Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 106




Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Quý Vô Ưu bỗng nhiên ngẩng đầu.

Nhìn chàng trai áo tuyết trắng bệch như giấy đứng ở cổng giữa đêm mưa đầy sấm chớp.

Ngón tay buông ra, Quý Vô Ưu lùi về sau, vẻ sợ sệt hiện lên trong đôi mắt màu tím đen: “Sư tôn… Người nghe con giải thích…”

Lúc này Bùi Ngự Chi hệt như con rối bị tước hết lý trí, góc áo bị mưa thấm ướt, đi lên phía trước một bước, ngã khuỵu xuống bên cạnh Thiên Nhai đạo nhân đã trút sạch hơi thở.

“Sư tôn!”

Ầm ầm. Tiếng gào thét xé cả cõi lòng của thanh niên đan xen với tiếng sấm sét vang dội. Vang vọng Vân Tiêu.

Chỉ là mặc hắn kêu gọi thế nào cũng không ai còn tỉnh lại nữa.

Quý Vô Ưu đã lùi lại trong góc, vẻ mặt ngơ ngác, không biết vì sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này.

Tĩnh mịch thật lâu, Bùi Ngự Chi cười gằn, giọng nói cũng run rẩy: “Ta đáng chết, ta thật đáng chết.” 

Giọng hắn nghẹn ngào, thậm chí nước mắt đã chảy đầy mặt.

Quý Vô Ưu lạnh cả người.

Bùi Ngự Chi chậm chạp đứng dậy, đôi mắt đỏ sậm trên khuôn mặt tái nhợt như thần giết chóc, đi lên phía trước, thân thể lạnh lùng uy nghiêm. Đương lúc mũi chân đụng phải trái tim đỏ hồng kia, không khí như đông đặc.

Tinh thần của chàng trai trở về từ chuyến đi bôn ba phong trần như vỡ tan trong một khắc, máu tươi ngai ngái phun ra khỏi cổ họng.

Hắn ngồi xổm xuống, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nhặt trái tim ấy lên, lau sạch bụi bẩn trên đó.

Một tiếng vang rền. Kiếm Lăng Trần ra khỏi vỏ, gió gào hạc khóc, kiếm phá Thương Sinh.

Kiếm ý mênh mông tràn khắp cung điện.

Quý Vô Ưu có thể giết chết Thiên Nhai đạo nhân là do sức mạnh Thiên Ma vừa thức tỉnh nhất thời trong cơ thể. Nhưng bây giờ trở lại thành một đệ tử Trúc Cơ nhu nhược vô dụng, hèn mọn như sâu kiến trước mặt Bùi Ngự Chi. Bị đá khỏi điện Thiên Tiệm, lăn xuống vài bậc thang, gã rớt về vũng bùn. Khung xương khắp người phân tán, Bùi Ngự Chi dùng đâm thẳng vào đan điền của gã.

Tiên tôn bước đến từ trong mưa như thần giết chóc, “Ngươi có chết cũng không xứng chết trong điện Thiên Tiệm.”

Quý Vô Ưu run giọng: “Sư tôn, con không có…”

Bùi Ngự Chi tựa như bị bộ dáng ngây thơ của gã chọc tức phát cười. Thiên Ma Thiên Ma, trời sinh làm Ma, cho nên những thứ hắn làm trước kia đều là gì chứ? Nực cười cỡ nào.

“Ngươi không có, ngươi không có. Là ta, là ta dẫn sói vào nhà, là ta tội ác tày trời.”

Nước mưa hoà với tuyết, như đao gió sượt qua mặt hắn. Không muốn nói thêm câu nào, trường kiếm xé ngang ánh sáng trong trẻo, mũi đao trực tiếp chọc thủng yết hầu của Quý Vô Ưu.

Đau nhức do huyết mạch đứt đoạn từng khúc xông lên da đầu, Quý Vô Ưu nằm sấp trên đất, nhìn hắn chòng chọc — cũng là một đêm dông tố. Gã không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp Bùi Ngự Chi, lúc đó cũng thế này, gã nằm dưới vũng bùn, hắn đứng giữa đám mây. Tình nghĩa sư đồ trăm năm, không ngờ cuối cùng lại không có gì thay đổi.

— Không có gì thay đổi.

Cơ thể của Quý Vô Ưu đột nhiên được một tầng sáng trắng bao phủ, màu trắng thuần, ánh kiếm loá mắt còn hơn cả Bùi Ngự Chi.

