Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 14




Trước khi gã nói xong, Lâm Lạc đã nhanh chóng ngắt lời: “Là vay hay là xin vậy?”

Lâm Nguyên Long vẫn tươi cười: “Này có gì khác nhau đâu? Dù sao anh ta cũng là ông chủ lớn, sao mà thiếu chút tiền như vậy được.”

“Người ta có tiền đấy là chuyện của người ta, liên quan gì đến việc ông muốn tiền chứ?” Lâm Lạc trợn mắt lườm, “Đi ra ngoài.”

Lâm Nguyên Long vẫn bất động: “Ba cũng có bảo con đi vay tiền đâu?”

Lâm Lạc tức đến bật cười: “Tôi không thân thiết gì với anh ta cả, tiền cũng không vay được chứ đừng nói là xin. Ông vẫn còn muốn chết à, còn không mau ra ngoài đi!”

Trên người Lâm Nguyên Long nồng nặc mùi rượu và khói thuốc, rất gay mũi.

Kiếp trước Lâm Lạc cũng uống rượu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mùi rượu khó ngửi như vậy.

Thấy Lâm Nguyên Long vẫn không chịu đi, Lâm Lạc đẩy đẩy gã: “Mau ra ngoài mau ra ngoài, đừng quấy rầy tôi vẽ nữa.”

“Nặc Nặc,” Lâm Nguyên Long bám vào khung cửa, bất đắc dĩ nói, “Ba biết con nhất định quen thân với hắn, đêm hôm đó hắn bảo vệ con như vậy, con giúp ba một lần đi có được không?”

“Ba thua bạc rồi, nếu không có tiền trả, bọn họ sẽ chặt tay ba.”

“Con sao có thể nhìn ba bị chặt tay chứ?”

Chuyện này không nói còn đỡ, vừa nói đến đánh bạc, Lâm Lạc liền giận điên lên: “Ông bị người ta chặt tay đấy là việc của ông, là tôi bảo ông đi đánh bạc chắc?”

“Con không thể nói như vậy,” Lâm Nguyên Long đáp, “Ba dù sao cũng nuôi con lớn như vậy, giờ con không thể trèo cao rồi bỏ mặc ba được.”

“Ông nuôi tôi?” Lâm Lạc cười khẩy, lười nói nhảm với gã, chỉ ra cửa nói: “Ông có ra hay không, ông không đi thì tôi đi vậy.”

Lâm Nguyên Long thấy bộ dạng dầu muối không ăn của cậu, bắt đầu phát hỏa, vò mẻ chẳng sợ nứt, gã chỉ vào mũi Lâm Lạc:

“Tao nói cho mày biết, số tiền này mày không muốn cũng phải đi xin! Bằng không tới lúc người ta đòi tới cửa, mấy thứ đồ này của mày……”

Lâm Nguyên Long chỉ chỉ mấy dụng cụ vẽ tranh của Lâm Lạc.

“Đều phải đem đi gán nợ hết!”

“Còn cái bức tranh rách của mày,” Lâm Nguyên Long chỉ vào bức tranh của cậu, chế nhạo: “Mày nói xem mày vẽ mấy cái này thì có ích gì, ông mày nhắm mắt cũng vẽ đẹp hơn.”

“…………..” Lâm Lạc đỡ trán, cáu không chịu được, “Ông lại muốn đánh nhau phải không?”

Gã ta có làm được cái gì khác ngoài việc gây rắc rối không thế?

Cậu chỉ muốn yên tĩnh vẽ một bức tranh mà thôi, vì sao không để cho cậu yên tĩnh vẽ vậy???

“Đánh nhau ấy hả?” Đây đơn giản chính là khiêu khích cái thân phận phụ huynh của Lâm Nguyên Long, gã cười khẩy đáp, “Mày muốn ăn đòn hả?”

“Lâm Nguyên Long!” Giọng nói của Phùng Quyên vang lên từ phía sau: “Ông dám đụng vào Nặc Nặc thử xem!”

Lâm Nguyên Long cười đểu: “Không đánh cũng được, bọn mày đưa tiền đây.”

