Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 48: Bắt quỷ




【 Ngày 16 tháng 4... 】

【 Thằng nhãi đáng chết nhà họ Lý đó dám ném đá vào sân, bất kính với Dao Thần, tiểu tử này là súc sinh, người lớn nhà nó... 】Khấu Tử Thư lật trang, lược bỏ một số từ có thể hiểu được và không thể hiểu được.

【 Năm nay, ta sẽ đưa một người trong nhà hắn đi xin lỗi Dao Thần. 】

【 Ngày 14 tháng 6... 】

【 Con ả nhà họ Vương dám nói Dao Thần không tồn tại, thậm chí còn trộm cống phẩm của thần... 】Khấu Tử Thư tự giác lật sang một trang khác.

【 Ngày 7 tháng 9... 】

【 Ta đã gặp được thần! 】

Không hợp với những trang thao thao bất tuyệt khác, câu nói đơn giản và rõ ràng này thực sự rất bắt mắt và thu hút sự chú ý của ba người cùng một lúc.

Có thể thấy bà đồng đã kích động đến mức nào khi viết ra câu này, từng nét chữ như được giũ ra từ ngòi bút, khiến cho nét chữ vốn đã xấu lại càng trở nên xấu hơn, các nàng gần như không thể đọc được.

"Nơi này thật sự có thần sao?!" Không thể nào, đây không phải là địa bàn của Quỷ Vương sao? Thần đâu ra? Quỷ thì đúng hơn! Mộc Chiêu dụi dụi mắt, cho rằng mình nhìn lầm.

【 Ngày 8 tháng 9...】

【 Đẹp đến mức nào... Ta khiêu vũ trên tế đài hết lần này đến lần khác, cầu xin thần linh lại rũ lòng thương một lần nữa. 】

Nhìn thấy thời gian này, hô hấp của Phó Du Thường hơi cứng lại.

【 Ngày 2 tháng 10... 】

【 Thần linh cuối cùng cũng rũ lòng thương với ta lần nữa! Ngài ấy lẳng lặng nhìn ta khiêu vũ, không nói một lời, ta không dám dừng lại cho đến khi kiệt sức.

Thần linh đi đến trước mặt ta, màu tóc màu trắng còn thuần khiết hơn tuyết, Dao Thần đại nhân chạm vào chiếc mặt nạ của ta, nói chiếc mặt nạ này khiến ngài ấy hoài niệm.

Ta biết, chỉ cần ta đeo mặt nạ nhảy điệu múa tế thần, là có thể có được sự chú ý của thần minh... 】

"Cụ bà đó tuổi cao như vậy mà còn có thể khiêu vũ sao?" Mộc Chiêu luôn tập trung vào những điểm kỳ ​​lạ.

"Mặt nạ... Dao Thần... Ở đây có sách nào ghi chép về vị thần đó nhiều hơn không?" Trực giác của Phó Du Thường mách bảo cô điểm đột phá có thể là ở trên người "Dao Thần" này.

"Để em tìm xem... Là cái này sao?" Mộc Chiêu tìm được một quyển sách cổ.

Trên quyển sách cổ khó hiểu này được viết tế văn, đoạn đầu là để tôn vinh Dao Thần, Mộc Chiêu không thể dịch nên đẩy nó đến trước mặt Phó Du Thường.

Phó Du Thường đọc đọc rồi nói: "Nếu chị dịch không sai thì trên này nói Dao Thần đã cứu tổ tiên của người dân vùng này khỏi thiên tai, giúp bọn họ tạo những bức tường cao và dày để ngăn giặc, xua đuổi các loại thú ác trong thần thoại xưa, cho nên nơi này thành lập quốc gia để thờ phụng vị Dao Thần đó."

"Vậy xem ra... Dao Thần này là một vị thần nghiêm chỉnh?" Nhưng vị thần nghiêm chỉnh nào lại muốn dùng người sống để hiến tế chứ! Mộc Chiêu rất để ý đến Dao Thần chưa từng xuất hiện trong cốt truyện này, nếu thần xuất hiện ở đây, sẽ không cấu kết với Quỷ Vương làm bậy đó chứ?

