Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 96: Ảo giác




"Shh..." Người vừa bước vào xoa xoa cánh tay, ở đây không chỉ lạnh một cách bất thường mà còn chẳng có ai cả.

Phó tổng có việc nên ra ngoài trước? Người đàn ông bối rối bước đến sô pha rồi ngồi xuống, rõ ràng hôm nay trời nắng chói chang như vậy, nhìn có vẻ ấm áp nhưng lại chẳng mang lại cho hắn chút hơi ấm nào.

Lúc này, người đàn ông chú ý tới toàn bộ cá trong bể cá của Phó tổng đã ngửa bụng, không một con nào may mắn thoát khỏi.

Đám cá này lại bị nuôi chết rồi? Vậy tại sao muốn nuôi những con cá cách hai ngày lại chết này? Một cảm giác kỳ lạ tràn ra.

Hắn lau mồ hôi vô thức xuất hiện trên trán, hắn sẽ không bị phát hiện, đừng tự hù dọa mình.

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng thấp, khiến người đàn ông run lên vì lạnh, hắn cảm thấy văn phòng này rất kỳ lạ, tại sao nhiệt độ lại thấp hơn bên ngoài?

Cũng không biết có phải là do làm việc trái với lương tâm hay không, hắn ngồi ở chỗ này bắt đầu vô thức run rẩy, văn phòng càng yên tĩnh, trong lòng hắn càng suy nghĩ nhiều.

Cuối cùng hắn dứt khoát đứng dậy, đi đi lại lại trong văn phòng, cố gắng gây ra vài tiếng động để ngăn mình suy nghĩ lung tung.

"Ầm!"

"Rầm rầm!"

Âm thanh đột ngột vang lên khiến người đàn ông giật mình, người đàn ông vốn đã căng thẳng lại cảm thấy trong lòng ớn lạnh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

"Rầm, rầm rầm!" Tiếng động lên tiếp không ngừng vang lên, người đàn ông tìm kiếm nơi âm thanh phát ra, cuối cùng phát hiện nó phát ra từ bể cá.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt lo lắng bước đến gần bể cá, muốn nhìn xem thứ gì đang gây ra tiếng động.

Nước trong bể cá khuấy động, hắn nhìn chăm chú vào bể cá, lúc này hắn mới nhận ra những con cá kia không chỉ ngửa bụng, thậm chí còn bị thối rữa đến mức có thể nhìn thấy xương, mà khi đến gần hơn, hắn còn ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu.

Sao, sao lại xử lý những thứ này trễ như vậy? Đặt ở nơi này không sợ Phó tổng nổi giận sao?

"Ầm!" Đột nhiên có một bóng đen đột nhiên đập vào bể cá thủy tinh khiến hắn bị dọa nhảy dựng.

Ngay sau đó, lại thêm vài bóng dáng nữa điên cuồng đập vào thành thủy tinh.

Hắn nhìn kỹ hơn thì thấy thứ đập vào thành bể hóa ra là mấy con cá, nhưng những con cá đó trông rất kỳ lạ, hắn nhìn kỹ lại một lần nữa, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã khiến hắn sợ chết khiếp! Những con bơi đập vào thành bể hóa ra là những con cá chết, mắt đã trắng dã, thân thể cũng thối rữa một phần!

Trong miệng cá lộ ra những chiếc răng sắc nhọn, dường như bên trong như ẩn như hiện có thứ gì đó còn kỳ quái hơn, giống như những cảnh trong những bộ phim kinh dị hắn từng xem trước đây!

Ngay sau đó, những con cá đang ngửa bụng trên mặt nước đột nhiên bắt đầu bơi lội, chúng không làm gì cả mà chỉ đập mạnh vào thành bể liều mạng lao về phía người đàn ông, thấy không bao lâu nữa thành bể sẽ có thể bị đụng vỡ tan, người đàn ông sợ hãi lùi lại, không biết phải làm gì bây giờ.

