Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 87




Người nói không cố ý điều chỉnh âm lượng nên mọi người trong triển lãm đều nghe thấy, ai nấy đều quay lại nhìn, bao gồm cả Lâm Lạc. Sau khi quay lại, Lâm Lạc nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ.

Cậu hơi ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?"

Thì ra là Ngũ Tử Huy.

Kể từ khi tốt nghiệp trung học, Lâm Lạc không gặp Ngũ Tử Huy.

Ngũ Tử Huy hại chết nguyên chủ, Lâm Lạc không cách nào bình tĩnh đối mặt với cậu ta được.

Đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, Ngũ Tử Huy tìm cậu cậu không quan tâm, nhắn tin cho cậu cậu không trả lời, hai người dần dần xa cách. Lâm Lạc thậm chí không biết đối phương học đại học ở đâu.

Ngũ Tử Huy có chút xấu hổ khi bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cậu ta vội vàng xin lỗi mọi người rồi chạy đến chỗ Lâm Lạc.

“Tôi đến xem triển lãm tranh.” Ngũ Tử Huy nói.

Bên cạnh Ngũ Tử Huy là một cô gái có mái tóc đen dài và đôi mắt đen bóng, đang tò mò nhìn Lâm Lạc.

"Ồ," Lâm Lạc trả lời thẳng thừng, "Cậu có chuyện gì không?"

“Không có chuyện gì, lâu quá không gặp cậu, hôm nay thấy nên tôi qua chào hỏi thôi.”

Cô gái bên cạnh hỏi: "Tử Huy, cậu ấy là ai?"

Ngũ Tử Huy vội vàng giới thiệu: "Hàng xóm trước đây của anh, bọn anh là bạn thân từ nhỏ, cậu ấy tên Lâm Nặc."

“Là người mà anh hay nhắc đến với em sao?” Cô gái tò mò.

"Đúng, chính là cậu ấy," Ngũ Tử Huy cười, quay đầu nhìn bức "Mẹ" treo trên tường, "Đó là tác phẩm của cậu sao?"

"Không ngờ bây giờ cậu lại vẽ đẹp như vậy."

“Đây là bạn học của tôi.” Ngũ Tử Huy giới thiệu cô gái, “Liễu San San.”

“Xin chào.” Liễu San San mỉm cười chào hỏi Lâm Lạc.

“Xin chào.” Lâm Lạc nhẹ giọng đáp lời.

Ngũ Tử Huy nhìn Tỉnh Ngộ với vẻ mặt phức tạp, kéo Lâm Lạc sang một bên, nói nhỏ:

"Sao cậu lại đi cùng anh ta?"

“Anh ấy là bạn trai của tôi.” Lâm Lạc nói rất tự nhiên, “Đương nhiên là chúng tôi phải đi cùng nhau rồi.”

Vẻ mặt Ngũ Tử Huy đột nhiên nứt toác: "Gì, cái gì?! Các cậu, các cậu…...."

“Có gì kỳ quái sao?” Lâm Lạc nói.

Ngũ Tử Huy: "...không."

Ngũ Tử Huy mặt đỏ bừng bừng: "Tôi chỉ là không ngờ, tôi còn tưởng cậu... không thích con trai."

Lâm Lạc nghiêm túc nói: "Tôi chỉ thích Tỉnh Ngộ, không liên quan gì đến việc anh ấy là nam hay nữ."

Nếu Tỉnh Ngộ là một phụ nữ, Lâm Lạc cũng vẫn sẽ thích anh như vậy thôi.

Ngũ Tử Huy cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới thở dài: "Ừm, dì có biết chuyện này không?"

“Hiện tại chưa biết, nhưng sau này chắc chắn sẽ biết.” Lâm Lạc đáp.

"Vậy…..." Ngũ Tử Huy suy nghĩ một chút, "Người nhà anh ta đâu? Họ có thể chấp nhận cậu không?"

Lâm Lạc: "Tôi sống cùng anh ấy chứ không phải người nhà anh ấy, tôi tin rằng chúng tôi có thể giải quyết được."

Từ rất lâu trước đây Lâm Lạc đã nghĩ đến vấn đề này, bởi vì Tỉnh Ngộ có nói mẹ anh là người thích kiểm soát, nên khả năng rất lớn là họ sẽ không thích cậu.

Nhưng không sao cả, cậu không sợ.

Nói với Ngũ Tử Huy một chặp, sau đó Lâm Lạc liền vỗ vỗ vai cậu ta: "Cậu cứ lo cho cuộc sống của chính mình đi, không phải lo cho tôi."

