Nửa tiếng trước phó thị trường Chu bị xác nữ hù cho sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhìn thẳng, có gọi cũng không phản ứng. Vừa rồi gã đang nằm trên cáng, rốt cuộc cũng hồi phục được một chút. Lúc gã đang giùng giằng muốn đứng lên…
Kết quả lại bị xác mèo ngàn năm máu me dầm dề đập lên mặt.
Vốn phó thị trường Chu mới ngồi dậy được nửa chừng lại giống như bị điện giật ngã ngược trở về, ngửa gương mặt dính đầy xương mèo lên trời.
Cảnh sát hình sự đứng bên cạnh giật mình, vội vàng chạy tới định gạt bỏ bộ xương mèo, kết quả bị một tiếng quát to của đội trưởng cảnh sát hình sự làm cho khựng lại.
“Không ai được cử động!!!”
“Đội, đội trưởng?”
“Xác nữ mới vừa rồi tự bò dậy, ai có thể bảo đảm xác mèo này không bò?”
…
Hai phút sau, xác mèo ngàn năm bị cảnh tượng trên lầu hù sợ đủ, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nó gào lên meo meo the thé, bốn cái móng cử động đạp lên mặt phó thị trường Chu lấy đà nhảy lên, cuối cùng phóng vào tầng một của nhà trọ biến mất, mất dạng.
Cảnh sát viên và bác sĩ đứng canh chừng bên cạnh lập tức vội vàng vây lại, đội trưởng cảnh sát hình sự khẩn trương gào lên: “Mau! Mau khiêng phó thị trường Chu đi, ai biết sẽ còn thứ gì khác rớt xuống từ trên lầu… Trên đường mang phó thị trường Chu đi nhớ tránh mấy tòa cao ốc!”
Mấy người trên lầu nhìn chòng chọc vào cảnh tượng binh hoang mã loạn bên dưới, Tiền Quân tự lẩm bẩm: “Chúng ta có Tiểu Trúc ở đây, vậy há chẳng phải sẽ trở thành vô địch trước đám động vật chết không biết đã bao nhiêu năm này rồi sao?”
Còn Hứa Vi, sự căng thẳng trên mặt cô vẫn không giảm bớt, cô cầm dây đỏ trong tay cảnh giác nhìn xung quanh: “Trong tòa nhà này không chỉ có động vật chết…”
Cục trưởng Lí nhìn một bầy mèo oán linh run rẩy nằm sấp và con súc sinh âm phủ ngàn năm không thấy tăm hơi sau khi nhảy lầu. Vẻ mặt ông ta thả lỏng chưa từng có, rốt cuộc cũng nhớ ra chức trách của mình với tư cách là cục trưởng cảnh sát: “Đồng chí Ban điều tra đặc biệt, theo ý kiến của mọi người, tội phạm dùng thủ đoạn đặc biệt để che giấu ngôi nhà số bốn, sau đó cố ý bày bố một đám quỷ cương thi hại người?”
Bóng lông nhỏ biến trở về hình dáng thiếu niên: “Cũng không hẳn là thế. Nếu như đây là nhà trọ bình thường, dù ném đồ từ phía nam hay phía bắc, sao có thể lần nào cũng trúng ngay vị lãnh đạo kia?”
Lúc này cục trưởng Lí cũng nhận ra chuyện bất thường: “Đúng thế, hướng của cửa sổ nhà ở và cửa sổ hành lang ngược nhau, sao dưới lầu đều là giữa lầu ba và lầu bốn?”
Ba người Hứa Vi cũng thầm kinh hãi. Trên đời không có loại thuật pháp nào có thể che giấu một căn nhà trọ sừng sững mà thần không biết quỷ không hay, ngay cả một lỗ hổng cũng không có. Càng không có thuật pháp nào có thể vặn không gian trong một tòa nhà được xây từ xi măng cốt sắt thành bánh quai chèo xoắn 180 độ…
Rốt cuộc tất cả chuyện này là sao?
Đây là lần đầu tiên Tiền Thuần ra ngoài làm việc, suốt toàn bộ chuyến đi lồng ngực đánh trống không thôi. Bây giờ cậu ta đang lẩm nhẩm đọc lại quy tắc làm việc bên ngoài, mà quy tắc này chủ yếu là đặt an toàn tính mạng của quần chúng nhân dân lên hàng đầu.
