Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 146




Gió đêm tháng Sáu không nhanh cũng không chậm, vẫn còn vương lại chút hơi ấm của ban ngày, lặng lẽ lướt qua bên người Đàm Vân Thư, làm lay động đuôi tóc của nàng.

Nàng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, ngoài cửa là khung cảnh rộng lớn của trang viên, những cột đèn đường đứng vững chãi, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, điểm thêm nét mộng mơ đẹp như tranh vẽ cho trang viên này.

Nhưng tất cả những điều ấy, Đàm Vân Thư đều không để ý đến.

Cằm của nàng căng thẳng, đôi môi mím chặt, ánh mắt dán vào tấm thiệp mời đính hôn trong tay, trên đó có tên nàng và một người đàn ông rất xa lạ.

Ngày mai...

Ngày mai nàng sẽ phải đưa tấm thiệp này cho Phương Du sao?

Đàm Vân Thư nghĩ đến điều này, hơi thở như ngưng lại trong căn phòng này, toàn thân lạnh cóng, khiến nàng run rẩy.

Nàng vẫn còn nhớ lần cuối cùng gặp Phương Du. Hôm ấy, nàng vì chuyện đính hôn mà phiền lòng, hiếm khi chọn cách uống rượu.

Sau khi uống say, nàng không nghĩ ngợi gì mà lập tức đi tìm Phương Du. Phương Du hỏi nàng có lái xe sau khi uống rượu không, Phương Du bảo nàng ngoan ngoãn mở miệng để cô đánh răng cho nàng...

Trước khi chia tay với Phương Du còn tặng nàng món quà tốt nghiệp sớm.

Ngày hôm ấy, trời nắng đẹp, Phương Du tựa vào cửa sổ, những tia nắng chiếu lên cô, dáng vẻ cô thật dịu dàng, đôi mắt cong cong trông thật đáng yêu. 

Vì lần đầu tiên tặng quà cho nàng, cô có chút thẹn thùng rất khó phát hiện.

Tuy vậy, Đàm Vân Thư vẫn phát hiện ra.

Bây giờ, nàng cầm chiếc trâm cài đang đặt ở bên cạnh, tỉ mỉ ngắm nhìn.

Đây chính là món quà mà Phương Du tặng nàng. Trong những ngày qua, không biết nàng đã xem đi xem lại bao nhiêu lần, và mỗi lần nhìn vào, đều khiến trái tim nàng đau nhói.

Tại sao vậy? Nàng buộc phải thừa nhận rằng, cảm giác của nàng dành cho Phương Du không chỉ đơn giản là sự chiếm hữu.

Nàng phải tuân theo ý muốn của mẹ, đưa thiệp đính hôn cho Phương Du.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ của Phương Du trước mặt mình, lực nắm trâm cài của nàng lại tăng thêm một chút. Nàng làm sao có thể...

Phương Du tốt đến vậy, tốt đến mức khiến nàng cảm thấy ba năm qua giống như một giấc mơ, tốt đến mức khiến nàng nghĩ rằng nếu phải chia tay với Phương Du, chẳng khác nào lấy đi trái tim của nàng.

Nghĩ đến đây, Đàm Vân Thư hạ mi mắt, ngay cả gió đêm cũng không thể thấu hiểu suy nghĩ của nàng.

Hôm sau chính là ngày 9 tháng 6 năm 2018, cũng là ngày tốt nghiệp ở Đại học Liễu Thành.

Thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp mà không gay gắt.

Sáng sớm, Đàm Vân Thư nhận được tin nhắn "Chúc mừng tốt nghiệp" từ Phương Du. Nàng nhìn chằm chằm vào bốn chữ đó, mãi không biết nên trả lời thế nào.

Vui vẻ sao? Có lẽ vậy.

Chín giờ, Đàm Vân Thư đến trường.