"Ngày 7 tháng 9... Thời gian này rất trùng hợp, có lẽ mấu chốt nằm trên người vị "Dao Thần" này." Cả đời bà đồng này chưa từng nhìn thấy cái gọi là thần, nhưng lại xuất hiện vào ngày Chiêu Chiêu gặp nạn, mà thân thể của Chiêu Chiêu cũng ở nơi này, nếu nói trong này không có mối liên hệ thì cô sẽ không tin.

"Trên đời này thật sự có thần sao?" Khấu Tử Thư có chút choáng váng trước sự xuất hiện đột ngột của Dao Thần trong nhật ký.



"Cô đã tiếp thu thế giới này có ma quỷ, vậy thần linh xuất hiện không phải là chuyện bình thường sao?"

"Không, chỉ là cảm giác có chút khác biệt thôi." Khấu Tử Thư lắc đầu, "Nếu gặp phải thần, chúng ta còn có cơ hội thắng không?"

Câu nói này chạm đến trái tim Mộc Chiêu, nàng lập tức héo như một quả bóng xì hơi.

"Người bà ta nhìn thấy có phải là Dao Thần không thì khó mà nói." Phó Du Thường để hai người còn lại đừng tự dọa chính mình. Về phần "Dao Thần" có tóc trắng viết trong nhật ký, không hiểu sao lại khiến cô nhớ đến người phụ nữ có ý định trộm mèo kia.

"Nhưng thoạt nhìn Dao Thần trong nhật ký này chỉ nhận mặt nạ chứ không nhận người. Hai người nói xem, nếu chúng ta đoạt mặt nạ từ tay bà đồng và đeo nó để đi gặp Dao Thần, liệu vị ấy có trực tiếp coi chúng ta là người một nhà không không?" Mộc Chiêu nghiêm túc cân nhắc.

Khấu Tử Thư hít sâu một hơi, vì tránh cho mình trở thành vật thí nghiệm, cô nàng lập tức nói Dao Thần không phải kẻ ngốc, nếu đổi người có lẽ vẫn nhận ra.

Ai biết lúc này người đáng tin cậy nhất trong lòng cô nàng lại đồng ý với đề nghị của Mộc Chiêu.

"Mặc dù có chút mạo hiểm nhưng thật sự có thể sử dụng ý tưởng này, đừng ngẩn người, xem xem còn có manh mối nào khác hay không." Phó Du Thường ra hiệu cho Khấu Tử Thư đừng ngẩn người.

Trong lòng Khấu Tử Thư có dự cảm không tốt, dù hai người này có muốn làm gì thì chắc chắn cô nàng sẽ không thể trốn thoát.

Cuối cùng, Phó Du Thường dùng điện thoại chụp lại tất cả những manh mối hoặc lời nói có thể hữu ích mà cô tìm thấy, sau đó đặt tất cả đồ vật lại chỗ cũ, mà ảo ảnh của bà đồng vẫn còn đang lải nhải ở bên ngoài, trước khi đi Mộc Chiêu còn làm mặt quỷ với bà ta.

"Tiếp theo nên làm như thế nào?" Khấu Tử Thư hỏi ý kiến của Phó Du Thường.

"Chúng ta đi xem nghi thức kia đi. Lỡ như lần này chúng ta vô tình bị chọn thì sao?" Mộc Chiêu vừa mở miệng, Khấu Tử Thư thiếu chút nữa đã lao tới bịt miệng nàng lại.

"Chiêu Chiêu nói không sai, chúng ta phải đi xem kết quả." Nếu thật sự được chọn, các nàng chỉ có thể lập kế hoạch trước.

Lúc ba người đến trung tâm của làng, nghi thức đã đi được nửa chặng đường, Lý lão cũng đã đến đó, ngoài dân làng ra còn có một số người trong những người vừa mới hoảng sợ bỏ chạy, bọn họ là những người xui xẻo bị rút thăm trúng, cho nên bị phái đến xem người chết lần này sẽ là ai.

