Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 115




Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Mưa dần thấm đẫm mặt đất, gã đi lên phía trước, bước chân giẫm ra một cái hố.

Mặc dù đêm nay tí tách mưa, mặt trăng giấu mình sau tầng mây dày nhưng vẫn loáng thoáng trông thấy.

Một quầng máu mờ bao quanh lớp rìa vàng đục của mặt trăng, khiến đêm dài tĩnh mịch này tăng thêm mấy phần âm trầm quỷ dị.

Giống một đêm gã ra đời, cũng giống một đêm gã rời khỏi cái thôn này. Thú hoang trong rừng nóng nảy, đàn sói tru lên, thê lương tang tóc. Thanh niên đi từ trên núi xuống, tay nắm chặt kiếm, máu tươi chảy dọc xuống — tên phu xe kia.

Tần Thiên Huyễn nói: “Đi giết người đi. Để máu tươi kích thích huyết tính Thiên Ma của ngươi. Thiên Đạo đã trả lại ký ức cho ngươi, đến giờ rồi, ngươi cũng nên thức tỉnh.”

Quý Vô Ưu bỗng nhiên sững sờ, dừng bước, quay đầu, ánh mắt như dao xé toạc đêm dài dằng dặc này.

Gã nhìn Tần Thiên Huyễn, cứng ngắc hỏi lại: “Thiên Đạo, là ai?”

Mưa tuôn lăn dọc qua khuôn mặt tái nhợt của gã, một vòng tím đen trong mắt đang hình thành.

Ngón tay Tần Thiên Huyễn lần chuỗi xá lợi, cười mỉm: “Không phải ngươi vẫn luôn tò mò về thân phận của bà ta ư.”

Quý Vô Ưu nghiến chặt răng, trước kia gã có điều kiện khi bắt tay với Tây Vương Mẫu, gã muốn nàng ta nói cho mình biết người phụ nữ trong ánh sáng trắng đó là ai.

Chỉ là sau đó bà điên Tây Vương Mẫu muốn giết chết gã trong trận chiến giữa các thần ở Huyền Vân Phong. Việc này không giải quyết được gì, thậm chí khiến gã sinh ra sợ hãi và chán ghét từ sâu trong lòng với cả đám người bọn họ.

Nhìn rõ tất cả những biến chuyển trên gương mặt Quý Vô Ưu, Tần Thiên Huyễn nghiêng đầu, cười nói: “Bây giờ ta nói cho ngươi biết nha, người đó là Thiên Đạo, ngươi là con trai của Thiên Đạo, thiên chi kiêu tử danh xứng với thực. Thế nào, hài lòng không?

Quý Vô Ưu như bị đấm một cú, lui về sau một bước, thì thào như mất hồn: “Ta là thiên chi kiêu tử danh xứng với thực?!”

Gã ngả ra sau, đụng phải một gốc cây, ngón tay vịn thân cây, cười khổ trong mưa: “Thiên chi kiêu tử — Ta thì coi như thiên chi kiêu tử gì chứ — Coi như thiên chi kiêu tử gì chứ!”

Thiên chi kiêu tử như chuột qua đường, sinh ra trong bóng tối, thế là làm bạn với yếu hèn tự ti cả một đời.

Tần Thiên Huyễn cảm thấy Quý Vô Ưu vẫn hơi thú vị, loại ý tứ khiến người ta muốn cười lại đoán không ra.

Sợ hãi nàng ta, không chịu đến gần nàng ta, nhưng lại nhận lấy sự trợ giúp của nàng ta như chuyện dĩ nhiên.

Bởi vì nàng ta đại diện cho tà ác, thân thể bài xích khi đối diện với những lời ác ngữ của nàng ta. Nhưng lúc nàng ta nhắc tới phương thức tu hành của Thiên Ma, gã lại yên tĩnh lắng tai nghe hết toàn bộ, còn dự định làm theo.

À, làm theo còn phải giả mù sa mưa giãy giụa trước một hồi.

Rõ ràng một lòng hướng ác, vì sao còn không thoát nổi biểu tượng chính nghĩa kia?

Và, phải chăng gã nghĩ rằng nàng ta là người Thiên Đạo phái đến bên cạnh mình, cho nên phải nhẫn nhục chịu khó làm nô lệ người hầu của gã?

