Ta và Cố Hành Uyên thành thân được 3 năm, chàng ấy được bổ nhiệm rời kinh đến Yến Môn dẹp loạn.
Trong cái lạnh thấu xương của phương Bắc, chàng ấy phải chịu đựng sương lạnh buốt xương từ đêm này qua đêm khác.
Có người từ Yến Môn quay về, mang theo tin tức rằng, y phục Cố đại nhân mặc rất mỏng, nhưng ngài ấy không chịu mặc y phục mà bách tính đã may cho ngài ấy, đôi tay của ngài ấy lạnh đến sắp đóng băng.
Trượng phu xuất trận nơi xa, về tình hay về lý thì thê tử cũng cần phải may áo ấm cho chồng.
Tuy nhiên, ta vẫn thờ ơ cuộn chuỗi hạt cầu nguyện trong phòng, thầm nghĩ trong lòng.
"Chuyện này thì liên quan gì đến ta!!"
Là chàng ấy tự mình muốn lấy ta mà.
Đêm đầu tiên thành thân, ta nói với chàng ấy.
"Tâm của ta đã hóa tro tàn từ lâu, ta sẽ không yêu chàng, đừng trong đợi gì ở ta.."
Trong lòng chàng ấy chắc cũng rõ ràng, cho dù chàng ấy có chết ở Yến Môn, ta cũng chưa chắc sẽ đón xác chàng ấy về.
Ngày thứ 2, ta ngủ đến trưa mới thức dậy.
Xuân Hỷ vội vàng chạy đến cửa và vui vẻ nói.
"Cố đại nhân gửi thư về"
Ta cầm lấy ném vào bếp lửa không thèm ngó nhìn một cái.
Xuân Hỷ ngạc nhiên.
"Phu nhân, sao người lại đốt nó đi."
"Không cần xem, ta biết trong đó viết cái gì mà..."
"Chẳng qua cũng chỉ là bốn chữ: Bình yên, đừng nhớ..."
Cố Hành Uyên đi 2 năm, mỗi tháng đều viết thư gửi về đều đặn.
Nội dung bức thư chưa bao giờ thay đổi, vẫn chỉ là bốn chữ: "Bình yên, đừng nhớ".
Thật không biết chàng ấy viết cái này để làm gì.
Trong cái nhà này, không một ai nhớ chàng ấy cả.
Xuân Hỷ mắt đầy tiếc nuối khi nhìn thấy bức thư bị đốt thành tro, nhưng muội ấy không dám nói gì với ta nữa, đứng hình một lúc muội ấy chuyển sang nói chủ đề khác khiến ta vui vẻ.
"Phu nhân, em nghe nói Cố đại nhân ở Yến Môn đang xử lý rất tốt, uy tín rất cao. Bách tính ai cũng yêu mến ngài ấy. Đợi ngài ấy quay về, nói không chừng có thể sẽ được thăng quan tiến chức."
Ta chợt giật mình, cười nhẹ một cái.
"Không thăng được đâu..."
"Chàng ấy cưới ta, một nữ nhi của tội thần, chính thức cắt đứt sự nghiệp của chính mình, cả đời này chàng ấy cũng không thể thăng quan tiến chức được đâu."
"Nhưng...cũng không phải là không thể có bước ngoặt."
"Người nói sao", Xuân Hỷ có chút lãng tai.
Ta cười nhẹ với muội ấy.
"Muội ra ngoài xem đi, ta muốn ăn bánh phù dung, muội ra phố thử xem có không."
Có lẽ là rất lâu rồi ta không cười với muội ấy, muội ấy nhất thời rất vui vẻ, vội quay đầu chạy nhanh đi ra ngoài.
Đóng cửa xong, ta rửa mặt, kẻ lông mày, đeo cái kẹp tóc hoa mộc lan yêu thích nhất, từ dưới đáy hòm lấy ra một lọ hạc đỉnh hồng đã được giấu từ lâu.
