"Không phải thì tốt, cô bé đáng yêu, tỷ tỷ đi trước nhé ~ Lần sau hãy cẩn thận, thế giới này nguy hiểm hơn những gì em tưởng tượng rất nhiều."
"Chờ đã, chờ đã!" Mộc Chiêu vội vàng tóm lấy người phụ nữ mặc áo đỏ.
Khoảnh khắc Mộc Chiêu tóm lấy cô ấy, bộ dáng "người" này giết chết hai tên côn đồ không chớp mắt lại xuất hiện trước mắt Mộc Chiêu, trong lòng không khỏi khẽ run, không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không nhưng nàng cảm thấy quần áo nàng đang nắm vô cùng lạnh.
Cô ấy, cô ấy cũng là ma phải không?
Ma nữ áo đỏ nhướng mày, hỏi như một đứa trẻ: "Còn có chuyện gì sao?"
"Ờm, tôi muốn hỏi cô..." Mộc Chiêu sợ hãi lắp bắp.
"Ma, có cách nào để trở nên mạnh mẽ hơn không?"
"Chuyện này sao, bé cưng vừa mới sinh ra nên chưa giết ai phải không?"
Mộc Chiêu điên cuồng lắc đầu.
"Cũng đúng, chị ngửi thấy trên người cưng chỉ có mùi nhang khói, nếu không muốn đi đường tắt thì cứ ăn đồ cúng mà thong thả thôi." "Người" áo đỏ lấy ra một tấm danh thiếp, nhét vào tay Mộc Chiêu.
"Có thời gian thì đến đây chơi, ở đây sẽ có rất nhiều chị em tốt bụng sẽ giải đáp thắc mắc của cưng ~" Ma nữ nháy mắt với Mộc Chiêu.
Mộc Chiêu nhìn xuống tấm danh thiếp trong tay.
Hội quán Tận Tình...
Hội quán này... Có đứng đắn không?
"Nhưng tỷ tỷ rất ghét đàn ông, nếu mang theo bạn bè thì tuyệt đối không được mang theo giống đực, biết chưa?" Giọng nói của ma nữ đột nhiên lạnh lùng như rắn độc.
"Có thể, có thể mang theo một người phụ nữ loài người được không?" Mộc Chiêu run rẩy nhìn đối phương.
"Phụt..." Cô ấy che miệng cười, "Thực sự không biết nên nói cưng dũng cảm hay là nhát gan... Đương nhiên, chỉ cần cô ấy không sợ là được, dù sao người sống ở đó cũng rất ít."
"Được rồi, tỷ tỷ có việc nên phải đi trước. Nếu có thắc mắc, cưng có thể đến hội quán, mọi thông tin đều được ghi giá rõ ràng ~"
Ngay lúc Mộc Chiêu đang định hỏi thêm vài câu nữa thì bị đối phương đưa ra mức giá rõ ràng khiến nàng nghẹn họng.
Khá lắm, buôn bán tin tức?
"Tiền vàng mã?"
"Nhân dân tệ, đô la Mỹ cũng được, hoặc là vàng, không nhận tiền vàng mã." Mỹ nhân rắn rết nheo mắt, không biết có phải là ảo giác của Mộc Chiêu hay không, nàng cảm thấy trên mặt đối phương có ba phần giống con buôn.
"Chỉ vậy thôi sao... Nhưng tôi đã chết rồi, những thứ này ở đâu ra..."
"Chị thấy cơ thể của cưng... Là sản phẩm mới của nhà nào đó phải không? Có vẻ như gia đình cưng khá giàu có nhỉ?" Đối phương nhìn nàng từ trên xuống dưới.
"Ừm, ừm... Nhà tôi mở công ty, có chút tiền." Mộc Chiêu chịu đựng không nhúc nhích, tùy ý để đối phương đánh giá mình như đang xem hàng.