Chuyện của Tây Vương Mẫu còn chưa đủ cho gã một bài học? Hai người bọn họ một là nữ thần Tam Sơn một là Cửu Thiên Phật Đà. Kiêu ngạo ăn sâu vào máu, sao có thể hiểu được thần phục.

Nhưng Tần Thiên Huyễn vẫn tự nhận mình không giống với người con gái ngạo mạn đến độ điên rồ kia.

Lúc trước ở nhân gian, mặc dù nàng ta ương bướng ngang ngược nhưng cũng tuỳ tiện, sẽ không đại khai sát giới chỉ vì chút sỉ nhục.

Bình thường muốn giết người, nàng ta chẳng thiết lí do, giống như lúc trước muốn cứu người y vậy. Giống như hiện giờ, nàng ta muốn trợ giúp tộc Thiên Ma chém đứt thang trời.

Tần Thiên Huyễn nói: “Nhưng ngươi là thiên chi kiêu tử đó.”

“Cái gì là thiện cái gì là ác, nếu ngươi đã hiểu được tâm tư của Thiên Đạo, có lẽ ngươi sẽ không bài xích những hành động bây giờ của ngươi thế này.”

Đôi môi đỏ mọng của Tần Thiên Huyễn cong lên, đeo chuỗi xá lợi về trên cổ tay, nước mưa gột rửa khiến ngọn lửa trên ấn đường nàng ta càng thêm chân thật.

Tần Thiên Huyễn khẽ nói: “Quý Vô Ưu, ngươi có nghĩ tới không, vì sao Thiên Đạo lại chọn một hậu duệ Thiên Ma như ngươi làm sứ giả.”

Bị nàng ta hỏi, Quý Vô Ưu cúi đầu, nước mưa chảy qua mặt dọc theo mái tóc, nhưng trong lòng ngấm ngầm ẩn giấu chờ mong không muốn thừa nhận… Vì sao.

Tần Thiên Huyễn nói: “Ngươi đã nghĩ đến chưa, ngươi giết người, hay thứ ngươi cứu vớt là chúng sinh trong thiên hạ — phải biết rằng chúng sinh bao gồm cả ngàn vạn sinh linh, cũng chẳng vẻn vẹn chỉ có loài người.”

Quý Vô Ưu thảng thốt: “… Cái gì?”

Nụ cười bên khoé môi Tần Thiên Huyễn càng sâu: Ngươi muốn một lý do miễn tội cho mình, muốn gìn giữ lương thiện ngây thơ và chính nghĩa của ngươi. Vậy được thôi, lý do này, ta cho ngươi.

Tần Thiên Huyễn nhìn chằm chằm vào mắt gã, mở miệng.

“Đám người tu hành ở giới Tu Chân sử dụng linh khí đất trời, cho tới nay đều đi trái mệnh trời. Nếu không ngăn cản bọn chúng, cuối cùng sẽ có ngày nào đó linh khí tan hết, cả đời tàn lụi, mảnh đất trời này không ai thoát khỏi cái chết.”

“Tu sĩ sinh ra để làm việc ác, Thiên Đạo sáng tạo ra ngươi là để đối phó bọn họ, cho nên, cái ác trước giờ chưa từng là ngươi.”

Đây đều là những lời lẩm bẩm trước kia của Thiên Đạo, nàng ta nghe mà chỉ cảm thấy hoang đường nực cười.

Chẳng qua, Tần Thiên Huyễn không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt Quý Vô Ưu cứng ngắc mấy giây, sau đó bắt đầu khổ sở giãy giụa. Quả nhiên, mấy lời điên khùng này chỉ có đồ đần mới tin.

Nàng ta cười lạnh, nhưng vẫn chậm rãi nói: “Còn nữa, thật ra tất cả nguyên bản không nên như thế. Ngươi là con cưng của trời, ngươi vừa ra đời vốn nên được cả giới Tu Chân chú ý. Đáng tiếc, ngươi ném mất kiếm của ngươi đi.”

“Thanh kiếm phân trời thượng cổ, Tru kiếm. Nó vốn nên nằm trong trái tim của ngươi, giao cho ngươi thiên phú tuyệt thế, giao cho ngươi linh căn xuất trần. Nhưng tất cả những thứ này bị người khác tước đoạt. Hắn cướp mất kiếm của ngươi, cướp mất thanh kiếm đất trời ban cho ngươi.”

