"Chị." Bé Chử Hâm kêu Ô Hạm Tầm.
"Sao vậy?" Nghe thấy tiếng gọi, Ô Hạm Tầm chạy tới, chen rớt Hòn Than trên sô pha không chút khách khí.
Bé Chử Hâm không nói gì, chỉ dùng đôi mắt vô thần nhìn về một phương hướng nào đó trên tầng hai.
Ô Hạm Tầm lập tức hiểu ý của cô bé, cũng có chút kỳ quái nhìn lên lầu: "Sao hôm nay không có ai xuống? Chẳng lẽ bọn họ ra ngoài từ sớm rồi sao?"
Việc lạ.
Meo meo ngây thơ cũng không nghĩ nhiều, quay người đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Ô Hạm Tầm lấy một chiếc mũ nhỏ màu hồng bên cạnh đội lên cho Chử Hâm, "Hôm nay mang em ra ngoài chơi nha! Hòn Than, ngươi ở nhà giữ nhà đi."
Hòn Than vừa bị đẩy xuống sô pha đang tràn đầy oán giận, thế là mở miệng cắn vào chân Ô Hạm Tầm.
"Ngao!"
Ở tầng dưới gà bay chó sủa, cuối cùng cũng không biết ai là người thắng, dù sao trên đầu Ô Hạm Tầm có thêm mấy cục u, còn lông Hòn Than thì trọc một mảng.
Chiều hôm qua, Phó Du Thường đột nhiên nhắc tới từ khi Chử Hâm về nhà chưa từng đi ra ngoài, gần đây bệnh tình của cô bé đã khá hơn rất nhiều, có thể mang cô bé ra ngoài hít thở không khí và phơi nắng một chút, dù sao vẫn tốt hơn là buồn bực ở nhà.
Ô Hạm Tầm nghe thấy xong cũng cảm thấy có lý nên hôm qua cô ấy đã nghiên cứu bản đồ và chiến lược.
Hòn Than trực tiếp ngồi xổm trong ba lô của Ô Hạm Tầm cho thấy tỏ thái độ của mình, bởi vì không thể phân cao thấp nên Ô Hạm Tầm chỉ có thể bất đắc dĩ khuất phục.
Cho nên sau khi một người hai con mèo rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai người trong phòng.
Giữa giường có một chỗ phình to, người bên trong có thể nghe thấy tiếng Ô Hạm Tầm ồn ào rời đi bên ngoài dù đã đắp chăn bông.
"Được rồi, bọn họ đều đã ra ngoài." Một giọng nói khác vô cùng dịu dàng vang bên tai nàng, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng qua chăn.
Một lúc sau, chăn nhộng lay động, một đôi mắt lộ ra, nhìn người kia đã mặc quần áo chỉnh tề, hôm nay Ô Hạm Tầm ra ngoài chơi là vì hôm qua bị lừa, điều đó có nghĩa là học tỷ đã sớm tính toán trước rồi! Mệt nàng cho rằng đã không có nguy hiểm, cho nên mới thiếu cảnh giác! Mộc Chiêu tức giận bất bình nói: "Áo khụ khụ…"
Vừa mới nói một chữ, nàng đã bắt đầu ho.
Nàng bực bội nhìn người nào đó lập tức cầm cốc nước tới, sau khi được đỡ ngồi dậy uống một ngụm nước, nàng lại nằm trở về trong chăn.
"Em có muốn ăn chút gì đó không?" Phó Du Thường vừa nói xong đã nghe thấy bụng Mộc Chiêu kêu lên.
"Chị đã nhờ dì Lưu chuẩn bị cháo, vẫn luôn được làm ấm, ăn một ít nhé?"
Sắc mặt học tỷ vẫn dịu dàng như lúc ban đầu, dỗ dành nàng như trẻ con.
Mộc Chiêu hừ nhẹ hai tiếng, tránh đi ánh mắt của Phó Du Thường, nàng vô cùng thích đôi mắt của học tỷ, khi nhìn mình chăm chú như có thể bao dung hết thảy của mình, nhưng chính là đôi mắt này giỏi lừa gạt người khác nhất! Nhìn xem đêm qua chị ấy đã lừa mình bao nhiêu lần rồi?!