"Răng rắc..."

Trên kính đột nhiên xuất hiện một vết nứt, thế mà bị những con cá kia đâm nứt!

Lòng bàn chân người đàn ông lạnh buốt, không biết có phải do mình tưởng tượng hay không, hắn cảm thấy thật giống như đám cá kia đang muốn tấn công hắn! Nụ cười của ông già kỳ lạ đưa cá cho hắn như lại hiện lên trước mắt, một số chi tiết mà hắn đã buộc mình phải quên đi lại hiện lên trong đầu hắn vào lúc này.

Ông già kia chỉ cho hắn đi giao dịch vào buổi tối, lúc sắp đi, hắn lạnh cả sống lưng, khi quay đầu nhìn ông ta một cái, ánh đèn đường chiếu xuống người ông ta, bản thân lại không nhìn thấy cái bóng nào dưới chân ông ta cả.

Kết hợp với tình huống hiện tại, hắn cảm thấy da đầu tê dại!

Không biết Phó tổng đã đắc tội với ai trong giới kinh doanh, khiến người ta muốn trả thù cô như thế này! Bản thân thì không nên tham nhũng số tiền mua cá này! Hiện tại không biết đang cuốn phong ba bão táp gì đến nữa!

Người đàn ông bước nhanh đến cửa văn phòng, chuẩn bị trực tiếp xin nghỉ phép rời khỏi nơi quỷ quái này, nếu thật sự không được thì hắn sẽ từ chức, dù sao cũng tốt hơn là gặp phải loại chuyện không thể hiểu được!

"Két..." Người đàn ông phát hiện mình không mở cửa được, không thể nào! Rõ ràng là vừa rồi vẫn có thể mở được! Hắn liều mạng xoay tay nắm cửa, thậm chí còn cố gắng gõ cửa để nhờ người ở bên ngoài mở giúp, nhưng bên ngoài yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, như thể hắn bị mắc kẹt ở một thế giới khác...

"Ầm!" Chỉ nghe thấy một tiếng động thật lớn vang lên, bể cá vỡ rồi, nước chảy đầy đất, những con cá kỳ lạ kia nhảy ra ngoài, nhảy về phía hắn.

Người đàn ông sợ hãi hét lên, chỉ chạy chậm một bước đã bị một con cá xé rách một mảnh da ở mắt cá chân của hắn.

Văn phòng rộng lớn như vậy, cửa ra vào cũng như cửa sổ đều không mở được, người đàn ông đi khập khiễng, không có nơi nào để trốn, tuyệt vọng buộc phải nhảy lên sô pha, lũ cá đó không thể nhảy lên được, tạm thời hắn bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.

Sau khi thở dốc một lúc, người đàn ông lập tức run rẩy lấy điện thoại ra, vì tay quá run, suýt trượt tay làm rơi điện thoại xuống đất.

Vô cùng may mắn là tín hiệu điện thoại di động vẫn còn, đầu tiên hắn gọi điện cho đồng nghiệp trong công ty, cố gắng tìm người mở cửa cứu mình, nhưng cho dù hắn có gọi cho ai thì điện thoại cũng hiển thị "Người dùng bạn gọi đã tắt điện thoại..."

Sắc mặt người đàn ông trắng bệch như tờ giấy, cố gắng ổn định tay mình lại, vội vàng gọi điện cho người nhà, cảnh sát... Nhưng không gọi ai được.

Là nơi này không cho hắn gọi điện ra ngoài... Giống như những bộ phim ma hắn từng xem trên TV!

Người đàn ông nhìn đám cá dường như đã lớn hơn rất nhiều kia, bọn chúng nhảy càng lúc càng có lực, hắn cảm thấy chẳng bao lâu nữa chúng sẽ có thể nhảy lên sô pha, đến lúc đó có thể hắn sẽ bị cắn sống mà chết...

