Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng

Chương 46




Sau khi những đứa trẻ đi ra khỏi phòng, chúng tiến về phía phụ huynh của mình.

Quý Du Du là một cô con gái nhỏ chu đáo, lập tức vào vai phụ huynh, chăm sóc chu đáo cho Quý Minh Triết, biểu cảm của Quý Minh Triết vô cùng mãn nguyện, suýt nữa thì không kìm được cảm xúc.

Vu Hiên Hiên cũng rất vui, trước đây cậu bé đã muốn chơi cùng anh trai, nhưng anh trai quá sợ xã hội, luôn từ chối, thấy anh trai chủ động chào hỏi hoa và cỏ, Vu Hiên Hiên lập tức tham gia cuộc trò chuyện, kéo người anh trai vô hồn của mình tiếp tục trò chuyện với chiếc ghế.

Jameel không quen với Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn, nhìn thấy hai "đứa trẻ" to lớn của mình, cậu bé sợ hãi lùi lại hai bước, nhưng lại đột nhiên nhớ đến trách nhiệm làm bố mẹ, vì vậy đã lấy hết can đảm nói: "Hai đứa phải ngoan ngoãn nghe lời nhé, đừng nghịch ngợm, cẩn thận bố đánh đòn!"

Tôn Tư Nguyên: "..."

Chu Hàm Diễn: "..."

Hai người như bị sét đánh, muốn chết luôn cho rồi.

Trong căn phòng toàn là người bình thường, nhưng lại không tìm ra nổi một người bình tĩnh... Đây là thứ gì vậy, có ai quản lý được không vậy!!

Đừng nói đến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, ngay cả hai người trong cuộc cũng cảm thấy hoảng hốt trước cảnh tượng hiện tại.

Trong cơn hoảng hốt vẫn còn chút tỉnh táo, rất muốn lấy lại phẩm giá của người trưởng thành, nhưng vẫn đang trong cơn hoảng loạn vì thế giới quan sụp đổ, não trở nên rối bời, tay chân không nghe sai sử.

Thật nực cười, thật nực cười quá, tại sao đạo diễn lại nghĩ ra ý tưởng tồi tệ này!!!

Hai người mài dao, nóng lòng muốn ám sát đạo diễn.

Đạo diễn cảm thấy lạnh sống lưng, không kìm được mà run lên.

Ông cũng không ngờ rằng chương trình nghiêm túc đã chuẩn bị trong thời gian dài như vậy, lại xuất hiện cảnh tượng quần ma loạn vũ (*), hoàn toàn không kiểm soát được, hoảng sợ đến mức run chân.

(*): lũ quỷ múa loạn (một bọn người xấu đang múa may trên vũ đài chính trị)。

Trong số tất cả những người có mặt, người bình tĩnh nhất có lẽ là Tô Hoài Minh.

Sau khi Phó Tiêu Tiêu đi ra khỏi phòng, hai mắt sáng lên, nhanh như gió chạy vào bếp, lập tức mở tủ lạnh, muốn ăn kem cho thỏa thích, nhưng tủ lạnh trống không, Phó Tiêu Tiêu tỉ mỉ lục tung cả tủ lạnh nhưng không tìm thấy cả vỏ hộp kem.

Khuôn mặt trắng trẻo của cậu bé nhăn nhó, mím chặt miệng đến mức có thể treo được cả lọ dầu.

Phó Tiêu Tiêu cảm thấy chắc chắn là bố dượng đã trộm giấu kem, cậu bé hùng hổ đi tới.

Bây giờ cậu bé đã là bố, hoàn toàn không cần phải sợ Tô Hoài Minh ヽ(`⌒?メ)ノ

Phó Tiêu Tiêu vừa định hùng hồn chất vấn, thì thấy bố dượng nằm rất tự nhiên trên ghế sofa, mặt không cảm xúc hét lên: "Anh muốn ăn kem, anh muốn ăn kem!"

Phó Tiêu Tiêu bị ngắt dòng suy nghĩ, ngơ ngác nói: "Trong tủ lạnh không có kem."