Trong bốn năm đại học, nàng rất giỏi ngụy trang, trong mắt mọi người, nàng không hề kiêu ngạo, vì vậy hôm nay có không ít người tranh thủ chụp ảnh cùng nàng. Ngoài ra, còn có người tỏ tình với nàng, vì trong suốt thời gian qua, nàng luôn lấy lý do "không yêu trước khi tốt nghiệp" để từ chối nhiều người.

Vậy bây giờ tốt nghiệp rồi, nàng có thể yêu đương được chứ?

"Xin lỗi." Đàm Vân Thư không có chút cảm giác nào với những người đó, vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng từ chối.

Mọi người cũng không bất ngờ với kết quả này.

Chỉ là mọi người không thể không tự hỏi – Đàm Vân Thư rốt cuộc thích kiểu người thế nào? Nhiều người như vậy, nhưng nàng chẳng thích một ai cả?

Chín giờ rưỡi, lễ tốt nghiệp bắt đầu đúng giờ.

Đàm Vân Thư ngồi ở khu vực của khoa mình, tìm kiếm bóng dáng của Phương Du. Tuy nhiên, trong hội trường đông người như vậy, ai cũng mặc áo cử nhân, dù thị lực của nàng có tốt đến mấy cũng không tìm thấy Phương Du.

Nhưng dù có thấy Phương Du, nàng cũng bị những người khác vây quanh, không thể thoát thân.

Không chỉ có ảnh chụp cá nhân mà còn có ảnh tập thể của trường. Nàng chỉ có thể tranh thủ lúc chờ xếp hàng để nhìn về phía Phương Du.

Hôm nay, Phương Du vẫn đeo cặp kính gọng đen ấy, nhưng có trang điểm, màu môi rõ hơn khi gặp nàng những lần trước.

Đàm Vân Thư nhìn dáng vẻ của Phương Du, hít sâu một hơi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, nàng theo những người khác đến vườn hoa để chụp ảnh, và đúng như Thôi Uyển nói, chú Xương đứng ở bên cạnh cầm chiếc máy ảnh, thỉnh thoảng chụp lại những khoảnh khắc.

Đàm Vân Thư mím nhẹ đôi môi, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhìn bề ngoài chẳng khác gì thường ngày.

Một lúc sau, nàng mới cảm thấy mình có chút thời gian để thở.

Cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy chiếc trâm cài hình đám mây trên ngực, nụ cười trên môi càng thêm sâu.

Hương hoa trong vườn ngào ngạt, nàng khẽ nhếch môi, tìm kiếm bóng dáng của Phương Du, cuối cùng nhìn thấy cô đang ngồi trên băng ghế dài trong vườn hoa. Đầu cô nghiêng nghiêng, trong thật giống những bông hoa bên cạnh.

Hơi thở của Đàm Vân Thư khựng lại, nàng bước về phía cô, đến khi gần sát Phương Du, nàng mới cất tiếng gọi: "Phương Du."

Phương Du ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc trâm cài của nàng, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, hỏi nàng: "Cậu chụp xong chưa?"

"Mình không vội đâu..."

Có lẽ vì hành động của Đàm Vân Thư quá trang trọng, xung quanh cũng có vài bạn học lặng lẽ đứng xem, muốn biết họ định làm gì.

Lúc này, chú Xương đưa thiệp đính hôn cho nàng, Đàm Vân Thư nhận lấy, dùng tay che đi dòng chữ trên đó.

Sau đó, nàng chậm rãi nhưng dứt khoát xé nó ra thành từng mảnh.

"Tiểu thư, cô..." Giọng chú Xương run rẩy, có vẻ rất bất ngờ.

Đàm Vân Thư hoàn toàn không để ý đến chú ấy, nàng chỉ chăm chú nhìn vào Phương Du. Sau khi xé thiệp đính hôn thành nhiều mảnh nhỏ, nàng cất vào túi, không vứt bừa bãi.

Ngay sau đó, nàng lấy từ trong túi ra một tấm thiệp màu hồng.