Tiền Thuần liếc nhìn hành lang nối dài của lầu ba, cả dãy phòng một màu đen ngòm khiến trong lòng cậu ta sợ hãi không thôi: “Trong tòa nhà này còn người sống nào không? Nếu, nếu như không có… Hay là chúng ta mau chạy đi thì hơn…”
Nhưng ngay vào lúc này, dường như căn nhà trọ số 4 nghe hiểu lời Tiền Thuần, nó đột nhiên có phản ứng. Một tràn tiếng đập cửa mãnh liệt bỗng nhiên truyền tới từ trong phòng 319 đối diện bọn họ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng kêu cứu cực kỳ yếu ớt phát ra phía sau cánh cửa: “Có ai ở bên ngoài không? Cứu mạng…”
Có vẻ như chủ nhân giọng nói là một người đàn ông trẻ tuổi, chất giọng khàn khàn nhỏ yếu giống như đã mấy ngày rồi không uống nước. Nơi phát ra tiếng nói rất thấp, như thể có người nằm sấp gõ cửa kêu cứu.
Thần kinh của mọi người lập tức căng cứng, thiếu niên sợ hãi biến trở về bóng lông nhỏ, cục trưởng Lí thì lặng lẽ trốn sau lưng hai anh em họ Tiền: “Chẳng, chẳng lẽ… Mọi người chuẩn bị mở cửa…”
Phòng 319 vẫn tối thui không có đèn, tiếng kêu cứu bất thình lình thấy thế nào cũng rất quái dị. Dường như người ở bên trong rất gấp, theo sau tiếng cầu cứu là một tràn tiếng cốc cốc keng keng vang động và tiếng lon nước lăn lông lốc từ rất thấp bên dưới cánh cửa. Vị trí của giọng nói kia bỗng cao hơn một chút: “Bên ngoài có ai không, tại sao mọi người không nói chuyện… Mau báo cảnh sát, báo cảnh sát đi!”
Mấy người Ban điều tra đặc biệt không ai dám đi mở cửa, Tiền Thuần nhìn về phía Lí Hạc Dương trốn sau lưng mình: “Cục trưởng Lí, người dân bên trong muốn ông báo cảnh sát kìa.”
Lí Hạc Dương một ông lão hơn sáu mươi tuổi rất muốn chửi má nó, “thứ” bên trong muốn báo cảnh sát… Ông, thân đang là trưởng cục cảnh sát, lại muốn báo cảnh sát!
Ngay lúc hai bên giằng co không nghỉ, không ai dám là người thứ nhất đi tới mở cửa. Bóng lông nhỏ dùng móng vuốt ôm súng, thổi phù phù phù mấy hơi làm tư thế chuẩn bị, sau đó trực tiếp biến thành dáng vẻ thiếu niên, dè đặt đi tới trước căn phòng 319, đưa tay vặn chốt cửa.
Cục trưởng Lí sợ muốn chết: “Điều tra viên Trúc, cậu muốn làm gì?”
Hứa Vi xông lên trước ngăn cản: “Tiểu Trúc, cẩn thận!!!”
Một giây kế tiếp, một cậu thanh niên nhỏ yếu gầy gò, sắc mặt xanh lét râu ria xồm xoàm, vì không có cửa gỗ chống đỡ nên đổ gục hướng ra ngoài, té cái rầm nằm xuống sàn. Ngay khi anh ta nhìn thấy thiếu niên đúng ngoài cửa, vẻ tuyệt vọng trên mặt anh ta chuyển thành mừng như điên cảm kích đến rơi nước mắt.
Sau đó bị thiếu niên giơ tay lên cho “ăn” một phát súng.
Theo một tiếng súng vang lên, cơ thể của cậu thanh niên trẻ tuổi râu ria xồm xoàm lại ngã phịch xuống đất.
Thiếu niên phản ứng cực nhanh, nhanh tay kéo quỷ hồn của cậu thanh niên, cậu mừng rỡ quay đầu: “Có thể biến thành quỷ hồn, anh ta là người!”
Mọi người: “…”
Sau đó, trước khi quỷ hồn cậu thanh niên kịp nhận ra, Trúc Ninh thò tay nhét quỷ hồn kia trở lại cơ thể.
