Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng

Chương 53




Những người khác có mặt tại hiện trường và khán giả đang xem trực tiếp đều ngây người, tâm trạng vô cùng phức tạp.

【Thật kỳ quái, nhìn lại lần nữa xem】

【Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người tặng vé số làm quà sinh nhật, nhưng càng nghĩ lại càng thấy tuyệt là sao?】

【Tôi cũng vậy, đã nghĩ nát óc rồi mà vẫn không tìm ra món quà nào phù hợp với yêu cầu của Tôn Tư Nguyên hơn vé số…】

【Đúng là cậu, mạch não của Tô Hoài Minh không phải thứ tôi có thể theo kịp, mồ hôi jpg】

【Ha ha ha ha Tôn Tư Nguyên ngốc quá, còn chân thành cảm ơn Tô Hoài Minh, trông giống như một chú chó ngốc vậy!】

Hành trình tâm lý của Quý Minh Triết gần như giống hệt khán giả đang xem trực tiếp.

Ban đầu, anh hơi sốc, cảm thấy món quà sinh nhật là vé số này thật vô lý, nhưng sau khi nghe Tô Hoài Minh nói xong, anh lại cảm thấy không có món quà nào phù hợp hơn thế này. Nếu Tôn Tư Nguyên đã hài lòng, thì anh cũng không cần phải nói thêm gì nữa.

Quý Minh Triết cười nói: "Tư Nguyên, cậu không đói sao, mau đến ăn cơm đi."

Tôn Tư Nguyên lập tức bị đánh lạc hướng, bỏ vé số vào túi rồi sải bước đến bàn ăn.

Đội ngũ sản xuất rất tận tâm, món ăn chuẩn bị rất ngon, cộng thêm Tôn Tư Nguyên chạy bên ngoài cả ngày, đói đến mức bụng dán vào lưng, lúc này được ăn cơm nóng, cảm thấy như mình đang ở thiên đường.

Mọi người đều rất thân thiết, không hề có cảm giác câu nệ, vừa ăn vừa trò chuyện, còn nhân cơ hội trêu chọc Tôn Tư Nguyên, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười của họ.

Bốn đứa trẻ ngoan ngoãn ăn xong thì sang một bên chơi.

Trên TV đang chiếu phim hoạt hình, trong phòng treo bóng bay và ruy băng, còn có đủ loại đồ trang trí, rất có không khí cuộc sống.

Ăn xong, đến lúc chia bánh kem.

Đến khi nhìn thấy hình dạng của bánh kem, Vu Duệ Thành mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sợ hãi nhìn Tôn Tư Nguyên.

Tôn Tư Nguyên vẫn chưa nhận ra vấn đề, thấy ánh mắt của Vu Duệ Thành kỳ lạ, anh ta hơi nhíu mày.

Vu Duệ Thành do dự vài giây, chậm rãi mở hộp bánh kem, để lộ toàn bộ bánh kem.

Tôn Tư Nguyên thấy vậy thì giật giật khóe miệng, không tin vào mắt mình.

Bốn đứa trẻ không hiểu được tâm trạng của anh ta, rất vui vẻ chạy đến, thay phiên nhau giới thiệu tác phẩm của mình.

Phó Tiêu Tiêu là người cuối cùng, chỉ vào một đống kem mà cậu bé nặn, ngây thơ nói: "Đây là hoa tôi nhìn thấy bên đường, tôi nghĩ anh Tư Nguyên nhất định sẽ thích!"

"Đây là hoa sao?!" Trong giọng nói của Tôn Tư Nguyên tràn đầy nghi vấn.

"Đúng vậy." Phó Tiêu Tiêu chỉ vào đống kem màu vàng ươn, nói: "Đây là nhụy hoa, đây là cánh hoa, đây là hoa đã nở, đây là nụ hoa mới nhú, những bông hoa này có đẹp không?"

Tôn Tư Nguyên cúi đầu nhìn đôi mắt trong veo của Phó Tiêu Tiêu, im lặng vài giây rồi miễn cưỡng gật đầu: "Đẹp lắm, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy những bông hoa như thế này..."

Phó Tiêu Tiêu có một sự tự tin kỳ lạ vào tác phẩm của mình, còn kéo những người khác đến, tự hào giới thiệu những bông hoa kem mà cậu bé nặn, rồi vui vẻ lắc đầu, mắt sáng lấp lánh, chờ mọi người khen ngợi cậu bé.

Mọi người có mặt tại hiện trường đều bị Phó Tiêu Tiêu đáng yêu đến mức không thể nhịn được cười, không tiếc lời khen ngợi, cố chấp coi đống vật thể màu vàng ươn không rõ hình thù này là hoa, còn khen ngợi hết lời.

Mọi người vui vẻ chia nhau bánh kem, còn chuẩn bị một phần cho các nhân viên của đội ngũ sản xuất vẫn luôn vất vả bận rộn.

