Nơi ở của Phương Du ở thủ đô do Thẩm Ánh Chi bố trí là phòng đơn trong một căn hộ đã được chủ nhà cải tạo thành hai phòng.
Hơn bốn mươi mét vuông, đối với nhiều người mà nói diện tích này thực sự nhỏ. Nhưng trước đây Phương Du đã quen sống trong căn phòng như vậy ở sân số 35 của Tinh Hồ, căn phòng này có vẻ rộng rãi hơn rất nhiều. Hơn nữa cách trang trí trong phòng cũng rất đơn giản và sạch sẽ. Ngoài ra còn được trang bị đầy đủ tiện nghi, máy giặt hoàn toàn tự động, tốt hơn nhiều so với máy bán tự động cô từng sử dụng trước đây, tủ lạnh cũng sạch sẽ và trông như mới.
Cô tìm kiếm trên mạng và biết được giá thuê căn phòng này bằng một tháng lương của nhiều người, mức giá này khiến cô líu lưỡi. Đồng thời, cũng cảm thấy áp lực sâu sắc.
Theo lời của Thẩm Ánh Chi, đây là khoản đầu tư ở giai đoạn đầu. Cô ấy thấy sự khó khăn của sinh viên mới tốt nghiệp, vì vậy đã đưa ra quyết định Bồ Tát như vậy.
Nếu sau một năm cô không đáp ứng được tiêu chuẩn của Thẩm Ánh Chi, cô sẽ không ở lại đây nữa, phải tìm một chỗ ở và công việc khác. Nếu đáp ứng tiêu chuẩn, Thẩm Anh Chi cũng không còn chịu trách nhiệm về chỗ ở nữa, nếu muốn ở lại cô phải tự trả tiền thuê nhà.
Tóm lại, bất kể là thế nào, Phương Du cũng cần phải cố gắng hơn trước, cô biết mình đang phải đối mặt với điều gì.
Tuy nhiên, thủ đô và Liễu Thành thực sự khác nhau. Nhịp sống ở đây nhộn nhịp hơn, các tòa nhà chen chúc nhau. Khu vực càng sầm uất, giao thông càng tắc nghẽn.
Mọi người đến từ khắp mọi nơi, từ nam chí bắc, khẩu âm* không đồng nhất, tác phong khác nhau.
*
Có thể hiểu là giọng địa phươngỞ đây rộng lớn đến nỗi Phương Du không thể tìm thấy bản thân, cô cúi đầu thậm chí cũng không thấy được bóng của chính mình. Nhưng đồng thời, cô cũng biết ở đây có nhiều cơ hội hơn, thế giới cũng rộng lớn hơn.
Trong tuần đầu tiên ở thủ đô, Phương Du đã dần dần làm quen với nơi này.
Chẳng hạn như cô phải mất một giờ để đến công ty bằng tàu điện ngầm, điều này chẳng là gì đối với cô nữa. Nhưng cô không ngờ rằng giờ cao điểm buổi sáng ở thủ đô lại đông đúc như vậy, gấp nhiều lần so với ở Liễu Thành. Khi đứng giữa đám đông vóc dáng cô không cao. Lần đầu chưa có kinh nghiệm đi tàu điện, cô gần như bị ép đến mức lơ lửng trên không, kính suýt chút nữa rơi ra và cô gần như không xuống được ga tàu điện ngầm.
Chẳng hạn như cô đã biết gần chung cư có những cửa hàng nào; bao gồm siêu thị, cửa hàng trái cây, quán ăn, hiệu thuốc và chợ thực phẩm nhỏ. Tuy nhiên, cô chỉ đến chợ thực phẩm nhỏ và hiệu thuốc. Ở chợ cô mua nguyên liệu, gạo và mì rồi mang về nhà. Cô mua những loại thuốc cơ bản ở hiệu thuốc; như thuốc hạ sốt, băng keo cá nhân, thuốc đau dạ dày. Nhưng không thể không nói bánh kẹp thịt và trứng ở chợ rất ngon, mỗi lần đi ngang qua cô đều bỏ ra vài tệ để mua một cái.
Cô đang cố gắng học cách yêu bản thân nhiều hơn, quan tâm đến cảm nhận và cảm xúc của mình.