Đã nói là một lần, thử một loại nội dung thôi, chị ấy thật sự một lần một loại, không lần nào giống lần nào! Eo của mình!
"Kẻ lừa đảo!" Mộc Chiêu lên án.
Nàng chợt hiểu tại sao Tiền Hựu Ngư lại nghiến răng nghiến lợi khi nói "năng lực học tập mạnh mẽ"!
Người bị tố cáo liên tục nhận sai, sau đó ôm tổ tông nhỏ mặc quần áo rửa mặt, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, mới thoáng giảm oán khí của người nào đó.
Lúc Phó Du Thường vào bếp bưng cháo, Mộc Chiêu cắn răng mở điện thoại, mở khung thoại với Tiền Hựu Ngư, hung tợn gõ hai chữ như muốn đập nát màn hình: "Chuyển tiền!"
Người bên kia lập tức trả lời bằng một dấu chấm hỏi.
Lướt lên trên, là đối thoại hôm qua Mộc Chiêu tìm Tiền Hựu Ngư cầu cứu sau khi bị phát hiện các loại tài liệu học tập.
Câu cuối cùng là đối phương gửi: Nếu cậu có thể nằm trên, mình sẽ chuyển 666 cho cậu!
Tiền không nhiều, nhưng đối với Mộc Chiêu mà nói, con người phải có cốt khí và cố gắng đến cùng!
"Dựa vào cậu?" Bên kia trực tiếp gửi một đoạn tin nhắn thoại qua. "Không phải là mình coi thường cậu, tiểu đầu gỗ, thật đó, tuy rằng làm bạn thân nhất của cậu, mình chắc chắn ủng hộ cậu hơn, nhưng chúng ta phải nói chuyện bằng sự thật, đúng không? Từ IQ đến thể lực đến kỹ thuật, v.v, cậu... Thật sự không có một cơ hội nào có thể nằm trên đâu."
Tiền Hựu Ngư thả nút ghi âm giọng nói ra, mặc dù phân tích của cô nàng rõ ràng và hợp lý, nhưng khi nhìn hai chữ Mộc Chiêu gửi tới, cô nàng nhiều ít cũng có chút dao động.
Lỡ như thì sao? Lỡ như bạn thân của cô nàng đặc biệt có triển vọng, thật sự đè Phó học tỷ thì sao?
"Chị đang nói chuyện với ai vậy?" Bạn nhỏ trong miệng Tiền Hựu Ngư đang cầm đĩa trái cây nhẹ nhàng đặt lên bàn trà trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng, thoạt nhìn tính công kích không mạnh.
Chỉ có Tiền Hựu Ngư biết, cô gái trông giống như một bé thỏ trắng nhỏ này, sau khi cởi bỏ lớp da thỏ đó có thể hung dữ đến mức nào!
Tiền Hựu Ngư vừa định nói con nít con nôi quan tâm nhiều như vậy làm gì, nhưng sau đó cô nàng chợt nhớ đến lời khuyên của bạn thân ngày hôm qua, mặc dù cô nàng cảm thấy khả năng cao là bạn thân của mình đang nói nhảm, dù sao quen biết nhiều năm như vậy sao cô nàng không biết Mộc Chiêu có công năng đặc biệt này? Nhưng có những lời nói để lại dấu ấn trong lòng, sẽ rất khó để làm người ta không quan tâm.
"Bạn của chị, chính là người đã khởi tử hoàn sinh." Tiền Hựu Ngư nói.
Người đã khởi tử hoàn sinh = đã kết hôn và có tình cảm rất tốt, "bé thỏ trắng" cười cười, vẻ mặt trông nhẹ nhàng hơn không ít.
Cô nhóc ngồi xuống sô pha, vòng tay ôm lấy eo của Tiền Hựu Ngư, trong lúc nghiêng đầu vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại.
"Chị đang đau đầu vì chuyện gì sao? Vừa rồi nói cái gì mà nằm trên không nằm trên." Cô nhóc hỏi.