"Vậy thì đơn giản thôi, đến lúc đó bọn chị sẽ giúp cưng giải quyết, tiểu phú bà ~" Ma nữ áo đỏ cho nàng một cái hôn gió, thái độ của cô ấy rõ ràng trở nên tốt hơn sau khi nghe được Mộc Chiêu có tiền, sau đó vung tay áo biến mất trong hẻm.
Đột nhiên, hai "xác chết" bên cạnh chuyển động khiến Mộc Chiêu giật mình.
"Hắc hắc hắc..."
"Hắc hắc hắc..."
Cả hai đứng dậy, cười khúc khích như mất trí, nước dãi chảy đầy đất.
"Sống?! Trông ngu... Quên đi, đó không phải chuyện của mình." Mộc Chiêu nghĩ đến con quái vật to lớn đó liền run một cái, lơ lửng bên ngoài cũng cảm thấy sợ hãi, sợ có một con ma nào đó từ đâu xuất hiện hét lên: "Mộc Chiêu ở đây!"
Nàng chỉ là một con ma lót đường mới chết bình thường thôi, có gì đáng giá để tìm kiếm? Thật kỳ lạ...
Chỉ là trên thế giới thật sự không có bữa trưa miễn phí, nàng cần phải trả tiền cho thông tin, có lẽ người phụ nữ này có thể giúp nàng kiếm tiền từ gia đình, nhưng... Chẳng phải làm như vậy sẽ lộ ra mình là Mộc Chiêu hay sao!
Mộc Chiêu thở dài, có chỗ nào để ma đi làm không? Hay là để Hòn Than nhà nàng đi quán cà phê mèo làm công nuôi mình?
──────
Bệnh viện.
Người phụ nữ dì Lưu gọi là Lam tiểu thư cầm táo và dao gọt trái cây trong đĩa hoa quả lên, gọt táo gọn gàng, sau đó nhét vào miệng hung tợn cắn một miếng.
"Sao cậu không nói cho mình biết? Tang lễ của vợ cậu mình cũng không biết để mà đến dự! Cậu có còn coi mình là bạn không vậy?!" Nếu không phải đối phương là bệnh nhân, Lam Ngu Cảnh đã quăng quả táo đang ăn dở lên mặt cô rồi.
Nhưng bây giờ, nhìn Phó Du Thường mới mấy ngày nay đã trở nên hốc hác như vậy, cô ấy thực sự không thể xuống tay được.
"Đã tìm ra hung thủ chưa? Có cần mình giúp không? Bạn gái mình có rất nhiều mối quan hệ, có lẽ chị ấy có thể giúp được cậu."
"Vẫn chưa tìm được, nhưng chị của mình đã nắm được phương hướng đại khái, nhưng mình luôn cảm thấy có gì đó là lạ." Phó Du Thường che lại cái trán đau nhức dữ dội của mình, tay áo hơi trượt xuống, lộ ra cổ tay gầy gò và nhợt nhạt.
"Nếu cậu cảm thấy có gì đó không ổn thì chắc chắn là có vấn đề, được rồi." Nói xong, Lam Ngu Cảnh lấy điện thoại ra gọi ai đó.
"Alo."
"A Ngu? Em nghe chị giải thích đã!" Giọng nói cầu xin của một người phụ nữ ngay lập tức vang lên từ điện thoại.
"Đừng nói nhảm, giúp em kiểm tra một việc, làm xong em không so đo nữa." Lam Ngu Cảnh đỏ mặt, hơi hơi nghiêng mặt.
"Được, được, em nói đi."
"Vụ án cố ý giết người trên đường đèo mấy ngày trước, chị có thể giúp em điều tra xem kẻ đứng sau là ai không?"
"Vụ án đó? Chị nhớ hình như nạn nhân tên là..."
"Mộc Chiêu."
"..." Nghe thấy cái tên này, người trong điện thoại im lặng một lúc.