Phùng Quyên giận run lên: “Ông không phải đã lấy hết tiền của tôi rồi sao?”

“Tôi bảo nó đi kiếm tiền,” Lâm Nguyên Long chỉ vào Lâm Lạc, “Bà không biết sao, con trai bà bây giờ bám được vào ông chủ lớn rồi, mối quan hệ không biết thân đến mức nào mà dám coi ba nó như người ngoài.”

“Buổi tối hai ngày trước nó đến sòng bạc gây rối, vẫn là ông chủ lớn đó giúp nó ra mặt, nó lại còn dám đánh tôi.”

Lâm Nguyên Long chỉ chỉ băng gạc quấn quanh đầu: “Bà nhìn đi, nhìn đi, đây chính là việc tốt con trai bà làm đấy!”

“Nếu không phải còn có ông chủ lớn đó, tôi nhất định phải đánh chết thằng ranh này!”

Lâm Lạc không nói một lời, Lâm Nguyên Long to mồm chỉ nói vài câu đã nói hết mọi chuyện.

“Sòng bạc, ông chủ lớn?” Phùng Quyên bị những lời này làm cho choáng váng, “Nặc Nặc, sòng bạc nào, ông chủ lớn nào vậy?”

“Bà không biết gì sao, cũng phải,” Lâm Nguyên Long khịt mũi, “Thằng ranh này luôn giả bộ ngoan ngoãn, đương nhiên không dám để bà biết loại chuyện này.”

“Lâm Nguyên Long,” Lâm Lạc nghiêm mặt nhìn gã, “Ông còn dám nói nhảm thêm một chữ…..”

“Nói nhảm cái gì, tao tận mắt chứng kiến,” Lâm Nguyên Long nhìn nét mặt của Lâm Lạc, mỉm cười giơ tay ra, “Mày muốn tao không nói cũng được, đưa tiền đây.”

“Tao trông ông chủ lớn đó không phải loại tầm thường đâu, bảo hắn nhả ra một ít, đối với chúng ta cũng đủ rồi.”

“Hắn bảo vệ mày như vậy, nếu mày mở miệng, hắn nhất định sẽ đưa.”

Lâm Lạc xoa thái dương đang giật giật lên.

Lâm Nguyên Long không biết đã đem mối quan hệ giữa cậu và Tỉnh Ngộ xuyên tạc dơ bẩn đến mức nào rồi, nhưng gã cảm thấy con trai đúng là đang bán mình cầu vinh, vì thế vẫn có thể nhờ con trai mình dựa vào đó kiếm tiền.

Thực sự là không biết xấu hổ.

“Ông chủ lớn cái gì,” Phùng Quyên vẫn chưa hiểu hết tình huống, cầm tay Lâm Lạc hỏi: “Nặc Nặc, ba con đang nói cái gì vậy?”

Lâm Lạc hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Lâm Nguyên Long bằng ánh mắt chế nhạo, đoạn nói:

“Mẹ, đừng nghe ông ta nói linh tinh, ông ta đang vòi tiền thôi. Ông chủ mà ông ta nhắc đến chính là người đã đưa con về đêm hôm trước, mẹ cũng biết đó.”

Phùng Quyên nghe hai người nói có hơi bối rối.

Nhưng theo bản năng, bà tin tưởng Lâm Lạc, về phần Lâm Nguyên Long, ông ta có thể nói đến cái gì ngoài tiền?

“Chính là người đó.” Phùng Quyên cuối cùng cũng nhớ ra, thái độ với Lâm Nguyên Long tức thì trở nên không tốt: “Ông đừng có nói nhảm nữa, Nặc Nặc đã nói với tôi rồi. Ông chủ lớn đó thấy Nặc Nặc nhà chúng ta có thiên phú hội họa nên mới chiếu cố thằng bé.”

“Thiên phú hội họa?” Lâm Nguyên Long chế nhạo, “Thiên phú hội họa cái shit, nó mà có thiên phú? Người như nó……”

“Câm mồm.” Lâm Lạc tức giận ngắt lời gã, chỉ vào Lâm Nguyên Long nói, “Ông muốn tiền chứ gì, được, hôm khác tôi sẽ đưa cho ông.”

