Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 97




Lâm Lạc thật sự rất phiền cái kiểu uy hiếp như này. Một người hai người ai cũng thích lôi mẹ cậu ra uy hiếp cậu, thật sự nghĩ cậu dễ bắt nạt chắc?

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Lạc kéo đen số, sau đó suy nghĩ một lúc liền gọi cho Tỉnh Ngộ. Lâm Lạc đôi khi lại cảm thấy bản thân đúng là càng lúc càng ỷ lại. Giờ chỉ cảm thấy hơi chút tủi thân liền muốn tìm Tỉnh Ngộ.

Mà….cũng không hoàn toàn là vì tủi thân, cậu chỉ muốn giải vây cho chính mình thôi, không phải Tỉnh Ngộ đã dặn nếu mẹ anh đến tìm thì phải gọi anh sao? Lâm Lạc chỉ làm theo lời anh mà thôi. Đang suy nghĩ, Tỉnh Ngộ đã bắt máy.

“Alo, Nặc Nặc?” Giọng nói nhẹ nhàng và trầm ấm của Tỉnh Ngộ vang lên qua điện thoại.

Vừa nghe thấy giọng nói của Tỉnh Ngộ, Lâm Lạc đã cảm thấy an tâm, phiền não gì cũng không còn nữa.

“Có chuyện gì sao?”

Khuôn mặt Lâm Lạc không tự giác nở nụ cười: “Cũng không có gì.”

“Ờm….” Lâm Lạc cúi đầu mân mê ngón tay, “Mẹ anh vừa gọi điện cho em đó.”

“Ừ, anh biết rồi.” Tỉnh Ngộ đáp.

Lâm Lạc sửng sốt: “Anh cũng biết sao?”

“Bà cũng gọi cho anh, đang nói với anh về em đây.” Tỉnh Ngộ đáp.

Lâm Lạc hơi chột dạ: "Bà nói với anh chuyện gì?"

Tỉnh Ngộ cười cười: "Cũng không có chuyện gì, bà có thể nói gì được, em đừng quá để ý. Giờ cứ nói cho anh biết, bà đã nói gì với em?"

Sự dịu dàng của Tỉnh Ngộ khiến Lâm Lạc xoắn xuýt, cậu tự hỏi có phải liệu mình có quá mất lịch sự với mẹ của Tỉnh Ngộ hay không.

“Cũng không có gì……bà chỉ muốn gặp em một chút, muốn nói chuyện với em, nhưng em không gặp.” Lâm Lạc giấu đoạn cuối.

Nói với Tỉnh Ngộ chuyện mẹ anh uy hiếp mình, cậu cứ cảm thấy không thích hợp tẹo nào.

“Chỉ vậy thôi sao?” Tỉnh Ngộ có chút không tin, “Bà không uy hiếp em sao?”

Không nghĩ tới chuyện này mà Tỉnh Ngộ cũng đoán được, xem ra anh rất hiểu tính mẹ mình.

"Ừm…..bà đem mẹ em ra uy hiếp em," Lâm Lạc trầm giọng nói, "Sau đó em tức giận đến mức cúp điện thoại luôn."

“Anh sẽ không giận em chứ?”

Tỉnh Ngộ bật cười: “Anh có gì mà phải giận em chứ.”

"Bà vừa gọi cho anh, nói em thật thô lỗ, thậm chí còn dám cúp điện thoại của bà. Rõ ràng Nặc Nặc là một đứa trẻ ngoan và lễ phép như vậy, khiến anh cũng hơi ngạc nhiên."

"Nhưng bất cứ ai bị uy hiếp như thế cũng sẽ nổi giận thôi."

"Nhưng em đừng lo lắng," Tỉnh Ngộ nói, "Anh sẽ giải quyết, sẽ không để bà quấy rầy em nữa."

“Vâng.” Trong lòng Lâm Lạc rất ngọt ngào.