Chu Hàm Diễn vốn định nhân cơ hội này ấn đầu Tôn Tư Nguyên vào bánh kem, nhưng nghĩ đến những đứa trẻ đang ở bên cạnh, sợ điều này sẽ dạy hư chúng, nên đành nhịn ý định này xuống.

Mọi người ngồi quây quần trên ghế sofa, vừa ăn bánh kem vừa xem TV.

Tôn Tư Nguyên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "Tối nay có phải sẽ công bố những con số trúng thưởng không?"

Chu Hàm Diễn xem điện thoại, hai mắt sáng lên gật đầu: "Đúng, là tối nay."

Mặc dù biết hy vọng trúng thưởng rất mong manh, nhưng hai người vẫn có một sự mong đợi khó hiểu.

Lỡ như trúng thưởng thì sao.

Hơn nữa, cho dù không trúng thưởng, thì quá trình nín thở chờ công bố những con số trúng thưởng cùng mọi người cũng đủ thú vị.

Vừa lúc phim hoạt hình của mấy đứa trẻ cũng chiếu xong, Vu Duệ Thành liền tìm kênh truyền hình công bố những con số.

Đến giờ, ba người dẫn chương trình ngồi sau bục, trên bàn đặt một hộp quay số hình tròn dùng để công bố những con số.

Tô Hoài Minh đã mua cho Tôn Tư Nguyên hẳn 200 tờ vé số, Tôn Tư Nguyên chia thành năm phần, đưa cho những người có mặt ở đó, để mọi người cùng tìm những con số trúng thưởng.

Thấy Tôn Tư Nguyên và những người khác nghiêm túc như vậy, khán giả xem trực tiếp cũng hồi hộp, chờ đợi kết quả.

Người dẫn chương trình quay ra con số trúng thưởng đầu tiên: "11".

Năm người đồng loạt cúi đầu, chăm chú xem những con số trên tờ vé số trong tay, mắt Chu Hàm Diễn sáng lên, "Tôi trúng thưởng rồi!"

Quý Minh Triết và Vu Duệ Thành đồng thanh nói: "Tôi cũng thế!!"

Nói xong, hai người cùng ngây người, ngây ngốc nhìn đối phương.

Biểu cảm của Tôn Tư Nguyên cực kỳ khoa trương, quên mất mấy đứa trẻ còn ở đó, trực tiếp chửi tục: “Đcm, tôi cũng thế!"

Phản ứng của Tô Hoài Minh bình tĩnh nhất, chỉ gật đầu, "Tôi cũng có con số này."

Vừa dứt lời, bốn người có mặt tại hiện trường gần như cùng lúc quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt đều vô cùng kích động.

Tô Hoài Minh dừng lại một chút, mới nói: "Đây chỉ là trùng hợp, hơn nữa chỉ trúng một số, ngay cả giải thưởng thấp nhất cũng không nhận được."

Những người có mặt tại hiện trường đương nhiên biết điều này, nhưng việc những tờ vé số trong tay họ cùng lúc trúng được một con số là chuyện có xác suất rất thấp, đủ để khiến họ kinh ngạc một phen.

Người dẫn chương trình trên TV lại công bố con số thứ hai và thứ ba.

Tôn Tư Nguyên và những người khác nôn nóng cúi đầu xuống, trong lòng có một linh cảm rằng hai con số này cũng sẽ trúng.



Ba giây sau, Chu Hàm Diễn từ ghế sofa kích động nhảy dựng lên, trợn tròn mắt, hận không thể cầm tờ vé số này đi khắp thế giới khoe khoang, "Tôi trúng thưởng rồi, cả ba con số này đều có!"

"Tôi, tôi cũng…" Giọng nói của Vu Duệ Thành hơi run rẩy, nhìn chằm chằm vào tờ vé số, như không tin vào mắt mình.

Tôn Tư Nguyên vốn muốn khoe khoang một phen, nhưng lại bị Chu Hàm Diễn và Vu Duệ Thành giành mất lời, lộ ra vẻ mặt rất kỳ quái.

Vé số dễ trúng thưởng như vậy sao?

Ngoài Quý Minh Triết ra, tờ vé số của những người khác đều trúng ba con số.

Nhìn Tôn Tư Nguyên và những người khác sắp phát điên lên, Tô Hoài Minh cũng không muốn phá hỏng bầu không khí, nhưng phản ứng của họ thực sự quá khoa trương, cậu chỉ có thể thiện ý nhắc nhở: "Trúng ba con số, chỉ là giải thưởng thấp nhất, chỉ có năm tệ thôi."

"Năm tệ cũng là tiền mà!" Chu Hàm Diễn vụt chạy đến trước mặt Tô Hoài Minh, suýt nữa đâm vào, cố tình nhấn mạnh: "Đây là lần đầu tiên tôi trúng thưởng!!"