Một sợi ngưỡng mộ cùng với ghen ghét chưa từng dằn xuống đáy lòng rốt cuộc lên men ngay lúc này, thành cọng rơm cuối cùng ép lý trí của gã hoá Ma.

Quý Vô Ưu nhớ lại những lời của người phụ nữ ấy, những lời mà trước giờ gã chưa từng hồi tưởng.

“Ha…” Tiếng cười cực thấp bật ra từ khoé môi, gã nói ngắt quãng: “Trước kia ngươi đã biết ta là Thiên Ma… Thu ta làm đồ đệ chỉ vì muốn nuôi ta thành người vô dụng có đúng không… Thật ra ngay từ đầu ngươi đã không muốn tốt với ta, ta là Thiên Ma, sao có thể phá Trúc Cơ dựa theo phương pháp tu hành của loài người. Nhất định trước kia ngươi đã biết rồi, bọn họ chế giễu ta, ngươi an ủi ta không cần để ý, nhưng chắc chắn ngươi cũng chế giễu sau lưng ta. Ta biết tất cả mọi chuyện, ta biết tất cả mọi chuyện — ”

Gã mở mắt, trong mắt là hận thù sâu đậm, chợt cười vang một tiếng, giọng nói lại vọng từ phế phủ chảy máu: “— Kiếm trong tay ngươi vốn là của ta!”

Gã nhớ tới những lời người phụ nữ kia nói với mình, giờ phút này, điên dại cười to: “Là ngươi cướp đi thanh kiếm của ta! Lực lượng của Tru kiếm thậm chí có thể thay đổi thiên phú của ngươi! Tất cả mọi thứ của ngươi vốn phải là của ta!”

“Ngươi cướp mất kiếm của ta! Ngươi cướp mất thiên phú của ta! Ngươi sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, ngươi được vạn người ngưỡng mộ! Ta thì sao, ta thì sao, ta vừa ra đời đã như chuột lẻn qua đường, hèn mọn dơ bẩn. Bùi Ngự Chi — đều là ngươi! Ngươi là đồ giả nhân giả nghĩa, lấy danh nghĩa tốt cho ta, ngươi đều đang hãm hại ta!”

“Nếu không thức tỉnh, có phải ta ở Trúc Cơ kỳ cả đời, sống ở Thiên Tiệm Phong mãi đến khi chết già? Chết trong cái nhìn bỡn cợt của mọi người, chết trong nỗi áy náy như kẻ đần độn!”

Ánh sáng trắng thuần dịu dàng bao quanh gã, vết thương trên người Quý Vô Ưu đang dần khôi phục, biểu cảm lại cực kỳ dữ tợn.

Bùi Cảnh thậm chí không sinh nổi một phần phẫn nộ, chỉ nở nụ cười, nói: “Hay thật, vì để cho ngươi thức tỉnh, Thiên Đạo đúng là lý do gì cũng lôi ra được.”

Hàm răng Quý Vô Ưu chảy máu, ngón tay vịn bùn đất trơn trượt lảo đảo đứng lên.

Gã chịu đủ rồi! Lần đầu tiên cũng là cảnh tượng như vậy.

Từ đó trở đi, trong một trăm năm, hèn nhát tự ti trong lòng gã không những không giảm mà còn ngày càng tăng thêm.

Quý Vô Ưu gào lên: “Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, ngươi trộm đi những thứ thuộc về ta, ta còn phải hèn mọn thế này trước mặt ngươi.”

Mưa rơi xuống Thiên Tiệm Phong càng lớn, Bùi Ngự Chi cảm thấy tay cầm kiếm của mình bị một sức mạnh ngăn cản.

Oán hận cùng với sát khí ngập đầy bị cưỡng ép ngăn chặn.

Mu bàn tay hắn nổi gân xanh, nhưng vẫn không nhúc nhích được — hắn biết đó là thứ gì, đó là Thiên Đạo.

Thừa dịp hắn khoanh tay chịu trận, Quý Vô Ưu cầm kiếm trốn đi, trước khi đi, đôi mắt âm u tà ác đến cực điểm, quay đầu nói: “Một ngày nào đó, ta cũng phải kéo ngươi xuống. Khiến ngươi trở thành đồ vô dụng, hèn mọn quỳ dưới chân ta như ta đã từng hai lần quỳ dưới chân ngươi.”

Mưa bụi thấm ướt dãy núi.

Bùi Ngự Chi mặt lạnh như chì.

Mưa vẫn không ngớt, như thể Thiên Đạo rất bất mãn với hắn.