Tỉnh Ngộ hoàn toàn đứng về phía cậu khiến cậu có cảm giác rất yên tâm. Kỳ thực cậu cũng hơi lo lắng nếu mẹ Tỉnh phản đối thì Tỉnh Ngộ sẽ không đối với mình như trước nữa. Nhưng hiện tại xem ra Tỉnh Ngộ vẫn rất đáng tin.

Tỉnh Ngộ lại hỏi: "Chiều nay em chỉ phải học có một tiết, em có muốn anh đón em sớm hơn không?"

Lâm Lạc: "Vậy có làm chậm trễ công việc của anh không, nếu không……em sẽ bắt taxi đến công ty của anh, được không?"

“Anh sẽ cho tài xế đến đón em.” Tỉnh Ngộ nói, “Nếu đi taxi, đường sá xóc nảy, lại bị thương tay em thì sao?”

“Được, vậy em sẽ đợi tài xế của anh.” Lâm Lạc nhoẻn miệng cười.

Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, cậu nói:

“Đúng rồi, Tỉnh Ngộ, sắp tới lớp em sẽ tổ chức ra ngoài vẽ phong cảnh, tầm mười ngày nữa, điểm đến là một trấn nhỏ thuộc thành phố Vân Hải.”

“Vẽ phong cảnh?” Tỉnh Ngộ cau mày, “Tay em như vậy, làm sao vẽ được?”

“Em có thể vẽ bằng tay trái.” Lâm Lạc nói, “Đây là hoạt động nhóm của lớp, đây là lần đầu tiên lớp em tổ chức vẽ phong cảnh ở một nơi xa như vậy.”

"Em không muốn vắng mặt."

Lâm Lạc rất trân trọng khoảng thời gian đi học ở Học viện.

"Mao Tuấn và Hạ Văn Thu đều sẽ đi……em không muốn ở trường một mình."

“Sao lại một mình, không phải có anh ở bên sao?” Tỉnh Ngộ đáp.

"Nhưng cái này có tính điểm, nếu em không đi, đến lúc đó điểm tổng kết của em nhất định sẽ không cao."

"Điểm số không thể quan trọng bằng sức khỏe của em được."

Lâm Lạc bĩu môi: "Nhưng em muốn đi, em có thể tự chăm sóc mình mà, đã lâu như vậy rồi, tay em gần như đã lành hẳn, mấy ngày nữa là có thể tháo bột mà."

Cậu làm nũng với người đàn ông như một đứa bé. Điều này giống như bù đắp cái sự khuyết thiếu quản giáo của ba mẹ thời thơ ấu của cậu vậy.

“Tỉnh Ngộ……”

Tỉnh Ngộ thở dài, thật không có biện pháp với cậu: "Được, vậy anh đi cùng em. Em đi một mình anh cũng lo."

Hai mắt Lâm Lạc sáng lên, vui sướng đến mức không tin nổi: “Thật không anh? Anh đi cùng em ư? Nhưng còn công việc của anh……”

“Công việc một ngày không làm cũng không sao,” Tỉnh Ngộ đáp, “Công ty lớn như vậy sao có thể để một mình anh lo hết được, chẳng nhẽ anh nghỉ một ngày đi cùng bạn trai không được sao?”

“Em yên tâm đi, không sao đâu.”

Tỉnh Ngộ nói mấy câu đã dỗ cho Lâm Lạc vui vẻ: “Vâng!”

Tỉnh Ngộ vừa cúp điện thoại của Lâm Lạc, mẹ anh lại gọi tới. Có thể vừa rồi anh cúp điện thoại của bà để nghe điện thoại của Lâm Lạc bên bà rất giận. Tỉnh Ngộ cũng không có biện pháp với mẹ mình, nhưng để bà không tiếp tục quấy rầy Lâm Lạc, anh lại phải nghe điện thoại. Anh phải làm ước pháp tam chương với bà mới được.

