cho nên lần này hai người gặp nhau lâu hơn.
Nhưng bây giờ họ vẫn đang trên đường về nhà. Tài xế phía trước ngồi thẳng lưng, lái xe rất chuyên tâm.
"Có muốn nghe đánh giá dành cho bạn cậu một chút không?" Đàm Vân Thư chống khuỷu tay lên cửa kính xe, xoa xoa thái dương.
Thẩm Ánh Chi đang tán gẫu với bạn bè: "Hả?"
Đàm Vân Thư nhìn cô và nói: "Mặt sau cửa phòng vệ sinh nên có một miếng dán khẩn cấp có ghi thông tin liên hệ của nhân viên. Trong những trường hợp đặc biệt, điều này sẽ giúp khách hàng có trải nghiệm tốt hơn. Không phải ở trung tâm thương mại Lâm Lí của các cậu cũng áp dụng biện pháp này sao?"
Thẩm Ánh Chi vỗ trán: "Ừ, tôi quên mất."
Đàm Vân Thư nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy êm ru, khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua không nhanh cũng không chậm, nhưng nàng lại không nhìn thấy gì, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về những câu hỏi mà Phương Du hỏi nàng tối nay.
- Vẫn là nói...Tôi đang nói về Đàm tiểu thư, không phải vốn là người không liên quan sao?"
Phải không? Không phải sao?
Đàm Vân Thư mím môi, sắc mặt tối sầm lại, một lúc sau, nàng mới thản nhiên hỏi: "Làm sao cậu thuê được trợ lý này vậy?"
Thẩm Ánh Chi thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Mấy năm trước không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Lúc đó tôi muốn đưa người của mình vào công ty của Thẩm gia, mà Phương Du lại là một trong số đó." Đầu ngón tay của cô vẫn gõ nhanh trên màn hình, gửi phản hồi của Đàm Vân Thư cho người bạn là chủ nhà hàng, rồi nói tiếp: "Phải nói là tôi có con mắt rất tinh tường. Phương Du làm việc gì cũng rất cẩn thận. Cô ấy mới làm trợ lý cho tôi được hai tháng, tôi cảm thấy cô ấy đã cứu tôi ra khỏi rất nhiều phiền toái."
"... Đã luôn ở công ty của cậu à?"
"Ừm."
"Để tôi suy nghĩ một chút, đầu tiên cô ấy là trợ lý tài chính, sau đó trở thành trợ lý hành chính. Trong hai tháng đầu tiên khi tôi trở về, tôi đã thăng chức cho cô ấy lên chức vụ tổng trợ lý."
"Tại sao?" Tại sao lại là Phương Du?
"Tại sao?" Lần này Thẩm Ánh Chi liếc nhìn khuôn mặt của Đàm Vân Thư, có chút không hiểu bạn mình đang hỏi cái gì.
Bản thân Đàm Vân Thư cũng ngạc nhiên, sau đó hạ cửa sổ xuống và đáp lại: "Không có gì đâu."
Nàng nói: "Lát nữa về nhà uống chút rượu nhé? Ánh Chi."
"Được." Thẩm Ánh Chi đồng ý, "Dù sao ngày mai cũng không có việc gì làm."
.......
Tầm nhìn từ phòng khách rất tốt. Bây giờ đã rất muộn, nhưng cũng có thể nhìn thấy khung cảnh về đêm nhộn nhịp của thủ đô, cũng như những tòa nhà nổi bật ở phía xa rất ấn tượng ngay cả trong đêm tối.
Hiếm khi Đàm Vân Thư chủ động muốn uống rượu, Thẩm Ánh Chi có chút kinh ngạc, nhưng cô là người uống rượu rất giỏi, sau khi về nhà đã trữ rất nhiều rượu ngon trong tủ rượu.
Bây giờ cô mở một chai rượu vang đỏ, lấy hai chiếc ly và đặt chúng lên bàn cà phê cạnh cửa kính trong suốt từ sàn đến trần.