Tô Hoài Minh liếc nhìn cậu bé, nhướng mày, tiếp tục giữ khuôn mặt vô cảm, nũng nịu không chút ngượng ngùng: "Không được, anh muốn ăn kem, nhất định phải ăn!"

Tô Hoài Minh nằm dài trên ghế sofa, giọng nói cũng không nhỏ, Phó Tiêu Tiêu chưa từng thấy cảnh tượng này, không kìm được mà hoảng hốt, “Tôi đã nói với anh rồi, trong tủ lạnh không có kem!"

"Anh không quan tâm, anh nhất định phải ăn." Tô Hoài Minh tiếp tục nói.

"Tôi đã nói là không có mà..." Phó Tiêu Tiêu cảm thấy đau đầu vì sự vô lý, dậm chân mạnh một cái, chu môi nói: "Sao anh không hiểu vậy?"

Tô Hoài Minh nhướng mày, ngồi dậy khỏi ghế sofa, "Em còn biết đây là không hiểu chuyện, trước đây em không phải vẫn nói như vậy sao?"

Phó Tiêu Tiêu: ???

Cậu bé có vẻ bối rối, suy nghĩ không tự chủ được lan man, trong đầu hiện lên những hình ảnh quen thuộc.

Ồ, đúng là cậu đã từng nói câu này.

Tô Hoài Minh vẫn chưa thấy đủ, lấy lại những gì mình đã mất: "Anh muốn ăn kem, bây giờ em đi mua ngay cho anh!"

“Tôi không có tiền." Phó Tiêu Tiêu quen bắt nạt kẻ yếu, khí thế của Tô Hoài Minh mạnh mẽ, giọng nói của cậu bé yếu đi, "Không mua được đâu."

Tô Hoài Minh nghe vậy, lập tức phấn khởi, mặt không cảm xúc nhún vai, vỗ tay vào ghế sofa, ra vẻ “muốn làm loạn".

Tô Hoài Minh cao hơn Phó Tiêu Tiêu gấp mấy lần, lại hoàn toàn là dáng người của người lớn, cậu làm loạn như vậy, cảnh tượng khá đáng sợ.

Phó Tiêu Tiêu vội nói: "Không, không có kem, ăn bánh được không?"

Tô Hoài Minh thấy Phó Tiêu Tiêu lại dùng bánh mà cậu mua để tặng người khác, cũng không còn quan tâm đến kem nữa, mà tiếp tục nói: "Những chiếc bánh này đều là của anh!"

Phó Tiêu Tiêu trước đó chỉ ăn một miếng nhỏ, còn định để tối ăn thêm một miếng nữa, nghe vậy, lập tức không muốn, "Không được, tôi còn phải ăn mà."

Tô Hoài Minh đã đoán được phản ứng của Phó Tiêu Tiêu, lập tức nói: “Anh muốn ăn hết bánh, anh là trẻ con, em phải nhường anh!"

Phó Tiêu Tiêu nghe thấy lời quen thuộc này, biểu cảm trở nên trống rỗng, nhất thời không nói nên lời.

Trước đây Phó Tiêu Tiêu thường nói câu này, trăm lần như một, cũng nhận được không ít lợi ích, nhưng giờ đổi vai, cậu bé lại cảm thấy hơi khó chịu, nhưng khả năng diễn đạt ngôn ngữ của trẻ con có hạn, không diễn tả được, chỉ có thể bĩu môi nói: "Một mình anh ăn không hết đâu, cho tôi ăn một miếng đi mà."

"Không được, những thứ này đều là của anh!" Tô Hoài Minh đã sớm muốn nhân cơ hội này trừng phạt Phó Tiêu Tiêu, không chịu buông tha, "Nếu em không đồng ý với anh, anh sẽ đi mách bố em."

Nhắc đến Phó Cảnh Phạn, Phó Tiêu Tiêu lập tức sốt ruột, "Không được, anh không được mách bố tôi!"

"Tại sao không được?" Tô Hoài Minh hỏi.

"..."

"Không, không được, là không được!" Phó Tiêu Tiêu sao có thể ăn nói hơn được Tô Hoài Minh, sốt ruột dậm chân, giọng nói còn mang theo tiếng khóc.

