Khấu Tử Thư hy vọng mình không làm hỏng chuyện, lau mồ hôi lạnh trên trán, tuy đã cố gắng hết sức nhưng mỗi lần đối diện với Phó Du Thường, cô nàng đều cảm thấy vừa nói câu đầu tiên, bản thân đã làm hỏng mọi chuyện.
Đó là áp lực mà cô nàng chưa bao giờ cảm nhận được khi ở trước mặt Phó Du Thư, hoặc là do Phó Du Thư chưa bao giờ thực sự gây áp lực cho mình.
Để có thể nói chuyện với Phó Du Thườnpg, Khấu Tử Thư đương nhiên phải giả vờ lợi dụng tiến triển của vụ án để đến gần cô, khi nói chuyện công việc thì còn bình thường nhưng khi bắt đầu đi chệch chủ đề, Khấu Tử Thư là ví dụ hoàn hảo của việc không có gì để nói mà còn cố gắng trò chuyện.
Dù vậy, đây cũng đã là đỉnh cao kỹ thuật diễn trong đời cô nàng, Mộc Chiêu đã cân nhắc rất nhiều nhưng nàng không ngờ mạch não chính trực của nữ chính lại có thể sống sót qua vài hiệp của học tỷ.
Phó Du Thường lặng lẽ nhìn đối phương hầu như không dám nhìn vào mắt mình, cô tưởng đối phương là do chị gái phái đến để tẩy não mình nhưng sau khi đối phương vô thức nhắc đến Chiêu Chiêu vài lần, Phó Du Thường đã cảm nhận được điều đó hơi lạ.
Đúng vậy, chị gái sẽ không để một cảnh sát nhỏ mà mình không quen biết đi khuyên nhủ mình.
"Khấu tiểu thư rất thân với Chiêu Chiêu?"
Ánh mắt Phó Du Thường trở nên hơi lạnh, sau lưng Khấu Tử Thư nổi da gà.
"Không thân, tất nhiên là không thân, tôi chưa từng gặp Mộc tiểu thư..." Từ nhỏ Khấu Tử Thư đã không nói dối, cô nàng cắn lấy đầu lưỡi mình.
"Nhưng tôi nghe trưởng phòng Phó thường xuyên nhắc tới Mộc tiểu thư, tôi nghĩ, cô ấy, cô ấy nhất định muốn người quan trọng nhất của mình sống khỏe mạnh chứ không bị hận thù làm cho mù quáng." Khấu Tử Thư nếm được vị máu trong miệng, rách da lưỡi rồi!
Phó Du Thường lại cười lạnh một tiếng, không nhìn cô nàng: "Nhưng Khấu tiểu thư, làm sao cô biết Chiêu Chiêu không muốn đưa kẻ giết em ấy xuống địa ngục?"
Tim Khấu Tử Thư đập thình thịch, trong giọng nói của Phó Du Thường có chút cố chấp khiến người ta run sợ, loại người như vậy là khó buông tay nhất, nếu không cẩn thận có thể sẽ lạc lối. Cô nàng chợt hiểu tại sao Mộc Chiêu lo lắng rồi.
"Phó tiểu thư cảm thấy phu nhân của cô là người như vậy sao?" Khấu Tử Thư vắt óc hỏi, xem như đây là lời nói có trình độ nhất hôm nau.
Khấu Tử Thư tin tưởng Mộc Chiêu chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, cô nàng, một người mới gặp Mộc Chiêu mấy lần còn có thể cảm nhận được, chẳng lẽ Phó Du Thường là vợ nàng lại không rõ.
Nếu để Phó Du Thường đặt tay lên ngực tự hỏi, chắc chắn cô sẽ biết Chiêu Chiêu sẽ lựa chọn như thế nào.
Suy cho cùng thì đó là do cô không cam tâm.
"Trừ phi em ấy đích thân đến nói với tôi." Ngữ khí Phó Du Thường đột nhiên chậm lại, "Em ấy đích thân nói với tôi, em ấy nói thế nào thì tôi sẽ làm theo thế ấy."
Trái tim nhỏ bé của Khấu Tử Thư suýt chút nữa đã bị bệnh tim, cô nàng cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt Phó Du Thường, vẻ mặt cô đơn khiến người ta cảm thấy đau lòng, cho nên... Có lẽ Phó Du Thường vẫn chưa biết?