Nhưng trong đám người đang run rẩy đó, có một người không phù hợp, hắn không ngừng liếc nhìn Phó Du Thường, vẻ mặt tính toán không giấu giếm.

"Sao cô ấy lại ở đây!" Mấy người như chim sợ cành cong lập tức phát hiện Khấu Tử Thư và Phó Du Thường đang đi vào đám người, nếu không phải đồng bạn kéo lại, có lẽ sẽ có người quay người bỏ chạy theo bản năng.

Tất cả dân làng ở đây đều cúi đầu lẩm bẩm điều gì đó, giống như một cảnh cầu nguyện quy mô lớn.

Bà đồng kia đeo một cái mặt nạ quỷ, bận rộn rung chuông và cầu nguyện hơn nửa ngày, ngay cả những người trẻ tuổi cũng sẽ kiệt sức nhưng cụ bà này vẫn tràn đầy tinh lực.

Cuối cùng, bà ta nâng ống thẻ đã được đặt trên bàn tế lễ, sau khi đọc một câu văn tế liền bắt đầu rút thăm.

Tên của "người may mắn" rơi ra khỏi ống thẻ, bà đồng giơ thẻ lên xem rồi lớn tiếng công bố người sẽ làm chủ tế lần này.

"Lý Đại Tráng, Dao Thần đại nhân đã chọn ngươi, ngươi trở về chuẩn bị cho tốt đi." Bà đồng nói.

"Dạ, dạ, tạ ơn Vu Chúc đại nhân, tạ ơn Dao Thần đại nhân đã ban ân." Trong làng này có một truyền thuyết, chỉ cần chủ tế dâng lên tế phẩm làm cho Dao Thần vừa lòng, trong vòng một năm gia đình đó sẽ gặp nhiều may mắn, chắc chắn nếu tế phẩm không phải là con ruột của mình thì bọn họ sẽ rất mong được trở thành chủ tế.

Có người thở phào nhẹ nhõm, có người lại không có phản ứng gì.

Đôi mắt của người trong cuộc nào đó vẫn dán chặt vào người khác, cho đến khi đồng bạn vỗ vai hắn, nói với giọng điệu vô cùng thương hại: "Vẫn còn thời gian, có lẽ sẽ có thể xoay chuyển."



"Cái gì xoay chuyển?" Đàm Phong không hiểu ra sao, vừa rồi hắn đang suy nghĩ điều gì đó, giọng nói của bà đồng không hề lọt vào đầu hắn.

Những người khác cho rằng Đàm Phong bị hù dọa, trong mắt càng thêm thương hại, cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn người được chọn lần này không phải là chính mình.

"Người được chọn lần này là Lý Đại Tráng, cũng là gia đình cho anh ở nhờ, hai ngày này chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu anh." Thật ra những người khác đều biết đây chỉ là một lời an ủi nhạt nhẽo, đã nhiều người chết như vậy nhưng bọn họ vẫn bó tay không có cách.

"À, chuyện này sao, không sao đâu, bọn họ sẽ không dùng tôi làm tế phẩm đâu." Đàm Phong nhỏ giọng nói.

Sắc mặt những người khác lập tức thay đổi, lập tức hỏi chuyện này là như thế nào?

"Sau này mọi người sẽ biết." Đàm Phong mỉm cười không trả lời nhưng sắc mặt của mấy người khác đột nhiên tối sầm lại. Tế phẩm chắc chắn phải được chọn ra từ một trong số bọn họ, nếu Đàm Phong không trở thành tế phẩm, vậy vòng đi vòng lại chẳng phải vẫn sẽ chọn một trong số bọn họ sao?

Sắc mặt của những người khác tốt mới là lạ, thậm chí còn sinh ra lòng oán giận Đàm Phong vì đã trốn được một kiếp.