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Đầu óc trống rỗng của người đàn ông đang cố gắng nghĩ ra biện pháp giải quyết, cá... Đúng rồi! Ông già bán cá đó!

Như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, người đàn ông vui mừng kêu lên, tìm được số liên lạc để gọi điện, lần này cuối cùng cũng không hiển thị phía đầu dây bên kia đã tắt máy như trước.

Sau hai tiếng "tút tút", đối phương mới bắt máy, giọng nói già nua mang theo chút ý cười trong ký ức vang lên, ông ta hỏi: "Người trẻ tuổi, có chuyện gì không?"

"Cmn, ông hỏi tôi có chuyện gì à!" Người đàn ông không kiềm chế được cảm xúc của mình, vừa mở miệng đã suýt mắng người ở đầu dây bên kia một trận, nhưng nghĩ lại mình đang gặp nguy hiểm phải phải cầu cứu sự giúp đỡ của đối phương, hắn đành phải đè nén cơn tức giận và sợ hãi, nói chuyện một cách hết sức lễ phép: "Tôi gặp chút phiền toái, con cá ông tặng cho tôi điên hết rồi, sau khi chết, chúng bắt đầu ăn thịt người! Ông phải cứu tôi! Bây giờ tôi đang ở trong văn phòng của Phó Du Thường không ra được! Ông mau tìm cách cứu tôi đi! Xin ông mau cứu tôi!"

"Tặng cá cho cậu? Sao trí nhớ của người trẻ tuổi lại kém hơn một ông già như tôi thế này? Tôi tặng cậu cá khi nào? Tôi bán cá cho cậu, nhưng không phải cậu chê đắt không mua sao?" Ông già phía đầu dây bên kia phát ra giọng nói nghi ngờ.

Cơ thể người đàn ông loạng choạng, suýt ngã khỏi sô pha.

Đối phương không thừa nhận?!

"Nếu ông không đến cứu tôi! Tôi có làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho ông! Nếu tôi trốn ra ngoài được, việc đầu tiên tôi sẽ làm là kể mọi chuyện của ông ra! Nếu ông không muốn gặp rắc rối..."

"... Số quý khách gọi hiện không liên lạc được..."

Giọng nói của người đàn ông đột nhiên dừng lại, chẳng biết lúc nào giọng nói "âm trầm" của ông già trong điện thoại đột nhiên chuyển thành giọng nữ, hắn còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy cái đầu thò ra từ bên cạnh nói chuyện.

"Ông chủ Thái? Ừm..." Đầu người bên cạnh than nhẹ một tiếng: "Anh muốn kể bí mật gì? Chúng tôi đều ở đây, kể đi."

"A!!!" Người đàn ông sợ đến mức ngã lịch bịch khỏi sô pha, sau khi ngã xuống, hắn mới nhớ ra trên mặt đất có cá ăn thịt người, lập tức nhảy dựng lên như thể mông bị cháy, nhảy bản động kinh của "Điệu nhảy Clacket" ngay tại chỗ.

Mộc Chiêu trơ mắt nhìn hắn nhảy một đợt sau đó lại nhảy trở về sô pha, bàn tay ở sau sô pha vô thức giơ lên ​​tán thưởng hắn.

"666!"

Người đàn ông kinh ngạc thở hổn hển nhìn người phụ nữ vẫn đang vỗ tay không hiểu sao xuất hiện bên cạnh mình, tiếng cá nhảy xung quanh biến mất, hằn nhìn xuống, thấy trên mặt đất làm gì có con cá nào, bể cá thì vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cá bên trong thật sự đã ngỏm củ tỏi hết.

Cứ như mọi thứ hắn vừa thấy chỉ là ảo giác.

Mồ hôi lạnh trên người hắn mang theo hơi lạnh, nhưng nhiệt độ trong văn phòng lại trở lại bình thường.

Hay là do hắn điên rồi?

