Sau Khi Cả Nhà Thần Thú Hiện Nguyên Hình Trên Show Giải Trí

Chương 104




“Hôm qua tôi mới tung tin ra ngoài, chắc phải đợi thêm đã.” Long Thanh Thanh chặt xuống một đoạn khoảng ba mét từ cái xúc tu bạch tuộc đang xách tay, chuẩn bị làm bữa tối. Phần còn lại thì ném cho tôm hùm rồng, “Phần này cho ngươi với Thần Loa.”

“Cảm ơn điện hạ!” Tôm hùm rồng mừng rỡ vô cùng, cảm thấy đi theo đại ca đúng là sáng suốt, vung càng kẹp tỏ ý, “Thần ăn xong sẽ đi tìm Bồ Lao điện hạ tiếp ạ.”

Long Thanh Thanh gật đầu, khá hài lòng với tên đàn em này.

Nếu lão rùa ở đây, chắc chắn sẽ phẫn nộ không thôi. Cùng là thu nhận đàn em, sao điện hạ lại tin tưởng tôm hùm rồng với Thần Loa thế, còn với lão thì lạnh nhạt quá chừng?

Thực ra cũng không thể trách Long Thanh Thanh được, tôm hùm rồng với Thần Loa tu vi thấp kém, cô phẩy tay cái là g.i.ế.c được cả hai, đương nhiên không cần phải đề phòng. Lão rùa thì khác, lão ta đã có tu vi đại yêu, nhỡ đâu ra tay bất ngờ thì ngay cả Long Thanh Thanh cũng không đỡ được, sao cô dám dễ dàng tin tưởng chứ.

Long Thanh Thanh kéo bữa tối lên bờ, không khỏi thầm rủa trong lòng, không biết mấy người trong tổ chương trình thấy cái xúc tu bạch tuộc khổng lồ này, có lại nghi ngờ cô tự ý bắt động vật quý hiếm gì không nữa.

***

Nói về lúc Long Thanh Thanh đấu pháp với con bạch tuộc khổng lồ, trên mặt biển đã nổi lên sóng to gió lớn, khiến mấy hoang đảo gần đó đổ mưa tầm tã.

Mưa to gió lớn ập đến bất ngờ, may mà nhân viên tổ chương trình và ba nhóm khách mời đã quen với thời tiết thất thường trên đảo, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chui vào lều trú mưa.

Phượng Ly Cửu dẫn Đản Đản và gấu trúc tinh trú mưa trong nhà trên cây, hai con hổ thì về hang của chúng. Thật sự là nhà trên cây quá nhỏ, không chứa nổi hai con to xác này.

Nghe tiếng gió mưa gào thét bên ngoài, Phượng Ly Cửu luôn cảm thấy cơn mưa này có gì đó không đúng. Lần trước ăn thịt cá vàng yêu cũng mưa bất chợt thế này, anh nghi ngờ Long Thanh Thanh lại gặp phải đại yêu nào rồi.

Cơn mưa này không ảnh hưởng nhiều đến các khách mời, ngoại trừ nhà Lương Vĩnh Hoa.

Họ vốn định hôm nay vượt biển đến hội họp với các khách mời khác, kết quả chèo bè được nửa đường thì trời đổ mưa. Thời tiết quá xấu, để đảm bảo an toàn, ba người nhà họ đành phải lên xuồng cao tốc của tổ chương trình, rồi được đưa về đảo A.

Vì trời vẫn còn mưa, cả nhà không xuống xuồng ngay, cứ đợi đến khi tạnh mưa mới thôi.

Lương Vĩnh Hoa tức muốn chết, rõ ràng sáng nay trời còn nắng đẹp, vậy mà tự dưng lại đổ mưa, nhà ông ta đúng là xui xẻo hết chỗ nói. À, người xui xẻo trước đó là nhà Cao Thế Phong, cũng là đi được nửa đường thì trời mưa to, phải quay về.

Trận mưa này không kéo dài lắm, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ. Khi mưa tạnh, nhà Lương Vĩnh Hoa liền đón nhận một tràng “quan tâm hỏi han” của Kiều Dẫn Lam, thực chất là đang hả hê khi người gặp họa.



Lộ Đan nhịn rồi lại nhịn, quyết định không chấp nhặt với Kiều Dẫn Lam, cứ coi như không hiểu ý cô ta, gọi Lương Vĩnh Hoa đi thu gom nước ngọt. Tuy trên hoang đảo này cũng có nguồn nước, nhưng khá xa. Thu gom nước mưa gần đây sẽ tiện hơn.

Thấy vậy, Kiều Dẫn Lam không còn hơi đâu mà mỉa mai nữa, gọi Cố Miễn cũng nhanh đi thu gom nước ngọt.

***

Bên này, Phượng Ly Cửu thấy mưa tạnh, liền dẫn Đản Đản chạy ra biển. Đản Đản rất lo lắng cho mẹ, mỗi lần mẹ ra biển bắt hải sản đều về rất nhanh, hôm nay đến chiều vẫn chưa thấy đâu, cậu bé bắt đầu sốt ruột, cứ hỏi bố mãi, sao mẹ vẫn chưa về.

Phượng Ly Cửu vội an ủi con trai, “Không sao đâu, chắc mẹ bơi xa quá thôi, sắp về rồi đấy.”

