Sau Khi Cả Nhà Thần Thú Hiện Nguyên Hình Trên Show Giải Trí

Chương 49




Nhân viên an ninh đi theo phía sau nhà Long Thanh Thanh, cũng không biết bọn họ tìm thấy hang động kiểu gì. Vì mưa quá to, tầm nhìn không rõ, mãi đến khi Long Thanh Thanh vào hang, nhân viên an ninh mới phản ứng lại. Vừa định ngăn cản thì Long Thanh Thanh đã gọi bọn họ vào trú mưa, còn nói hổ không ăn thịt người.

Hổ không ăn thịt người? Hơ, nói đùa gì vậy.

Chờ đã, hổ?!

Vừa nghe thấy trong hang có hổ, mấy nhân viên an ninh suýt nữa thì sợ c.h.ế.t tại chỗ. Bọn họ theo bản năng muốn chạy, may mà vẫn nhớ nghề nghiệp của mình là vệ sĩ, run rẩy nói: “Cô Thịnh, anh Tạ, mau đưa Đản Đản rời khỏi đây!”

Lần đầu tiên thấy người vào hang hổ trú mưa, đúng là chán sống rồi!

Thế nhưng không chỉ Long Thanh Thanh không động đậy, mà ngay cả Phượng Ly Cửu cũng tắt livestream, chuẩn bị chỉnh trang lại bản thân rồi mới mở lại. Hiện tại người anh toàn là nước mưa, phải vắt khô một chút, Đản Đản cũng vậy.

“Không sao đâu, hai con hổ này nhìn là biết rất nhiệt tình giúp đỡ người khác rồi.” Long Thanh Thanh thuận miệng đáp.

Nhân viên an ninh: “…” Nhiệt tình giúp đỡ? Có phải nên thay chữ “giúp đỡ” này thành chữ “ăn thịt” không?

Nhân viên an ninh cảm thấy, không phải Thịnh Thanh Thanh bị điên thì chính là bọn họ bị điên rồi. Bọn họ muốn chạy, nhưng mà nhà Thịnh Thanh Thanh vẫn còn trong hang, vậy bọn họ phải làm sao?

Long Thanh Thanh thấy mình đã mời rồi, nếu nhân viên an ninh không muốn vào trú mưa thì cô cũng không ép. Cô đâu phải rồng nhiệt tình gì cho cam.

Nhận lấy Đản Đản từ trong lòng Phượng Ly Cửu, Long Thanh Thanh âm thầm vận chuyển công pháp, linh khí chạy khắp toàn thân Đản Đản một lượt, để phòng ngừa bị ốm. Tuy rằng muốn hong khô quần áo cho Đản Đản, nhưng lại sợ bị người ta nhìn ra gì đó, dù sao chỉ cần cơ thể ấm lên là được rồi.

Đản Đản lại cứ nhìn chằm chằm hai con hổ: “Mẹ ơi, mèo bự kìa.” Nhìn dáng vẻ đó, nếu không bị Long Thanh Thanh ôm chặt trong lòng, chắc cậu bé đã nhào qua chơi với hổ rồi.

Long Thanh Thanh sửa lại: “Là hổ.”

Hai con hổ sợ tới mức không dám nhúc nhích, chúng có thể cảm nhận được khí tức cường đại trên người Long Thanh Thanh, dường như chỉ cần phát ra một chút động tĩnh thôi, sẽ bị đối phương ăn thịt.

Thấy Long Thanh Thanh không nhìn mình, hai con hổ rón rén di chuyển cơ thể, muốn trốn ra khỏi hang.

Long Thanh Thanh đương nhiên sẽ không đuổi chủ nhân của hang động đi, bèn an ủi: “Yên tâm, tôi sẽ không chiếm hang của các cậu đâu. Nhà chúng tôi chỉ tới trú mưa thôi, mưa tạnh sẽ đi ngay.”

Hổ nghe hiểu lời Long Thanh Thanh nói, nhưng vẫn không yên tâm. Đại yêu này thực sự quá mạnh, chúng căn bản không có sức phản kháng.



Đúng vậy, con hổ đực trong hai con hổ vừa mới khai linh trí không lâu, biết rõ người trước mắt rõ ràng là một yêu quái có pháp lực cường đại, chứ không phải người thường.

Lúc này Đản Đản đã không ngồi yên trong lòng mẹ nữa, vặn vẹo người với tay về phía hổ.

Long Thanh Thanh suy nghĩ một chút, cũng đi về phía hổ.

Hổ đực giật mình, tưởng Long Thanh Thanh muốn ra tay với chúng - những con hổ nhỏ bé đáng thương và không nơi nương tựa. Tuy rất sợ hãi, nhưng nó vẫn dũng cảm chắn trước mặt hổ cái, gầm lên một tiếng, mặc dù tiếng gầm này nghe thế nào cũng có vẻ hơi hèn nhát.

Không ngờ hổ đực còn khá có trách nhiệm, Long Thanh Thanh thu hồi uy áp, tỏ ra hết sức thiện ý: “Yên tâm, tôi sẽ không làm hại các cậu, các cậu chơi với con trai tôi một lát nhé.”

Hổ đực: “…”

Tiếp đó, tay Long Thanh Thanh vỗ lên đầu hổ đực một cái, đưa vào một luồng linh khí, luồng linh khí đó chạy khắp toàn thân hổ, khiến nó cảm thấy dường như mình đã bước vào một cảnh giới huyền ảo nào đó.