Sau đó pha một ấm trà mới, đổ cả lọ hạc đỉnh hồng vào, ánh sáng chiếu rọi đều đặn. Tìm một góc nhỏ có ánh sáng, ngồi trên cái ghế mây, từ từ uống hết ấm trà.
Lá thư của quê hương vò tròn thành quả bóng trong lồng bàn tay.
Bên này, ta nhận được tin tức từ Ninh Cổ Tháp rằng cha ta chết vì bệnh tật.
Hôm nay ta sẽ đi đoàn tụ với ông ấy.
Trước khi cha ta vào ngục, đã có một linh cảm, không thể bảo vệ được đất nước. Ông ấy quyết định đưa ta xuất giá ra ngoài. Sau này ta không còn là con gái của Tiết gia nữa. Gia tộc rơi vào hoàn cảnh khó khăn, ta cũng vẫn có thể vượt qua được kiếp nạn.
Ông ấy kiệt sức chỉ vì bảo vệ ta mà chưa từng nghĩ qua, cả nhà tan nát, một mình cô đơn làm sao có thể sống tiếp.
Hạc đỉnh hồng phát tán cực nhanh, đối mặt với nỗi đau mất nước, co quắp vào một góc, chảy máu bảy chỗ, toàn cơ thể mềm nhũng.
Đợi đến lúc Xuân Hỷ quay về và phát hiện thì lúc đó ta đã không xong rồi.
Hy vọng là không dọa sợ muội ấy.
Suy nghĩ chợt đến lúc này, nhận ra mình đang trôi vào không gian, nhìn thấy Xuân Hỷ đang khóc lớn, rồi vội vã đi tìm lang trung.
Vô dụng thôi đã uống hạc đỉnh hồng thì thần tiên cũng không cứu được.
Đến giữa đêm ta cực kỳ khó thở.
Xuân Hỷ gửi bồ câu đưa thư đến Yến Môn, ngày thứ 4 Cố Hành Uyên đã quay về.
Từ Yến Môn về kinh thành, phải đi bộ mất mười ngày đêm không nghỉ ngơi, sau đó đổi lấy con ngựa ba ngày sau về đến kinh thành.
Với đôi mắt đỏ hoe cùng gương mặt hốc hác, chàng ấy xuống ngựa chạy thật nhanh về phía trước.
Bên trong và ngoài quan tài vẫn chưa hoàn thiện, thi thể được đặt trong một chiếc văng nhỏ trong nước để không bị thối rửa giữa thời tiết giá lạnh.
Cố Hành Uyên ôm lấy thi thể, toàn thân đau đến phát run, nghẹn ngào nức nở.
"Từ Doanh, sao nàng lại đối xử với ta như thế?"
Các tĩnh mạch trên trán chàng ấy liền nổi lên, sau vài hơi thở thì nôn ra máu.
Ta nhìn chàng ấy mười phần bối rối.
Cố Hành Uyên, chàng chỗ nào cũng tốt cả, chàng có cái gì mà phải đau lòng buồn bã chứ.
Ta chết rồi chàng sẽ không làm con rể của tội thần nữa, sự nghiệp của chàng sẽ phát triển, chàng phải nên vui mừng chứ.
Nhưng Cố Hành Uyên không nghe được những gì ta nói, chàng ấy chỉ giữ lấy thi thể đó, làm thế nào cũng không chịu buông.
Xuân Hỷ đứng ở đó đã sớm khóc sưng cả hai mắt, trong sự tang thương muội ấy luôn lẩm bẩm tất cả đều là lỗi của muội ấy, khuyên Cố Hành Uyên đừng đau lòng quá sẽ làm hại đến thân thể.
Cố Hành Uyên lờ đờ không nghe thấy gì cả, cứ khư khư ôm lấy thi thể, ngồi suốt cả một ngày.
Lúc Xuân Hỷ nhìn sang chàng ấy đã bị dọa chạy, đầu chàng ấy đã bạc trắng hết rồi chỉ sau một ngày.