"Lương Bái lần trước đến đây còn muốn lấy rượu của tôi." Thẩm Ánh Chi rót rượu, mỉm cười khi nói: "Tôi đã không đồng ý, vì lúc uống rượu ở quán bar của cậu ấy, tôi muốn uống, nhưng cậu ấy không chịu cho tôi, còn đưa cho tôi ly nhựa nhỏ xíu."
Đàm Vân Thư cầm ly rượu lên, chạm vào ly của Thẩm Ánh Chi, khóe miệng nhếch lên nói: "Tôi không biết cậu đang nhắc đến chai rượu nào. Cậu ấy từng muốn đưa cho tôi, nhưng tôi lại không muốn nó."
"Tức quá đi! Biết vậy trước kia đánh tên này một trận!" Thẩm Ánh Chi giả vờ tức giận.
Đàm Vân Thư mỉm cười uống hết rượu trong ly, Thẩm Ánh Chi ở một bên chết lặng: "Đàm tỷ, cậu uống kiểu gì vậy? Định uống say à?"
"Uống để dễ ngủ." Đàm Vân Thư không nói thêm rằng mấy năm nay nàng đã làm như vậy rất nhiều lần.
Khi uống say sẽ giúp nàng dễ ngủ hơn.
Lúc trước, khi nghe Phương Cần truyền đạt lại lời của Phương Du, phản ứng đầu tiên của nàng là tức giận, giống như lúc nàng nhận được tin nhắn của Phương Du, nói rằng cô không muốn tiếp tục nữa. Nàng ở một nơi mà Phương Du không thể không nhìn thấy, cùng với phản ứng tương tự.
Tuy rằng lúc đó nàng thật sự quan tâm Phương Du, lo lắng Phương Du sẽ rời bỏ nàng, nhưng điều nàng quan tâm chính là Phương Du không còn là tài sản riêng của nàng nữa.
Nàng kiên quyết khẳng định rằng không còn yếu tố nào khác.
Vậy Phương Du có tư cách gì mà thông báo cho nàng như vậy? Trong mối quan hệ của họ, dù thế nào đi nữa, nàng vẫn là người chủ động, dù là bắt đầu hay kết thúc.
Nhưng ý nghĩa của việc không muốn gặp lại, thật thẳng thắn và rõ ràng.
Lúc đó nàng thực sự không khỏi cảm thấy bối rối, vừa đưa thiệp mời cho Phương Du, đã bị liệt vào danh sách đen. Chính nàng đã bị nhốt trong ba năm quá khứ, chỉ có Phương Du mới có thể điều chỉnh sự căng thẳng của nàng.
Nhưng dựa vào thân phận của mình, nàng thực sự có rất nhiều lựa chọn, không nhất thiết chỉ tập trung vào Phương Du, phải không?
Hay là Phương Du thật sự cho rằng cô ở trong lòng nàng có địa vị cực kỳ quan trọng? Hay nàng chỉ cảm thấy Phương Du đáng thương, muốn biến cô trở thành tài sản riêng thôi?
Đàm Vân Thư rời "Điểm tâm A Cần" với những cảm xúc lẫn lộn như vậy.
Nàng bận rộn trong công việc, bận chứng tỏ bản thân và bận giao tiếp.
Nhưng Phương Du, người lẽ ra đã bị nàng lãng quên, lại luôn khiến nàng nhớ đến mỗi đêm. Chiếc trâm cài mây màu hoàng hôn, tuy nàng đã niêm phong nó, nhưng nó như một vết khắc, khắc sâu vào tâm trí nàng, lồng ghép và đập cùng tần số với trái tim nàng.
Để nhổ cái gai này ra, nàng đã chú ý đến những nơi mà Phương Du đã đến trong vài năm qua, nàng gần như lật ngược Liễu Thành, nhưng Phương Du lại không xuất hiện.
Bây giờ, nàng cuối cùng cũng gặp được Phương Du ở thủ đô, nhưng Phương Du lại nói nàng không liên quan.
Một chút liên quan cũng không có.
Đàm Vân Thư cau mày và uống nhanh một ly rượu nữa--
Phương Du nghĩ mình là ai? Chẳng lẽ cô là phương diện không thể vượt qua hay sao*?
*
Tác giả lại chơi chữ Phương có nghĩa là phương diện, Du trong từ vượt qua.