Tô Hoài Minh bị ép ngã ngửa trên ghế sofa, dùng tay che trước mặt, cười khổ nói: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, anh bình tĩnh một chút."

Anh sắp phun nước bọt vào mặt tôi rồi!

Chu Hàm Diễn thuận thế ngồi xuống bên cạnh, đặt tờ vé số vào ngực, lộ ra vẻ hạnh phúc, giống như vừa có được một bảo vật truyền đời nào đó.

Những người trẻ tuổi tụ tập lại với nhau rất dễ bốc đồng, chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng lại được họ khoa trương lên, như thể là chuyện vĩ đại nhất trên thế giới.

Người dẫn chương trình lại tiếp tục công bố con số thứ tư.

Trong sự nín thở của mọi người, những con số trên tờ vé số lần lượt được xem kỹ từng con một, sợ rằng sẽ bỏ sót.

Vu Duệ Thành không trúng thưởng nữa, nhưng đối với một người đen đủi như anh ta mà nói, như vậy đã là đủ may mắn rồi, không cảm thấy tiếc nuối.

Anh ta lập tức ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Tô Hoài Minh và hai người kia, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào của họ.

Chu Hàm Diễn run run cầm tờ vé số, rất chậm rãi ngẩng đầu lên, cả người như ngớ người ra vì kinh ngạc, mắt đờ đẫn, lắp bắp nói: "Cái, cái con số thứ tư cũng trúng..."

Tôn Tư Nguyên bị cướp mất lời, lại thấy tờ vé số trong tay Chu Hàm Diễn là quà của mình, giống như Chu Hàm Diễn đã cướp mất vận may của mình, rất không hài lòng, đạp một cú vào chân Chu Hàm Diễn.

Chu Hàm Diễn vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc, lười chấp nhặt với Tôn Tư Nguyên.

Vu Duệ Thành đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tô Hoài Minh, “Cậu trúng thưởng rồi sao?"

Tô Hoài Minh gật đầu, biểu cảm cũng hơi ngây người.

Cậu mua một lúc 200 tờ vé số, chọn số tùy ý, mua xong thì quên mất, cậu cũng không ngờ mình lại trúng nhiều như vậy.

Vu Duệ Thành im lặng hẳn nửa phút, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tô Hoài Minh, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn cậu.

Tô Hoài Minh không chịu được hơi thở tỏa ra từ người Vu Duệ Thành, như có gai đâm vào lưng, lại dịch vào góc ghế sofa, cố gắng né tránh.

Cũng không trách phản ứng của Tôn Tư Nguyên và những người khác khoa trương như vậy, dù sao thì có rất nhiều người mua vé số, nhưng chỉ có một số ít người trúng thưởng, thậm chí rất nhiều người còn không có kinh nghiệm trúng thưởng.

Khán giả xem trực tiếp cũng há hốc mồm, từng người từng người không phản ứng kịp.

【... Đây thực sự không phải là hiệu ứng chương trình sao?】

【Mẹ ơi, hóa ra trúng thưởng lại dễ như vậy (nói lung tung)】

【Đôi bàn tay của Tô Hoài Minh chắc là được khai quang rồi!】

【Hu hu hu Tô Hoài Minh chia cho tôi một chút may mắn đi, cứu giúp tôi, một người đen đủi này đi!】

【Tôi cũng muốn, người đen đủi chỉ cần trúng được năm tệ thôi cũng vui mừng phát điên rồi orz】

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tô Hoài Minh, Tô Hoài Minh nổi hết cả gai ốc, cậu không nhịn được xoa xoa cánh tay, cảm thấy bây giờ mình nhất định phải nói gì đó, để trấn an những người này, cho dù là tiếng chó sủa cũng được.

"..." Tô Hoài Minh tốt bụng nhắc nhở: "Cho dù chỉ trúng bốn con số, thì cũng chỉ được 100 tệ thôi."

Tôn Tư Nguyên: "..."

Chu Hàm Diễn: "..."

Đây không phải là chuyện tiền bạc, mà là may mắn!

Những quả bóng ghi số được chia thành hai màu đỏ và xanh, sáu quả bóng đỏ, hai quả bóng xanh, người dẫn chương trình lại tiếp tục công bố những con số của quả bóng xanh.

Vu Duệ Thành trúng hai con, Tôn Tư Nguyên trúng một con.

Theo quy tắc bốc thăm, trúng bốn bóng đỏ và một bóng xanh, cũng như ba bóng đỏ và hai bóng xanh đều là giải tư, giải thưởng là 3000 tệ.

Phòng khách trở nên yên tĩnh, mọi người đều đắm chìm trong sự kinh ngạc, không ai phản ứng kịp, nửa phút trôi qua, Tôn Tư Nguyên từ ghế sofa phấn khích nhảy dựng lên.