Quý Vô Ưu chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt phủ đầy khí tím đen.

Mưa gió mù sương.

Tần Thiên Huyễn nói: “Vị sư tôn tốt đẹp của ngươi, Bùi Ngự Chi.”

Đối với Quý Vô Ưu mà nói, giờ khắc này có thể sánh với việc thế giới đổ sụp, linh hồn bị xoắn nát.

Tần Thiên Huyễn dùng ngữ điệu ngọt ngào phun ra những lời dính đầy nọc độc.

“Người đời đồn đại rằng Bùi Ngự Chi vừa ra đời, thiên phú đã vang dội khắp chốn, ai cũng phải kinh sợ, Chưởng môn Vân Tiêu đến thẳng nhà họ Bùi thu hắn làm đồ đệ. Một kiếp khuynh thành, một đời danh chấn — những thứ này vốn nên là đãi ngộ của ngươi.”

“Vinh quang của hắn đều do Tru kiếm ban cho.”

“Cho nên, người bái vào Vân Tiêu nên là ngươi, được vạn người kính ngưỡng nên là ngươi, tất cả những gì hắn có, vốn nên là của ngươi.”

Một cọng rơm cuối cùng đè xuống.

Đùng đoàng, một tia chớp nứt ra phía tây bầu trời.

“A a a a a —!”

Quý Vô Ưu khổ sở ôm đầu rống to, nửa quỳ trên đất, đôi mắt đã biến thành tím đen nổi lên vệt máu đỏ sậm, “Phải là của ta! Phải là của ta! Vốn phải là của ta!”

“A a a a a!”

Lúc này, tất cả hâm mộ và ngưỡng vọng của gã trông ra nực cười xiết bao —

Nghênh Huy Phong của Vân Tiêu, cơn mưa chiều rả rích, thiếu niên áo trắng trên đài cao được ngàn vạn ánh mắt hướng về, vỡ vụn trong một chốc.

Quý Vô Ưu đỏ sậm hai mắt, cầm kiếm lảo đảo đứng dậy.

Tần Thiên Huyễn cúi đầu cười khẩy, Quý Vô Ưu à, đúng là giả ngây giả dại hết ráo.

Gã chỉ cần hơi để ý chút thôi là sẽ phát hiện lời nàng ta không đúng. Tru kiếm là thứ Bùi Ngự Chi nhận được ở viện Kinh Thiên, thế nhưng gã ta gạt đi tất cả, hướng về phía cực đoan nhất, tìm lý do hoá Ma cho mình.

Hệt như cảnh tượng nàng nhìn thấy trong trí nhớ của gã trước kia, Quý Vô Ưu ở thôn Trung Liêm muốn bỏ trốn một mình, hại chết những người khác. Ấy vậy mà cố chấp không nghĩ rằng mình có lỗi, cố chấp tự an ủi bản thân người không vì mình trời tru đất diệt, gã chỉ muốn sống.

Tần Thiên Huyễn rất muốn khom lưng, nói cho gã biết, khỏi phải mệt mỏi như vậy. Nói một câu “mạnh lên không tiếc bất cứ giá nào” còn chân thực hơn những lý do này, cũng sẽ không kẻ nào châm biếm ngươi.

Nhưng nàng ta chỉ quyết định nói cho gã biết một sự thật khác: “Hơn nữa, nếu ngươi còn không thức tỉnh, sợ rằng con dân của ngươi phải chết sạch.”



Thiên Nhai đạo nhân rời khỏi viện Kinh Thiên, trở về Vân Tiêu. Mười năm trước, việc thu đồ cùng với tỏ tình trước mặt mọi người của Bùi Cảnh huyên náo thiên hạ, trên đường trở về, Thiên Nhai đạo nhân vẫn đang nghĩ rằng đồ tôn(1) của mình sẽ thế nào.

(1) đồ đệ của đồ đệ

Chỉ là đặt chân vào Thiên Tiệm Phong, dùng thần thức cảm nhận, Thiên Tiệm Phong lạnh giá thênh thang như vậy lại không một bóng người.

