Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 104




Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Cược con đệ nhất Thiên Bảng trong vòng trăm năm.

Giọng nói của thiếu niên lẫn chút vui vẻ, mặt mày lại lạnh nhạt.

Vừa gặp dưới tán hoa đào, áo trắng như tuyết đầu đông.

Vân Tiêu Kiếm Tôn bị những lời ngông cuồng của hắn chọc tức, nhưng cũng không nói gì, ngón tay già nua nhặt lá trên bàn, muốn tiếp tục nghiêm mặt nghiêm túc dạy dỗ hai câu, nhưng khoé môi không đè ép nổi nụ cười cùng với kiêu ngạo.

Ông ho một tiếng, tức giận nói: “Vậy được, ta đặt cược. Nếu con thua, vậy cứ ngoan ngoãn ở lại Thiên Tiệm Phong rèn giũa tính tình cho ta! Con thắng, chuyện sau này của con ta sẽ không hỏi nữa, thậm chí còn tặng cho con thêm một thứ.”

Thiếu niên hứng thú: “Thật ạ?”

Vân Tiêu Kiếm Tôn hừ một tiếng: “Lời ta nói chẳng lẽ còn giả.”

Thiếu niên áo tuyết nghiêng đầu, tựa như nở nụ cười.

Tóc đen bị gió thổi sượt qua mắt, hoa đào hỗn loạn, ba phần ngông cuồng nhuộm đầy mắt hắn.

“Vậy cứ thế đi.”

Đệ tử thủ tịch được người người kính ngưỡng của Vân Tiêu, thiên tài vừa sinh ra đã chấn động giới Tu Chân.

Nhất cử nhất động, từng lời nói từng việc làm như mang theo vẻ sáng trong tráng lệ, như trăng vằng vặc trên bầu trời, không thể chạm tới.

Bùi Cảnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người kia, ánh mắt mờ mịt, một loại ngột ngạt đến bản thân cũng không rõ nghẹn ứ trong lòng.

Đây là y, là y của thời niên thiếu.

Nhưng thế giới này, là ký ức của Sở Quân Dự.

Vừa nghĩ đến điều này lại hoang mang, nhưng cũng khiến y khó chịu không kìm nổi.

“Sao ngươi lại là ta chứ?” Bùi Cảnh khẽ giọng thì thào, nhạt nhoà hoà vào trong gió.

Nhưng tất cả những thứ này lại chân thật như vậy, giống như thế giới song song, giống như kiếp trước kiếp này.

Y ở phía sau hắn bằng trạng thái linh hồn lửng lơ.

Nhìn Thiên Tiệm Phong tuyết đọng hết tan lại tụ, xuân hạ thu đông lần lượt thay đổi.

Mắt thấy mái tóc đen nhánh của thiếu niên kia dài hơn, thân hình dần thẳng tắp, đường nét cũng càng thêm sạch sẽ bén nhọn.

Trăm tuổi Kết Đan, lúc xuất quan, kiếm lạnh Cửu Chây, vang danh khắp chốn.

Hắn ngồi trước Vô Nhai Các, ngón tay thon dài gác bút lại. Một con hoàng oanh lạnh run bần bật trở mình chui vào, giũ ra một tờ giấy.

Thiếu niên nhặt giấy lên, đọc nhanh như gió, sau đó khẽ nói: “Đến viện Kinh Thiên. Quả nhiên, ta vừa thấy mi đến là biết ngay không được thứ gì tốt, nên đóng cửa sổ lại mới phải.”

Hoàng oanh rất bực, nhưng lạnh phát sợ, mặc xác hắn lộn nhào đến cạnh lò sưởi.

Tuyết rơi ngoài Thiên Tiệm Phong, cả khoảng trắng xoá, càng nổi bật đất trời thêm màu hoang tịch.

Thiếu niên cầm giấy, nở nụ cười.

Đương lúc tháng một còn giữa ấm lạnh, viện Kinh Thiên chào đón luồng sống mới. Ngũ kiệt Thiên Bảng choáng ngợp giới Tu Chân trong tương lai, ban đầu chẳng qua cũng chỉ là một đám thiếu niên ham chơi thích cười. Lần đầu tương ngộ gà bay chó chạy, gây nên cuộc sống trong viện đủ loại đối chọi gay gắt. Bùi Cảnh nhìn bọn họ pha trò diễn xiếc bằng thân phận người ngoài cuộc, trái tim lại trống rỗng mịt mờ, Sở Quân Dự thì sao, Sở Quân Dự lấy tâm trạng gì nhìn mình ở chung với bốn người khác.