Vu Duệ Thành mắc chứng sợ xã hội, không muốn tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng lúc này lại vô cùng kích động chủ động va vai với Tôn Tư Nguyên, hai người như phát điên chạy vòng vòng trong phòng khách, Chu Hàm Diễn không trúng được con số nào, nhưng lại còn vui hơn hai người kia, cũng tham gia vào hàng ngũ này, khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn như một buổi lễ hội.

Tô Hoài Minh bị họ dọa sợ, co rúm người lại vào góc bên cạnh, sợ họ sẽ kéo mình dậy nhảy theo.

Tuy Quý Minh Triết không tham gia, nhưng bản tính trầm ổn chín chắn của anh cũng không giấu được sự kích động, chủ động ngồi xuống bên cạnh Tô Hoài Minh, như đang muốn học hỏi kinh nghiệm, "Hoài Minh, cậu làm thế nào vậy, too chưa bao giờ trúng giải xổ số lớn như vậy, đừng nói là 3000, ngay cả mười tệ cũng không có."

Tô Hoài Minh cười khổ một tiếng, biểu cảm khá bất lực.

Cậu cũng không biết nữa!

Cậu chỉ mua ngẫu nhiên 100 tờ, ai mà ngờ được xác suất trúng thưởng lại cao như vậy!!

Bốn đứa trẻ nghe thấy tiếng động ở phòng khách, đi ra từ căn phòng nhỏ bên cạnh, đứng ở cửa ngây người nhìn những người lớn.

Phó Tiêu Tiêu nặng nề thở dài như một người lớn, vẻ mặt như không muốn nhìn nữa.

Quý Du Du là một chiếc áo bông nhỏ ấm áp, chạy lon ton lại gần, ngẩng đầu hỏi Quý Minh Triết, "Bố ơi, bọn họ không sao chứ?"

Quý Minh Triết xoa đầu Quý Du Du, cười nói: "Bọn họ không sao, chỉ là quá vui thôi."

Quý Du Du nghiêng đầu khó hiểu, hiển nhiên không thể hiểu được tại sao khi vui vẻ người lớn lại giống như chó điên.

Sau khi dỗ dành mấy đứa trẻ về phòng, Quý Minh Triết lại đi dỗ dành Tôn Tư Nguyên và những người khác, cuối cùng cũng ấn được họ ngồi xuống ghế sofa.

Người dẫn chương trình lại công bố những con số tiếp theo, Tôn Tư Nguyên và những người khác chăm chú nhìn màn hình, tim đều đã treo lên cổ.

Chỉ là lần này, thần may mắn đã không mỉm cười với họ, không ai trúng thưởng.

Tôn Tư Nguyên thở dài, mất mát vài giây sau lại không nản lòng, nói: "Không sao, còn một con số cuối cùng, biết đâu lại trúng thì sao."

Tô Hoài Minh thấy kỳ vọng của anh ta ngày càng trở nên xa vời, khóe miệng giật giật, không tiện nói gì.

Người dẫn chương trình trên TV thích sự háo hức của mọi người, trong tiếng nhạc căng thẳng, chậm rãi công bố con số cuối cùng.

Ngoài Tô Hoài Minh ra, bốn người khác đều cúi đầu xuống, căng thẳng đến nỗi nắm chặt cả tay, không ngừng lẩm nhẩm con số này trong lòng, hy vọng có thể nhìn thấy nó trên tờ vé số.

Quý Minh Triết ngẩng đầu lên trước, thở dài thất vọng.

Vu Duệ Thành và Chu Hàm Diễn cũng lắc đầu, ánh mắt đầy hy vọng nhìn chằm chằm vào Tôn Tư Nguyên đang mừng sinh nhật, cảm thấy hôm nay là ngày sinh nhật của anh ta, hẳn sẽ được trời thương.

Tôn Tư Nguyên không nói gì, vẻ mặt bí ẩn, khiến Chu Hàm Diễn sốt ruột muốn dùng chân đá anh ta, "Rốt cuộc cậu có trúng không?!"

"Không có." Tôn Tư Nguyên sắp nhìn thủng tờ vé số, vẫn không ngừng lặp lại động tác nhắm mắt mở mắt, nhưng những con số trên tờ vé số không thay đổi.

Quý Minh Triết thấy thái độ của những người khác có phần chán nản, cười nói: "Xác suất trúng giải tư rất thấp, trong chúng ta có hai người trúng giải đã là rất tốt rồi, bình thường khi tôi may mắn, chỉ trúng được năm tệ thôi."

Những người khác đều gật đầu lia lịa.

Họ thường là những kẻ đen đủi, tổng số lần trúng giải trong hơn 20 năm qua còn chưa đến năm lần, lần này có thể liên tiếp trúng giải tư, đã là chuyện khiến họ vui như điên rồi.