"Sao vậy? Có vấn đề gì à?" Lam Ngu Cảnh cau mày, giọng điệu đột nhiên trầm xuống.
"Bảo bối, chuyện này... Chỉ sợ không dễ điều tra, chúng ta có thể đổi sang chuyện khác không?"
"Không dễ điều tra? Tại sao?"
Phó Du Thường đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lam Ngu Cảnh, ánh mắt có chút sắc bén.
"Đằng sau người này dính tới rất nhiều chuyện hỗn loạn, có một số chuyện không tiện tiếp tục tra xuống..."
Lông mày Lam Ngu Cảnh càng nhíu chặt hơn, Phó Du Thường đột nhiên nói với cô ấy: "Mình có thể trò chuyện với bạn gái của cậu hai câu được không?"
"Được rồi, đây là bạn nối khố của em... Là vợ của Mộc Chiêu muốn nói chuyện với chị." Nói xong với đầu bên kia, Lam Ngu Cảnh đưa điện thoại cho Phó Du Thường.
"Xin chào..." Phó Du Thường liếc mắt nhìn Lam Ngu Cảnh.
"Chị ấy họ Liễu."
"Chào cô, Liễu tiểu thư."
"Bạn nối khố của A Ngu... Phó tiểu thư đúng không, nghe lời khuyên của tôi, đừng nhúng tay vào chuyện của vợ cô, tôi tin chuyện cô sống khỏe mạnh chính là điều mà vợ cô mong muốn." Giọng nói bên kia quyến rũ mê người, chỉ cần ý chí không kiên định, có thể sẽ bị ẩn ý trong giọng nói của cô ấy lặng lẽ thay đổi suy nghĩ.
Nhưng Phó Du Thường hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cô nói: "Việc này tôi nhất định sẽ điều tra, nhưng tôi sẽ không làm Ngu Cảnh bị liên lụy, nếu Liễu tiểu thư có manh mối gì..."
"..." Giọng nói bên kia im lặng một lúc, sau đó đột nhiên mỉm cười nói: "Cô thật sự là một kẻ si tình, tôi sẽ cho coi trọng cô một chút, nếu cô thực sự không sợ chết thì đến nơi đó kiểm tra một chút đi."
Người ở đầu bên kia điện thoại nói cho Phó Du Thường một cái tên.
"Nhớ lời cô nói, chớ liên lụy A Ngu."
"Mẹ kiếp, Liễu Thất Ngọc! Chị vừa mới nói ai liên lụy ai? Đây là bạn thân của em từ khi còn nằm trong nôi! Tối nay chị không muốn quay lại sao?!" Điện thoại lại rơi vào tay Lam Ngu Cảnh.
"Là chị nói sai, A Ngu đừng tức giận..." Thái độ nhận lỗi của bên kia rất tích cực.
Biết được tên tức là đã có manh mối, Phó Du Thường vội vàng đi tìm điện thoại của mình, sức nặng của một chiếc điện thoại di động khiến tay của một bệnh nhân còn chưa khỏe lại run rẩy không ngừng.
"Trời ạ, kim châm...!" Lam Ngu Cảnh lanh mắt phát hiện mu bàn tay Phó Du Thường, nơi châm kim có một vết sưng lớn, không quan tâm đến việc dạy dỗ bạn gái nữa, cúp máy đi gọi y tá.
Sau đó là một trận hỗn loạn.
Khi các bác sĩ và y tá rời khỏi phòng, Lam Ngu Cảnh thấy Phó Du Thường còn đang gửi tin nhắn.
Khi vừa trở về, cô ấy làm sao dám thừa nhận đây chính là bạn nối khố của mình, đã hốc hác không biết là người hay là ma rồi, ánh mắt lại không còn tràn đầy sức sống như trước nữa, cảm giác như cái chết bất ngờ của vợ đã cướp đi nửa cái mạng của cô.
Cô ấy có chút hoảng sợ, sau khi báo thù thành công thì Phó Du Thường còn có thể dựa vào cái gì để sống? Thời gian có thực sự chữa lành được vết thương?