-

Trước khi đi vẽ phong cảnh, Tỉnh Ngộ đã đưa cậu đi tháo bột, đã hơn một tháng, có thể tháo được rồi. Tháo bột xong, Lâm Lạc về chuẩn bị đồ. Đương nhiên, chuyện Lâm Lạc bị thương ở tay cũng không thể giấu Phùng Quyên được, bà đã sớm biết rồi.

Khi biết con trai mình sẽ đến thành phố Vân Hải để vẽ phong cảnh với các bạn cùng lớp, Phùng Quyên đã rất lo lắng, lúc giúp Lâm Lạc thu dọn hành lý, bà nói:

“Hay để mẹ đi cùng con, phải có người chăm sóc con chứ. Con vừa mới tháo bột, phải chịu khó giữ gìn, một mình sao mà tiện.”

“Con đi với các bạn học mà, mẹ đi cùng mới không tiện ấy.” Lâm Lạc lầm bầm.

Chủ yếu là do có Tỉnh Ngộ đi cùng, có Phùng Quyên đi cùng bất tiện lắm ấy!

Sao mà cùng bạn trai yêu đương được.

"Có gì mà không tiện," Phùng Quyên nói, "Cũng có phải là không quen biết nhau đâu, sinh viên trường con mua bánh kếp trái cây của mẹ nhiều lắm, ai cũng thích."

Lâm Lạc: “Vậy nếu mẹ đi cùng con thì sao mà bán hàng được?”

“Tay con quan trọng hay bán hàng quan trọng?” Phùng Quyên nói.

Lâm Lạc không phản bác được.

Cậu không tình nguyện mà nhỏ giọng: “Vậy cũng không được…..con ở cùng với các bạn học, mấy người ở một gian, bạn con sẽ chăm sóc con, mẹ ở cùng không tiện thật mà.”

“Bạn cùng phòng con đều là mấy cậu nhóc cao lớn, sao mà chăm sóc tốt cho con được?” Phùng Quyên cau mày, “Tiểu Tỉnh có thể yên tâm để con một mình sao?”

Lâm Lạc sửng sốt, ánh mắt mơ hồ né tránh, vành tai không giải thích được mà nóng lên: "......Chuyện này liên quan gì đến Tỉnh Ngộ?"

Phùng Quyên dừng một chút, bỗng nhiên đem trong tay quần áo đặt ở trên giường, bà ngồi trên giường Lâm Lạc nhìn cậu.

Lâm Lạc bị bà nhìn đến mức hơi căng thẳng: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Đột nhiên Phùng Quyên khẽ thở dài, bà đưa tay chạm vào mặt Lâm Lạc. Vì gần đây bị thương ở tay, Lâm Lạc ăn uống không ngon miệng, người gầy hẳn.

"Nặc Nặc," ánh mắt Phùng Quyên có chút bất lực, "Con định giấu mẹ đến khi nào?"

Lâm Lạc đột nhiên sững sờ, trái tim như nhảy đến cổ họng, giọng nói cũng hơi run lên: "Giấu, giấu mẹ chuyện gì cơ?"

Phùng Quyên mỉm cười, có chút tự giễu nói: "Con ngại cơ thể mẹ giờ đã không còn nguyên vẹn, cho nên không muốn nói với mẹ, muốn giấu mẹ luôn sao?"

“………….” Lâm Lạc hơi mấp máy miệng, nếu như vừa rồi cậu còn ôm tâm lý may mắn thì giờ đã không thể chối cãi được nữa.

Phùng Quyên đang nói về mối quan hệ của cậu và Tỉnh Ngộ.

Lâm Lạc đần ra, đang định phủ nhận theo bản năng thì chợt nghĩ đến ý tứ trong lời nói vừa rồi của bà.

Kiếp trước khi Lâm Lạc qua đời, người dân trong nước còn chưa cởi mở nên hôn nhân đồng giới chưa được pháp luật thừa nhận, rất nhiều người không chấp nhận đồng tính luyến ái. Chỉ trong mười năm, xã hội đã thay đổi lớn như vậy, Lâm Lạc vẫn hơi không thích ứng được.