Con người đều có lòng tham, luôn muốn những thứ tốt hơn, nhưng khi nhìn lại, họ sẽ thấy mình đã nhận được đủ nhiều rồi.

Tôn Tư Nguyên nhìn chằm chằm vào tờ vé số, mắt sáng lấp lánh, đưa lên miệng hôn một cái, cẩn thận đặt vào hộp, vẻ trân trọng vô cùng.

"Trả vé số cho tôi." Tôn Tư Nguyên nói không chút khách sáo: "Tôi muốn về cất giữ cẩn thận."

Đây là quà sinh nhật của Tôn Tư Nguyên, Chu Hàm Diễn và Vu Duệ Thành dù rất luyến tiếc, nhưng đều không cố giữ lại, nghiến răng trả lại cho Tôn Tư Nguyên, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tờ vé số.

Đây là lần đầu tiên họ trúng giải lớn như vậy, rất muốn giữ lại làm kỷ niệm ε=(??ο`*)

Chu Hàm Diễn phấn khích ngồi bên cạnh Tô Hoài Minh, nói: "Hoài Minh, lát nữa cậu ký tặng cho tôi, hoặc bắt tay cũng được, chia cho tôi chút may mắn của cậu, lát nữa khi tôi bốc thăm, nhất định sẽ bốc được vật phẩm hiếm!!"

Chu Hàm Diễn nói xong, mãi không thấy Tô Hoài Minh trả lời, ngẩng đầu lên thấy Tô Hoài Minh nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt ngơ ngác.

"Sao thế?" Chu Hàm Diễn đưa tay vẫy trước mặt Tô Hoài Minh, hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy, nghiêm túc thế?"

Tô Hoài Minh như một con rô bốt bị gỉ, chậm rãi quay đầu nhìn Chu Hàm Diễn, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve, còn run rẩy, "Tôi, tôi trúng..."

"Tất nhiên cậu trúng rồi." Quý Minh Triết cảm thán: "Trong chúng ta có hai giải tư, một giải sáu và một giải năm, quá tuyệt vời."

Tô Hoài Minh lắc đầu, "Không phải ý đó, con số cuối cùng..."

Phòng khách vốn rất ồn ào, nhưng lúc này lại trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở, Tôn Tư Nguyên và Vu Duệ Thành đang ăn mừng không biết từ lúc nào đã dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Minh.

Vé số chỉ là một tờ giấy mỏng manh, nhưng lúc này lại như nặng ngàn cân, Tô Hoài Minh suýt nữa không cầm nổi, "Cũng có."

Một tiếng sét đánh xuống, khiến những người có mặt đều choáng váng, Tôn Tư Nguyên là người phản ứng đầu tiên, trực tiếp lao tới, giật lấy tờ vé số từ tay Tô Hoài Minh.

Anh ta đối chiếu từng con số, mắt mở to dần, tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.

Thấy Tôn Tư Nguyên mãi không nói gì, Chu Hàm Diễn sốt ruột muốn chết, nóng lòng muốn xem những con số trên tờ vé số.

"Chết tiệt, đây là trúng giải mấy?!"

Chu Hàm Diễn lập tức lao đến trước tivi, xem quy tắc trúng thưởng, suýt nữa vì phấn khích mà đập đổ cả tivi, "Hóa ra là giải nhì!"

Vu Duệ Thành cũng bước tới, như một đứa trẻ mới bắt đầu học đếm, đếm từng số không phía sau, còn dùng ngón tay đếm số tiền, "Trăm nghìn triệu chục triệu trăm triệu... Triệu!"

20 triệu!!

Vu Duệ Thành hoàn toàn ngây ngốc, dùng tay vỗ vào vai Quý Minh Triết, "Anh Quý, anh tính giúp tôi xem lại một lần nữa, tôi có đếm sai không?"

"Cậu không đếm sai." Kỷ Minh Triết ngây như phỗng, "Thực sự là 20 triệu."

Nghe thấy con số này, các nhân viên có mặt tại trường quay cũng không nhịn được, ồ ạt reo hò phấn khích bên ngoài, âm thanh truyền đến cả phòng phát sóng trực tiếp.

【Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa】

【... Đây là lần đầu tiên tôi xem người ta phát trực tiếp trúng thưởng, lại còn trúng 20 triệu!】

【Tôi phấn khích đến nỗi kéo cả con chó nhà mình đi nhảy, nhưng rõ ràng người trúng thưởng không phải là tôi orz】

【Tính ra thì tôi cũng có mặt tại hiện trường, chia cho tôi chút may mắn và vận khí, kẻ đen đủi này sắp khóc vì ghen tị rồi hu hu hu】

【Tô Hoài Minh quả là cá chép hóa rồng!】

【!!! Tô Hoài Minh trên cao, phù hộ cho tôi không trượt môn】

【Xin hỏi tìm bạn như Tô Hoài Minh ở đâu, và bảo anh ấy tặng tôi một đống vé số làm quà sinh nhật được không?】

Tôn Tư Nguyên và những người khác phấn khích đến phát điên, ùa đến trước mặt Tô Hoài Minh, nói chuyện rôm rả, còn muốn kéo cậu đứng dậy reo hò cùng,

Tô Hoài Minh bàng hoàng, động tác của Tôn Tư Nguyên và những người khác trong mắt cậu chậm vô cùng, âm thanh và hình ảnh dần xa dần, gần như không cảm nhận được gì.

Cậu, cậu trúng 20 triệu!

Tô Hoài Minh có cảm giác vô cùng không chân thực, như đang đạp trên mây, lại như uống phải rượu giả, cả người lâng lâng, não như ngừng hoạt động.

Chuyện này nhanh chóng lên hot search, cả mạng đều tranh nhau vận may và may mắn của Tô Hoài Minh, ngay cả những người ghét cậu cũng tham gia vào hàng ngũ này, một mặt chửi Tô Hoài Minh trong lòng, một mặt nhanh chóng chia sẻ ảnh của cậu, kèm theo những điều mình mong muốn.

So với những người khác, Tô Hoài Minh là người ngơ ngác nhất.

Cậu cẩn thận nhớ lại quá trình mua vé số, không bỏ sót một chi tiết nào, nhưng lại phát hiện từ đầu đến cuối đều bình thường, cận không có năng lực đặc biệt nào, việc trúng thưởng hoàn toàn là ngẫu nhiên, cả đời này có lẽ sẽ không có lần thứ hai.

Nhưng Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn đã nâng Tô Hoài Minh lên một vị trí rất cao, giọng nói trở nên khiêm tốn và lịch sự, như thể Tô Hoài Minh đã thành lập một giáo phái may mắn, còn họ là những tín đồ.

Vu Duệ Thành nghiêm túc hỏi: "Hoài Minh, cậu không phải là cá chép hóa rồng chứ?"

"Đây không phải là lần đầu tiên cậu may mắn!" Chu Hàm Diễn đưa tay vuốt cằm, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, "Cậu có biết xem bói không, hay có năng lực đặc biệt nào như dự đoán tương lai ấy?"

Tôn Tư Nguyên gật đầu đồng tình, "Lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã cảm thấy cậu khá kỳ lạ, hóa ra là cậu có thể chất cá chép."

Tô Hoài Minh: "..."

Thấy họ nói càng lúc càng vô lý, còn đội cho cậu những chiếc mũ ngày càng cao, Tô Hoài Minh thực sự không nhịn được nữa.

Đây thực sự chỉ là ngẫu nhiên, các anh nghe tôi giải thích này!

Nhưng Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn đã xúm lại trước tờ vé số, không định nghe Tô Hoài Minh nói những lời làm mất hứng.

Đêm đã khuya, nhưng mọi người vẫn chưa bình tĩnh lại.

Quý Minh Triết hỏi Tôn Tư Nguyên, "Cậu định dùng số tiền này thế nào?"

Tôn Tư Nguyên không chút do dự nói: "Những tờ vé số này đều là Tô Hoài Minh mua, trúng thưởng cũng phải là cậu ấy trúng, tôi không cần tiền, tôi giữ lại những tờ vé số này là được."

Tôn Tư Nguyên là con nhà giàu, gia đình rất giàu có, cộng thêm anh ta đã bước vào showbiz, thu nhập cũng khá cao, 20 triệu đối với người bình thường là một con số khổng lồ, nhưng đối với Tôn Tư Nguyên thì không có sức hấp dẫn lớn.

Anh ta chỉ muốn giữ lại những tờ vé số này, đây là bằng chứng cho vận may của anh ta, anh ta ước gì có thể đóng khung chúng bằng khung tranh đắt tiền nhất, rồi treo ngay trên đầu giường.

Nghe thấy lời này, mọi người đều nhìn về phía Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh biết Tôn Tư Nguyên có lòng tốt, nhưng cậu vẫn lắc đầu, "Mặc dù những tờ vé số này là do tôi mua, nhưng tôi tặng chúng cho anh rồi, quyền sở hữu thuộc về anh, anh không nên trả tiền cho tôi."

Tôn Tư Nguyên đang cẩn thận sắp xếp các tờ vé số, "Tôi sẽ không nhận số tiền này, cậu không muốn nhận thì nghĩ cách xử lý chúng đi."

Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, "Hay là quyên góp cho quỹ từ thiện?"

Tôn Tư Nguyên thực sự không quan tâm, lập tức gật đầu, "Nghe cậu."