Một sợi thần thức đè lên trái tim hắn, khiến biển ý thức lộn nhào, linh hồn bị xé rách. Hắn khổ sở khuỵu người xuống, trái tim lạnh buốt từ lâu của sư tôn trong tay áo lăn xuống đất bùn. Màu đỏ tươi, khác biệt một trời một vực với đất trời mênh mông ảm đạm.

Trong thoáng chốc, mắt hắn chảy máu đỏ.

Thiếu niên cả đời chưa từng thoả hiệp, giờ khắc này, bóng lưng như thân tùng đứt gãy.

Tay cuộn chặt thành nắm đấm liên tục đập xuống đất, nặng nề đến mức xương cốt vỡ vụn.

Nước mắt nóng hổi hoà cùng nước mưa, chảy vào trong đất.

Đêm dài vô tận, im ắng nghẹn ngào, ngột ngạt đè nén.

Bùi Cảnh cũng tái mặt. Cách một màn mưa, y nhìn thiếu niên hăng hái lúc này yếu ớt bất lực. Đau đớn đến lòng dạ quặn lại một chỗ, hốc mắt cũng chua xót tự bao giờ.

Y tiến lên, muốn ôm hắn vào lòng, nhưng thân thể hư vô, không chạm vào được bất cứ thứ gì.

Chớp mắt lại là trận tuyết mênh mông ở Vân Tiêu.

Thiên Tiệm Phong qua một lần tắm máu càng thêm hiu quạnh.

Cái chết của Thiên Nhai đạo nhân oanh tạc toàn bộ giới Tu Chân, nhưng Vân Tiêu lại đóng cửa không gặp người nào. Đồ tang treo khắp, một trăm lẻ tám phong phấn chấn ngày xưa chìm trong trầm mặc yên tĩnh như chết, dưới bầu trời xám xanh, tất cả đệ tử Vân Tiêu đều lo lắng nhìn về một phía.

Bỗng nhiên trời giáng dị tượng, mây dông vặn vẹo thanh to thế lớn đến mức toàn bộ đại lục Thương Hoa có thể nhìn thấy.

Một tia sét mạnh mẽ bổ xuống, gần như muốn san bằng nửa ngọn núi Trường Cực Phong.

Còn lại vết tích cháy đen khủng bố, cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng mấy tia thiên kiếp này, lại là tin tức rất tốt với tất cả đệ tử của Vân Tiêu.

Bùi sư huynh, Bùi sư huynh phá Nguyên Anh!

Sau khi xuất quan, khí chất cả người Bùi Ngự Chi cũng thay đổi. Một cơn mưa ấy rửa trôi quá nhiều thứ, rửa trôi tuổi trẻ ngông cuồng, rửa trôi tuỳ ý phô trương. Hơi lạnh trên thân như tuyết đọng vùng hoang vắng. Thậm chí, Bùi Cảnh còn lờ mờ thấy được mấy phần bóng dáng của Sở Quân Dự trên người Bùi Ngự Chi. Ép mình bình tĩnh lại, y bình tĩnh chờ đợi kết cục của câu chuyện.

Nhưng cảnh tượng trong Tâm Ma Thất ở bí cảnh Trường Thiên xuất hiện trong não.

Lại là, kết cục xấu nhất…

“Ta coi như biết được sự thật về chuyện lúc trước ở Vân Tiêu. Chúng ta ai cũng bị dáng vẻ đó của Bùi Ngự Chi lừa gạt, thật ra hắn chính là kẻ đạo đức giả từ đầu đến đuôi! Ta đã nói sao hắn tự dưng lại thu Quý Vô Ưu làm đồ đệ — hoá ra, mưu toan lấy người ta làm thuốc dẫn.”

“Hả? Ngươi nghe thấy ở đâu?”

“Ngoài kia đồn đầy ra kìa. Ta nói mà, Quý Vô Ưu ở Thiên Tiệm Phong một trăm năm mà không phá được Trúc Cơ, sao mới vừa rời khỏi Vân Tiêu đã Nguyên Anh chỉ trong vòng trăm năm — thậm chí lần này còn lên thẳng đệ nhất Thiên Bảng!”

“Không phải Thiên Bảng lần này rất nhiều người không tham gia sao, ngũ kiệt khoá trước không ai ló mặt. Quý Vô Ưu chỉ như lợi dụng sơ hở thôi.”