Không… Rốt cuộc sai sót ở đâu. Bùi Cảnh ép mình tỉnh táo lại, hồi tưởng đến những lời Thiên Đạo nói với y. Trong sự lặng thinh gần như hít thở không thông, đợi chờ một kết cục nhân quả.

Nhưng hồi ức quen thuộc với y im bặt, rốt cuộc, xuất hiện chỗ khác biệt.

Xuất quan sau lần đầu tiên đột phá Nguyên Anh thất bại, cũng là thử thách cầu treo, chỉ là lần này không có Sở Quân Dự, không có thiếu niên vừa gặp đã khiến y cảm nhận được nguy hiểm, không có những chuyện sau đó, thế là mọi thứ đã khác xa.

Bùi Ngự Chi cũng không đến ngoại phong, bút son chọn tên vài người rồi quay về Thiên Tiệm. Cũng biết được trở về nguyên trạng từ trong miệng sư tôn, hắn lựa chọn đi thẳng xuống trần, ẩn giấu tên tuổi trải nghiệm nhân gian một lượt.

Nhập thế dưới trần gian, không thu hoạch được gì.

Uống rượu bẻ hoa tặng người đẹp, hắn đội mũ rộng vành, áo bào như tuyết, trở về Vân Tiêu.

Lần này, long trời lở đất.

Mưa chiều trút xuống, vào buổi giữa xuân, thi đấu của Nghênh Huy Phong, hạc trắng kéo một thiếu niên bậy bạ xông vào.

Thiếu niên ăn mày bẩn thỉu, hai mắt ngây thơ đơn thuần, dĩ nhiên trở thành đối tượng chế giễu nhạo báng của mọi người. Thậm chí lần này, đến tư cách lên lôi đài nó cũng không có.

Mấy tên đệ tử phát huy thất thường coi nó như nơi trút giận, dạy dỗ mạnh bạo một trận, sau đó ném thẳng ra ngoài cửa núi Nghênh Huy Phong.

Nó không mời mà tới, vốn đã trái với quy tắc của Vân Tiêu. Bởi thế, không ai đồng tình với nó.

Hơn nữa chỉ là vết thương da thịt, các tu sĩ chỉ coi như chút trừng phạt nho nhỏ. Nhưng vết thương da thịt không đáng kể đến với các tu sĩ lại là đau nhức tận xương với một thiếu niên bôn ba ngàn dặm vừa khát vừa đói.

Mặc dù cảm giác đói bụng chưa hề tiêu tan, nhưng nó vẫn rất mập, mập đến mất tự nhiên.

Ôm bụng lăn xuống vũng bùn, mưa xuân lạnh buốt như lưỡi dao quất vào người. Quý Vô Ưu nhớ tới người lừa gạt dẫn nó tới, khịt cái mũi đỏ bừng, nước mắt rơi xuống hết giọt này đến giọt khác.

Nó rất đói, nó rất khó chịu, nó không muốn tới Vân Tiêu, nó muốn về nhà. Nhưng cô không cần nó nữa, sư phụ cũng đã không còn, nó không có nhà.

Nghĩ đến đây, nhóc mập lại càng đau lòng, từng giọt nước mắt lớn rót vào trong máu thịt lẫn lộn, vừa đau vừa ngứa. Móng tay của nó tróc ra, bùn đất thi nhau chen vào. Bụng kêu thành tiếng, dạ dày quặn đau, quá đói, nó chỉ có thể tạm thời lờ đi đau đớn trên người, chống đất ngồi dậy. Ai ngờ trượt tay, cả người lại ngã phịch vào trong nước bùn. Chuyện này như một cọng rơm cuối cùng nghiền nát nhóc mập. Nó ngậm bùn đầy miệng, ánh mắt lại mê man, muốn khóc cũng không khóc được.

Sau đó, nó ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía trước, áo bào màu tuyết trắng tinh xảo mà tôn quý xuất hiện trong mắt giữa sắc trời ảm đạm của Nghênh Huy Phong.

Dường như mưa quất vào người cũng tạnh. Gió xa man mát thoảng hương trong veo.

Tấm lòng người nọ như mang theo ánh sáng trắng ngọc, khí chất như trên cả đỉnh mây.

Quý Vô Ưu cứng đờ ngẩng đầu.

Đối diện với đôi mắt mỉm cười nhìn xuống của chàng trai kia.

“Quý Vô Ưu?”