Lam Ngu Cảnh nhìn Phó Du Thường, trong tình yêu của đối phương, dường như không có gì ngoài sự hối tiếc, dù sao.
"Cậu nói xem, lúc đó mình kêu cậu nắm lấy cơ hội để tỏ tình nhưng cậu nhất quyết nói chờ đã, không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Bây giờ thì hay rồi, đến khi chết người ta cũng chỉ xem cậu là học tỷ."
"Phó Du Thường, mình thật sự không biết nên khen cậu như thế nào, cậu quả thực chính là thánh nhân vĩ đại nhất thiên hạ."
Khi đó, khi Phó Du Thường quyết định kết hôn với Mộc Chiêu, Lam Ngu Cảnh đã há hốc mồm kinh ngạc.
Không phải cô ấy bị sốc bởi cuộc hôn nhân này, cô ấy biết Phó Du Thường thích tiểu học muội kia từ lâu rồi, điều khiến cô ấy sốc là họ kết hôn dưới danh nghĩa hôn nhân thương nghiệp, nguyên nhân là vì Mộc Chiêu bị cha mẹ dồn vào đường cùng!
Cô ấy nghĩ, nếu đã cưới được người ta về nhà rồi, có được cơ hội ưu tiên nhờ vị trí thuận tiện, không phải chưa đầy một năm là Phó Du Thường sẽ có thể theo đuổi thành công rồi sao?
Kết quả là người ta có thể chịu đựng được việc thịt được dâng lên tới miệng nhưng không ăn nhiều năm như vậy, kết hôn ba năm mà người ta vẫn coi cô là học tỷ, Ninja Rùa còn không bao dung như cô!
Nước ấm nấu ếch xanh nhiều năm như vậy, tưởng chừng Phó Du Thường cuối cùng cũng sắp ra tay nhưng ai có thể ngờ rằng vận rủi lại ập đến vào lúc này, thật đúng là...
Phó Du Thường đang gửi tin nhắn thì dừng lại một chút, sau đó tốc độ bấm máy của cô chậm lại đáng kể.
Nguyên nhân khiến tốc độ bấm máy của cô chậm lại không phải vì điều gì khác mà là vì tay cô run quá, luôn mắc lỗi chính tả.
Lam Ngu Cảnh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của Phó Du Thường, giây tiếp theo cô ấy tự vả vào miệng mình, cô ấy có bao giờ nhìn thấy đôi mắt của bạn thân đỏ hoe đâu? "Mình bị khùng thôi, cậu đừng quan tâm đến những lời mình nói."
"Cậu cũng đừng nghe Liễu Thất Ngọc nói bậy, dù thế nào thì mình cũng sẽ giúp cậu."
"Cậu đừng xen vào, mình tự làm là được." Phó Du Thường từ chối cô ấy.
"Dựa vào bộ dáng như ma này của cậu? Mình sợ cậu chưa kịp báo thù thì đã chết giữa chừng rồi! Nếu cậu không để mình giúp cậu, mình sẽ, mình sẽ đến mộ vợ cậu mỗi ngày để cáo trạng, nói cậu liều mạng hủy hoại thân thể mình! Còn nói cậu yêu thầm em ấy nhưng không có can đảm để tỏ tình!" Lam Ngu Cảnh hận không thể tát gương vào mặt đối phương, để cô có thể nhìn thấy bộ dáng như ma bây giờ của mình.
Phó Du Thường vẫn không phản ứng gì đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lam Ngu Cảnh.
"Nhìn cái gì thế, so mắt ai to hơn à?"
"Xoảng!" Đột nhiên chiếc cốc trên bàn bên cạnh rơi xuống đất vỡ tan.
Mà hai người có mặt trong phòng thì cách nó rất xa.
Làm thế nào mà chiếc cốc lại tự rơi xuống được?