Phó Tiêu Tiêu vừa từ căn phòng nhỏ bên cạnh đi ra, hỏi: "Quỹ từ thiện là gì?"

Tô Hoài Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Trên thế giới này có một số người cần được giúp đỡ, chẳng hạn như những đứa trẻ sống trên núi, không có bố mẹ bên cạnh, chúng ta có thể giúp đỡ bọn họ thông qua quỹ từ thiện."

Phó Tiêu Tiêu chớp đôi mắt long lanh, "Vậy bọn họ có cùng tuổi với mình không?"

Tô Hoài Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Có những đứa trẻ cùng tuổi với em, cũng có những đứa trẻ lớn hơn em."

Phó Tiêu Tiêu chưa từng tiếp xúc với khía cạnh này, tò mò hỏi: "Bọn họ cần được giúp đỡ lắm không?"

"Bọn họ không có bố mẹ ở bên, không được ăn những món ăn ngon, không có quần áo ấm, cũng không có sách vở, rất vất vả. Vì vậy chúng ta phải quyên tiền để giúp đỡ."

Phó Tiêu Tiêu gật đầu, nói: “Tôi cũng muốn giúp đỡ, tôi sẽ đưa hết tiền cho bọn hoj."

Nói đến đây, cậu bé đột nhiên dừng lại, "Vậy thì Đại Cường và Tiểu Mỹ sẽ không bị đói chứ?"

Tô Hoài Minh nghe thấy lời này mới nhớ ra trước khi tham gia chương trình tạp kỹ, cậu đã từng hứa với Phó Tiêu Tiêu, số tiền kiếm được có thể mua đồ ăn vặt cho hai chú chó nhỏ.

Tô Hoài Minh đưa tay vuốt tóc Phó Tiêu Tiêu, rất hào phóng nói: "Có anh ở đây, thức ăn cho chó và đồ ăn vặt của hai đứa nó đều do anh lo."

Phó Tiêu Tiêu mới vui vẻ, dặn Tô Hoài Minh nhất định phải đưa tiền cho những đứa trẻ đó.

Sau khi Phó Tiêu Tiêu rời đi, Tô Hoài Minh mới thu hồi ánh mắt, thấy mọi người đều đang nhìn mình.

Tô Hoài Minh sờ mặt, phát hiện trên mặt không có gì bẩn, khó hiểu hỏi: "Mọi người nhìn tôi làm gì?"

"Đại Cường và Tiểu Mỹ..." Quý Minh Triết nghẹn lại, biểu cảm rất đáng suy ngẫm, "Là tên của những chú chó cậu nuôi sao?"

Tô Hoài Minh gật đầu, "Chúng tôi mới nuôi hai chú chó con, con đực tên là Đại Cường, con cái tên là Tiểu Mỹ."

"..." Cái tên này thực sự không thể khen ngợi, Tôn Tư Nguyên khó khăn nói: "Là Tiêu Tiêu đặt sao?"

"Đại Cường là Tiêu Tiêu đặt." sắc mặt Tô Hoài Minh rất tự nhiên, không thấy có vấn đề gì, "Tiểu Mỹ là tôi đặt."

Mọi người: "...”

Căn phòng khách im lặng đến nửa phút, Quý Minh Triết mới tìm lại được giọng nói của mình, cười gượng gạo hai tiếng, "Cái tên này nghe cũng khá hay..."

Vu Duệ Thành đổi một góc độ khác, "Nghe tên là biết rất dễ nuôi rồi, thẩm mỹ của Hoài Minh cũng không tệ."

Vừa dứt lời, Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn đều quay đầu nhìn anh ta, như thể dùng ánh mắt hỏi “Cậu nói câu này mà không thấy áy náy à?"

Tô Hoài Minh cảm nhận được bầu không khí, nhưng vẫn tự cảm thấy tốt.

Phó Tiêu Tiêu đặt tên là Đại Cường, nếu cậu đặt một cái tên theo phong cách khác, sự khác biệt sẽ quá lớn, hơn nữa cái tên Tiểu Mỹ này rất phù hợp với giới tính của chú chó nhỏ, lại còn rất dễ gọi.

Tôn Tư Nguyên và những người khác cũng không dây dưa với chuyện này nữa, sau khi bàn bạc xong các vấn đề về quyên góp, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.

...

Hôm nay là ngày cuối cùng ghi hình chương trình, ngày mai có thể thu dọn hành lý về nhà.

Tôn Tư Nguyên và Vu Duệ Thành còn có lịch trình khác, đã rời đi từ sáng sớm, sau khi Tô Hoài Minh ăn sáng xong mới cùng Phó Tiêu Tiêu lên xe về nhà.

Theo thường lệ, sau khi lên máy bay, Tô Hoài Minh vẫn ngủ say như chết.

Không biết tại sao, khi ngồi trên các phương tiện giao thông, cậu rất dễ ngủ.