Phượng Ly Cửu đoán, dù Long Thanh Thanh có gặp đại yêu cũng sẽ xử lý được, chắc không gặp nguy hiểm gì. Xét cho cùng, thế giới này linh khí loãng, mấy con vật kia rất khó tu luyện thành đại yêu.

May mà mưa tạnh chưa lâu, Long Thanh Thanh đã về, còn mang theo một miếng thịt bạch tuộc siêu to khổng lồ.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hai cha con, Long Thanh Thanh lắc lắc cái xúc tu trên tay, “Không sao, gặp phải con bạch tuộc to định ăn thịt mẹ, bị mẹ xử đẹp rồi. Mẹ chặt một đoạn xúc tu về làm bữa tối, anh xem làm món gì nhé, nếu làm được takoyaki thì càng tốt.”

Khán giả xem livestream thấy cái xúc tu bạch tuộc của đại tỷ, cũng lập tức nổ tung:

[Má ơi, đây là xúc tu bạch tuộc á, sao to dữ vậy, không lẽ là bạch tuộc khổng lồ?]

[Không thể nào! Thịnh Thanh Thanh mà gặp bạch tuộc khổng lồ thì còn sống mà về sao, huống chi còn chặt được xúc tu nữa chứ.]

[Đúng vậy, sức chiến đấu của bạch tuộc khổng lồ đâu phải người thường có thể so sánh.]

[Mà nói chứ, Thịnh Thanh Thanh cũng đâu phải người thường? Cô ấy đã tiến hóa rồi, mấy con hải sản nhỏ chắc chắn không đánh lại cô ấy đâu.]

[Theo tôi, chắc chắn con bạch tuộc này thành tinh rồi.]

[Ê, lần trước thịt cá vàng nhà Thịnh Thanh Thanh ăn, người thường ăn không được, xem lần này người thường ăn được không nhé.]

Vì Long Thanh Thanh có quá nhiều điểm bất thường, nên khán giả xem livestream cũng tha hồ tưởng tượng, trực tiếp suy luận theo hướng huyền học. Nhưng phải nói là, có người đã gần chạm đến sự thật rồi.



Phượng Ly Cửu nhìn cái xúc tu bạch tuộc, anh có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong nó, chắc là giống với thịt cá vàng yêu lần trước.

Tuy Long Thanh Thanh muốn ăn takoyaki, nhưng không có dụng cụ phù hợp, hơn nữa còn cần nguyên liệu khác. Tổ chương trình thì ngoài gia vị ra, sẽ không cho khách mời đổi nguyên liệu khác.

Takoyaki tạm thời không ăn được, nhưng có thể ăn bạch tuộc nướng. Vừa hay trưa nay có xuồng cao tốc đến tiếp tế, nhà anh bây giờ có cả bộ nồi niêu xoong chảo, trong đó có cả chảo phẳng để làm món nướng.

Phượng Ly Cửu quyết định một phần ăn sống, một phần nướng.

Trong lúc hai vợ chồng đang bàn bạc về bữa tối, nhân viên tổ chương trình cũng xúm lại, nhìn cái xúc tu bạch tuộc rồi ồ lên kinh ngạc, con bạch tuộc này to cỡ nào vậy, nhìn đường kính này, một cái xúc tu chắc cũng phải dài bảy tám mét.

Tổng đạo diễn cũng thèm thịt bạch tuộc rồi, cười lấy lòng nói: “Cô Thịnh, có muốn đổi gói gia vị nấu ăn không?”

Long Thanh Thanh nhìn Phượng Ly Cửu, “Nhà mình còn thiếu gì không?”

Phượng Ly Cửu thấy lạ, định nói con bạch tuộc này thành tinh rồi, người thường không ăn được mà?

Long Thanh Thanh ra hiệu không sao, có thể đổi, chỉ cần rút yêu lực bên trong ra là được. Còn lần trước không đổi là vì thịt cá vàng yêu có tí xíu, cô thấy phiền. Lần này thì khác, cô còn sáu cái xúc tu bạch tuộc đang chờ bán lấy tiền đây này.

Thấy vậy, Phượng Ly Cửu liền nói: “Mù tạt với nước tương sắp hết rồi.” Ăn sống thì không thể thiếu mấy thứ này.

Tổng đạo diễn mừng rỡ, lập tức sai người đi lấy, tối nay tổ chương trình cũng được ăn thịt bạch tuộc.

Long Thanh Thanh chặt một đoạn xúc tu nhỏ, rút yêu lực bên trong ra, rồi đưa cho trợ lý đi theo tổng đạo diễn.

Trợ lý xách thịt vui vẻ đi theo tổng đạo diễn. Thịt bạch tuộc đổi được không nhiều, chắc người khác không được chia, nhưng trợ lý như anh ta vẫn có thể ăn ké vài miếng.

Tổng đạo diễn vừa đi, Ô Đình Vãn cũng lại gần.

Là một đại yêu, Ô Đình Vãn cũng nhận ra đây không phải xúc tu bạch tuộc bình thường. Anh ta cũng hơi thèm, muốn xin miếng thịt ăn ké. Nhưng chắc chắn không thể ăn không, liền bàn bạc với Long Thanh Thanh, “Thịnh lão sư, cái xúc tu bạch tuộc này nhìn ngon quá, có thể đổi với cô một ít không?”

Long Thanh Thanh nhìn chằm chằm Ô Đình Vãn, như muốn nhìn thấu anh ta vậy.