Về phần công việc mới, cô đang quen dần với nó, nội dung công việc của cô khá rườm rà, lộn xộn. Cô phải trừu ty bác kiển*, phân tích thật mạch lạc. Đồng nghiệp cũng giống như những người cô từng gặp ở công ty trước, phần lớn đều gọi cô là Tiểu Phương hoặc Tiểu Du. Trong giờ giải lao ở phòng trà, họ sẽ nói chuyện đôi câu, sau giờ làm việc thì hầu như không liên lạc.
*抽丝剥茧
dịch sát nghĩa là quay tơ từ kén, tơ phải được kéo ra từng sợi một, kén phải được bóc ra từng lớp. Mô tả việc phân tích mọi thứ một cách cực kỳ chi tiết và từng bước.Những người này giỏi hơn cô, lý lịch cũng đẹp hơn cô. Ngoài áp lực mang lại, họ còn giúp cô gia tăng ý chí tiến thủ trong công việc.
Nhưng vào ngày cuối tuần đầu tiên ở thủ đô, cô gặp phải một ngày mưa.
Bên ngoài cửa sổ trời đổ mưa to, kèm theo sấm sét, mưa rơi rào rạt, không biết khi nào mới tạnh.
Phương Du đóng cửa sổ, kéo rèm lại, sau đó rúc vào góc giường, ôm chặt đầu gối.
Cô vùi đầu thật sâu, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát.
Ký ức về ngày tốt nghiệp hôm đó đối với cô quá sâu sắc, chán ghét những ngày mưa đã trở thành thông điệp khắc sâu vào tận xương tủy cô, không bao giờ có thể quên được. Ngay cả hơi thở cũng mất tự nhiên và không đều đặn, lồng ngực như thắt lại.
Lúc này, cô không thể hoàn toàn thả lỏng, cô chỉ có thể giữ nguyên tư thế này chờ đến khi mưa tạnh, không còn cách nào khác.
Không chỉ vậy, tâm trí cô lại vô thức nhớ đến những ký ức về Đàm Vân Thư, những kỷ niệm lần lượt được tái hiện, khiến trái tim cô như bị dao đâm lần nữa, nỗi đau này khiến cô vô cùng khổ sở.
Rốt cuộc phải mất bao lâu để cô hoàn toàn quên đi Đàm Vân Thư.
Thực sự không có thuốc xoá ký ức hay sao? Tốt nhất nên là loại có thể xóa một cách chọn lọc. Nếu có, điều đầu tiên cô muốn xóa là tất cả ký ức liên quan đến Đàm Vân Thư, không lãng phí một giây nào.
Không biết đã bao lâu trôi qua, ngay lúc hốc mắt của Phương Du ươn ướt, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng giây tiếp theo, lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô sụt sịt mấy cái, lau mắt, rồi nhìn ra cửa qua lỗ nhìn trộm*.
*
Hông biết tên chính xác, là cái lỗ trên cửa để nhìn ra ngoàiĐứng ngoài cửa là một cô gái xa lạ.
Phương Du đeo kính vào, mở cửa.
"Cái đó... Xin chào, tôi mới chuyển đến hôm qua." Cô gái chỉ về phía sau: "Tôi sống đối diện với cậu."
Căn hộ này vốn được cải tạo, từ một căn hộ thành hai phòng, như vậy tổng tiền thuê nhà sẽ cao hơn rất nhiều. Các chủ nhà ở thành phố lớn thường làm như vậy.
Đôi mắt Phương Du vẫn còn hơi đỏ, cô gật đầu: "Xin chào, tôi tên Phương Du, Du trong từ du việt/vượt qua." Sợ bị hiểu lầm, dừng lại một chút, sau đó cô nói tiếp: "Cũng là Du trong bất khả du việt/
không thể vượt qua."
"Tôi tên là Phù Sương."
Phù Sương nhìn dáng vẻ của cô, quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?"
"Tôi không sao." Phương Du cười miễn cưỡng, cũng không lộ ra chuyện mình bị dị ứng với ngày mưa.
Phù Sương cũng không có ép buộc, cô cười tít mắt nói: "Chúng ta thêm thông tin liên lạc của nhau đi, từ nay về sau chúng ta sẽ trở thành hàng xóm."
"Được."
