Tiếng ly sứ vỡ đã thu hút sự chú ý của toàn bộ nhân viên trong phòng trà. Một số người đang trò chuyện thoải mái thì bị giật mình khi nghe thấy âm thanh đó.
Mọi người lần lượt nhìn qua, sau đó khung cảnh trở nên có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời vang lên nhiều giọng nói khác nhau.
"Trợ lý Phương, mau ngồi xuống, đừng nhúc nhích."
"Chổi đâu rồi? Để tôi đi lấy. Ồ...chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi."
"Iodophor* và bông gòn đều ở đây! Tránh đường! Cẩn thận, đừng giẫm phải mảnh ly vỡ!"
*
Hay còn gọi là thuốc đỏ
Phương Du đang đi giày cao gót, một phần mu bàn chân lộ ra, mảnh vỡ bay khắp nơi, mu bàn chân không tránh khỏi bị cắt qua vài chỗ, dòng máu bắt mắt nhanh chóng chảy ra, thấm vào bên trong giày, nhìn có vẻ nghiêm trọng.
Tề Vận ở gần với Phương Du nhất, nhưng cô ấy đã quen với việc gát chân lên thanh ngang dưới ghế nên không bị cắt trúng.
Những người khác ở xa họ nên không bị thương.
Mọi người dọn dẹp phòng trà rất nhanh, gọi cô lao công tới ngay lập tức.
Phương Du trở lại ghế ngồi xuống, cố hết sức cong môi cười với mọi người: "Mọi người có bị thương không? Xin lỗi, tôi trượt tay, làm mọi người sợ hãi rồi."
Tề Vận nhìn chằm chằm vết thương của cô, mặt nhăn lại: "Chao ôi, em bôi thuốc trước đã. Mọi người đều không sao, chỉ có em là bị thương thôi."
Giọng một đồng nghiệp khác vang lên: "Đúng rồi, trợ lý Phương nhanh chóng xử lý vết thương đi."
Phương Du gật đầu, nàng cúi đầu, một tay cầm bông gòn, một tay cầm iodophor. Không có ai đối diện, khóe môi đang cong lên đã mất đi sức lực, vẻ mặt cô trông đờ đẫn, trong tâm trí tràn ngập những lời Tề Vận vừa nói "Đàm tổng sẽ kết hôn với người của tập đoàn Na Lâm?"
"Đàm tổng" duy nhất trong câu chuyện của Tề Vận là Đàm Vân Thư. Nếu là người khác, tên công ty sẽ được thêm vào.
"Đau không?" Tề Vận ở bên cạnh hỏi, vẻ mặt vẫn chưa thả lỏng.
Phương Du chớp mắt lắc đầu: "Không sao đâu." Cô thở dài, "Những vết thương nhỏ thường xuyên xảy ra, em đã quen rồi."
"Đây sao có thể coi là những vết thương nhỏ..."
Phương Du ấn miếng bông gòn để cầm máu, nghe vậy, hỏi: "Nhân tiện, Chị Vận, tin đồn chị nói vừa rồi là như thế nào?"
"Em vẫn còn thời gian quan tâm đến chuyện đó à?"
Phương Du nhướng mày: "Dạ."
"Ai đó đã gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn."
Lại là tin nhắn sao? Phương Du mím môi không nói gì.
Vết thương thực sự rất đau, nhưng chỗ đau nhất không phải ở nơi này, trái tim ở bên ngực trái dường như bị xé nát, đau đến mức cô cảm thấy không thể hô hấp bình thường, phải mất rất nhiều công sức cô mới có thể kiểm soát được cơ thể đang run rẩy.
Trong phòng trà có rất nhiều đồng nghiệp, cô sẽ không còn khóc trước mặt nhiều người như sáu năm trước nữa.
Một lúc sau, Phương Du băng bó vết thương bằng gạc, may mắn là đôi giày không tệ, ít nhất với vết máu dính lên đó, chỉ cần dùng khăn giấy lau đi. Cô mang giày lại, bình tĩnh nói với các đồng nghiệp vẫn còn lo lắng cho mình: "Thật sự không sao đâu, không nghiêm trọng, vết thương sẽ sớm ổn thôi." Cô cười nói: "Đã đến lúc trở lại làm việc rồi."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều giải tán.
