Phó Du Thường để chân trần đứng lên, thân hình gầy đi sau khi trải qua một loạt biến cố bước đến bên cửa sổ, mở rèm ra, cô cảm thấy lồng ngực rất ngột ngạt, cần hít thở không khí.
Cảnh tượng trong mơ chưa bao giờ rõ ràng hơn thế, khiến cô nhất thời không thể phân biệt được giữa mơ và thực.
Cô nhẹ nhàng chạm vào nơi bị hôn, đó là giấc mơ mà cô thậm chí không dám mơ tới, chính vì giây lát thoáng qua, mất đi càng thêm khắc cốt và không cam lòng.
Ngón tay Phó Du Thường cầm rèm hơi trắng, Chiêu Chiêu không muốn điều tra hung thủ cũng không muốn báo thù, được, cô sẽ tạm thời dừng lại.
Nhưng cô sẽ làm hết sức có thể để...
Rèm cửa hé mở một nửa để lộ ra một chút ánh sáng, đột nhiên một bóng người lén lút lọt vào mắt Phó Du Thường.
Cô cau mày, lập tức kéo rèm lại, chỉ để lại một khoảng trống nhỏ.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến trái tim Khấu Tử Thư giật thót, giây tiếp theo, cô nàng liền ngước mắt nhìn về phía cửa sổ.
"Cảnh sát Khấu! Cô đang nhìn gì vậy?" Mộc Chiêu lặng lẽ xuất hiện sau lưng Khấu Tử Thư, vỗ nhẹ lên vai cô nàng.
Đối với một cảnh sát đang trong trạng thái cảnh giác mà nói, đây là một hành động vô cùng nguy hiểm, nếu như Mộc Chiêu không chỉ thực thể hóa đôi tay của mình mà là toàn bộ cơ thể, có lẽ nàng đã phải ăn cùi chỏ của Khấu Tử Thư rồi.
"..." Nhìn thấy bàn tay của ai đó lướt qua mặt mình với tốc độ nhanh như chớp, khi phản ứng lại, Mộc Chiêu rùng mình vài cái, sau đó "vèo" một cái trốn sau một cái cây cách đó không xa.
"Xin, xin lỗi! Tôi không phải cố ý!" Khấu Tử Thư vội vàng đuổi theo xin lỗi: "Tôi thật sự không phải cố ý! Vừa rồi, đó là phản xạ có điều kiện!"
"Phản xạ có điều kiện?! Vừa rồi, nếu tôi là con người thì khuôn mặt của tôi đã bị đánh biến dạng rồi! Hu hu hu, tôi sẽ báo mộng cho chị Du Thư, nói cho chị ấy là cô đánh tôi!" Không biết vì sao, Mộc Chiêu luôn muốn chọc Khấu Tử Thư, hiệu ứng sẽ tăng gấp đôi nếu đề cập đến chị Du Thư.
"Bởi vì trước đây tôi gặp phải một số chuyện... Tôi thật sự không phải cố ý! Cô có thể đừng nói cho trưởng phòng Phó được không? Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý!" Khấu Tử Thư chắp tay trước ngực khẩn cầu.
Khụ khụ, Mộc Chiêu nhìn người lương thiện bị mình dọa cho sợ hãi, trong lòng có chút xấu hổ, quên đi, không chọc cô nàng nữa.
"Đùa thôi, tôi sẽ không nói với chị ấy đâu."
Khấu Tử Thư lương thiện không biết Mộc Chiêu thật sự đang nói đùa hay nói thật, nhưng cô nàng nhìn màu đỏ vẫn chưa tiêu tan thấy trong mắt Mộc Chiêu, tưởng bị mình dọa, cảm giác áy náy trong lòng càng thêm sâu.
"Tôi xin lỗi... Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."
"Được rồi, được rồi, không bắt nạt cô nữa." Nhìn thấy bộ dáng chán nản của nữ chính, Mộc Chiêu bắt đầu khiển trách sở thích không tốt của mình, quả nhiên khi bắt nạt một người lương thiện sẽ cảm thấy rất có lỗi.
"Vừa rồi cô đang nhìn gì vậy? Tập trung quá vậy?"
Khấu Tử Thư nhìn về phía cửa sổ vừa rồi khiến cô nàng có cảm giác kỳ lạ: "Mộc tiểu thư, vừa rồi... Cô nhìn tôi ở đó à?"
Mộc Chiêu nhìn theo hướng ngón tay của cô nàng, đó là phòng ngủ chính. Vừa rồi nàng đã làm hai "chuyện xấu", đang chột dạ "sám hối" ở bên ngoài, sau đó thấy Khấu Tử Thư đang lét lút ở bên dưới, nàng nhìn Khấu Tử Thư lo lắng đi vòng quanh, bộ dáng lúc thì muốn leo cây, lúc thì muốn trèo tường trông quá buồn cười, thậm chí còn không lập tức tiến đến quấy nhiễu cô nàng.
"Đúng vậy, cô đến tìm tôi sao?" Mộc Chiêu không có tự giác của người nhỏ tuổi hơn chút nào, bay đến chỗ cao hơn Khấu Tử Thư, vỗ vỗ đầu đối phương.
Khấu Tử Thư cũng không so đo với đôi tay đang làm loạn trên đầu mình, vừa rồi cô nàng cảm thấy có người đang nhìn mình từ phía cửa sổ, đó là Mộc Chiêu?
Một người và một hồn ma không biết thời gian của mình và thời gian trong lời người kia có sự chênh lệch, trời xui đất khiến sinh ra hiểu lầm.