Không biết ai đó trong đám đông khẽ thốt lên một tiếng "Ôi trời" khiến bầu không khí vốn yên tĩnh trở nên nổi bật, nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy chấn động—

Cái gì vậy? Đàm Vân Thư đang đưa thư tình cho cô gái trước mặt sao?

"Là thư tình." Đàm Vân Thư thẳng thắn giải đáp thắc mắc của họ, nàng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Phương Du, có chút lo lắng hỏi: "Phương Du, cậu... không nhận sao?"

Vừa dứt lời, bức thư tình đã nằm trong tay Phương Du, đồng thời, nước mắt của cô cũng rơi xuống.

Đàm Vân Thư nắm lấy tay cô, bình tĩnh nói với chú Xương: "Chú Xương, chú cứ thành thật báo lại với mẹ tôi."

"Nói với bà ấy rằng, tôi chỉ cần Phương Du."

Nàng nói trước sự chứng kiến của mọi người xung quanh, rồi nắm tay Phương Du chạy khỏi khu vườn. Bộ áo cử nhân rộng thùng thình, tà áo đung đưa theo bước chân vội vàng của hai người.

Ánh nắng chiếu xuống, bóng của hai người hòa quyện vào nhau.

Cho đến khi họ đến nơi ít người hơn, cả hai mới dừng lại, thở hổn hển. Đàm Vân Thư điều chỉnh hơi thở, đưa tay tháo kính của Phương Du xuống, nhưng lần này nàng không có ý định hôn ngay lập tức.

Nàng lấy khăn giấy lau những giọt nước mắt vẫn còn đang rơi của Phương Du, đau lòng nói: "Sao lại khóc rồi."

"Mình không biết..." Phương Du ủ rũ đáp, tay vẫn nắm chặt bức thư tình, mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt, cô vẫn chưa nhận được hồi âm gì từ Đàm Vân Thư, tưởng rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Đàm Vân Thư dùng ngón tay khẽ nâng khóe môi cô lên: "Cười lên đi, mình thích nụ cười của cậu."

Ngừng lại một chút, nàng nói tiếp: "Nhưng mình vẫn thích cậu hơn, Phương Du."

Phương Du khóc đến mức chóp mũi ửng đỏ, nghe vậy cũng nói: "Đàm Vân Thư, mình cũng thích cậu."

"Nhưng mình còn chưa kịp chuẩn bị thư tình để tỏ tình..."

"Không sao." Đàm Vân Thư lại nắm lấy tay cô: "Cậu chỉ cần luôn nắm tay mình không buông ra là được rồi."

"Mình sẽ không buông ra đâu."

"Ngoan quá."

Đàm Vân Thư mỉm cười: "Vậy bây giờ tụi mình đi trả áo cử nhân, rồi rời khỏi đây, được không?"

Nàng tin rằng hành động của họ trong vườn trường đã lan truyền trên các diễn đàn. Dù hành động này có phần phô trương, nhưng nàng vẫn muốn Phương Du không bị quấy rầy.

Giờ đây, mọi người đều đã tốt nghiệp, sau này có lẽ sẽ rất khó gặp lại nhau.

Vì vậy, cứ rời đi trước đã.

Sau khi rời đi, nàng và Phương Du sẽ có một khởi đầu mới.

Trên đường đi, vẫn có người nhìn họ, nhưng Đàm Vân Thư đã quen với ánh mắt đó, chẳng mảy may bận tâm. Khi nàng quay đầu, có thể nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Phương Du, cô cũng không có ý định né tránh.

Phát hiện nàng đang nhìn mình, Phương Du cũng quay sang nhìn nàng, có chút ngại ngùng hỏi: "Sao vậy?"

"Cậu thật dễ thương."

"Ồ."

Phương Du ngẩng cằm lên: "Vậy hy vọng cậu sẽ quen với điều đó."

Đàm Vân Thư khẽ cười: "Sao mà quen được chứ..."