"Phu, phu nhân?" Đối với những người không có năng lực nghiệp vụ cao nhưng lại có thể hòa hợp tốt trong công ty như hắn, hắn có một năng lực tương đối nổi bật —— Hắn biết hết lãnh đạo trong cả công ty, còn có vợ con của một số lãnh đạo quan trọng, biết rõ ngày lễ ngày tết nên tặng quà gì để có thể làm lãnh đạo vui vẻ nhất, không ai trong công ty biết rõ hơn hắn.

Nói tóm lại, hắn chính là Vua nịnh hót.

Cho nên hắn vừa liếc mắt đã nhận ra Mộc Chiêu.

Chân hắn mềm nhũn, lần này hắn thật sự ngã khỏi sô pha, không thể bò lên.

"Phu nhân, vừa rồi, vừa rồi..."

Trong lúc ngẩn người, điện thoại của hắn bị một bàn tay khác lấy đi, bên cạnh xuất hiện một vị khiến chân hắn yếu đến mức không thể đứng dậy nổi.

"Phó, Phó tổng..." Cách Phó Du Thường nhìn điện thoại mà không nói một lời thật đáng sợ, người đàn ông không thể phân biệt được "ảo giác" mà hắn vừa nhìn thấy đáng sợ hơn hay người này đáng sợ hơn.

"Hắn là người bình thường." Mộc Chiêu nhỏ giọng nói với Phó Du Thường, sau khi vừa rồi thăm dò có thể khẳng định đối phương không có năng lực gì đặc biệt.

Nếu như là người bình thường, vậy có lẽ hắn sẽ chỉ là một bia đỡ đạn bị lợi ích làm mê muội tâm can.

"Trương Huy Gia."

"Phó, Phó tổng, ngài..." Người đàn ông không kịp ngụy biện, Phó Du Thường đã tiếp tục nói không thương tiếc.

"Biết mình sẽ bị phán quyết mấy năm không không?"

"Xin ngài cho tôi một cơ hội nữa, trong vòng một tuần tôi sẽ trả hết số tiền này!" Vẻ mặt hắn còn khó coi hơn cả khóc, "Ở nhà tôi còn có người già và con cái phải chăm sóc, có thể đừng để tôi vào tù không?"

"Ngay cả chết anh cũng không sợ, vậy mà sợ đi tù?" Sô pha bên này đã bị giẫm lên, Mộc Chiêu đổi sang bên khác.

"Phu nhân, xin ngài đừng nói đùa, làm sao tôi có thể không sợ chết?" Một người đàn ông cao gần 1m8 như Trương Huy Gia suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt hai người, chỉ cầu chuyện này có thể giải quyết riêng.

"Sợ chết? Sợ chết mà cái gì cũng dám mua!" Mộc Chiêu nghĩ nếu một người có tố chất tâm lý như vậy mà biết mình đang hợp tác với thứ gì thì có bị dọa đến mức uống thuốc trợ tim cấp tốc ngay tại chỗ hay không?

Phó Du Thường không lãng phí thời gian với hắn nữa, mở giao diện liên lạc với người kia đưa đến trước mặt hắn.

"Nói rõ ràng cho tôi mọi chuyện về ông chủ Thái, tôi sẽ xem xét dựa trên những gì anh nói."

"Ông, ông chủ Thái... Tôi không biết, nhưng khi tôi muốn mua cá thì ông ta đột nhiên tìm tới tôi..." Trương Huy Gia không có tiền đồ, nước mắt nước mũi giàn giụa, "Ông ta chỉ là một ông già 70 80 tuổi mà thôi, không có gì đặc biệt, nhân viên của ông ta gọi ông ta là Thái Tử, tôi không biết đó là biệt danh hay là tên riêng. Ông ta không nói gì nhiều với tôi, dù sao thì đó đều là những con cá đắt tiền, tôi không hiểu gì cả, có lẽ mua về sẽ dễ chết hơn nên ông ta mới nửa mua nửa tặng, xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám lấy hàng giả thay hàng thật nữa!"