"Là người bạn kia của chị, làm thế nào cũng không cảm thấy cậu ấy có thể đè vợ cậu ấy được, nhưng cậu ấy lại đột nhiên đòi chị lì xì thắng cược, chị cảm thấy thật không thể tưởng tượng được!"
Cô gái kết hợp những gì vừa nhìn thấy trên điện thoại, sau đó trộm cười ra tiếng.
"Chị, em cũng có cho chị nằm trên đó nhé ~"
"Em khi nào..." Tiền Hựu Ngư ngừng nói, hiển nhiên đã nhớ ra cái gì đó, cô nàng đỏ mặt, đẩy cái đầu đang ở bên cạnh đi.
Sau đó không nói hai lời, lập tức chuyển hai lần 666.
Bây giờ đến lượt Mộc Chiêu không hiểu được hành động của Tiền Hựu Ngư.
"Cho cậu thêm một phần, nhớ mua nhiều đồ ăn ngon để bồi bổ thân thể." Tiền Hựu Ngư vẫn nhớ rõ sau khi về nhà mình nhận được —— Một đống thận! Mỹ kỳ danh viết bổ thận! Thù này nhất định phải báo!
Sao Tiền Hựu Ngư nhìn ra được?
Mộc Chiêu còn đang chuẩn bị lừa cô nàng, lập tức đứng lên, sau đó xương cốt cả người nàng như đang kháng nghị, lúc đó nàng cuối cùng cũng nhớ đến lời khuyên của Tiền Hựu Ngư: Phó học tỷ cũng sắp đến tuổi như lang như hổ, cậu nhất định phải kiềm chế một chút.
Nàng hít một hơi, sau đó cơ thể cứng đờ lại ngồi xuống.
Khi Phó Du Thường quay lại, cô phát hiện Mộc Chiêu đang tản ra hơi thở chán chường, như sắp có thể mọc nấm ở góc giường, bên cạnh có một chiếc điện thoại còn sáng màn hình.
Phó Du Thường biết rất chính xác tâm tư nhỏ của Mộc Chiêu, thừa dịp trong lòng nàng đang phòng bị thấp nhất, hai câu là biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là có người nào đó ngây ngốc đi chui đầu vô lưới, cô nhịn rất lâu mới không cho phép mình cười ra tiếng, nếu không Chiêu Chiêu sẽ thẹn quá hóa giận trốn trong chăn không chịu ra ngoài.
Sau khi Mộc Chiêu thở phì phì ăn sáng xong, Phó Du Thường tri kỷ giúp nàng ấn ấn cái eo nhức mỏi, khi đó Mộc Chiêu đột nhiên nghĩ hôm nay cũng không phải cuối tuần, sao học tỷ còn ở nhà?
"Hôm nay không đi làm, cho bản thân nghỉ." Quan trọng nhất chính là hầu hạ tổ tông nhỏ nhà cô, phải dỗ dành trở lại bình thường mới được, không thì không biết lần tiếp theo lừa gạt bé thỏ trắng này tới tay là khi nào.
"Hừ, em không cần chị ở bên cạnh." Tuy rằng nói như vậy nhưng hiển nhiên Mộc Chiêu rất vui vẻ.
"Là chị cần người ở bên cạnh, thế nào? Em thấy khá hơn chưa?" Phó Du Thường vuốt tóc nàng, đến mức nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu, "Muốn xuống dưới đi dạo một chút hay không? Đến tối mấy người bọn họ cũng chưa về đâu."
Quả nhiên đã sớm lên kế hoạch từ lâu! Do mình ngu ngốc không nhìn ra được gì cả!
Trong lúc nằm phơi nắng trong khu vườn nhỏ bên ngoài, Phó Du Thường mang bánh kem nhỏ và đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị sẵn từ trước, thuận tiện cho nàng ăn lúc thèm.
"Bên ngoài lạnh, dù trời có nắng cũng đừng ở ngoài quá lâu." Phó Du Thường lại cầm một bộ quần áo dày đắp lên cho nàng.