Cậu cúi đầu gãi gãi mặt: "... Ý mẹ là, mẹ không phản đối sao?"

Phùng Quyên lại thở dài không nói chuyện. Trái tim Lâm Lạc lại treo lên, cậu không hiểu ý Phùng Quyên.

Phùng Quyên im lặng một lúc sau mới nói:

“Ban đầu mẹ cũng rất sốc.”

“Nhưng mẹ biết, con là đứa trẻ ngoan, tiểu Tỉnh cũng vậy.”

“Vì các con đều là những đứa trẻ tốt, sao có thể đi lạc đường như vậy được?” Phùng Quyên tự lẩm bẩm một mình, “Chính vì muốn tìm hiểu nguyên nhân, nên mẹ đã tra rất nhiều thông tin trên Internet”.

Lúc này, Phùng Quyên mới mỉm cười: "Mặc dù bây giờ mẹ vẫn không hiểu tại sao con lại chọn ở bên tiểu Tỉnh."

“Nhưng đến quốc gia cũng đã thừa nhận rồi…..mẹ còn có gì không đồng ý nữa đây.”

"Hơn nữa, hai con đang ở bên nhau rất ổn, cũng hiểu rõ bản thân cần gì. Mẹ già rồi nên sẽ không xen vào chuyện của người trẻ tuổi nữa."

Nghĩ tới đây, bà lườm Lâm Lạc: “Sau khi nghĩ xong, mẹ vẫn luôn chờ con tự nói cho mẹ biết, ai ngờ chờ mãi mà con vẫn không thèm nói.”

“Cuối cùng mẹ đành phải tự nói ra trước.”

Lời nói của Phùng Quyên khiến Lâm Lạc có chút xấu hổ.

Cậu cúi mặt xuống, thì thầm: "Con xin lỗi mẹ".

“Đây còn không phải vì con sợ mẹ giận sao?”

“Trong mắt con, mẹ là người không thấu tình đạt lý như vậy sao?” Phùng Quyên hỏi lại.

"Không, không," Lâm Lạc nhanh chóng lắc đầu, "Mẹ là tốt nhất."

“Chỉ được cái dẻo miệng,” Phùng Quyên búng trán Lâm Lạc, “Trong lòng nghĩ sao còn chưa biết đâu.”

"Trong lòng con cũng nghĩ như vậy luôn!"

“Được rồi,” Phùng Quyên sờ sờ tóc Lâm Lạc, “Không nói nhảm với con nữa, để mẹ thu dọn đồ tiếp cho con.”

“Tỉnh Ngộ sẽ đi cùng con đúng không?”

Phùng Quyên nói trắng ra như vậy khiến Lâm Lạc hơi xấu hổ, cậu gật đầu: “…..Vâng.”

“Vậy còn được, có tiểu Tỉnh chăm sóc con, mẹ cũng yên tâm.” Phùng Quyên vừa chuẩn bị đồ vừa nói, “Nhưng mà…..”

Phùng Quyên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, nói:

“Tay con còn chưa lành hẳn, các con phải biết tiết chế một chút, có gì chờ khỏi hẳn rồi lại nói.”

Còn chưa kịp chuẩn bị đã đột nhiên bị chính mẹ mình nhắc đến vấn đề này, mặt Lâm Lạc ngay lập tức đỏ thẫm lên:

"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy."

“Người trẻ tuổi như các con, mẹ còn không biết sao?” Phùng Quyên khẽ hừ mũi, “Dù sao mẹ cũng chỉ nhắc nhở con như vậy, chờ đến lúc tay lại bị thương lần nữa thì con đừng có mà khóc. Để xem về sau con vẽ tranh bằng cách nào.”

Lâm Lạc: “……………..”

“………Con biết rồi mà mẹ,” Lâm Lạc nhỏ giọng nói, “Con tự có chừng mực.”

“Con có chừng mực hay không mẹ không biết, nhưng tiểu Tỉnh nhất định phải có.” Phùng Quyên nói luôn.

Lâm Lạc: “………..”