“Ông muốn, tôi sẽ đưa.”

“Nhưng bây giờ,” ánh mắt Lâm Lạc lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Nguyên Long, gằn từng chữ nói, “Ông lập tức cút ra ngoài, đừng làm phiền mẹ tôi nghỉ ngơi, cũng đừng bịa đặt nữa.”

“Còn để tôi nghe thấy một câu nữa, tôi đảm bảo sau này ông sẽ không có một xu.”

“Không nói thì không nói,” Lâm Nguyên Long cười nhạt, “Nhưng đây là nhà của tao, tao muốn ở đâu thì ở, mày dựa vào cái gì mà bảo tao đi?”

“Không đi cũng được,” Lâm Lạc châm chọc, “Vậy thì đừng nghĩ đến tiền nữa.”

“Đi thì đi,” nói đến tiền, Lâm Nguyên Long thoải hiệp, “Dù sao cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì. Nhưng mày phải nhớ là đã hứa đưa tiền cho tao đấy, nếu mày nuốt lời, tao sẽ đến trường mày, để tất cả bạn học của mày đều biết….”

Lâm Lạc đen mặt.

Lâm Nguyên Long cười híp mắt: “Được, tao không nói nữa.”

Nói xong, gã hài lòng đạp cái ghế rồi đi mất.

Lâm Nguyên Long vừa đi, Phùng Quyên liền hỏi ngay với vẻ mặt khó hiểu: “Nặc Nặc, ông ấy đang nói cái gì vậy?”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa,” Lâm Lạc đáp, “Đầu óc ông ta toàn những suy nghĩ xấu xa, luôn cho rằng ông chủ quan tâm đến con vì có dụng ý khác, người thực sự yêu nghệ thuật sao có thể dung tục như vậy?”

Nghe Lâm Lạc nói xong, Phùng Quyên mới phản ứng lại, lập tức đen mặt chửi rủa.

Lâm Lạc vội vàng trấn an bà.

Phùng Quyên lại hỏi: “Con nói con sẽ đưa tiền cho ông ta, con lấy đâu ra tiền vậy, sẽ không thực sự đến gặp ông chủ xin tiền chứ?”

“Đương nhiên không,” Lâm Lạc cười nói, “Không phải con đã nói với mẹ là con rất có thiên phú sao, con có thể bán tranh kiếm tiền.”

Lâm Lạc sớm muộn cũng sẽ trở thành một họa sĩ chuyên nghiệp, không thể giấu

Phùng Quyên việc này, không bằng nói cho bà biết sớm.

Về phần Tỉnh Ngộ…..Lâm Lạc cũng chưa nghĩ ra cách gì, để tránh cho Phùng Quyên lo lắng, tạm thời đành giấu giếm.

Trấn an Phùng Quyên xong, thời gian buổi tối cũng tiêu hao không ít rồi.

Tâm tình của Lâm Lạc cũng bị ảnh hưởng, sau khi ngồi trước bức tranh một lúc lâu cậu mới dần an tĩnh lại, dành hết tâm trí vào việc sáng tác.

Gần đây, vì phải vẽ tranh, Lâm Lạc luôn ngủ gật trong lớp.

Nhưng thành tích của cậu vẫn tốt, thầy cô giáo cho rằng cậu thức khuya học bài, còn dặn cậu phải chú ý nghỉ ngơi, đừng nên học quá khuya, cũng không phê bình cậu.

Tối hôm sau đến lớp tự học, Lâm Lạc như thường lệ ngủ gật trên bàn, mơ hồ nghe thấy tên mình phát ra từ chương trình phát thanh trong lớp.

Trong lớp bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Bạn cùng bàn điên cuồng lay Lâm Lạc, miệng hét to: “Lâm Nặc, Lâm Nặc, tỉnh lại nào!”

“Cậu chưa biết sao, cậu đứng thứ nhất kỳ thi mỹ thuật đó!