Chỉ trong thoáng chốc, con mắt của nhóc mập trừng lớn.

Thiếu niên áo tuyết cười khẽ: “Xem ra trí nhớ của ta vẫn còn tốt, vừa về đã đụng phải ngươi ngay. May mà tới sớm.”

Quý Vô Ưu vẫn là trẻ con, miêu tả đánh giá của nó với người khác cũng chỉ có vài thứ ít ỏi như đẹp hay xấu, tốt hay không.

Giữa bùn đất bẩn thỉu hèn mọn như rác rưởi, nó ngước lên nhìn người trước mặt, nước mưa lạnh lẽo vừa mặn vừa ướt phả vào mắt cũng không để ý.

Trong lòng chỉ sót lại một tâm tư đến bản thân cũng không nói rõ.

Nó nghĩ, huynh ấy đẹp quá, huynh ấy tốt quá.

… Ta cũng muốn trở thành người như huynh ấy.

Bùi Ngự Chi vươn tay ra với nó, ngón tay trắng nõn như ngọc, hỏi: “Đói lắm không? Ta mang ngươi đi ăn chút gì trước nhé.”

Nước mắt Quý Vô Ưu ngừng lại, không dám dây vào tay hắn, sợ hãi rụt rè bò lên.

Những cây trúc đào trên đường núi bị mưa gió quật ngã.

Bùi Ngự Chi nghiêng đầu, cười một tiếng, thấy nó như vậy mới lẩm bẩm một câu mà Quý Vô Ưu nghe không rõ cũng nghe không hiểu.

“Không hổ là nhân vật chính bước trên con đường hắc hoá, cuộc sống bây giờ thảm quá đi thôi.”

Sau đó, đám người ở Nghênh Huy Phong hối hận đến xanh ruột!

Suy cho cùng cũng không ai ngờ rằng, cuối cùng tên khách không mời mà đến tự dưng xông vào Vân Tiêu đó sẽ được Bùi sư huynh nhận làm đồ đệ!

Đây là Bùi Ngự Chi đó, người trong mộng của trăm triệu nữ đệ tử lẫn kẻ địch của trăm triệu nam đệ tử của Vân Tiêu, một người chỉ cần gặp được một lần là có thể khoác lác nửa năm!

Cả đám siết chặt nắm đấm, nhóc mập bụi bặm khắp người vừa sợ vừa nhát làm sao lại lọt vào mắt Bùi sư huynh, đúng là tổ tiên gánh còng lưng, hiện giờ ai nấy cũng tiếc rẻ chỉ ước người nằm dưới đất bị đánh một trận hôm đó là bản thân mình.

Tên tuổi của Quý Vô Ưu nổi tiếng khắp Vân Tiêu.

Mới đầu ai cũng đứng hình trước vận may của nó, đồng thời tò mò sau này nó sẽ ra sao.

Bọn họ sùng bái say mê Bùi Ngự Chi, cảm thấy người mà Bùi Ngự Chi coi trọng ắt tự có chỗ hơn người.

Các đệ tử bắt nạt Quý Vô Ưu ngày đó đều ngượng ngùng sờ mũi, yếu ớt nghĩ thầm chỉ là đánh mấy cái mà thôi, nhóc mập kia sẽ không mang thù đâu nhỉ?

Quý Vô Ưu vào Thiên Tiệm Phong năm đầu tiên, năm thứ hai, năm thứ ba, có vô số ánh mắt âm thầm đang theo dõi nó, chờ mong nó mang đến niềm vui mới cho Vân Tiêu. Nhưng mãi sau này, năm thứ mười, năm thứ hai mươi, năm thứ một trăm, niềm vui ấy chưa từng xuất hiện.

Thậm chí… thân là đệ tử của Bùi Ngự Chi, trăm năm qua rồi, gã vẫn chưa Trúc Cơ.

Đám người cau mày, tiếng trò chuyện trà dư tửu hậu càng lúc càng nhiều. Thậm chí có người không phục, cười nhạo: “Bằng thiên phú cỡ này thôi mà cũng dám nương nhờ Thiên Tiệm Phong không rời? Một nơi động tiên đất thánh như vậy, tóm bừa tu sĩ nào vào đó ở cũng Trúc Cơ được. Bùi sư huynh mười tuổi Trúc Cơ, trăm tuổi Kết Đan. Quý Vô Ưu thật đúng là vết nhơ trong cuộc đời huynh ấy.”