Hai người thêm WeChat của nhau, Phù Sương lại hỏi: "Nhân tiện, cậu ăn tối chưa? Có muốn ăn cùng không?"
"Vẫn chưa." Phương Du nhìn thời gian, hóa ra đã là bảy giờ tối, ngoài cửa sổ mưa cũng đã tạnh nhiều, nhưng bầu trời lẽ ra phải quang đãng hơn thì vẫn còn u ám
Cô chậm rãi trả lời Phù Sương bằng một câu hỏi: "Cậu nấu à?"
"Không phải, bây giờ trời mưa cũng khó gọi đồ ăn." Phù Sương gãi tóc, "Tôi không biết nấu ăn, khi tôi nói cùng nhau chỉ là ăn mì gói thôi, hahaha."
Phương Du lộ ra một nụ cười: "Tôi nấu được, lát nữa tới nhà tôi ăn nhé."
"Cảm ơn! Phương Du!"
-
Thứ Hai cũng có một trận mưa lớn ở Liễu Thành, Đàm Vân Thư lái xe đến công ty.
Đính hôn với Lư gia cũng được, nhưng nàng cũng có điều kiện của mình, đó là nàng muốn gia nhập công ty của Đàm gia, muốn có tiền và quyền lực.
Đàm Vân Hú không muốn làm như vậy, nhưng Đàm Trí Thành thực sự đã đồng ý, việc hắn chống cự cũng vô ích. Hơn nữa, mọi quyền lực của công ty giờ đã nằm trong tay hắn, cấp dưới trung thành và tận tâm với hắn. Đàm Vân Thư chưa từng học quản trị kinh doanh hay kinh tế thì biết cái gì?
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Đàm Vân Hú không coi trọng cô em gái này, nàng bất quá chỉ là bình hoa di động.
Nhìn bề ngoài, Đàm Vân Thư quả thực là như vậy.
Thôi Uyển muốn hai mẹ con nàng có thể sống sót trong gia đình này. Bà không muốn thành tích của nàng vượt qua anh trai, nên đã không để nàng học một trường đại học tốt hơn, không tham gia vào các chuyên ngành liên quan đến công việc của gia đình, giáo dục cho nàng thật tốt để sẵn sàng kết hôn với một người đàn ông giàu có trong tương lai.
Không người đàn ông nào muốn vợ mình thông minh và giỏi giang hơn mình.
Thôi Uyển tuân theo tiêu chuẩn này và buộc Đàm Vân Thư phải đăng ký học chuyên ngành phát thanh và dẫn chương trình. Nếu trong tương lai con gái bà muốn làm việc, nàng chỉ có thể làm nữ dẫn chương trình hoặc nữ phát thanh viên. Không muốn làm cũng không sao, cứ ở nhà thư giãn.
Nhưng ai có thể ngờ rằng Đàm Vân Thư chỉ đồng ý một cách hời hợt.
Trên thực tế, ở trường nơi Thôi Uyển không thể giám sát, Đàm Vân Thư đã lặng lẽ học được rất nhiều kiến thức liên quan đến tài chính, bao gồm cả quản lý khách sạn.
Vì vậy, khi Thôi Uyển biết Đàm Vân Thư sẽ đến làm việc ở công ty của Đàm gia vào tuần trước, bà gần như không thở nổi, chỉ vào con gái mình hồi lâu mà không nói được lời nào. Những điều bà nói trước đây đều đã bị Đàm Vân thư gạt sang một bên, lọt vào tai trái và đi ra ngay bằng tai phải.
Đến lúc này Thôi Uyển mới nhớ ra rằng việc Đàm Vân Thư đính hôn với Lư gia, Đàm Vân Thư thậm chí còn chưa bàn với bà, đã lập tức tìm Đàm Trí Thành và Đàm Vân Hú nói chuyện, đưa ra điều kiện để thương lượng.
Bà tức giận đến mức gọi điện thoại ngay cho Đàm Trí Thành. Tuy nhiên, mối quan hệ vợ chồng của bà với Đàm Trí Thành đã tan vỡ từ lâu, ông đã không liên lạc với bà suốt những năm qua.
Đàm Vân Thư không có thời gian để ý đến cơn tức giận của mẹ nàng.
Đằng sau những điều kiện với ba và anh trai, nàng muốn dọn dẹp mớ hỗn độn rồi từ từ hồi sinh và khiến khách sạn Quân Linh đứng vững trở lại sau giông bão.