Cuối cùng cậu thanh niên sống lại thành công, nhưng hai mắt anh ta lật một cái, hôn mê bất tỉnh.
Hai tay Tiền Quân run rẩy, hai mắt của Tiền Thuần thì trừng còn lớn hơn chuông đồng, lẩm bẩm nói: “Hóa ra súng của Ban điều tra đặc biệt còn có chức năng này…”
Trúc Ninh: “Thật ra không có đâu.”
Tiền Thuần bật thốt lên: “Vậy người đó làm thế nào mà…”
Trúc Ninh: “Tôi là quỷ sai Địa Ngục.”
…
Sau khi mọi người vác cậu thanh niên té xỉu vào trong phòng 319, ánh mắt của Tiền Quân, Tiền Thuần và cục trưởng Lí nhìn về phía Trúc Ninh chứa đầy sợ hãi. Lúc Tiền Quân vô tình đạp lên giày của Trúc Ninh, cậu ta thiếu chút nữa bùng nổ tại chỗ, miệng không ngừng nói xin lỗi cậu. Cứ như thể Trúc Ninh là một vị quan chức siêu lớn ẩn mình trong Ban điều tra đặc biệt.
Ở trong mắt bọn họ, thuật pháp cao thủ, tông phái chưởng môn ở Dương Thế có thể đáp lời, biếu dâng hương lửa với Địa Ngục đã là người bất phàm hết sức bản lĩnh.
Bây giờ bọn họ lại phát hiện, bọn họ đang ngồi cùng lầu, cùng làm việc với đồng nghiệp là quỷ sai Địa Ngục!
Chỉ có Hứa Vi do dự hồi lâu, rốt cục mới quyết định mở miệng hỏi: “Lão Chương… Có phải lão Chương anh ấy cũng là…?”
Trước ánh mắt khiếp sợ của ba người còn lại, Trúc Ninh gật đầu: “Đội trưởng Chương nhậm chức sớm hơn tôi, tôi gia nhập Ban điều tra đặc biệt rồi mới lên làm quỷ sai dương gian… Không chỉ có tôi, anh Trương Vũ cũng vậy.”
Vì thế, vào lần đầu tiên Tiền Quân và Tiền Thuần thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài, bọn họ thành công phát hiện, một nửa đồng nghiệp trong phòng làm việc là quỷ sai trong truyền thuyết.
Phòng 319 là một phòng phôi xi măng, ngay cả điện cũng không nối, bảo sao cả căn phòng đều là màu đen.
Tiền Quân và Tiền Thuần hoảng hốt, chỉ đành tháo đèn pin chiếu sáng 5 dặm tự mình mang theo, lắp vào đèn bàn nhỏ đặt trên rương hành lý duy nhất trong phòng. Rốt cuộc cả căn phòng cũng được thắp sáng.
Hộp cơm nhựa bẩn thỉu và lon bia rỗng chất đầy bên ngoài phòng, còn tấm đệm trong góc phòng thì tản ra mùi áo bẩn dính mồ hôi hôi thúi. Cậu thanh niên lôi thôi lếch thếch này chắc là kẻ xui xẻo lén vào tòa nhà tìm phòng trống để ở.
Trong nhà không có điện nước, trên sàn có hai thùng nước suối ố vàng. Hẳn là cậu thanh niên này đã dùng nó để đi tiếp nước từ nơi khác mang về uống và sử dụng rất nhiều lần. Nhưng bây giờ trong thùng lại trống rỗng, lon bia và hộp đồ ăn trong nhà cũng bị vơ vét đến không còn một mống, ngay cả một giọt bia hay một hạt cơm cũng không thừa.
Nhìn thấy cậu thanh niên này không biết ngất vì bị dọa hay là đói xong chóng mặt, mấy người Ban điều tra đặc biệt không khỏi lo lắng cho số mệnh của bản thân. Nếu bọn họ không ra được, đừng nói súc sinh âm phủ hay dơi quỷ trong tòa nhà, ngay chính cơn đói cũng có thể giết người.
Vốn Tiền Quân không dám đáp lời Trúc Ninh, nhưng trù trừ hồi lâu vẫn không nhịn được mà dè dặt ám chỉ: “Quỷ, quỷ sai Trúc… Hẳn là ngài làm việc cho âm ti ở Địa phủ đúng không? Nếu âm ti biết được chuyện này, liệu bọn họ có tới cứu giúp không?”
