Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 72




Tưởng Thiên dành trả tiền cơm. Hai người đi xuống bãi đậu xe, Thẩm Tích Nhược lái xe đưa nàng về nhà, cô bảo muốn thay đồ rồi quay lại công ty sau.

Hai người về nhà, thấy một đống thùng giấy chất đầy ở cửa.

Thẩm Tích Nhược nhướng mày, hỏi Tưởng Thiên: "Em mua?"

Tưởng Thiên: "......... Em mua đồ dùng trong nhà."

Thẩm Tích Nhược cười đáp: "Chị thích em dùng từ trong nhà."

Tai Tưởng Thiên đỏ lên. Vừa hiểu tình cảm của nhau mà mình đã ân cần sắm đồ dùng trong nhà, nếu để người khác biết, có cười nàng bạo dạn trong tình cảm không?

May mắn Thẩm Tích Nhược không cười mình, cũng không xem thường mình, dù sao cô cũng không phải tên ngốc Thẩm Tích Chu.

Nàng xấu hổ ôm mấy thùng vào.

Nàng còn tưởng có thể nhân lúc Thẩm Tích Nhược không ở nhà, nhận hàng thì sẽ không mất mặt trước Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược ôm đồ giúp nàng. Cô lại bưng thêm hai cái ghế, một cái đưa cho Tưởng Thiên, một cái mình ngồi chờ Tưởng Thiên unbox hàng.

Tưởng Thiên dùng dao rọc giấy, dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Tích Nhược, lí nhí: "Em, em mua bừa thôi nha."

Thẩm Tích Nhược gật đầu: "Ừ, chị tin mắt thẩm mỹ của em."

Mở thùng giấy ra, bên trong là các chai lọ có màu sắc rực rỡ.

Thẩm Tích Nhược khẽ cau mày. Nội thất nhà cô tông chủ đạo là đen, trắng, xám còn những màu Tưởng Thiên mua thật sự không phù hợp với gu của cô.

Tưởng Thiên lấy ra, bắt đầu kiểm hàng: "Nước giặt, nước rửa chén, dầu gội, dầu xả,......"

Thẩm Tích Nhược nhìn đống chai lọ, cắn răng khen: "........... Em mua nhiều vậy, nhà mình dùng một năm mới hết."

Tưởng Thiên mở thùng khác: "Các loại gia vị, năm bình tương hột, năm bình tương ớt tỏi bằm, tương đậu nành, tương vừng,......."
Biểu cảm của Thẩm Tích Nhược càng xuất sắc, lông mày hơi nhíu lại, cười nói: "À thì mấy cái này..... Trong phòng bếp cũng có, hình như em mua hơi nhiều."

Tưởng Thiên tiếp tục unbox: "5kg mozzarella, em nghe nói cho phô mai này cho vào pizza ngon lắm, em thích ăn pizza. Còn có mấy khuôn làm bánh, khuôn chiên trứng hình trái tim, khuôn làm bánh trung thu........"

Chờ Tưởng Thiên mở hết các thùng, đồ bên trong đã chất đầy nhà, Thẩm Tích Nhược nhìn khắp nhà, dở khóc dở cười.

Tưởng Thiên không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà nên những món nàng mua rất cần thiết nhưng lại không hợp với nhà các nàng, không phải vì quá nhiều mà là các nàng gần như không dùng những món đó.

Thẩm Tích Nhược thích màu đen, trắng, xám nên bài trí trong nhà cũng lấy các màu này làm chủ đạo. Những món trang trí trong nhà mà Tưởng Thiên không phải đáng yêu thì sặc sỡ, còn có hình hoạt hình hoàn toàn trái ngược phong cách của Thẩm Tích Nhược.
Vì thế, Thẩm Tích Nhược quyết định hôm nào phải đổi lại phong cách trong nhà để phù hợp với những món Tưởng Thiên đã sắm.

Thẩm Tích Nhược dịu dàng nắm chặt tay Tưởng Thiên, hôn khẽ: "Em vất vả rồi, Thiên Thiên, em mua mấy món này cho gia đình, em giỏi lắm."

Tưởng Thiên nghe xong, đôi mắt rực rỡ, hỏi: "Thật vậy sao? Em còn đang xem rất nhiều món, lát nữa mình sắp xếp xong đống này, em sẽ mua thêm!"