“Cái gì mà lợi dụng sơ hở chứ. Ta thấy Quý Vô Ưu mới là thiên tài thật sự, có khi Bùi Ngự Chi phát hiện ra điểm này từ lâu mới sinh hận trong lòng ấy. Thế nên nhốt Quý Vô Ưu ở Thiên Tiệm Phong, tốt lành nói thu hắn làm đệ tử, thực tế thì không biết làm những trò gì sau lưng hắn. Quý Vô Ưu bị Bùi Ngự Chi huỷ hoại hơn nửa cuộc đời. May mà hắn hên, thiên phú xuất chúng. Hừ, trước kia giới Tu Chân thần thánh hoá Bùi Ngự Chi đến cỡ nào, bây giờ tự ăn quả báo thôi.”

“… Ta luôn cảm thấy Bùi Ngự Chi không phải là người như thế.”

Nhưng thanh âm non nớt lại hoang mang của thiếu niên bị một đám tu sĩ chờ hóng hớt trò vui che phủ. Thậm chí còn hùng hùng hổ hổ.

“Chỉ e người bị đám người Vân Tiêu kia tẩy náo rồi. Ồ, hắn không phải người như thế, ngươi từng gặp hắn rồi?”

“Ta đã cảm thấy cái tên Bùi Ngự Chi này dối trá đến cực điểm từ lâu rồi! À!”

“Ta nói cho các ngươi biết một sự kiện, Thiên Nhai đạo nhân chết như thế nào — là bị Bùi Ngự Chi giết chết. Ta tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Bùi Ngự Chi cầm trái tim của Thiên Nhai đạo nhân từ chỗ Tử Dương đạo nhân, đó là gương Thuỷ Nguyệt, không sai được!”

“Hả ——?!”

“Kính Thuỷ Nguyệt! Thật sao? Sau khi hắn lên làm Chưởng môn lâm thời còn đổ lỗi cho Tử Dương đạo nhân, phát lệnh khắp thiên hạ. Hại Tử Dương đạo nhân bị người người hô đánh chịu ức hiếp một khoảng thời gian thật dài. Đúng là, nham hiểm tột cùng.”

Thiên hạ nơi nào cũng đồn đãi. Nhất là khi Quý Vô Ưu tấn công vào Vân Tiêu, sau khi hời hợt thuật lại chân tướng, càng làm chúng sinh náo động.

Hình tượng của Bùi Ngự Chi, sụp đổ vỡ vụn trong nháy mắt.

Giới Tu Chân vốn là kẻ mạnh làm vua, huống chi, trước kia Bùi Ngự Chi thu Quý Vô Ưu làm đồ đệ vốn là vấn đề khiến người ta bối rối trong vòng trăm năm của giới Tu Chân.

Bây giờ cẩn thận dò xét, hoá ra lại là chân tướng thế này.

Doanh Châu.

Trong cung, bọn thị nữ châu đầu ghé tai.

“Ta nghe nói, Tử Dương đạo nhân ban đầu đánh bậy đánh bạ vào được Vân Tiêu. Lúc ấy tuổi còn nhỏ, bị một đám đệ tử Vân Tiêu ác liệt đánh đập dã man, gân cốt đứt đoạn, vứt bỏ ở cửa núi chờ chết. Là Bùi Ngự Chi cứu giúp hắn.”

Một thị nữ khác thì thào: “Hoá ra nội bộ Vân Tiêu là thế này sao, tự xưng là chính phái đệ nhất thiên hạ, sao lại cảm thấy đệ tử giết người không chớp mắt, hệt như Ma Cung.”

Người trước cười: “Không phải Ma Cung thì sao có thể lòi ra một Chưởng môn nuôi đồ đệ làm thuốc dẫn chứ. Chỉ đáng thương Tử Dương chân nhân, lúc ấy tưởng tránh được hùm lại mắc phải hổ.”

Người sau nói: “Đúng là không nghĩ tới… Bùi Ngự Chi là người ác độc như vậy — Á! Cung chủ!”

Một vệt roi cực kỳ ác liệt quật thẳng lên lưng hai thị nữ mới vào cung. Lưng như đứt đoạn, các cô sợ hãi quỳ xuống, ánh mắt hoảng sợ nhìn thiếu nữ áo đỏ được đám người vây quanh ở cuối đường.

Cung chủ Doanh Châu tân nhiệm, váy áo hoa lệ giá rét, khí chất xinh đẹp lạnh lùng, chuông bạc nhẹ nhàng lay động trên cổ tay. Trong mắt nàng là sát khí không hề che giấu, hồ máu nở hoa xanh, thiếu nữ giết người như ngoé năm đó, lệ khí hiện giờ cũng không giảm nửa phân.

“Cung chủ…” Hai thị nữ run rẩy.

