Không biết người đàn ông mặc đồ Đường lấy đâu ra một chiếc bàn tính, sau đó nói với sư tỷ và Quỷ La Sát: "Hai vị có thể đánh rồi."
Không nói đến Quỷ La Sát, người phụ nữ cầm kiếm cau mày hỏi anh ta: "Cậu lấy bàn tính ra làm gì?"
"Sư tỷ, có một chuyện chị không biết, chúng ta lấy tiền phải theo quy định, mỗi một chiêu đều được tính tiền. Nếu có thể, lát hồi chị đánh chậm lại một chút, em phải nhìn xem chị ra bao nhiêu chiêu, một hồi mới có thể tính tiền với Phó Du Thường."
Những đường gân trên trán của người phụ nữ cầm kiếm không khỏi giật giật, cô ấy đột nhiên rút kiếm ra, trở tay dùng bao kiếm đánh vào sau đầu anh ta.
Bộ dáng như con buôn thật là mất mặt, nếu như sư phụ của bọn họ nhìn thấy, chỉ sợ sẽ tức giận lập tức chạy tới.
"Chọn đi." Người phụ nữ tiến lên một bước, thanh kiếm u lãnh trong tay hiện hàn quang, "Chiến hay là lui."
Trực tiếp rút lui là không thể, không vì nguyên nhân nào khác, cho dù là quay về nhận tiền công cũng phải mang theo chút vết thương trở về.
"Rầm!"
Không trung vang lên tiếng sấm sét, Mộc Chiêu đang trốn trong nhà rùng mình.
Sau đó, "ánh trăng" bắt đầu chiếu sáng thế giới này.
Vầng sáng nhàn nhạt xuyên thủng rất nhiều chướng ngại, nếu đám quỷ vây quanh đây vô tình bị "ánh trăng" này lan đến gần, chẳng khác nào bị axit sunfuric đặc ăn mòn, biến thành một làn khói.
Quỷ La Sát mang theo thuộc hạ rút lui, người đàn ông mặc đồ Đường đi theo sư tỷ, không ngừng nịnh nọt cô ấy: "Sư tỷ không hổ là người mạnh nhất giáo phái của chúng ta, chỉ một chiêu đã có thể đánh lui Quỷ La Sát."
"Bùm!"
Người phụ nữ không thèm nhìn lại, dùng bao kiếm đánh thẳng vào giữa trán sư đệ mình.
"Sư đệ!"
"Sư đệ, sư tỷ muốn nhắc nhở cậu, chúng ta hãy kiếm tiền một cách chính đáng, đừng có luôn luôn nghĩ đến việc lợi dụng người khác. Tôi có nghe nói về Phó Du Thường, cô ấy không phải là loại người có thể bị cậu chèn ép, coi chừng cuối cùng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tự mình rơi vào bẫy của mình."
"Cảm ơn sư tỷ nhắc nhở, em sẽ chú ý."
Người đàn ông mặc đồ Đường cười toe toét như một con cáo già gian xảo, không biết nghe lọt lời khuyên của sư tỷ được bao nhiêu.
"Hy vọng cậu có thể nghe lọt, đừng đến cuối cùng lại khóc lóc chạy đến tìm tôi." Người phụ nữ nhảy xuống biệt thự, sau đó biến mất trong màn đêm bao la.
"Làm sao có thể, em sẽ có chừng mực." Người đàn ông mặc đồ Đường biến mất trong màn đêm.
Nguy hiểm xảy ra một cách không thể giải thích được rồi lại kết thúc một cách không thể giải thích được, khi Mộc Chiêu hoàn hồn, mọi thứ bên ngoài đã sạch sẽ, không còn một con quỷ nào nữa.
Vậy mục đích của đám quỷ quái này là gì? Mộc Chiêu có chút bối rối.
"Meo ô..." Kẻ thù rời đi, lông trên người Hòn Than cuối cùng cũng mềm lại, sau đó nằm trong lòng Phó Du Thường khò khè khò khè làm nũng.
"Hòn Than, vừa rồi con nhìn thấy gì sao?" Phó Du Thường sờ sờ đầu mèo, trên mặt lộ ra một tia lo lắng.