Ta nhìn chàng ấy trong cả một đêm vẫn không thể hiểu rõ tại vì sao mà Cố Hành Uyên lại đau lòng như thế.
Lúc trước để ta được gả cho chàng, chàng ấy đã cầu xin cha ta rất lâu.
Chàng ấy là tân hoa thám lang, tài hoa xuất chúng, chàng ấy đã từ chối lấy con gái của tể tướng mà đi lấy con gái của tội thần.
Có người hỏi chàng ấy tại sao lại làm thế.
Chàng ấy nói khi chàng ấy đến kinh thành, cha ta đã từng cho chàng ấy một bát nước để làm dịu cơn khát. Chàng ấy lấy ta là vì ơn của một bát nước.
Nhưng mà Cố Hành Uyên nếu như chỉ là vì một bát nước, thì tại sao sau khi ta chết chàng lại đau lòng để thành bộ dạng như thế chứ.
Đối mặt với Cố Hành Uyên và nhìn chàng ấy thật cẩn thận.
Vẫn nói thật là trước đây ta chưa bao giờ nhìn chàng ấy, đến cả dáng vẻ chàng ấy như thế nào ta còn không nhớ, bây giờ nhìn kĩ lại, mới phát hiện gương mặt của chàng ấy cực kỳ đẹp, ánh mắt sâu thẳm, thanh lãnh tuấn tú rất hợp khẩu vị của ta.
Nhan sắc trời ban như thế mà 3 năm qua ta không động qua, đúng thật là mắt bị mù mà.
Nhưng tiếc là ta đã chết rồi.
Một cơn gió nhẹ vừa thổi qua linh hồn và cơ thể dần trở nên trong suốt.
Ta nghĩ ta sắp phải đi rồi.
Phần trên của Cố Hành Uyên bị gió cuốn bay, chàng ấy cứ khư khư ôm lấy cái xác, ánh mắt dần trở nên vô hạn giống như một xác sống.
Ta đưa tay lên mặt Cố Hành Uyên.
"Đừng đau lòng nữa, từ nay về sau không còn ai liên lụy cho chàng nữa rồi, chàng thì được thăng quan tiến chức ta thì đi lên thiên đường."
Ta đang cuốn theo chiều gió, dần dần mất đi hết ý thức....
......
"Phu nhân người mau tỉnh lại đi, Cố đại nhân gửi thư về nè."
Xuân Hỷ ríu ra ríu rít đến đau cả tai, xoa trán mở mắt đầy khó chịu.
"Được rồi Xuân Hỷ, ta biết rồi"
Ta quay đầu nhìn lại, chợt phát hiện mình vẫn còn sống, còn có thể cảm nhận được hơi ấm của lửa than. Đúng thật không thể tưởng tượng được.
"Xuân Hỷ, ta vẫn còn sống."
"Phu nhân, người ngủ đến mê mẩn rồi à, làm gì có người ngủ có một giấc ngủ trưa mà ngủ say đến chết chứ."
Xuân Hỷ mở to đôi mắt tròn và chăm chú nhìn ta.
Lúc đó ta mới phát hiện, Xuân Hỷ trông thấp hơn, mặt tròn tròn dịu dàng hơn so với trong ấn tượng.
Ta giương mắt lên nhìn khắp xung quanh.
Chỗ ta ngồi là cửa sổ của một quán trà, rất nhiều người đang đi lại bên ngoài cửa sổ, những người phụ nữ trang điểm với màu mận chín nó là màu sắc thịnh hành của năm nay.
"Xuân Hỷ, đây là năm thứ mấy?"
"Bây giờ là Thịnh Bảo năm thứ 16, xong rồi, Phu nhân, Cố đại nhân mới vừa đến Yến Môn có một năm, người đã lo lắng cho ngài ấy đến nổi mất cả trí nhớ rồi sao, đợi ngài ấy quay về, em sợ là sắp toang thật rồi", Xuân Hỷ bĩu môi, cau mày.