Tô Hoài Minh không tha cho cậu bé, nói: "Vậy thì em phải nhường bánh cho anh."

"Tôi... Tôi..." Phó Tiêu Tiêu mím chặt môi, đôi mắt to long lanh phủ một lớp hơi nước, sắp khóc đến nơi rồi, “Anh, anh đang bắt nạt người khác."

Tô Hoài Minh hoàn toàn không hề lay động, "Trước đây em từng nói như vậy, chẳng phải là đang bắt nạt anh sao?"

Nghe vậy, Phó Tiêu Tiêu như bị nhấn nút tạm dừng, biểu cảm trống rỗng, những giọt nước mắt trong veo đọng trên hàng mi, quên cả khóc.

Tô Hoài Minh lại đưa ra câu hỏi khiến người ta phải suy ngẫm: "Bây giờ anh cũng là trẻ con, tại sao những lời em nói trước đây, anh lại không được nói?"

Phó Tiêu Tiêu cắn chặt môi, cảm nhận được cảm giác bị câm lặng, nhưng bộ não nhỏ bé của cậu bé không phân tích được thông tin phức tạp như vậy, những ngón tay mũm mĩm đan vào nhau, lắp bắp không nói nên lời.

Tô Hoài Minh ung dung nhìn Phó Tiêu Tiêu đang giằng xé, cảm thấy đã trút được cơn tức, nhưng cậu không muốn dễ dàng tha thứ cho Phó Tiêu Tiêu như vậy, tiếp tục nói: "Anh muốn uống nước, em đi lấy cốc nước cho anh."

Phó Tiêu Tiêu không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh lại chậm rãi bổ sung một câu: “Anh là trẻ con, em nên chăm sóc anh."

Phó Tiêu Tiêu thấy lời này có lý, cũng không nghĩ nhiều, lập tức chạy lon ton đến bàn, bê cốc nước đến cho Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh uống xong nước, lại có yêu cầu khác, lúc thì chê lạnh lúc thì chê nắng, chỉ huy Phó Tiêu Tiêu chạy đông chạy tây, Phó Tiêu Tiêu bận đến nỗi chân không chạm đất, khuôn mặt ửng hồng khỏe mạnh.

Rốt cuộc Tô Hoài Minh cũng yên tĩnh, Phó Tiêu Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, thở hổn hển bò lên ghế sofa, kéo khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, ngũ quan nhăn nhúm lại.

Cậu bé thấy người lớn nhàn hạ vô cùng, chẳng ai quản, có thể ăn thật nhiều kem, làm thật nhiều việc, nhưng thực tế lại không giống như cậu bé nghĩ ban đầu.

Cậu bé rất mệt, không muốn chăm sóc người bố dượng nhí nhảnh này nữa rồi orz

Tô Hoài Minh rũ mắt nhìn Phó Tiêu Tiêu đang nhăn nhó, không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Chỉ với chút trí tuệ này của Phó Tiêu Tiêu, mà cũng muốn đấu với cậu sao?

Phó Tiêu Tiêu đau cả đầu, cũng không nghĩ ra tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này, rung đùi đắc ý, muốn nằm dài trên ghế sofa.

Tô Hoài Minh vất vả lắm mới tìm được cơ hội, muốn cho Phó Tiêu Tiêu học thêm chút bài học, bèn nói tiếp: "Đau chân, không muốn đi, em bế anh về phòng."

Phó Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Hoài Minh, ngây người hẳn: "Tôi, tôi bế anh không nổi."

"Sao lại không bế nổi được." Tô Hoài Minh bắt chước giọng điệu của Phó Tiêu Tiêu, cau mày nói: "Em cố tình bắt nạt anh mà!"

"Tôi không có." Phó Tiêu Tiêu buồn bã nói: "Anh to thế, làm sao tôi bế anh nổi."

Cậu bé như nghĩ đến điều gì, không nhịn được rùng mình, dùng bàn tay mũm mĩm vỗ mạnh xuống ghế sofa, sợ hãi nói: "Tôi sẽ bị anh đè chết mất!"