Ngu Thanh Liên trào phúng cười một tiếng: “Bùi Ngự Chi là người thế nào cũng đến lượt các ngươi bàn tán? Bảo sao hay vậy, khua môi múa mép. Ta thấy đầu óc các ngươi vô dụng như vậy, cắt bỏ đi ha.”

Trong đó có một tên thị nữ tuổi nhỏ, suy cho cùng cũng kiêu căng tự mãn, nghiến răng ngẩng đầu lên: “Cung chủ! Tôi biết người có quan hệ tốt với Bùi Ngự Chi! Nhưng đó chỉ là hình tượng của hắn, người cũng bị hắn che mờ mắt, nhân chứng vật chứng đều rành rành ra đó, người còn không chịu nhìn rõ bộ mặt thật của Bùi Ngự Chi?”

Ngu Thanh Liên bước lên phía trước, nụ cười bên môi đỏ như máu: “Hay thật, vậy thì ta như thế nào trong mắt ngươi đây — ta cho ngươi nhìn rõ bộ mặt thật của ta nhé.”

Roi dài vung lên, cái miệng mở lớn của thiếu nữ chỉ cảm thấy máu tươi dâng trào. Một đoạn đầu lưỡi rơi trên mặt đất.

Doanh Châu hoàn toàn tĩnh mịch. Váy áo xinh đẹp như hoa phù tang cuốn qua vết máu, mỹ nhân vang danh thiên hạ mỉm cười: “Thấy rõ bộ mặt thật của ta rồi chứ?”

Tất cả mọi người lặng thinh.

Cung Phượng Tê.

Phượng Căng vươn tay, tóm Mắt Đỏ đang cắn chặt tay mình, cau mày, đôi mắt vàng sậm thản nhiên nhìn nó: “Mi lại thần kinh à.”

Mắt Đỏ vừa ấm ức vừa bực mình, duỗi cảnh, chỉ vào người trên đất, ríu rít cáo trạng hồi lâu.

Trên mặt đất là thiếu niên quý tộc của tộc Chu Tước, lúc này đang ôm lấy cánh tay chảy máu, trẻ tuổi nóng tính, nghiến răng nghiến lợi: “Bệ hạ! Cho dù là Thần thú cũng phải cho thần một câu trả lời chứ, thần không làm gì mà bị kéo hẳn một lớp da xuống như vậy.”

Phượng Căng nghe Mắt Đỏ nói xong, dung nhan tuấn tú nhếch lên nụ cười: “Lúc trước hắn bắt nạt mi thảm như vậy mà bây giờ mi che chở hắn như thế?” Mắt Đỏ lắc đầu, lại ríu rít một đống.

Phượng Căng gật đầu, ánh mắt như chìm ba ngàn Nghiệp hoả, cực kỳ nóng bỏng lại cũng bạc bẽo không thôi.

“Quý Vô Ưu tấn công vào Vân Tiêu, ngươi muốn dẫn người đến đó trộm đồ nhân lúc hỗn loạn?”

Thiếu niên tộc Chu Tước nghẹn họng, lại đổi cách nói: “Vâng, bây giờ Vân Tiêu còn đang bao che ma đầu Bùi Ngự Chi đó, rặt không phải người tốt. Chúng thần đến để giúp đỡ chính nghĩa.”

Phượng Căng lại cười, không để ý đến cậu ta, nói với Mắt Đỏ: “Mi cắn nhầm chỗ rồi, nên chọc mù mắt hoặc kéo đứt luôn lỗ tai cậu ta mới phải.”

Thiếu niên tộc Chu Tước bỗng trừng lớn mắt, nhưng không hề nhìn ra chút ý tứ vui đùa nào trên vị đế vương trẻ tuổi này.

Trường bào đỏ vàng phú quý hoa lệ lướt qua bậc thang lạnh buốt của cung điện.

Phượng đế lẩm bẩm: “Quý Vô Ưu tấn công vào Vân Tiêu à. Chắc là Bùi Ngự Chi không ngờ sẽ nuôi ra một đồ đệ giỏi giang bực này đâu.” Như mỉm cười, lại không có chút vui vẻ, Phượng Căng cúi đầu, nói với Mắt Đỏ: “Đi, chúng ta đi xem trò cười của hắn.”

Dừng lại một lát.

Phượng Khâm nói: “Chẳng qua con người Bùi Ngự Chi, có thảm hại cũng không đến nỗi nào, đúng không.”

Không nhìn đến thiếu niên quý tộc run lẩy bẩy.

Phượng Hoàng trẻ tuổi thấp giọng: “Huynh ấy là Bùi Ngự Chi đó.”