Ta sững sờ một lúc, tự nhéo mình một cái thật mạnh, thật sự cảm nhận được nó rất đau và điều đó khiến cho ta biết được mình còn sống, còn quay về một năm trước.
Đây là thời gian trước một năm cha mẹ ta qua đời vì bệnh tật.
Một sợi dây thần kinh nào đó trong não chợt giật giật, ta chợt nhớ ra trước khi ý thức của ta tan biến, trước mặt ta xuất hiện rất nhiều tờ giấy trôi nổi không sao hiểu được cả, trên đó chi chít đầy hai chữ "bất công".
Chẳng lẽ là ra hiệu cái gì đó cho ta sao? Ông trời giúp ta trùng sinh, có thể là để bởi vì muốn ta lật lại bản án của cha ta.
Tự nhiên cửa vào của quán trà đột nhiên náo nhiệt, ta hoàn hồn lại hướng mắt nhìn theo, bất ngờ đụng phải một đôi mắt màu hổ phách. Hóa ra là đại lý tự thiếu khanh Thẩm Nhất Mưu.
Hắn ta nhìn ta, đờ đẫn trong giây lát, bạn đồng liêu lớn tiếng trêu chọc.
"Thẩm đại nhân, gặp người yêu cũ, không chào hỏi sao?"
Thẩm Nhất Mưu cau mày, vẻ mặt chán ghét cùng với giọng điệu lạnh lùng.
"Ta và nữ nhân này có liên can gì chứ, Dương đại nhân thích nói lời vô nghĩa thế này à coi chừng nửa đêm bị cắt lưỡi đó."
Ta giật giật khóe miệng.
Năm đó, khi ta yêu Thẩm Nhất Mưu, luôn yêu hắn ta toàn tâm toàn ý. Tất cả mọi người trong thành ai cũng đều biết chuyện đó. Nhưng sau khi gia đình ta gặp chuyện, hắn ta đã đóng cửa không gặp ta. Điều đó đã sớm khiến cho ta lạnh tâm từ lâu, bây giờ hắn ta vẫn còn có mặt mũi chê ta à.
Đúng thật nực cười.
Ta đứng dậy rời đi.
"Xuân Hỷ, về nhà thôi, đang uống trà ngon cũng có thể gặp được ôn thần thế này, xui xẻo thật mà."
Da dưới mí mắt của Thẩm Nhất Mưu bỗng nhiên run run, đôi mắt tỉnh bơ không biến sắc, bàn tay gầy guột nắm chặt trong ống tay áo.
Ta bước ra khỏi quán trà, hình ảnh về những tờ giấy đó vẫn hiện lên trong đầu ta, nghĩ rồi lại nghĩ nhưng cuối cùng là không có chút manh mối nào cả.
Xuân Hỷ đi theo ta, vội vàng hấp tấp.
"Phu nhân, thư của Cố đại nhân người vẫn còn chưa xem mà!"
Ta quay đầu lại, nhìn vào bức thư đang ở trên tay muội ấy. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc ta chết, nhớ đến bộ dạng Cố Hành Uyên nôn ra máu, rồi thẩn thờ một lúc.
Chàng ấy đi Yến Môn một năm, ta chưa từng nhắn gửi cho chàng ấy một câu từ nào. Nhưng ngược lại chàng ấy vẫn gửi thư đều đặn cho ta mỗi tháng, sự cố chấp của chàng ấy thật khiến người khác khó hiểu.
"Đưa đây cho ta, để ta xem."
Ta cầm bức thư, mở ra nó vẫn là 4 chữ đơn giản "Bình yên, đừng nhớ."
Trái tim chợt đau thắt không rõ lý do.
Tất cả những yêu thương giấu kín, tất cả những gì chàng ấy mong đợi mọi thứ nó được chứa đựng vỏn vẹn trong bốn chữ này thôi.