Sau khi trả áo cử nhân, Phương Du mới nhớ đến việc liên lạc với Lý Lan và anh Sơn. Hôm nay chắc không chụp ảnh chung với anh Sơn được, nhưng sau này vẫn còn cơ hội.

Về việc này, Lý Lan rất thông cảm, chỉ là vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Vậy cậu và Đàm Vân Thư đang yêu nhau sao?"

"Phải."

"...Ôi trời ơi."

Không chỉ Lý Lan, những người trên diễn đàn trường đều bị sốc, hóa ra Đàm Vân Thư không chấp nhận lời tỏ tình của bất kỳ ai là vì muốn đợi đến ngày tốt nghiệp để làm ra một màn kinh thiên động địa như vậy sao?

Đối phương lại là Phương Du của khoa Kế toán. Phương Du không phải là người vô danh ở trường, cô có gương mặt thanh khiết như ly nước chanh mùa hè, giống như mối tình đầu của nhiều người, và cũng không ít người đã từng thất bại trước cô.

Nhưng mà, hai người này thoạt nhìn chẳng có chút liên hệ gì với nhau cả, làm sao mà lại ở bên nhau được?

Hai nhân vật chính không để ý đến điều đó, họ vẫn nắm tay nhau, tiếp tục đi về phía bãi đậu xe.

Vài phút sau, chiếc xe hơi rời khỏi trường, tiến ra đường lớn bên ngoài.

Phương Du ngồi ở ghế phụ, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe của Đàm Vân Thư vào ban ngày, cũng như mối quan hệ giữa cô và Đàm Vân Thư lần đầu tiên được công khai.

Cô liên tục quay đầu nhìn Đàm Vân Thư, trong khi Đàm Vân Thư vẫn nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại.

Khi đi qua một ngã tư quen thuộc, đôi môi Đàm Vân Thư khẽ mấp máy: "Sao cậu cứ nhìn mình hoài vậy?"

"Đàm Vân Thư." Phương Du vẫn có chút không chắc chắn, hỏi: "Chúng ta đang ở bên nhau, đúng không?"

"Đúng vậy."

Đàm Vân Thư liếc cô một cái, tạm thời gạt bỏ những những đám mây mù trong lòng, nói: "Cậu là... bạn gái của mình."

Từ "bạn gái" sau ba năm, cuối cùng cũng được thốt ra trọn vẹn.

Trong lòng Phương Du rung động: "Đúng vậy."

Chiếc xe hơi tiến đến Sân số 35 Tinh Hồ, dừng lại dưới bóng cây bên đường.

Hai người không vội lên lầu, Đàm Vân Thư lấy tấm thiệp đính hôn đã bị xé nát trong túi ra, nàng thu lại vẻ mặt, do dự một lúc, cuối cùng nghiêm túc nói: "Phương Du, mình... mình vốn dĩ hôm nay phải đưa cho cậu tấm thiệp đính hôn này." Nàng sợ Phương Du suy nghĩ nhiều, liền vội vàng tiếp tục: "Mẹ mình biết chuyện của mình với cậu, muốn mình đưa thiệp đính hôn cho cậu, nhưng mình không muốn."

Phương Du mím chặt môi, chỉ nhìn nàng, lặng lẽ tiêu hóa những lời nàng vừa nói.

Đàm Vân Thư cũng nhìn cô, chậm rãi nói: "Chỉ là, sự phản đối của mình cũng sẽ khiến mình mất đi thân phận trước đây, cậu..."

"Điều duy nhất mình biết là, mình không thích thân phận đó, mình chỉ muốn nắm tay cậu và sẽ không buông ra."

Nghe được câu trả lời này, tâm trạng của Đàm Vân Thư mới nhẹ nhõm hơn đôi chút. Mặc dù nàng tin tưởng Phương Du, nhưng nàng vẫn cần phải nghe Phương Du tự mình nói ra câu trả lời.

Quyết định nổi loạn chưa từng có này đã làm tiêu hao hết sức lực và dũng khí của nàng.