Thẩm Tích Nhược đau đớn đáp: "À, không cần đâu em... Chị thấy tạm thời nhà mình không thiếu gì, em không cần mua nhiều đâu."

Tưởng Thiên lại cảm thấy Thẩm Tích Nhược sợ tiêu tiền bèn vỗ ngực đảm bảo: "Chị yên tâm, mấy món em mua vừa rẻ vừa tốt, không tốtnnhiều tiền đâu!"

Thẩm Tích Nhược: ".............Hàng rẻ quá không tốt đâu em, em mua ít thôi. Nếu em muốn mua, chị đưa thẻ cho em, dù sao cũng là nhà hai đứa, chị cũng phải ra tiền."

Tưởng Thiên lại lắc đầu, nói: "Nào có, đây là nhà chị, em ở lâu vậy chưa đưa tiền thuê lần nào, tôi đưa tiền nhà chị chắc chắn không nhận nên em phải mua đồ dùng trong nhà."

Thẩm Tích Nhược không thay đổi được nàng, đành cưng chiều cười: "Được, vậy em muốn mua thì mua đi."

Tưởng Thiên thỏa mãn cười, nhìn xung quanh, lấy ghế nói: "Em đi treo mấy món trang trí này lên!"

Thẩm Tích Nhược vội nhận tranh trang trí, nói: "Chị cao để chị treo cho, em ngồi đây xem ổn không."

Vì thế Tưởng Thiên đứng phía dưới xem, Thẩm Tích Nhược bắt ghế, chọn tường trống, ngón tay run rẩy treo bức tranh hoạt hình lên căn phòng trắng, đen, xám.

Tưởng Thiên nhìn, vỗ tay khen: "Oa! Đẹp quá! Em đã bảo nhà mình nhìn hơi tối nên em mua mấy món này trang trí cho nhà trông sáng sủa hơn."

Thẩm Tích Nhược bó tay trước phong cách bài trí nội thất của Tưởng Thiên.

Chờ hai người bày biện xong các đồ trang trí, Thẩm Tích Nhược đau đớn, gục ngã trước ngôi nhà đầy màu sắc, trong khi Tưởng Thiên thì vui vẻ nhảy nhót.

Thẩm Tích Nhược nhìn thấy nàng vui, bỗng cảm thấy phong cách trong nhà không quan trọng bằng Tưởng Thiên vui vẻ.

Nghĩ vậy, cô cũng cảm thấy mấy món trang trí hường phấn, trẻ con này cũng không đến nổi.

Tưởng Thiên chạy khắp nhà: "Oa, nhìn đẹp lắm, vậy mới giống nhà của hai đứa!"

Nàng xong thấy mình bạo dạn quá bèn đỏ mặt.

Thẩm Tích Nhược ôm eo nàng, quẹt mũi, mắng: "Nhóc con."

Tưởng Thiên ôm lấy cô.

Hai người yên lặng đứng đó, cùng nhìn nội thất trong nhà.

Thẩm Tích Nhược bỗng cảm thấy từ sau khi Tưởng Thiên dọn vào, nhà cô dần thay đổi. Nhà cô cũng không còn lạnh lẽo như phòng của khách sạn mà trở nên ấm áp, sáng sủa.

Có lẽ không phải vì bài trí.

Mà vì Tưởng Thiên đến.

Tưởng Thiên hay vứt giày lung tung trước kệ giày.

Trên ghế sô pha cũng có áo của nàng.

Tưởng Thiên ăn xong, vỏ quýt còn rơi trên sàn.

Trước kia, Thẩm Tích Nhược không thích ai bừa bộn như vậy.

Thẩm Tích Nhược muốn mọi thứ phải ngăn nắp, tuy mình chưa từng ở đây nhưng hàng tuần vẫn có nhân viên vệ sinh đến dọn.

Nhưng bây giờ cô không muốn dọn, cảm thấy vừa nhìn đã biết hôm nay Tưởng Thiên làm gì, khi về nhà, dù cảm thấy nhà hơi bừa bội nhưng lại có cảm giác giống nhà.

"Cảm giác thật khó tin." Tưởng Thiên bỗng nói.