Lời đồn đại như gió đâm vào sau lưng, Quý Vô Ưu lại bế quan, suýt nữa sinh ra tâm ma, đau đớn sống qua ngày. Ngươi là nỗi sỉ nhục của người ấy… Người gã sùng bái thề thốt từ lần gặp đầu tiên…

Quý Vô Ưu phun ra một búng máu, ngơ ngơ ngác ngác, cuối cùng được truyền chân khí cứu tỉnh.

Ánh sáng rực rỡ, sư tôn ngồi bên giường mặc một bộ áo tuyết với lụa mỏng xanh lam, khuôn mặt choáng ngợp người đời là vẻ bình tĩnh ung dung.

“Con gấp gì chứ, không phải ta cũng kẹt ở Kim Đan Đại viên mãn một trăm năm đó sao? Tranh đấu Vấn Thiên lần tới sắp đến rồi, ta nghe nói Phượng Căng thằng ng… khụ, Phượng đế sắp phá Nguyên Anh mà cũng không gấp. Tu đạo vốn là quá trình tiến lên dần dần, thuận theo tự nhiên là được.”

Hiện giờ Quý Vô Ưu càng ngày càng không biết nên ở chung với hắn ra sao, vừa nhục nhã vừa tủi thân vừa xấu hổ, cúi đầu khẽ đáp: “Vâng.”

Bùi Cảnh đứng lên, xa cách lạnh lùng: “Con ở lại Thiên Tiệm Phong cố gắng tu luyện, bớt nghe ngóng tin đồn một chút.”

Quý Vô Ưu siết chặt nắm đấm, hốc mắt đỏ lên một vòng, con ngươi ảm đạm.

Nhưng ra khỏi cánh cửa này.

Bùi Ngự Chi lập tức đi đến Vấn Tình Phong.

Dẫn theo Trần Hư đến Thiên Các.

Trần Hư: “Huynh có bệnh à?”

Một thân hờ hững lạnh nhạt của sư tôn cao cao tại thượng tiêu tan.

Bùi Cảnh giật giật khoé môi, nhạt nhẽo nói: “Nếu ta còn không phá được Nguyên Anh, bại dưới tay Phượng Căng ở tranh đấu Vấn Thiên, vậy thì khỏi phải làm người nữa.”

Trần Hư cười thành tiếng: “Đúng thật, với cái nết có thù tất báo đó của Phượng Căng cũng phải chế giễu huynh đến năm trăm năm.” Cậu nháy mắt mấy cái: “Nghe nói đệ tử nhỏ kia của huynh phá Trúc Cơ đến nỗi tẩu hỏa nhập ma suýt nữa xảy ra chuyện?”

Bùi Cảnh hời hợt nhìn cậu.

Trần Hư không cười nữa: “Trước kia huynh muốn thu Quý Vô Ưu làm đồ, một trăm trưởng lão nội phong ngoại phong chỉ hận không thể quỳ gối cả ngày lẫn đêm ở Thiên Tiệm Phong lấy nước mắt rửa mặt xin huynh thu hồi mệnh lệnh. Nhưng huynh đúng là loại người ngại chó ghét, bọn họ nản lỏng thoái chí sau khi chấp nhận số phận để chờ được kỳ tích, giờ thì sao, đợi một trăm năm, không những không đợi được kỳ tích lại còn xem được trò tiếu lâm. Ta nói nè Bùi Ngự Chi, huynh có chắc Quý Vô Ưu thích hợp là người được chọn không.”

Lời của Trần Hư như gõ lên trái tim hắn.

Bùi Ngự Chi cụp mắt, thản nhiên nói: “Ta thà nguyện hắn thế này cả đời.”

Trần Hư sững sờ. Đã rất nhiều lần cậu không hiểu rõ được ý nghĩ của người bạn tốt, nhưng cũng không xen vào: “Vậy huynh thật sự muốn giao Vân Tiêu cho hắn à?”

Bùi Ngự Chi nói: “Sẽ không.”

Trần Hư càng nghi ngờ hơn, lại đổi đề tài: “Ta nghe nói, tâm ma của hắn là bởi nghe thấy nhiều lời châm chọc khiêu khích bên ngoài?”

Bùi Ngự Chi mím môi, rồi nở nụ cười, nhạt nhẽo đáp lại: “Hắn vẫn bị người ngoài ảnh hưởng dễ quá. Đệ xem ngoài kia đồn đãi quan hệ giữa ta với Phượng Căng thành mức ấy mà ta có nói gì đâu?”

Trần Hư: “…”