Phía đằng trước có rất nhiều phụ nữ, ồn ào ầm ĩ, tay ôm một túi đồ lớn, dường như là họ đang giao phó một thứ gì cho ai đó.
Xuân Hỷ nhìn xung quanh rồi nói.
"Trời đang trở lạnh, những vị phu nhân này đang gửi quần áo lạnh cho phu quân của họ ở biên cương, không biết là ở Yến Môn có lạnh không. Khi rời đi, Cố đại nhân chỉ mặc một bộ y phục mỏng, giờ này chắc ngài ấy đang đóng băng mất rồi. Chao ôi, trời lạnh thế này, ai cũng có được quần áo chống rét còn ngài ấy thì không, đúng thật là đáng thương. Thôi bỏ đi, ngài ấy có lẽ đã sớm quen với điều này rồi."
Mỗi câu nói của Xuân Hỷ đều là một câu gợi ý nhắc nhở, tại sao trước đây ta lại không phát hiện ra chứ.
Không đúng, không phải là ta không phát hiện mà là ta không để tâm đến thôi.
Bỗng nhiên ta cảm thấy mình tội ác tày trời.
"Được rồi, Xuân Hỷ", ta xoa nhẹ trán muội ấy.
"Đi mua hai bộ y phục may sẵn rồi gửi cho Cố đại nhân đi."
Bây giờ làm thì không kịp rồi, có điều ta nghĩ chàng ấy cũng không để tâm đến là có phải ta làm hay không, có đã là tốt lắm rồi.
Xuân Hỷ chớp mắt như thể không tin được chuyện này, sau đó gật đầu thật mạnh.
"Được thôi phu nhân, người có muốn gửi thêm thư không?"
Ta chưa từng viết thư cho chàng ấy, trước kia ta đã đối xử tệ bạc với chàng ấy. Bây giờ mà viết thư hỏi han quan tâm có phải là có hơi lạ không ta...
Thôi bỏ đi, vẫn là nên viết chút ít.
Ta rẽ vào một bưu dịch, xin giấy bút ngẫm nghĩ thật lâu không biết nên viết gì, chợt nhìn ra cửa số nhìn thấy tuyết rơi dày như lông ngỗng, pháo hoa nhân gian nhộn nhịp.
Nhanh thật đã qua một năm rồi.
Ở kiếp trước Cố Hành Uyên quay về trước dịp Tết nguyên đán.
Chỉ là lúc đó, ta thờ ơ lạnh lùng với chàng ấy, chỉ thờ phật tụng kinh trong phòng không chịu gặp chàng ấy.
Đêm giao thừa, chàng ấy mời ta cùng đi chơi Tết, ta nghĩ chàng ấy thật phiền phức sau đó rót cho chàng ấy cốc trà nguội rồi đóng sầm cửa lại.
Chàng lạnh lùng đứng ngoài nhà, nhìn ngoài sân một lớp tuyết rơi, mái tóc ướt đẫm sương giá. Mãi cho đến tiếng pháo đêm giao thừa, mới nói với ta một câu.
"Phu nhân, năm mới vui vẻ, cầu được ước thấy, năm nào cũng thật nhiều niềm vui."
Từ đó trở đi chàng ấy không đến tìm ta nữa, mãi cho đến khi đi đến Yến Môn. Chàng ấy đặc biệt dặn dò Xuân Hỷ không được nói ta cho biết, không được quấy rầy sự thanh tịnh của ta.
Những điều xảy ra giữa ta với chàng ấy chỉ mới như ngày hôm qua, ta chợt thấy bản thân mình có một trái tim sắt đá thật sự.
Ta khẽ thở dài, cúi đầu cầm bút lên, cẩn thận từ từ viết ra 8 chữ.
"Niên quan cần kề, mong quân sớm về" [*]
[*] Ý muốn nói là: năm cũ đã qua năm mới lại sắp đến mong chàng sớm quay về đoàn tụ.