Tô Hoài Minh nghe vậy, suýt nữa không nhịn được cười, cậu ho nhẹ một tiếng, mới điều chỉnh lại biểu cảm, "Sẽ không đâu, anh chỉ là một đứa trẻ thôi mà."

"Anh không phải trẻ con." Phó Tiêu Tiêu dậm chân, "Anh là người lớn!"

"Không đúng, bây giờ em mới là người lớn." Tô Hoài Minh sửa lại.

"Tôi, tôi, tôi..." Phó Tiêu Tiêu cứng họng, không biết diễn đạt ý nghĩ trong lòng thế nào, kích động đến nỗi mồ hôi cũng túa ra.

Tô Hoài Minh phản bác: “Em thấy làm người lớn nhàn hạ không?"

Phó Tiêu Tiêu lắc đầu như trống bỏi: "Không nhàn hạ chút nào."

"Vậy sau này em còn muốn làm người lớn không?"

Phó Tiêu Tiêu không chút do dự nói: "Tôi không muốn làm người lớn nữa!"

Tô Hoài Minh nhướng mày, thầm nghĩ em còn mơ đẹp lắm.

Phó Tiêu Tiêu ra vẻ đáng thương, Tô Hoài Minh nhớ đến tính tình hung dữ của Phó Tiêu Tiêu trước đây, lập tức dẹp bỏ lòng thương hại, cố ý nói: "Nếu em không đồng ý, thì anh sẽ..."

Nghe vậy, mắt Phó Tiêu Tiêu sáng lên, mắt trông mong nhìn Tô Hoài Minh, mong cậu nằm ườn ra không đứng dậy.

Như vậy cậu bé có thể giống như bố dượng, ngồi bên cạnh ăn bánh, uống trà sữa, còn có thể chơi game!

Tô Hoài Minh cố tình kéo dài giọng điệu, làm Phó Tiêu Tiêu lắc lư, lúc này mới cười tủm tỉm nói: "Anh sẽ mãi mãi làm trẻ con!"

Cậu khoanh tay trước ngực, ung dung nói: "Đột nhiên phát hiện ra, làm trẻ con cũng rất tốt."

Cậu không hề có ý thức làm người lớn, cũng không sợ người khác cười nhạo: "Sau này em làm người lớn, anh làm trẻ con."

Phó Tiêu Tiêu nghe vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn lại, nhưng Tô Hoài Minh đã nhanh chân giành nói trước: "Bây giờ em là người lớn, người lớn thì không được khóc, mau đi rót cho anh cốc nước, nếu không anh sẽ làm loạn."

Phó Tiêu Tiêu bị cắt ngang phép thuật, buồn bã ôm cốc, đi rót nước cho Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh, giống như một ông lớn ngồi trên ghế sofa, vừa xem tivi vừa ăn bánh, vô cùng sung sướng.

Phó Tiêu Tiêu ghen tị nhìn Tô Hoài Minh, vô cùng hối hận, cũng nhận ra được sự vất vả của người lớn.

Phó Tiêu Tiêu không phải là đứa trẻ có thể chịu khổ, cậu bé hít mũi, đôi mắt đỏ hoe chạy đi tìm đạo diễn.

"Chú đạo diễn~" Phó Tiêu Tiêu giống như ngọn cỏ non bị gió mưa dập vùi, đáng thương nói: "Có thể kết thúc sớm không ạ, cháu không muốn làm người lớn nữa."

Đạo diễn nhớ lại cách cư xử của Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu vừa nãy, rất muốn cười, nhưng nhìn vẻ đáng thương của Phó Tiêu Tiêu, lại không nhịn được thương cậu bé.

Đạo diễn liếc Tô Hoài Minh một cái, được cậu ra hiệu, cố ý ho hai tiếng, nghiêm túc nói: "Không được, theo quy tắc, phải trước bữa tối mới kết thúc được đổi thân phận."

Nghe vậy, Phó Tiêu Tiêu như trời sập xuống, ngã vật ra ghế sofa, đôi vai nhỏ bé bị gánh nặng cuộc sống đè sụp xuống.

Huhuhu ai có thể đến cứu cháu, làm người lớn, khó quá T^T