“Cũng không thể nói như vậy….” Ngũ Tử Huy thì thào, “Bất kể thế nào, chúng ta cũng là bạn thân từ nhỏ lớn lên cùng nhau….”

“Cậu có thể coi như ngày đó tôi đã chết đuối trong nước.” Lâm Lạc đáp, “Tôi còn có việc, không nói chuyện với cậu nữa.”

Nói xong cậu nắm tay Tỉnh Ngộ định rời đi, dù sao cậu cũng chỉ đến xem triển lãm, gặp Ngũ Tử Huy chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng vừa cất bước liền nghe thấy người đàn ông vừa nói chuyện gọi cậu lại: "Chờ đã!"

Anh ta chạy đến gần Lâm Lạc, hào hứng hỏi: "Xin chào, cậu có phải là Lâm Nặc, tác giả của bức “Mẹ” không?"

Vừa rồi anh ta còn tưởng rằng Lâm Lạc là kẻ tầm thường, không hiểu nghệ thuật, chỉ biết chạy theo trào lưu, nhưng không ngờ Lâm Lạc lại chính là tác giả.

Người đàn ông vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, lập tức ngăn lại Lâm Lạc nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không biết cậu là tác giả, mạo phạm rồi."

“Tôi muốn hỏi cậu xem bức “Mẹ” này có bán không? Tôi rất thích bức đó, muốn đưa vào bộ sưu tập của mình. Mong cậu chiếu cố.”

Tuy vừa rồi có chút "xích mích", nhưng đương nhiên Lâm Lạc không để trong lòng.

Chỉ có điều bức tranh này là món quà sinh nhật tặng cho Phùng Quyên nên không thể bán được.

Vì vậy, Lâm Lạc chân thành giải thích: "Tôi xin lỗi, bức tranh này không bán".

Người này cả kinh, vội vàng nói: "Là bởi vì vừa rồi..."

"Không," Lâm Lạc cười khiêm tốn nói: "Chỉ là tôi đã tặng bức tranh này đi rồi nên không thể bán được, không phải do để bụng chuyện vừa rồi."

Nghe đến đây, người đàn ông hơi thất vọng nhưng cũng không nài ép nữa.

"Vậy được, đã làm phiền cậu rồi."

"Nhưng cậu có thể để lại thông tin liên lạc được không? Nếu tương lai cậu có tác phẩm mới, tôi vẫn muốn đến xem."

Người này không vì cậu tuổi trẻ mà khinh thường, ngược lại còn coi trọng hơn. Trẻ như vậy đã có thể vẽ nên bức tranh như này, vậy tương lai chính là tiền đồ vô hạn.

Lâm Lạc nhìn Tỉnh Ngộ, trong lòng có chút vui mừng, không ngờ triển lãm lại có hiệu ứng tốt đến thế, nhanh như vậy đã có người thích tranh của cậu rồi.

Tỉnh Ngộ từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, nói: "Sau này nếu muốn tìm cậu ấy, anh có thể liên hệ số điện thoại này."

Lâm Lạc chưa có danh thiếp.

“Được được, cảm ơn rất nhiều.”

Sau khi chào tạm biệt người đàn ông, cả hai bước ra khỏi phòng triển lãm. Đến cửa phòng tranh, hai người nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười. Dù họ đều biết đến khả năng của Lâm Lạc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trên thị trường có người thừa nhận tài năng của cậu.

Có người muốn chi tiền mua tranh của mình. Lâm Lạc rất vui. Có lẽ bởi vì phong cách vẽ tranh mới của cậu đã phù hợp hơn với thẩm mỹ của công chúng, nên cậu không bị nghi ngờ như kiếp trước mà trái lại còn được khen ngợi rất nhiều.

Sau buổi triển lãm tranh hôm nay, Lâm Lạc có thể thấy trên mạng có rất nhiều người khen bức tranh của mình, nhiều người đã biết đến một họa sĩ trẻ tên Lâm Nặc vẽ rất đẹp. Có người còn tìm hiểu và phát hiện thì ra Lâm Nặc chính là cậu bé thiên tài ở thành phố Vân Hải dạo trước. Chỉ là phong cách trước đó không lâu vẫn là Lâm Lạc 2.0, cho nên khi cậu có thể vẽ với phong cách khác biệt nhanh như vậy nên ai cũng không nhận ra.