Hai người cùng cười trong xe, một lúc sau, Phương Du mới đưa ra lời mời lên nhà, họ một trước một sau cùng lên lầu, không khí vừa nặng nề vừa nhẹ nhàng.

Khi cánh cửa mở ra, họ thấy Phương Cần, người lẽ ra không nên có mặt ở đây, đang đứng trong phòng.

Đàm Vân Thư thậm chí không kịp trốn.

Phương Cần nhíu mày, mím môi nhìn con gái và Đàm Vân Thư, cũng như bàn tay hai người đang nắm chặt nhau.

"Mẹ." Phương Du gọi.

"Dì Phương." Đàm Vân Thư cũng mở miệng, giọng nhỏ hơn một chút.

Phương Cần không để ý nhiều đến thế, lúc này bà không muốn truy hỏi chi tiết nữa, chỉ nói: "Thu dọn đồ đạc, chiều nay chúng ta chuyển nhà. Một người bạn của mẹ có xe tải, có thể chở hết đồ của chúng ta."

Nhưng nói đến đây, bà dừng lại một chút, nhìn về phía Đàm Vân Thư: "Tiểu thư, cháu đã chọn Tiểu Du rồi phải không?"

"Vâng, dì Phương."

Phương Cần thở dài trong lòng, bà hỏi: "Cháu có định quay về không?"

"Cháu không có ý định đó." Từ khoảnh khắc nàng đưa ra quyết định, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả.

"...Tốt."

Lúc này, Phương Du mới hỏi: "Mẹ, mẹ nghỉ việc rồi à?"

"Ừ, không muốn làm nữa." Phương Cần cố gắng cười dịu dàng: "Thu dọn đồ đạc nhanh đi, chiều nay chuyển đến nhà mới."

"Dạ."

Đàm Vân Thư thuần thục bước vào phòng của Phương Du.

Nhưng phòng quá nhỏ, hai người đứng đã cảm thấy chật.

Đàm Vân Thư không giỏi làm mấy việc nhà này, Phương Du cũng biết điều đó, nên không để nàng động tay, chỉ bảo nàng ngồi nhìn mình thu dọn đồ đạc. Nhưng khi lục lọi trong tủ, Phương Du lấy ra mấy chiếc bao ngón tay, nhìn nàng một cái, ho nhẹ, rồi nhét vào cặp.

Chiều hôm đó, Đàm Vân Thư lái chiếc xe hơi màu đen của mình, đi theo sau xe tải.

Nàng không để Phương Du ngồi chung với mình, vì nàng biết Phương Du còn nhiều điều muốn nói với Phương Cần.

Hơn 20 km đường đi, Đàm Vân Thư nhận được cuộc gọi từ Thẩm Ánh Chi.

Thẩm Ánh Chi đã nghe được chuyện của Đàm Vân Thư trên vòng bạn bè, không thể tin được mà hỏi: "Gì cơ? Cậu không phải là gái thẳng à? Hơn nữa người kia lại là Phương Du?"

"Cậu quen cậu ấy à?" Đàm Vân Thư bắt lấy tông giọng của cô ấy.

"Trời ơi!" Thẩm Ánh Chi nói: "Đó là nhân tài mình định kéo về Thủ đô, vài ngày trước mình đã gặp cô ấy một lần, sao lại là Phương Du cơ chứ?"

"Tình cờ lại là cậu ấy."

Thẩm Ánh Chi thở dài: "Vậy sau này cậu định thế nào? Lư gia bên kia cậu tính giải thích sao?"

"Đó không phải chuyện mình cần lo."

Sắc mặt Đàm Vân Thư lạnh lùng, giọng nói không chút ấm áp: "Cảm giác gây ra một vụ lộn xộn lớn như thế này cũng rất tuyệt, cứ để họ đau đầu đi."

"Mọi thứ đều không liên quan đến mình."

***

Tác giả có điều muốn nói.

Cảm giác như dắt tay nhau đi trốn