Chỉ là bọn họ không kịp hỏi thêm nữa, bởi vì sau khi nghi thức kết thúc, đám người cũng đã giải tán, mà Khấu Tử Thư thì đang nhìn chằm chằm sau lưng bọn họ, không ai dám ở lại lâu, vội vàng bỏ chạy theo dòng người.

Đàm Phong khác với bọn họ, hắn biết Phó Du Thường, rất chắc chắn cô là người, lúc Mộc Chiêu giở trò hắn không có mặt ở đó, cũng không nhìn thấy cảnh tượng đó, nên hắn tin chắc Phó Du Thường đã dùng thủ đoạn làm cho những người này sợ hãi như thế này.

Hắn chạy theo những người khác, chỉ là không muốn bị Phó Du Thường phát hiện, rút dây động rừng mà thôi.

Không phải Phó Du Thường các nàng không nhìn thấy đám người đó, chỉ là hiện tại cũng không cần để ý tới bọn họ.

Sau khi trao đổi thông tin với Lý lão, ông lão cũng cảm thấy cần phải đến nơi tế thần một chuyến, cho nên bọn họ phải đợi đến ngày hiến tế.

Trong thời gian còn lại, bọn họ không ở không, thay vào đó, bọn họ tìm đến một số gia đình từng đảm nhiệm chủ tế nói bóng nói gió, xem có thể hỏi ra chuyện thật sự có liên quan đến hiến tế hay không.

Nhưng dân làng có chút cảnh giác với chuyện này nên những gì họ hỏi được không nhiều bằng trong nhà bà đồng.

"Người dân ở đây rất cảnh giác chuyện này, xem ra hỏi trong chốc lát sẽ không được gì cả." Khấu Tử Thư cảm thấy nếu mình tiếp tục hỏi, dân làng sẽ sinh nghi.

"Dù sao bọn họ muốn dùng chúng ta làm tế phẩm, chắc chắn là rất lo lắng chúng ta phát hiện ra chân tướng." Phó Du Thường đã sớm dự tính là sẽ không hỏi được gì cả nên cũng không chán nản.

"Nếu không thể hỏi dân làng ở đây được, vậy chúng ta đi hỏi thứ biết rõ hơn họ không phải được rồi sao?" Mộc Chiêu nhìn Khấu Tử Thư với nụ cười khó tả, đối phương vô thức lùi lại một bước.

"Tối nay học tỷ ở nhà, em và tiểu Khấu và cả Lý lão ra ngoài bắt quỷ!"

Khấu Tử Thư biết ngay Mộc tiểu thư nhìn mình với ánh mắt như vậy là không phải chuyện tốt gì!

"Đừng sợ, tôi và Lý lão sẽ bảo vệ cô!" Mộc Chiêu vỗ vỗ vai Khấu Tử Thư, sau đó hỏi Phó Du Thường: "Học tỷ, chị thấy thế nào?"

Thể chất của Phó Du Thường vừa tốt vừa không tốt, tốt là tất cả quỷ quái sẽ tránh xa bất cứ nơi nào cô đi, không tốt là khi cô vừa đứng ở đây, gần như trở thành đèn tín hiệu, nói cho tất cả quỷ quái biết là đại lão đang đến, mau chóng chạy đi.

Bây giờ Phó Du Thường đã nỗ lực kiểm soát sức mạnh của mình nên phạm vi ảnh hưởng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn không thể mang cô đi bắt quỷ.

Phải nói may mà nơi này có một kết giới chặn đường ra, chặn nhân loại, cũng chặn đường thoát của quỷ quái, vì vậy... Khi con mồi trở thành thợ săn, nơi từng là bẫy bây giờ trở thành ngõ cụt của chúng.

"Meo..." Cục lông màu đen trong góc mở miệng, lại bị một chân lông khác cắt ngang.

Một cục lông màu đen khác giống hệt ghi nhớ lại cuộc trò chuyện của bọn họ, sau đó kéo cục lông bên cạnh lặng lẽ rời đi.