"Có bị hù dọa không?" Phó Du Thường ôm mèo nhưng lại nhìn nơi khác.
Chỉ cần không lọt vào tầm mắt của cô, cô vẫn sẽ luôn lo lắng.
Cho nên... Phải nhanh lên.
Nhanh hơn nữa.
Ngày hôm sau, khi Phó Du Thường đang ngồi trong văn phòng, thư ký đặt một túi đựng tài liệu lên bàn làm việc của cô.
Đẩy những tài liệu quan trọng khác sang một bên, cô mở túi đựng hồ sơ ra, lấy ra một chồng ảnh và một ổ USB từ trong đó.
Nhân vật chính trong bức ảnh là Khấu Tử Thư, chủ yếu là vào ban đêm, trong ảnh là cô nàng đang đánh nhau với không khí...
Cô ghim USB vào máy tính, mở đoạn video duy nhất được lưu trong đó lên.
Trong đêm, một người phụ nữ cao gầy đang nói chuyện với không khí bên cạnh ngọn đèn đường, nói nói một hồi, dường như cô nàng và thứ không thể nhìn thấy kia đã đàm phán thất bại, bắt đầu đánh nhau.
Người quay lén có lẽ cũng vô cùng sợ hãi, hình ảnh lắc như người quay bị bệnh Parkinson, nhưng ít nhất đối phương đã ghi lại được đoạn này.
Những bằng chứng này đến với cô nhanh hơn cô tưởng.
Khấu Tử Thư, người đang điều tra vụ án, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác rợn tóc gáy đột nhiên sinh ra, như thể vừa bị thứ gì đó nhớ thương.
Phó Du Thường gọi điện cho chị gái, nói với chị gái là cô muốn biết tiến độ của vụ án.
Kể từ khi tai nạn xảy ra, mối quan hệ giữa cô ấy và em gái gần như trở thành con số 0, hiện tại hiếm khi Phó Du Thường chủ động liên lạc với mình, vẻ mặt mệt mỏi của Phó Du Thư đã giảm đi mấy phần.
"Tiến độ? Chờ chị tan làm rồi đến nhà em nói được không? Ngoại trừ những điều không thể nói... Cái gì?"
Phó Du Thường bình tĩnh lặp lại lời nói: "Chị đang bận, chuyện nhỏ như vậy em sẽ không quấy rầy chị, chỉ cần mời cấp dưới lần trước chị mang theo đến nói chuyện với em là được, em cũng nhớ tới một số việc có thể sẽ giúp ích. Buổi trưa cô ấy có rảnh không? Em sẽ mời cô ấy một bữa, buổi tối cũng được."
"Em ấy... Để chị giúp em hỏi xem."
Sau khi cúp điện thoại, Phó Du Thư dùng ánh mắt kỳ quái nhìn điện thoại, nhưng vẫn đi tới trước mặt Khấu Tử Thư hỏi xem cô nàng có bằng lòng giúp một việc không.
Khấu Tử Thư vừa nghe được "tin dữ" lập tức bị trượt tay, một tập hồ sơ rơi xuống đất, cô nàng tưởng mấy ngày tới mình sẽ không gặp đối phương.
Mình thực sự không muốn gặp em gái của trưởng phòng Phó, thật đó!
Khấu Tử Thư cảm thấy nếu đến thêm vài lần nữa, chắc chắn bản thân sẽ lộ tẩy!
"Tiểu Khấu, thật ra chị cũng muốn nhờ em một việc."
Không, không, không, xin ngài đừng nhờ, chỉ cần là chuyện có liên quan đến em gái ngài, chắc chắn em sẽ làm hỏng mọi việc! Khấu Tử Thư ngoài mặt có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại dấy lên một loại dự cảm chẳng lành.
"Mấy ngày nay em ấy vẫn luôn rất buồn, không hỏi cũng không nói gì, cho nên chị rất đau đầu. Em biết đấy, tình cảm giữa em gái chị và vợ em ấy rất tốt, không thể không quan tâm đến vụ án này. Chị vẫn luôn lo lắng em ấy sẽ lén làm chút chuyện gì đó sau lưng chị, hiện tại em ấy lại chủ động hỏi thăm chuyện này, ngược lại làm chị thở phào nhẹ nhõm."