"Em chỉ ngồi trong chốc lát thôi, à đúng rồi! Em đã chuẩn bị quà cho ông nội!" Mộc Chiêu vỗ đầu một cái, lúc ăn tết các nàng đều sẽ đến nhà cụ ông ăn cơm đêm giao thừa, sáng sớm nàng đã chuẩn bị quà, nhưng mấy ngày nay nhiều chuyện như vậy, nàng đã quên lấy về!
"Chị nhờ người đi lấy." Phó Du Thường gọi điện thoại liền sắp xếp xong.
"Không biết ông nội có thích nó không?"
"Ông nội sẽ rất vui nếu năm nay em có thể về nhà, em mua gì ông cũng sẽ rất thích." Phó Du Thường cười cười, điều cô lo lắng nhất lúc trước là cụ ông sẽ gây khó dễ cho Chiêu Chiêu, kết quả lại không ngờ người ở chung hòa hợp nhất với ông lại là nàng.
"Là lỗi của em, làm ông lo lắng."
Nói đến đây, Phó Du Thường nghĩ đến một chuyện vô cùng gây mất hứng, do dự một lát rồi nói: "Bản án của hai người kia đã được quyết định, bây giờ muốn gặp em."
"Ai cơ?" Mộc Chiêu nhất thời không nhớ tới.
Phó Du Thường đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Mộc Chiêu không nhớ gì cả.
"Chị ba nói với chị là hai người Mộc gia đã bị tuyên án, nhưng hiện tại vẫn không từ bỏ việc muốn gặp em, lúc trước em nói rằng sau khi bọn họ bị kết án sẽ cân nhắc, cho nên chị ba bảo chị nói với em một tiếng."
"À! Chuyện này!" Nếu không nhắc đến, nàng suýt nữa đã quên mất! "Gặp! Chắc chắn phải gặp!"
Dù chỉ mới trôi qua mấy tháng nhưng tâm lý Mộc Chiêu bây giờ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, việc hai vợ chồng kia làm không còn tạo được sóng gió trong lòng nàng nữa, nhưng nên mắng trở về thì vẫn phải mắng, không thì khó ra ác khí!
Mộc Chiêu đứng lên, sau đó lại trầm mặc ngồi xuống: "Ngày mai đi, đêm nay không được động tay động chân!"
Nghỉ ngơi một buổi tối cho khỏe, ngày mai mới tinh thần phấn chấn đi gặp hai người đó! Dưới sự uy hiếp của Mộc Chiêu, Phó Du Thường nhịn cười giơ ba ngón tay lên thề tối nay tuyệt đối sẽ không làm gì cả, ừm, chỉ đêm nay thôi, để em nghỉ ngơi một chút.
"Như vậy còn tạm được!" Mộc Chiêu gật gật đầu, "Ngày mai em sẽ đi gặp bọn họ, mặc dù duyên cha mẹ ta kiếp trước kiếp này đều không ra sao nhưng muốn mạng sống của em chỉ có bọn họ, ngược lại em muốn xem xem bọn họ có thể bịa ra được những gì."
"Kiếp trước?" Phó Du Thường nghe được từ này có chút lo lắng, "Kiếp trước cha mẹ em cũng đối xử không tốt với em sao?"
"Cũng không phải là không tốt với em, bởi vì niên đại lúc đó, dù em chỉ mới ba tuổi khi được chọn làm Đại Vu Chúc, nhưng khi nhìn thấy em, bọn họ chỉ biết quỳ sát đất bái lạy em, nơm nớp lo sợ, sau đó em cũng không nhớ bọn họ trông như thế nào."
Mặc dù sau đó nàng muốn có mối quan hệ tốt với bọn họ, nhưng thấy lần nào bọn họ cũng quá mức sợ hãi nên không quấy rầy bọn họ nữa.
Mộc Chiêu cảm thấy đầu mình bị sờ sờ, vì thế cười nói: "Không sao đâu, mặc dù lúc ấy không có cha mẹ nhưng có người đã làm những việc cha mẹ nên làm, em cũng không đau khổ đến vậy!"
"Có người?" Phó Du Thường nhìn Mộc Chiêu đang nhìn chằm chằm mình.
"Đúng vậy!"