Đàm Vân Hú cảm thấy nàng không thể sống sót nên ngừng lo lắng.
Một tuần nữa lại trôi qua, tháng 7 đã đến, mùa hè năm nay ở Liễu Thành nóng hơn năm ngoái. Đàm Vân Thư đã lái xe đến một địa điểm tương đối xa vào cuối tuần.
Đó là vị trí căn hộ mới thuê của dì Phương mà nàng đã phát hiện được.
Thôi Uyển mấy ngày nay đổ bệnh, không còn sức để ý hay quản việc nàng làm, hơn nữa, bà cũng chẳng thể làm gì được.
Nàng nhìn thấy một quán ăn sáng tên là "Điểm tâm A Cần" cách khu dân cư không xa. Nàng đến vào buổi chiều nhưng vẫn có người ngồi trong quán.
Đàm Vân Thư đậu xe bên đường rồi chậm rãi đi tới.
Nàng cầm ô che nắng, che đi hầu hết ánh sáng mặt trời, bước nhanh về phía "Điểm tâm A Cần".
Quán rất sạch sẽ, vệ sinh, không có mùi khó chịu. Đang là mùa hè, trong quán bật quạt, một chút mát mẻ, nhưng cũng khó tránh khỏi hơi nóng.
"Xin chào, quý khách muốn ăn gì? Bánh bao trong quán đã bán hết nhưng vẫn còn..." Phương Cần vẫn trò chuyện như vậy với khách hàng, khi có người đến, bà sẽ chào hỏi như thường lệ, nhưng những lời tiếp theo bà không nói tiếp được.
"Dì Phương."
Vẻ mặt của Phương Cần cứng đờ. Phượng Yến kéo rèm ở bếp phía sau và bước ra, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng quý phái của nàng, nhưng Phượng Yến không nói gì mà chỉ dùng khăn lau bàn ghế, rồi ra hiệu cho Đàm Vân Thư cứ ngồi xuống tự nhiên
Đàm Vân Thư khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."
Nhưng nàng không ngồi xuống, trong tay vẫn cầm ô, giọng nói có lực mạnh mẽ: "Cháu nhớ bánh ngọt dì Phương làm."
Phương Cần xua tay: "Cô đi đi, Đàm tiểu thư."
Bà thở dài: "Hai người không cùng một thế giới, ngay cả làm bạn cũng không thể."
"Cháu không hiểu dì Phương đang nói gì." Đàm Vân Thư ngồi xuống ghế đẩu, "Làm phiền Dì Phương, cho cháu một chén cháo."
Phương Cần nhìn thấy nàng như vậy, không nói gì, đi vào phòng bếp bưng cho nàng một chén cháo, còn có dưa muối chua do chính bà làm, đồng thời cũng dọn cho nàng một cái dĩa.
Một ông chú ngồi cạnh ăn liên tục ba chén cháo, không ngừng khen dưa muối chua ngon tuyệt do Phương Tần làm.
Đàm Vân Thư cầm đũa lên cắn một miếng. Rõ ràng là cay và chua, nhưng nàng lại không cảm nhận được vị gì.
Nói cách khác, kể từ ngày tốt nghiệp, dường như vị giác của nàng có vấn đề.
Phượng Yến vô cùng tò mò, nhưng bây giờ không thể hỏi, vì vậy đã giao tiếp bằng mắt với Phương Cần, nhưng cuối cùng vẫn không nhận được bất kỳ thông tin nào.
Một lúc lâu sau, Đàm Vân Thư mới ngẩng đầu lên, tiết lộ mục đích thực sự của mình: "Dì Phương, cậu ấy ở đâu?"
"Quay về đi, tiểu thư, con bé không muốn gặp lại cô."
Phương Cần lặp lại những lời con gái cô để lại trước khi rời đi: "Không muốn nhớ nữa."
***
Tác giả có lời muốn nói.Tiểu Du: Không hẹn gặp lại
Huhuhuhuhu, tôi đã vừa viết vừa khóc về nỗi sợ cơn mưa của Tiểu Du, gần đây tôi toàn khóc khi viết, tôi thật nhạy cảm, nước mắt càng khiến tôi nhạy cảm hơn!!! Tức giận.