Phương Du cũng đứng dậy, Tề Vận lo lắng cho cô nên muốn giúp cô về phòng. Cô xua tay: "Không cần đâu, chị Vận."
Cô đưa tay ra hỏi: "Chị có thể cho em một viên kẹo được không?"
Tề Vận từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo, Phương Du chọn một cái: "Em không thích đồ ngọt, một cái là đủ."
"Được." Tề Vận xoa dịu bầu không khí, "Chị cũng nên học cách kiềm soát lượng đường của mình, để làn da của chị cũng đẹp như em."
Đôi mắt Phương Du cong cong, nhẹ nhàng đi rửa tay, sau đó nặng nề lê bước trở về văn phòng. Thẩm Ánh Chi có việc khác phải làm chiều nay cô. Với tư cách là tổng trợ lý, cô phải giải quyết rất nhiều vấn đề. Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian trong phòng trà, bây giờ cô phải tận dụng thời gian còn lại để giải quyết công việc.
Cơn đau ở chân giúp cô tỉnh táo, cô buộc mình phải tập trung vào công việc thay vì nghĩ đến những chuyện liên quan đến Đàm Vân Thư.
Ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục mưa, trong phòng làm việc bật điều hòa, Phương Du cảm thấy hơi lạnh, liền khoác áo khoác vào.
Mãi cho đến khi mọi công việc hoàn thành, cô mới thấy bầu trời tối dần.
Trước khi cô nhận ra thì đồng hồ đã điểm tám giờ.
Phương Du tháo kính ra, nhắm mắt lại, dụi đôi mắt khô khốc, những hình ảnh liên quan đến Đàm Vân Thư lại hiện ra trước mắt cô, chủ yếu là cảnh Đàm Vân Thư đưa thiệp mời cho cô sáu năm trước, thật trùng khớp với những gì đã nghe vào buổi chiều.
Một lúc sau, cô thu dọn đồ đạc và rời khỏi văn phòng.
Vẫn còn một số nhân viên tăng ca ở văn phòng chung, mọi người đều có vẻ mệt mỏi, không có thời gian để trò chuyện.
Không có ai ở lối vào thang máy, trông rất trống vắng.
Vẻ mặt Phương Du không có biểu tình gì, sự trống rỗng không thể giấu đi trong đáy mắt. Sau khi vào thang máy, cô chỉ nhìn chằm chằm vào con số đang điếm ngược.
Bước ra khỏi tòa nhà công ty, cô giơ chiếc ô lên.
Bầu trời như một tấm vải đen, tối tăm không thấy đáy, mưa nặng hạt hơn nhiều so với buổi chiều. Những hạt mưa rơi xuống đất, thấm dần vào lớp băng gạc trên mu bàn chân cô.
Phương Du khó khăn nhấc chân lên và đi về phía lối vào tàu điện ngầm.
Vào một ngày mưa, trên đường không có nhiều người, nhưng lại có rất nhiều người tăng ca trong khu tài chính. Có người lê bước nặng nề, khuôn mặt mệt mỏi, cặp sách vẫn ở trước ngực, có một chiếc laptop bên trong, có vẻ như vẫn phải mang việc về nhà.
Hô hấp của Phương Du vẫn chưa thể ổn định lại, cô nắm chặt ô, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.
Sau khi lên tàu, cô mở khóa điện thoại.
Đàm Vân Thư vẫn chưa gửi tin nhắn hay gọi điện cho cô.
Cô ngơ ngác nhìn lịch sử trò chuyện giữa hai người, gần như quên đổi ga tàu điện ngầm. Cô không biết bây giờ có nên gửi tin nhắn cho Đàm Vân Thư không, nếu gửi thì sẽ là nội dung gì?
Cho đến khi về tới khu chung cư, cô cũng không nghĩ tới chuyện đó nữa.