Phòng tranh Thế Giới Hội Họa đã cung cấp dụng cụ vẽ tranh cho cậu ngày trước cũng đã đăng lại bức “Mẹ” trên page chính thức của mình, tiết lộ một số "bí mật độc quyền", còn biên soạn một số câu chuyện sâu sắc và cảm động, và nhân tiện cũng PR thêm cho phòng tranh của mình.

Điều khiến Lâm Lạc ngạc nhiên hơn nữa là vài ngày sau khi Tỉnh Ngộ đưa danh thiếp của mình, một người khác đã tìm Lâm Lạc và tuyên bố rằng anh ta sẵn sàng bỏ ra một triệu đồng để mua "Mẹ".

Đó là một doanh nhân khởi nghiệp từ con số không, chỉ dựa vào sự chăm chỉ của bản thân để gây dựng sự nghiệp của mình, chỉ có điều mẹ anh ta mất sớm, anh ta đã không được gặp mẹ lần cuối nên tiếc nuối cả đời.

Mẹ anh ta hồi đó cũng mở một quán hàng vỉa hè như vậy. Khi nhìn thấy bức tranh của Lâm Lạc, anh ta đã nghĩ ngay đến mẹ mình, mặc dù biết Lâm Lạc không có ý định bán nó, nhưng anh ta vẫn muốn hỏi thử.

Tất nhiên Lâm Lạc từ chối.

Sau đó bên kia tăng giá lên 2 triệu.

Đối với một sinh viên tuổi đời còn trẻ như Lâm Lạc, một triệu đã là một cái giá trên trời, huống chi là hai triệu. Ngay cả một họa sĩ nổi tiếng cũng chưa chắc đã bán tranh được với giá này.

Đối phương đưa ra mức giá này cho thấy họ thực sự rất muốn mua.

Mặc dù Lâm Lạc rất giàu, nhưng có ai chê tiền quá nhiều đâu.

Nhưng dù cậu tham số tiền hai triệu đó đến đâu thì bức tranh “Mẹ” cũng đã tặng cho Phùng Quyên rồi, đừng nói là hai triệu, dù hai mươi triệu thì cũng không được.

Nếu là hai trăm triệu thì……còn có thể nghĩ lại.

Tuy nhiên, sau khi cả hai nói chuyện trực tiếp, đối phương bày tỏ sẵn sàng trả hai triệu đồng để Lâm Lạc vẽ một bức khác, dựa trên bức tranh “Mẹ” của cậu.

Mặc dù có vẻ đậm mùi tiền, nhưng Lâm Lạc vẫn đồng ý. Vì cảm động trước tấm lòng hiếu thảo và….hai triệu của đối phương.

Sự kiện này đã làm rung động giới tranh sơn dầu. Một sinh viên bé nhỏ vô danh, bức tranh đầu tay đã bán được với giá hai triệu!

Đơn giản là chưa từng có, không thể tin nổi. Nhưng lại là chuyện có thực đã diễn ra.

Diễn đàn của Học viện đã thảo luận việc này suốt trong một thời gian dài, thảo luận về tân sinh Lâm Nặc của năm nay là huyền thoại như nào, rồi lại vẽ ra những tác phẩm gây sốc thế nào.

Bức “Mẹ” cũng được các sinh viên trong Học viện thảo luận rất lâu.

Tuy nhiên, sau khi loại trừ những đánh giá chua ngoa và ghen tị, tất cả mọi người đều phát hiện ra bức tranh này trị giá hai triệu không phải là mức giá phi thực tế, mà nó hoàn toàn xứng đáng.

Cùng một mức giá này, họ so sánh các tác phẩm của những người đi trước khác trong ngành sơn dầu với tranh của Lâm Lạc, sau đó thậm chí còn mơ hồ cảm thấy Lâm Lạc vẽ đẹp hơn.

Cuối cùng chỉ có thể thở dài, người này so với người khác còn nổi tiếng hơn, tay của Lâm Nặc gọi là tay chứ, còn tay những người khác chỉ là móng vuốt.

Cứ như thế, lần đầu tiên tên của Lâm Nặc chính thức xuất hiện trong toàn bộ ngành công nghiệp sơn dầu, với tư cách Lâm Nặc, chứ không phải Lâm Lạc 2.0.

Ngoài việc bận rộn giữ gìn mối quan hệ với bạn trai và dành thời gian để vẽ bức tranh mới hai triệu, Lâm Lạc đang là tâm điểm của dư luận còn phải thu thập bằng chứng về tội ác của Miêu Tố Quân.