"Làm, làm sao cô ấy tự nói được... Nhưng tôi nghĩ nếu Mộc tiểu thư ở đây, cô ấy nhất định sẽ cố gắng ngăn cản cô báo thù cho cô ấy rồi gặp nguy hiểm, cho nên Phó tiểu thư..."
Cô nàng còn chưa nói xong, Phó Du Thường đột nhiên dừng lại, Khấu Tử Thư cũng dừng lại theo, nghi hoặc nhìn cô.
"Cô nói đúng."
Khấu Tử Thư nghe thấy giọng điệu của Phó Du Thường hơi cao lên, tựa hồ bỗng nhiên nghĩ thông suốt chuyện gì đó, dường như mây mù bao quanh cô cũng tản đi một chút.
"Cảm ơn, Khấu tiểu thư."
"Không, không có gì." Khấu Tử Thư không biết mình đã giúp được gì nên có chút bối rối.
Mộc Chiêu vẫn chưa biết người mà mình tìm để giúp đỡ bản thân đã đào một cái hố lớn như thế nào, về sau nàng sẽ rơi vào kinh hãi tuần hoàn như thế nào, còn bây giờ, nàng đang bị Liễu Thất Ngọc lừa gạt bằng một gói vào giấc mơ để đổi lấy bức tranh phong ấn đứa bé ma.
Liễu Thất Ngọc đưa cho Mộc Chiêu một lá bùa, nói với nàng chỉ cần dùng linh lực nhóm lửa là nàng có thể đi vào giấc mơ của người mà nàng muốn.
Thư mà Mộc Chiêu đổ ra từ phong bì không phải là bức thư nàng đã viết mà là thư hồi âm do Phó Du Thường viết, sau khi đọc xong, Mộc Chiêu trực tiếp biến thành tôm luộc, Liễu Thất Ngọc nhân lúc Mộc Chiêu còn đang bối rối, không thể phân biệt đông tây nam bắc, làm cho nàng đồng ý giao dịch.
Sau đó Mộc Chiêu tỉnh lại, cầm lá bùa mà cảm thấy thịt đau, dù sao thì bức tranh đó có thể bán được mấy trăm ngàn tệ, lá bùa này đáng giá đến thế sao? Luôn cảm thấy mình bị lừa, quên đi, dù sao thì người ta cũng từng cứu mình một lần, thứ này cũng thực sự hữu dụng, nàng sẽ không so đo nữa.
Có lẽ vì lương tâm cắn rứt nên Liễu Thất Ngọc cũng gửi cho Mộc Chiêu một thông tin mà nàng quan tâm —— Thông tin về Quỷ Tướng Quân kia.
Rất nhanh Mộc Chiêu đã nhận được một văn kiện, sau khi đọc xong sẽ tự động tiêu hủy, trong đó ghi lại những gì Quỷ Tướng Quân kia trải qua khi còn sống và sự tích sau khi chết, hắn là tướng quân của một quốc gia nhỏ ở biên giới phía Nam, chinh chiến sa trường chưa từng thua trận nhưng khi các cường quốc phương Bắc ép biên giới, hắn vẫn bị đánh bại bởi sự chênh lệch về sức mạnh quân sự giữa hai nước.
Tuy nhiên, vị quốc vương của hắn tàn bạo bất nhân hơn, sau khi tướng quân bị đánh bại, biết đất nước khó phòng thủ nên đã luyện chế vị tướng quân đó thành một con quỷ giữ mộ, đời đời kiếp kiếp canh giữ lăng mộ cho mình.
Quốc vương mang oán niệm nước mất tự sát, được thuộc hạ thay thế bằng xác giả, sau đó bí mật chôn cất trong ngôi mộ vừa chuẩn bị vào sáng sớm, trong ngôi một có phong thủy đặc biệt, oan hồn của quốc vương đó tu luyện thành một con Quỷ Xanh tái xuất hiện trên nhân gian, cho đến nay đang nắm trong tay bầy quỷ ở phía nam, còn Tướng quân quỷ kia là con rối trung thành nhất của hắn.
Mộc Chiêu càng đọc càng cảm thấy vị quốc vương này quen đến kỳ lạ, nàng luôn có cảm giác đã từng nhìn thấy ở đâu đó, khi nhìn xuống, Quỷ Tướng Quân kia thuộc thế lực... Quỷ Vương Sở Diệm!