Khấu Tử Thư gật đầu, trưởng phòng Phó và Mộc tiểu thư đều lo lắng như nhau.
"Em ấy đặc biệt muốn tìm em, có lẽ là vì... Em ấy không muốn gặp chị. Trước khi bắt được những người đó, chị không có mặt mũi nào mà đi gặp em ấy. Em ấy còn nói em ấy đã nhớ ra một số manh mối có thể có ích nên chị muốn nhờ em đến đó. Có thể không nói những chuyện không thể nói, em ấy sẽ hiểu."
Phó Du Thư nhờ Khấu Tử Thư giúp cô ấy đến thăm em gái mình, nhìn xem cô sống như thế nào, trạng thái tinh thần ra làm sao, trong lòng Khấu Tử Thư kháng cự việc gặp vị kia nhưng cô nàng không thể cưỡng lại ánh mắt nhờ vả của Phó Du Thư.
Quả thực không có chút năng lực chống lại! Khấu Tử Thư đi ra phòng làm việc của Phó Du Thư, dùng sức vỗ nhẹ vào đầu mình, khiến những đồng nghiệp đi ngang qua đều phải kinh ngạc.
Phó tiểu thư đặc biệt yêu cầu mình đi, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Dính đến đôi vợ vợ kia, Khấu Tử Thư cảm thấy lần nào mình cũng sẽ gặp phải điều gì đó ngoài dự liệu, thế nên cô nàng quyết định sẽ đến gặp Phó Du Thường vào giờ nghỉ trưa, dù sao thì tai nạn sẽ xảy ra thường xuyên hơn vào ban đêm, giữa trưa nắng gắt sẽ luôn an toàn hơn.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô nàng đã thấy một chiếc ô tô đậu trước cửa, Phó Du Thường phái tài xế đến đón mình.
"Chị chưa bao giờ có đãi ngộ như vậy." Khi đưa Khấu Tử Thư ra ngoài, giọng điệu của Phó Du Thư có chút ghen tị.
Khấu Tử Thư vô tội cảm thấy có chút khó hiểu, so với đãi ngộ tốt hơn trưởng phòng Phó... Cô nàng thật sự không biết đối phương đang muốn gì ở mình, phải chăng Phó tiểu thư đơn giản là chỉ muốn hỏi về tiến độ vụ án? Vậy tại sao Phó Du Thường không tự hỏi mình khi gặp nhau ngày hôm qua?
Cô nàng gần như căng da đầu ngồi vào xe, tài xế không nói gì, chiếc xe từ từ lái đi khỏi Cục cảnh sát.
Phó Du Thường đặt chỗ ở một nhà hàng cao cấp cạnh công ty, Khấu Tử Thư, gia đình ba đời làm công chức, bình thường sống tương đối tiết kiệm, đây là lần đầu tiên đặt chân vào một nhà hàng cao cấp như vậy.
"Chiêm chiếp." Khấu Tử Thư ngẩng đầu nhìn thấy rất nhiều chim sẻ nhỏ trên bảng hiệu trên mái nhà của nhà hàng, nhìn thì có vẻ bình thường nhưng khi cô nàng đứng ở đây, đàn chim sẻ nhỏ cùng nhau nhìn cô nàng, cái này... Chắc chắn không phải là một đàn chim sẻ bình thường.
Vừa nhìn thấy ánh mắt của những con chim sẻ đó nhìn mình, Khấu Tử Thư liền biết đây không phải một đàn chim sẻ đơn giản, chẳng lẽ vừa ra ngoài đã gặp xui xẻo rồi sao?
Sau khi Khấu Tử Thư nàng bước vào, người phục vụ chào cô nàng, Khấu Tử Thư nói rằng mình tìm Phó Du Thường, sau đó được dẫn đến phòng VIP, cô nàng mở cửa liền nhìn thấy Phó Du Thường đã ngồi sẵn trong đó.
"Xin lỗi, tôi đến muộn rồi sao?"
"Không, là tôi đến sớm. Cảnh sát Khấu, mời ngồi." Phó Du Thường đưa thực đơn qua.