Tô Hoài Minh ngồi khoang hạng nhất, không gian ghế rất rộng, đủ để cậu nghỉ ngơi thoải mái.

Sau khi Tô Hoài Minh đeo mặt nạ vào, chỉ mất vài giây là đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Tô Hoài Minh có chất lượng giấc ngủ cực kỳ tốt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng động bên ngoài, thường thì máy bay hạ cánh, cậu mới tỉnh, nhưng lần này cậu lại bị ho đánh thức.

Tô Hoài Minh mơ màng mở mắt, lười đến mức không muốn cử động một ngón tay, chỉ kéo mặt nạ lên một chút, miễn là có thể nhìn rõ là được.

Tô Hoài Minh vừa định gọi tiếp viên hàng không lấy cho một cốc nước, thì trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay.

Tô Hoài Minh vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn mơ hồ, không nghĩ người này là ai, tiện tay nhận lấy cốc nước, dùng ống hút uống nước.

Người này khá chu đáo, lại chủ động cầm lấy cốc nước, Tô Hoài Minh vô thức nói lời cảm ơn.

Cậu không nhìn thấy tướng mạo của người này, chỉ cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, sau khi kéo mặt nạ xuống, đổi một tư thế thoải mái, vô thức dụi mặt vào ghế, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Lần nữa tỉnh lại, đã sắp xuống máy bay.

Tô Hoài Minh được coi là người của công chúng, sợ gây náo loạn ở sân bay, từ đầu đến cuối đều che chắn nghiêm ngặt, chỉ để lộ đôi mắt.

Phó Tiêu Tiêu có người chuyên trông nom, Tô Hoài Minh cũng không cần bận tâm, liền đi theo sau đám đông, chậm rãi tiến về phía trước.

Không biết tại sao, Tô Hoài Minh buồn ngủ không chịu được, mí mắt rũ xuống, đầu óc hỗn loạn, cơ thể theo bản năng hành động, lúc chờ đợi suýt nữa ngủ gật.

Tô Hoài Minh cảm thấy có người ở bên cạnh, vô thức cho rằng đó là quản gia sắp xếp người đến đón cậu, không thèm nhìn lấy một cái, vẫn theo thói quen đi theo người đó.

Đi đến đại sảnh quảng trường, Tô Hoài Minh ngáp một cái, lông mi dính nước mắt, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Ngay lúc này, Tô Hoài Minh đột nhiên cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình, đôi mắt bị che khuất, làn da mỏng manh cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay.

Vải áo sơ mi mềm mại cọ xát vào da, eo cũng bị người ta ôm lấy, mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại, siết chặt cơ thể cậu, không thể tiến thêm một bước.

Tô Hoài Minh sửng sốt, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhất thời quên mất phản kháng, chỉ chớp mắt, lông mi quệt vào da lòng bàn tay của đối phương.

Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, cánh tay trên eo cũng buông ra, Tô Hoài Minh mới phát hiện, trước mặt là một tấm kính.

Nhân viên vệ sinh của sân bay rất tận tụy, lau kính sạch sẽ, Tô Hoài Minh vừa rồi lại rất buồn ngủ, vậy mà không phát hiện ra sự tồn tại của tấm kính, suýt nữa đâm đầu vào.

Tô Hoài Minh nghĩ đến người tốt bụng đã kéo cậu lại vừa nãy, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Là... Phó Cảnh Phạn.

Phó Cảnh Phạn vẫn mặc vest chỉnh tề, trên lớp vải thẳng tắp không một nếp nhăn, vai rộng chân dài, đứng trước mặt Tô Hoài Minh, có thể hoàn toàn che khuất cậu, khí thế mạnh mẽ, khiến người ta khó lòng bỏ qua sự tồn tại của hắn.

Đây là diễn biến mà Tô Hoài Minh chưa từng nghĩ đến, cậu sửng sốt vài giây, vô cùng ngạc nhiên nói: "Thật khéo, sao anh lại ở đây?"

Phó Cảnh Phạn rũ mắt nhìn Tô Hoài Minh, ánh mắt tối tăm, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc khó tả.

Thấy Phó Cảnh Phạn vẫn không nói gì, Tô Hoài Minh nghi hoặc ừ một tiếng, sắc mặt hoang mang.

Phó Cảnh Phạn hơi cong môi, như thể tâm trạng rất tốt, nhưng Tô Hoài Minh lại nhìn ra ý cười mà không cười.

"Để tôi tự giới thiệu, tôi là người ngồi cạnh cậu trên máy bay, còn đi cùng chuyến với cậu nữa." Phó Cảnh Phạn ung dung thưởng thức vẻ ngây người của Tô Hoài Minh, cố ý hỏi ngược lại: "Cậu còn thấy khéo không?”