Vì hổ đực vừa mới khai linh trí, chưa biết cách tu luyện, Long Thanh Thanh đang chỉ điểm cho nó. Nếu nó đủ thông minh, sẽ biết sau khi hấp thụ linh khí, lại vận chuyển những linh khí này theo lộ tuyến mà Long Thanh Thanh đã chỉ điểm, là có thể bước vào giới tu hành.

Lý do Long Thanh Thanh làm vậy, chính là muốn tìm cho Đản Đản một người bạn chơi kiêm vệ sĩ.

Còn hổ cái thì chưa khai linh trí. Long Thanh Thanh nghĩ cặp hổ này cũng khá ân ái, bèn tiện tay giúp đỡ, vừa sờ đầu hổ cái vừa đưa linh khí vào, trực tiếp giúp nó khai linh trí.

Ừm, như vậy hai con hổ có thể tiếp tục yêu thương nhau rồi. Tránh trường hợp một con hổ vì khai linh trí mà kéo dài tuổi thọ, không thể bên cạnh người bạn đời là hổ thường được nữa.

Hổ cái cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn Long Thanh Thanh với ánh mắt sùng bái, xen lẫn một chút sợ hãi.

Hổ đực cảm nhận được Long Thanh Thanh không có ác ý với mình, rất nhanh lại nảy sinh một tia dã tâm, muốn nhận được thêm nhiều lợi ích. Nếu có thể được tiền bối đại yêu chỉ điểm, sẽ khiến nó được lợi vô cùng.

Long Thanh Thanh trực tiếp ném con trai lên người hổ mẹ: "Chơi đi, mưa tạnh rồi thì phải về thôi."

Hổ mẹ thụ sủng nhược kinh, cẩn thận l.i.ế.m liếm lên mặt Đản Đản. Đản Đản bị l.i.ế.m đến mức cười khanh khách, sờ soạng trên bụng lông của hổ.

Long Thanh Thanh thì yên tâm đi sang một bên nghỉ ngơi. Tuy Đản Đản phần lớn thời gian đều rất ngoan, nhưng cũng có lúc nghịch ngợm, ngày nào cũng trông con cũng khiến cô phát cáu, cô cần không gian riêng tư.



Thế nhưng, hành động ném con cho hổ của Long Thanh Thanh suýt chút nữa khiến mấy nhân viên an ninh vừa vào cửa sợ c.h.ế.t khiếp tại chỗ.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tuy trên người nhân viên an ninh mặc áo mưa, nhưng vẫn bị ướt không nhẹ. Lại thấy nhà ba người này trước mặt hai con hổ điềm nhiên như không, còn hổ thì bất động, hoàn toàn không có ý định tấn công bọn họ.

Nghĩ đến Long Thanh Thanh có thể cưỡi cá voi sát thủ, bọn họ cũng yên tâm hơn một chút. Thảo luận với nhau một hồi, cuối cùng quyết định vẫn là vào trong trú mưa, nếu không bọn họ sẽ bị nước mưa đập cho ngất xỉu mất.

Vào trong hang hổ ấm áp khô ráo, nhân viên an ninh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà  hơi thở này còn chưa kịp hạ xuống đã lại bị nâng lên, bọn họ nhìn thấy gì thế này, Thịnh Thanh Thanh vậy mà ném con cho hổ, cô ta đây là cuối cùng cũng bị dọa đến mức phát điên rồi sao? Ngay cả con cũng không cần nữa!

Nhân viên an ninh muốn xông lên cứu đứa bé, nhưng lại không dám. Sau đó liền thấy hai con hổ tùy ý nhìn về phía bọn họ một cái, rồi lại tiếp tục l.i.ế.m tóc Đản Đản. Đản Đản dựa vào người hổ cười khanh khách, cậu bé thích nhất là những thứ lông xù.

Nhân viên an ninh: "..." Hình như, hổ thật sự không ăn thịt người.

Có hổ giúp trông con, Long Thanh Thanh cũng khá vui vẻ, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một lúc. Vừa hay không có việc gì làm, cô liền xem livestream.

Lúc này khán giả trong phòng livestream đều sắp phát điên rồi, bình luận bay đầy màn hình:

【A a a, là hổ đó, Thịnh Thanh Thanh sao lại dám thế?!】

【Mẹ ơi, lần đầu tiên thấy gặp hổ không chạy, còn muốn mượn hang động của người ta trú mưa.】

【Hai con hổ: Hổ nhà ai hiểu chứ, lúc trời mưa đang thân mật với vợ ở nhà, một nhà ba người đột nhiên chạy đến nhà tôi nói muốn trú mưa!】

【Ha ha ha, tôi cười c.h.ế.t mất, bạn ở trên hiểu được nội tâm của hổ đấy.】

【Mà nói Thịnh Thanh Thanh rốt cuộc có sức hút gì, sao hổ không những không cắn cô ta, còn đang giúp cô ta trông con?】

【Trông con? Ha ha ha hình như cũng không sai. Thịnh Thanh Thanh đúng là có nói để hai con hổ chơi với Đản Đản.】

【Phong cách của Thịnh Thanh Thanh này, biển cả lẫn đất liền đều không tha! Cưỡi cá voi sát thủ, hổ trông con, còn có động vật gì mà cô ta không thuần hóa được nữa không?】

【Thịnh Thanh Thanh rốt cuộc là có thể chất gì thế, ghen tị c.h.ế.t tôi rồi.】

Ở trong hang hổ, Long Thanh Thanh quả thực có chút buồn chán, liền xem livestream của các khách mời khác, phát hiện khu vực biển này đều đang mưa.