Sau những nỗ lực không ngừng của đội săn ma năm người, cuối cùng họ cũng gấp rút thu thập bằng chứng về Miêu Tố Quân trước thềm năm mới. Sau đó, Lâm Lạc đã trực tiếp sử dụng tài khoản của mình để đăng loạt ảnh so sánh này lên mạng.

Các tác phẩm và thời gian sáng tạo của Miêu Tố Quân cùng các tác phẩm và thời gian sáng tạo mà cô ta đã sao chép được liệt kê chi tiết từng thứ một. Ngay cả những người không hiểu gì về nghệ thuật cũng có thể thấy hai bức tranh giống nhau đến mức nào.

Trong một thời gian, page chính thức của Học viện gần như bị đánh sập bởi một số người đã tố cáo Miêu Tố Quân trước đây, nhưng tất cả đều bị Học viện và gia đình của Miêu Tố Quân chặn lại.

Nhưng giờ đây, chính Lâm Nặc, một họa sĩ thiên tài đang tung hoành trong lĩnh vực sơn dầu, cũng chính là người đã đưa ra những tội ác này ra ánh sáng. Sau lưng cậu còn có Tỉnh Ngộ.

Mức độ phổ biến của bài đăng trong blog này càng ngày càng cao, Học viện và nhà họ Miêu đang muốn dùng sức mạnh vốn có để trấn áp nhưng đều bị Tỉnh Ngộ chặn lại.

Sau đó, Cảnh Vân cũng đăng lại bài này, tố cáo việc sao chép ý tưởng làm hỏng bầu không khí của giới hội hoa trong nước cũng như ngành công nghiệp sơn dầu.

Cảnh Vân là một nhân vật quan trọng trong ngành sơn dầu trong nước, hiếm khi ông phát ngôn trước dư luận.

Thật sự là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng cái liền nổi tiếng.

Cá nhân Giáo sư Cảnh Vân đã lên án hành vi sao chép ý tưởng của các sinh viên Học viện, điều này có nghĩa là gì?

Trước hết, việc Miêu Tố Quân sao chép đã là một điều chắc chắn, và quan trọng hơn - điều này ám chỉ thái độ luôn luôn bao che của Học viện!

Nếu không, với tư cách là một giáo sư tại Học viện, làm sao Cảnh Vân có thể không xử lý được việc sinh viên sao chép mà lại công khai sự việc dẫn đến sự chỉ trích của công chúng?

Nói thật, Lâm Lạc vốn dĩ không muốn làm mạnh tay dẫn đến ồn ào đến mức này.

Nhưng vì học viện sau khi đã đáp ứng Tỉnh Ngộ lại cố tình dìm sự việc này xuống, hoàn toàn coi như không có gì xảy ra, ngay cả điểm của Miêu Tố Quân cũng không bị thay đổi!

Lâm Lạc không còn cách nào khác ngoài việc làm quyết liệt, mượn sức ép của dư luận, đã buộc Học viện phải trừng phạt Miêu Tố Quân.

Những người mà Miêu Tố Quân sao chép có một số là nghệ sĩ nước ngoài, một số là nghệ sĩ trong nước và một số thậm chí còn là sinh viên của Học viện. Bây giờ sự việc đã xảy ra, họ lần lượt đứng ra, tiết lộ cách Miêu Tố Quân đã sao chép, đe dọa và uy hiếp họ, cấm không cho họ lên tiếng.

Dư luận đã hoàn toàn nghiêng về một phía.

Học viện sớm đã không thể chịu được áp lực và hứa sau khi điều tra sẽ trừng phạt Miêu Tố Quân thích đáng. Nhưng cư dân mạng không dễ bị mua chuộc, họ chế giễu là lại kiểm tra, sau đó lại không phải là sao chép, tra cái gì mà tra, rõ ràng là sao chép rồi còn gì.

Miêu Tố Quân ngày thường rất nổi tiếng trên mạng, lần này khu vực bình luận của cô ta như bị dìm chết, người người đều mắng chửi cô ta sao chép.

Miêu Tố Quân lúc đầu còn cứng miệng, nhưng sau đó chỉ có thể hạ mình nhận lỗi, âm dương quái khí nói bản thân chỉ muốn học hỏi.

Khung cảnh này khiến đội săn ma hào hứng hẳn lên.

Nỗ lực của năm người bọn họ trong khoảng thời gian này đều không vô ích, xem ra lần này Miêu Tô Quân thực sự sẽ bị trừng phạt rồi.