Thiên Nhai đạo nhân chau mày, hơi suy nghĩ, phất váy dài, cưỡi mây đạp gió đến chủ điện.

Ngoại trừ quan sát mọi phía của Vân Tiêu, đài gương trong chủ điện còn có thể truy tìm tung tích của các đệ tử. Nhất là đệ tử ở Thiên Tiệm Phong của ông, chạm vào một cái, ánh lam lướt qua.

Trong đài gương, thứ xuất hiện đầu tiên là đêm mưa gió mây đen phủ kín sấm sét vang dội, một ngọn núi rậm rạp cây mọc tràn lan, một con đường trải dài máu tươi.

Con ngươi của Thiên Nhai đạo nhân co lại.

Ông nhìn thấy tên đồ tôn chưa từng gặp mặt lần nào đang cầm kiếm, quấn chặt áo tơi, sát khí đầy người đi vào một ngôi làng.

Tóc trắng ông lão phất phơ, áo bào bay theo gió. Mặt tối lại, đáy lòng hoàn toàn lạnh lẽo.

Việc đầu tiên khi Thiên Đạon về Vân Tiêu không phải gặp mặt Phong chủ của một trăm lẻ tám phong mà là chớp mắt di chuyển thẳng đến một ngôi làng nhỏ yên bình cực kỳ vắng vẻ của đại lục Thương Hoa.

Bước ra ngoài, Thiên Tiệm Phong không đổ mưa, nhưng mây đen nặng nề, cũng là khí thế mưa gió sắp ập đến.



Một con thuyền dập dềnh trên biển Vãng Sinh.

Bùi Cảnh ngồi trên thuyền cũng không tử tế, hở ra là thò tay vào nước vớt gì đó ra. Nhưng đúng là khiến y thất vọng, biển Vãng Sinh là một vùng biển chết, bên dưới trống không toàn nước là nước. Nước biển xanh sẫm, bóng cũng chiếu không ra.

Bùi Cảnh nói: “Nơi này nghèo quá, em muốn tặng cho chàng thứ gì đó cơ.”

Sở Quân Dự thản nhiên nói: “Dưới này là Cửu U, em bắt Thiên Ma lên cho ta xuống tay giết người?”

Bùi Cảnh: “… Cũng hợp lý nhở.”

Huyết Chu Mẫu đã chịu hết nổi đôi đồng tính chết tiệt này, ả cười lạnh: “Đã lúc nào rồi mà còn muốn làm mấy thứ vô ích này, các ngươi không sợ chết làm một đôi uyên ương bỏ mạng ở đây?”

Thanh niên giết vợ chứng đạo cũng đùa cợt khinh thường nhìn bọn họ.

Bùi Cảnh liếc ả rồi nói: “Chỉ cho phép các ngươi thâm thù đại hận, không cho phép ta giỡn chút chuyện gió trăng?”

Huyết Chu Mẫu: “Ha ha ha ha ha ha.”

Bùi Cảnh chỉ ra sau ả, hỏi: “Bà đừng ha nữa, nhìn xem sau lưng là cái gì kìa?”

Huyết Chu Mẫu tái mặt quay đầu, cả đám cũng ngẩng đầu hết lên. Nước chảy xiết chỉ trong nháy mắt, như thể phía dưới có vòng xoáy cuộn tròn, mà sau lưng Huyết Chu Mẫu, cũng là ngay trước mặt bọn họ — một luồng sương mù đen bỗng xuất hiện, cùng nhau che khuất đường chân trời, đen kịt dày đặc, như một con thú khổng lồ dữ tợn từ thời viễn cổ, khiến người ta nảy sinh áp lực từ cái liếc nhìn đầu tiên.

“Nước đang chìm xuống!”

Vòng xoáy dưới thuyền càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, bọn họ ở chính giữa, cùng chìm xuống với tâm vòng xoáy.

Người ngoài muốn vào thành chỉ có thể thông qua Truy Hồn Cung, từ lầu Luyện Thần đến biển Vãng Sinh. Cho nên, giờ thông đến chỗ nào, vào thẳng Cửu U? — Tộc Thiên Ma cứ yên tâm về Truy Hồn Cung như vậy? Không sợ gặp phải loại như y và Sở Quân Dự, chuyên môn đến giết Ma?