"Khó tin chuyện gì?" Thẩm Tích Nhược cúi đầu hỏi.

"Ở đây rõ ràng là nhờ chị nhưng sao em lại cảm thấy nó còn giống nhà em hơn căn chị Lý thuê cho em."

Tưởng Thiên ngước mắt, tuy đang cười nhưng đôi mắt bất an.

Khi cảm thấy quá hạnh phúc, người ta thường sợ sẽ mất đi, cảm thấy hạnh phúc quá mơ hồ, sớm muộn cũng tan như bong bóng.

"Đây là nhà em, từ nay về sau, dù xảy ra chuyện gì, ở đây sẽ luôn là nhà em." Thẩm Tích Nhược chắc chắn nói.

"Thật sao? Lỡ như hai đứa mình chia...." Tưởng Thiên chưa nói xong "chia tay" đã bị Thẩm Tích Nhược ngăn cản.

"Không đâu." Giọng Thẩm Tích Nhược lạnh lùng, quyết liệt: "Chị.... chị không cho phép." Nét mặt cô cũng thay đổi.

Tưởng Thiên đành im lặng.

Nàng cũng cảm thấy hai người sẽ không chia tay nhưng trên đời nào có chuyện chắc chắn. Có lẽ nàng không tốt, hai người vừa yêu nhau đã nhắc chuyện này nên Thẩm Tích Nhược sẽ không vui.

Thế nhưng..... Nàng nghĩ đến Thẩm gia, nghĩ đến tin công ty Thẩm Tích Nhược sắp phá sản, những thứ này không phải chỉ cần tình yêu là giải quyết được.

Tưởng Thiên thở dài, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ bảo vệ Thẩm Tích Nhược.

Nàng rời khỏi cái ôm của Thẩm Tích Nhược, nói: "Hai ngày nữa, cát-xê gameshow của em sẽ có, rating của show cao nên họ gửi em thêm tiền thưởng, còn bảo sau này sẽ hợp tác với em. Nên là..... nếu chị tạm không có tiền, nhất định phải nói với em, em chuyển tiền cho chị, chị rõ chưa?"

Thẩm Tích Nhược nghe vậy thầm nghĩ, ai có ngờ cô người yêu đáng yêu, xinh xắn, ngây thơ như lá xuân chỉ vừa đi làm đã muốn đưa tiền lương cho mình.

Cô cảm động.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ tài sản của mẹ mỗi tháng sẽ gửi vào thẻ của cô và đôi khi ba sẽ gửi tiền tiêu vặt cho cô, vẫn chưa có ai nói sẽ chuyển tiền cho cô.

Tưởng Thiên đúng là bé con đáng yêu.

Cô càng nhìn càng thấy đáng yêu, thấy thương không thôi, thế là ôm chặt lấy Tưởng Thiên vào lòng.

"Ông trời thương chị để chị gặp được em."

Chị sống hai kiếp, trời cho chị sinh mệnh gấp đôi người khác để chị hiểu rõ lòng em, giữ chặt lấy em.

Bây giờ Thẩm Tích Nhược tin mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.

Nếu không, sao cô có thể may mắn nhường này?

"Dù sao chị đừng sợ, em có tiền cũng có thể kiếm tiền. Chị Lý bảo em là minh tinh đang hot, sắp tới chị ấy sẽ nhận các quảng cáo cao cấp cho em, tiền quảng cáo cũng nhanh đến, em sẽ cố gắng làm việc, chắc chắn có thể kiếm đủ cho hai ta dùng."

Tưởng Thiên được Thẩm Tích Nhược ôm chặt, vẫn lẩm bẩm.

Nàng nói một hồi Thẩm Tích Nhược mới buông nàng ra.

Cô không kìm được, hôn nàng.

Giống như có dòng suối mát lạnh chảy qua người, hai người dịu dàng trao đổi tâm ý.

Tưởng Thiên lại càng kiên định, an toàn, nàng không còn lo lắng bởi người trước mặt dùng cách hôn môi biểu đạt tình yêu của mình.

Tình yêu mà Thẩm Tích Nhược đã cố gắng diễn đạt xinh đẹp, lấp lánh như viên trân châu nằm trong trai biển.

Và nàng thích cảm giác này.