Âm ti chính là mấy con quỷ khổng lồ mặt xanh có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên Hoàng Tuyền Lộ, có lẽ Tiền Quân và Tiền Thuần cho rằng cấp bậc quỷ sai thấp hơn âm ti, sẽ bị âm ti quản lý.
Mặc dù trên nguyên tắc thân phận quỷ sai phải giữ bí mật, nhưng bây giờ là thời khắc tính mạng lượn lờ ở cổng Địa Ngục, nên có nói một chút cũng không sao.
Vì vậy Trúc Ninh lắc đầu: “Chúng tôi là quỷ sai dương gian. Quỷ sai Địa Phủ thuộc phe Diêm Vương Phán Quan, còn quỷ sai dương gian thì trực thuộc điện Vô Thường.”
Trong mắt anh em họ Tiền dấy lên hy vọng. Hứa Vi đang dùng dây đỏ khâu vết thương trên mặt Tiền Thuần, cậu ta nghe thế lập tức vụt một phát ngồi thẳng người, bật thốt lên: “Vậy vậy vậy… Há chẳng phải ngài có thể nói một chút với đại nhân ở điện Vô Thường rồi sao? Nếu Vô Thường đại nhân biết quỷ sai dương gian, tức thủ hạ của mình gặp nạn, liệu ngài ấy có đến giúp đỡ không?”
Trúc Ninh đang vừa tìm tín hiệu bên cửa sổ vừa liếc nhìn người giấy nhỏ rớt mạng, im lặng mấy giây sau mới mở miệng nói: “Bình thường mọi người cũng đã nói chuyện với cấp trên ở điện Vô Thường rồi mà… Cái này không dùng được sao…”
Tiền Thuần: “Sao, sao cơ?”
Mấy người còn lại cũng kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi, trong lòng rối rít suy đoán vị nào là thủ hạ đắc lực của nhóm Vô Thường đại nhân ở Ban điều tra đặc biệt, một nơi như đầm rồng hang hổ thế này.
Trúc Ninh quyết định giữ bí mật thân phận của Vô Xá, cậu giơ người giấy nhỏ lên: “Thật ra đây chính là…”
Tiền Thuần lanh lẹ tiếp lời: “Đây chính là người giấy phân thần*, cấp dưới của Vô Thường đại nhân phải không?”
*Phân thần: Hiểu nôm na là, “phân thân” là thể xác phân ra nhiều bản sao, thì “phân thần” cũng vậy nhưng là về tinh thần.
Trúc Ninh: “Là phân thần của Hắc Vô Thường.”
Trúc Ninh xoay người tiếp tục cầm người giấy nhỏ giơ trái giơ phải tìm tín hiệu: “Nhưng bây giờ nó đang rớt mạng, không làm được gì hết.”
Ba người Ban điều tra đặc biệt sau lưng Trúc Ninh như bị sét đánh cứng người tại chỗ. Cục trưởng Lí tuổi đã cao lại bị dọa sợ ngất xỉu, nhưng không ai quan tâm tới ông ta.
Nhìn thấy người giấy nhỏ không kết nối được, Trúc Ninh vỗ một cái lên người nó như sửa ti vi nhưng lại không dám vỗ mạnh… Thế là thiếu niên có chút khiếp đảm biến trở về bóng lông nhỏ, tính tình lập tức thay đổi thành vô pháp vô thiên, sau đó thò móng vuốt giơ người giấy nhỏ Hắc Vô Thường lên cao, điên cuồng lắc lắc lắc!
Ba người phía sau đã sợ đến ngây người.
Cứ mỗi một cú lắc của bóng lông nhỏ lại khiến ba trái tim lo lắng đập hụt một nhịp!
Lắc lắc một hồi, bóng lông nhỏ kinh ngạc vui mừng phát hiện, người giấy nhỏ động đậy.
Bóng lông nhỏ vui vẻ: “Chút chít!”
Người giấy nhỏ bị rung lắc thất điên bát đảo một hồi mới khó khăn mở miệng ngăn lại: “Lắc đủ rồi…”
Móng vuốt đang lắc lắc của bóng lông nhỏ dừng lại.
Người giấy nhỏ nhàn nhạt nói: “Bổn tôn muốn tự mình xem một chút.”