"Đêm hôm khuya khoắt cô đến đây không sợ nguy hiểm sao? Với lại, không phải sáng sớm còn phải đi làm hả, cô không buồn ngủ sao?"
Khấu Tử Thư rất thành thật nói: "Bởi vì vụ án của cô tạo ra áp lực quá lớn, trong văn phòng chúng tôi từ trên xuống dưới không ai có thể ngủ ngon, còn mấy sợi tóc của Cục trưởng cũng đã rụng hết rồi."
Shh...
Dù mình là nạn nhân nhưng tại sao lại cảm thấy tội lỗi thế nhỉ? Mộc Chiêu sờ sờ đỉnh đầu, cảm thấy mát lạnh, không biết có phải là do vị Cục trưởng kia oán giận hay không.
"Chúng tôi cơ bản đã nhắm ngay mục tiêu, đó là thế lực còn sót lại của một tổ chức buôn bán ma túy mà trưởng phòng Phó từng bắt giữ, hắn muốn trả thù chị ấy, kết quả lại làm cô bị liên lụy. Tôi biết đây chỉ là bề nổi, kẻ giết cô chắc chắn lợi hại hơn, không thể là những người bình thường kia."
Trong lòng Khấu Tử Thư vô tình tạo cho Mộc Chiêu một tầng hào quang đại lão, người có thể giết được nàng chắc chắn không phải là tội phạm bình thường mà bọn họ điều tra được.
"Nhưng cấp trên cần một lời giải thích, trưởng phòng Phó, trưởng phòng Phó, chị ấy cho rằng đây là chân tướng, vẫn luôn cảm thấy áy náy về chuyện của cô, mấy ngày nay chị ấy không nghỉ ngơi, hơn nữa, chị ấy cũng không tin vào những chuyện ma quỷ này..." Khấu Tử Thư cúi đầu, lắp bắp nói, Mộc Chiêu gần như không hiểu ý tứ của cô nàng.
"Tôi hiểu, tôi hiểu, không sao đâu." Mộc Chiêu tỏ vẻ đã hiểu, nhờ cảnh sát truy tìm hồn ma? Không nói cảnh sát bình thường có đánh được quỷ hay không, nàng sợ Khấu Tử Thư sẽ bị cho đi cải tạo tư tưởng trước.
"Cô sẽ không cảm thấy áy náy vì chuyện này mà nửa đêm không ngủ được nên đến tìm tôi đó chứ?" Mộc Chiêu cười lớn, chuyện này rất đúng với tính cách của Khấu Tử Thư.
"... Cô yên tâm, nếu bọn họ không điều tra ra được thì tôi sẽ tiếp tục điều tra, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô!"
"Cốp!" Mộc Chiêu trực tiếp dùng cuộn tranh đập vào đầu cô nàng.
"Cô là đồ ngốc sao? Biết nguy hiểm mà còn xông lên?"
"Tôi không thể để tội phạm ung dung ngoài vòng pháp luật chỉ vì nguy hiểm." Vừa mới nói ra Cục cảnh sát không cách nào truy nã hung thủ thực sự cho Mộc Chiêu, lương tâm của Khấu Tử Thư đã bị cắn rứt rất nhiều. Nếu cô nàng có năng lực tiếp tục điều tra, sao lại từ bỏ được?
"Cô đúng là đồ cứng đầu mà..." Chẳng trách cuối cùng cô nàng thà chết chứ không chịu nhượng bộ, Mộc Chiêu lấy bức tranh chọc vào đầu Khấu Tử Thư, để cô nàng tự mình đi điều tra, nếu không có bất ngờ nào xảy ra, chắc chắn tương lai sẽ xảy ra kết cục như trong truyện, hay là giúp cô nàng tìm thêm người trợ giúp? Dù sao cũng là đang giúp bản thân điều tra vụ án mà.
"Không nói chuyện đó nữa, cô đến vừa lúc, cô nhìn xem, quà tôi chuẩn bị cho cô đó." Mộc Chiêu nhét cuộn tranh vào trong tay Khấu Tử Thư, nói: "Tôi đặc biệt vẽ cho cô, nếu ban đêm cô gặp phải thứ gì đó quá mạnh, cái này cũng có thể cứu mạng cô!"
Khấu Tử Thư thụ sủng nhược kinh, cô nàng đã tận mắt nhìn thấy con mèo trong tranh đánh bại được con quỷ suýt giết chết mình chỉ bằng một chân, đây hẳn là một vật rất lợi hại và trân quý.
"Cái này, quá quý, tôi không thể nhận!" Khấu Tử Thư theo bản năng muốn từ chối.
"Tôi bảo cô nhận thì cô cứ nhận đi, có phải bao lì xì trong dịp năm mới đâu mà không nhận. Mạng sống của cô không quan trọng hơn sao? Tôi đặc biệt vẽ nó cho cô đó. Đúng rồi, cô có tiền không?" Mộc Chiêu trực tiếp hóa thành hồn ma, để Khấu Tử Thư không thể trả lại.
"Tiền... Tiền mặt sao? Tôi có một ít." Khấu Tử Thư lấy ra hai tờ tiền màu đỏ.
"Cho tôi mượn, lát nữa tôi sẽ trả cho cô!" Mộc Chiêu cầm lấy tiền rồi biến mất không dấu vết.
"Cô không cần phải trả lại..." Tiếng nói của Khấu Tử Thư không theo kịp tốc độ của Mộc Chiêu.
"Rắc rắc." Một âm thanh như cành cây khô bị giẫm nát vang lên, Khấu Tử Thư suýt chút nữa đã nhảy dựng lên như một con mèo xù lông.
Trời vừa tờ mờ sáng, một bóng người mặc áo gió đứng ở phía xa.