Khấu Tử Thư nhìn giá trên thực đơn, có lẽ bữa ăn này có thể ngốn hết một tháng lương của mình, cho dù hôm nay là Phó Du Thường mời thì cô nàng vẫn gọi món rẻ nhất.
"Phó tiểu thư, nghe nói ngài có chút manh mối..."
"Bọn họ phục vụ đồ ăn rất nhanh, ăn xong rồi hãy nói." Đây là sự tốt bụng cuối cùng của Phó Du Thường, bởi vì cô biết một khi mình mở miệng, Khấu Tử Thư sẽ không thể nuốt trôi bữa này.
Đương nhiên, cho dù cô không nói gì, Khấu Tử Thư khi ăn cũng nơm nớp lo sợ, không có cách nào, đã để lại bóng ma tâm lý rồi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Phó Du Thường yêu cầu người phục vụ dọn hết đĩa trên bàn ra, đợi những người không liên quan rời đi, khoảnh khắc cửa đóng lại, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên im lặng và có chút áp lực.
Lần này Phó Du Thường chủ động lấy ra một túi đựng tài liệu đưa cho Khấu Tử Thư.
"Đây là manh mối mới mà ngài tìm ra?"
Khấu Tử Thư cầm lấy túi tài liệu, vừa định mở ra, Phó Du Thường nói: "Đúng là chuyện của vợ tôi, cũng có liên quan đến cảnh sát Khấu."
Lời này vừa nói ra, tay cầm túi hồ sơ của Khấu Tử Thư run lên, giác quan thứ sáu điên cuồng phát ra cảnh báo.
"... Tôi?"
"Ừ." Vẻ mặt Phó Du Thường khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc, lúc này Khấu Tử Thư cũng vô pháp nhìn ra đối phương muốn gì.
"Cảnh sát Khấu có thể mở túi hồ sơ ra xem."
Khấu Tử Thư ổn định tâm lý, mở túi hồ sơ trước mặt Phó Du Thường, lấy ảnh và USB bên trong ra.
Khi chuyện đó xảy ra, có lẽ Khấu Tử Thư không có cảm giác gì, dù sao trong tầm nhìn của cô nàng lúc đó là có thứ gì đó đang đánh nhau với mình, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh mình đang vật lộn với không khí... Hai mắt cô nàng tối sầm.
"Nếu những thứ này trực tiếp xuất hiện trên bàn làm việc của chị gái tôi, tôi nghĩ công việc cảnh sát của cảnh sát Khấu có thể tạm thời bị đình chỉ, cho nên tôi đặc biệt đến đây để nói chuyện với cô." Ngón tay Phó Du Thường gõ nhẹ trên bàn.
"Cạch... Cạch..." Âm thanh nhịp nhàng càng tạo thêm áp lực cho Khấu Tử Thư.
"Cô có muốn nói gì không, cảnh sát Khấu?"
"Tôi..." Khấu Tử Thư gần như rất khó đối diện với Phó Du Thường, cảm giác áp bách rất mãnh liệt. "Tôi, tôi chỉ là có chút căng thẳng, đánh mấy quyền để giải tỏa mà thôi."
"Ồ, theo cảnh quay khoảng nửa giờ được ghi lại trong USB, tôi có lý do để nghi ngờ tinh thần của cảnh sát Khấu có vấn đề, có thể yêu cầu Cục trưởng của cô dẫn cô đi khám." Phó Du Thường đứng lên, đi đến bên cạnh Khấu Tử Thư.
Khí thế nhìn trên cao xuống kia khiến người ta càng thêm căng thẳng, mồ hôi lạnh trên trán Khấu Tử Thư trượt xuống.
"Tôi sẽ không để cái này xuất hiện trên bàn làm việc của chị tôi. Tôi biết chị ấy sẽ bảo vệ cô nên cái này sẽ chỉ xuất hiện trên bàn làm việc của Cục trưởng của cô." Phó Du Thường vỗ vỗ vai Khấu Tử Thư.
"Hoặc cô có thể thuyết phục tôi bằng một lý do khác."
"Ví dụ như, cô đã thấy gì trong nhà tôi?"