Chủ yếu là bởi vì đầu óc của cô không còn hoạt động, cô đã nghĩ đến quá nhiều thứ, tất cả đều liên quan đến Đàm Vân Thư.
Phù Sương thấy cô không xuất hiện trong nhóm chat, cũng không trả lời tin nhắn riêng, khi nghe thấy tiếng cửa an ninh mở ra, cô ấy liền mở cửa: "Tiểu Du, cậu sao vậy? Không thấy cậu online. "
"Sao?" Phương Du sửng sốt một chút, mấp máy môi, "Tôi không sao, chiều nay tôi vừa đánh rơi một cái ly trong văn phòng, bị mảnh vỡ cắt trúng."
Phù Sương: "Vãi...!"
*靠/
Vãidùng khi nói tục, theo từ điển Hanzii
Cô ấy nói: "Mau vào khử trùng, trời đang mưa, coi chừng dễ bị nhiễm trùng đó."
"Được rồi."
Phương Du ngồi trên ghế sofa xử lý vết thương, những vết cắt bị mưa làm ướt trông rất xấu xí, một trong số những vết cắt sâu bị phồng rộp nhăn nheo.
Cô không muốn bị nhiễm trùng nên liên tục bôi iodophor.
Cô không cho Phù Sương đi theo mình, nếu không sẽ cô ấy sẽ nhận ra vẻ ngoài của cô có gì đó không ổn. Hiện tại bản thân cô trông như thế nào?
Phương Du nhìn vào gương, cố gắng nhếch khóe môi lên.
Nụ cười thật khó coi.
Nhận ra điều này, cô không kiên trì nữa, đặt tay lên bồn rửa, cúi đầu xuống, lại thở dốc.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong phòng khách đột nhiên vang lên.
Cô sửng sốt, bước ra phòng khách.
Là cuộc gọi của Đàm Vân Thư, cô đi tới ban công, đứng ở đó, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, mới trả lời: "Có chuyện gì vậy?"
"Phương Du, tôi không có." Đàm Vân Thư lo lắng nói: "Là Đàm Vân Hú đã tung ra tin tức này, hắn cố ý nhắm vào tôi. Đừng tin."
Phương Du nghe giọng nói quen thuộc của Đàm Vân Thư, nhắm mắt lại, hỏi với giọng run rẩy: "Tại sao bây giờ mới nói với tôi?"
"Tôi vừa hạ cánh xuống Thủ đô."
Sự hoảng loạn của Đàm Vân Thư hiện rõ: "Trên đường đi có giông bão, máy bay phải hạ cánh khẩn cấp ở Tuyết Thành. Tín hiệu không tốt, tôi thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Bây giờ tôi mới nhìn thấy..."
"Sao cậu không nói trước với tôi rằng cậu sẽ quay lại?"
"Tôi muốn làm cậu ngạc nhiên."
"Cậu có mang theo ô không?"
"Không có."
Phương Du hít một hơi thật sâu và nói: "Trước tiên hãy đến gặp tôi đã, Đàm Vân Thư."
"Được."
Thời gian chờ đợi thật mệt mỏi, giờ Phương Du mới dám lên mạng. Cô tìm kiếm tài khoản chính thức của Tập đoàn khách sạn Quân Linh. Có lẽ là do Đàm Vân Thư thu hút rất nhiều sự chú ý trong giới tài chính, nhiều tài khoản tiếp thị cũng đã được đăng bài, sự việc lan truyền nhanh chóng. Blog chính thức cũng vừa đăng một bài bác bỏ tin đồn có liên quan.
Tốc độ rất nhanh, dù sao Đàm Vân Thư cũng vừa mới xuống máy bay.
Phương Du đọc từng chữ của thông báo bác bỏ tin đồn, nhưng trong lòng vẫn còn nút thắt.
Bởi vì những lời này đều dựa theo những gì Đàm Vân Thư đã nói trước đó, cô thật sự không tin vàoinội dung bài này. Cô sẽ không xóa và chặn Đàm Vân Thư một cách vô lý nữa. Tuy nhiên, ký ức sáu năm trước vẫn có tính sát thương cao, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Bốn mươi phút sau, một chiếc taxi dừng bên đường trước khu chung cư của Phương Du.