Mộc Chiêu đột nhiên có cảm giác muốn nhéo nhân trung của mình.
Không có Quỷ Xanh nào là không đáng sợ nhưng trong ba con Quỷ Xanh, con cuối cùng là nàng không muốn đối mặt nhất, bởi vì trên đầu hắn còn có hai chữ to khác —— Nam chính.
Tại sao vậy? Nàng có liên quan gì đến nam chính đâu chứ! Hắn bị mất trí rồi à? Tại sao lại tìm mình? Chẳng lẽ tên của của một hậu bối vô danh có thể lọt vào tai Quỷ Vương sao? Chẳng lẽ chuyện mình cấu kết với nữ chính bị nam chính phát hiện rồi? Tên biến thái có bệnh kia muốn làm gì... Cũng không đúng, khi hắn muốn bắt mình thì mình còn chưa gặp nữ chính nữa mà!
Vậy rốt cuộc mình bị nam chính theo dõi từ khi nào! Thật là xui xẻo!
Mộc Chiêu thận trọng thăm dò, hỏi Liễu Thất Ngọc: "Các cô có nhận nhiệm vụ ám sát Quỷ Xanh không?"
Liễu Thất Ngọc cười nói thẳng: "Không nhận, chúng tôi không muốn chết lần thứ hai."
Nàng biết ngay mà, hức hức hức...
"Tuy nhiên, nếu muốn hỏi về Quỷ Vương, cô có thể hỏi cái tên đang uống rượu giải sầu ở quầy bar bên kia, nếu tâm trạng cô ấy tốt, có lẽ có thể moi được chút thông tin từ miệng cô ấy." Liễu Thất Ngọc xoa xoa khuôn mặt non mềm của Mộc Chiêu, "Được rồi, đừng buồn nữa, vì hôm nay cưng mang đến cho tỷ tỷ một công trạng lớn như vậy, tối nay chị sẽ miễn phí đồ uống cho cưng ~"
"Nhưng tỷ tỷ khuyên cưng, đừng động lòngp với tên Quỷ Vương kia, tuy rằng hắn lớn lên trông lịch sự nghiêm túc nhưng tâm can hắn còn dơ hơn thứ ghê tởm nhất trên thế giới này, nhớ rõ chưa?" Liễu Thất Ngọc vỗ vỗ đầu Mộc Chiêu.
"Làm sao tôi có thể thích hắn chứ? Tôi có vợ rồi. Thứ kia... Xui xẻo biết bao!" Vẻ chán ghét thẳng ra mặt của Mộc Chiêu khiến tâm trạng của Liễu Thất Ngọc rất tốt, và vì cô ấy có tâm trạng tốt nên đã đưa cho Mộc Chiêu một tấm thẻ VIP, sau này có thể uống Coca miễn phí không giới hạn.
"Cảm ơn nha..." Mộc Chiêu vẫn không thể vui lên được.
"Nhắc tới hắn, tôi liền nghĩ tới Mộc Chiêu, đến tột cùng cô ấy là thần thánh phương nào? Ngay cả Quỷ Vương cũng tìm kiếm cô ấy khắp nơi."
Mộc Chiêu sợ đến mức không dám thở.
"Vợ cô ấy cũng đến tìm tôi và hỏi tôi về hung thủ, cũng là một người đáng thương a... Xác thật cô ấy là một người có thế lực ở thế giới loài người nhưng đáng tiếc, cái chết của vợ cô ấy lại liên quan đến Quỷ Vương. Coi như đã có manh mối từ tôi nhưng sợ là sẽ khó trả thù được..."
Đồng tử của Mộc Chiêu run rẩy nhảy dựng lên, làm rung chuyển cả bàn.
"Cô nói cho cô ấy rồi à?"
"Đương nhiên, sao, sao vậy?" Liễu Thất Ngọc ngạc nhiên trước hành động của Mộc Chiêu.
Sao vậy? Môi Mộc Chiêu run run mấy lần, giống như một người câm uống phải thuốc đắng, dù có đắng cũng không thể biểu lộ nỗi thống khổ của mình.
Nàng đã cố gắng hết sức để tránh đi cốt truyện, một câu đầu tiên của cô thôi đã tiến thẳng vào vấn đề chính luôn rồi mà còn hỏi tôi "Sao vậy" à?!