Mưa vẫn không tạnh, Phương Du liền đi tới che ô cho nàng xuống xe. Đã mấy ngày không gặp, lúc này hai người đều có hơi chật vật.
Tài xế đang thúc giục, cả hai không có thời gian để nói chuyện, nhanh chóng lấy vali xuống, rồi nhìn chiếc taxi biến mất ngay lập tức.
Không ai lên tiếng, cả hai đều im lặng.
Chỉ có tiếng mưa rơi trên tán ô là đặc biệt rõ ràng.
Đàm Vân Thư một tay kéo vali, tay Phương Du đang cầm chiếc ô, nàng không thể nắm được. Nàng hạ mắt xuống, nhìn thấy chân Phương Du được quấn băng, liền hỏi: "Sao cậu bị thương?"
"Không cẩn thận."
"Tại sao không nói cho tôi trước?"
"Cậu có nói gì với tôi không?" Phương Du dừng lại, không muốn tiến về phía trước nữa. Cô nhìn người trước mặt, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, "Tôi đã nhìn thấy bức ảnh đó đăng trên mạng, là tối qua phải không? Tại sao tối qua cậu không nói gì với tôi?"
"Tôi muốn giải quyết mọi chuyện trước khi đến với cậu."
Chóp mũi Đàm Vân Thư cũng đau nhức, nàng giơ tay nắm lấy tay Phương Du: "Xin lỗi, đã để cậu đợi lâu quá, Phương Du."
"Đàm Vân Thư." Lúc này nước mắt Phương Du rơi xuống, trong ánh sáng mờ ảo, giọt nước mắt lấp lánh, trong suốt và dễ vỡ như pha lê, "Cậu luôn nghĩ rằng tôi sợ sấm sét phải không? Không phải đâu, tôi bắt đầu sợ những ngày mưa từ ngày 9 tháng 6 cách đây sáu năm, bởi vì cậu và tôi gặp nhau vào một ngày mưa. Cậu có hiểu cảm giác đó là như thế nào không? Trong hai năm kể từ ngày đầu tiên tôi đến Thủ đô, mỗi khi trời mưa, toàn thân tôi sẽ run rẩy, tôi sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được. Chỉ trong hai năm nay tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng cậu lại xuất hiện, xuất hiện lần nữa trong tầm mắt của tôi, cuộc sống của tôi."
Đàm Vân Thư mím chặt môi, nàng nhớ lại phản ứng của Phương Du khi trời mưa, cảm thấy hơi thở của mình đang bị khống chế. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Phương Du lại sợ mưa.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, môi Phương Du lại cử động: "Yêu cậu khiến tôi vô cùng thống khổ, Đàm Vân Thư. Cậu có biết những lời trong thiệp mời chướng mắt đến thế nào không? Tôi luôn lầm tưởng rằng mình đã quên đi. Nhưng không phải vậy, tôi... phải làm sao đây?
Giọng nói của cô hòa lẫn với tiếng mưa khiến Đàm Vân Thư tan nát cõi lòng.
"Sẽ không có lần sau đâu, Phương Du." Đàm Vân Thư vụng về lau nước mắt cho cô, đầu ngón tay run rẩy, "Sau này, tôi sẽ ôm cậu vào những ngày mưa."
"Người mà tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chính là cậu, từ đầu đến cuối đều là cậu, hiện tại và tương lai chỉ có mình cậu."
"Thử thích tôi lần nữa đi, Phương Du. Cậu có thể cho tôi dùng phần đời còn lại để bù đắp được không? Tôi sẽ không bao giờ buông tay cậu nữa."
Đàm Vân Thư nghẹn ngào nói, nàng thực sự không có tự tin.
Giây tiếp theo, chiếc ô rơi xuống đất.
Phương Du tiến lên một bước, ôm chặt lấy người trước mặt, nước mắt hòa vào cơn mưa, cô nghe thấy giọng nói run rẩy của bản thân.
"Có thể."
***
Tác giả có điều muốn nói.
Huhuhuhuhu tôi đã khóc rất to