Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 70




Dù gì hai vị bị giẫm ở dưới chân cũng là thiên tướng Thiên Đình, sau khi qua vài giây mê mang bọn họ lập tức dùng tiên lực bay lên trời.

Thần tiên giá lâm vốn nên là cảnh tượng trang trọng khiến người ta vô thức quỳ lạy. Nhưng vấn đề là, đây đang là phòng bệnh, hai vị thiên tướng muốn muốn nhìn rõ tình cảnh trong phòng thì bắt buộc phải khống chế được độ cao khi bay.

Thế là, trong phòng bệnh chật hẹp, hơn hai mươi lệ quỷ ở bên dưới bị nặn thành sủi cảo, hai vị thần tiên khom người tung bay ở trên trần nhà bị giới hạn không gian, tập trung nhìn xuống!

Trời má, cái đám bùi nhùi chằng chịt đó đều là lệ quỷ đạo hạnh cực ác ít nhất cũng mấy trăm năm, ngoài ra còn có một con Tích ngàn năm khó gặp, cảnh tượng này có thể xếp vào hàng tội ác ngút trời ở cả ba giới!

Thiên tướng mập lùn chợt quát một tiếng: “Lệ quỷ to gan, dám cả gan quấy phá ở dương gian!”

Vừa nói xong lập tức giơ tay lên dùng tiên lực trừ quỷ.

Trúc Ninh nhìn thấy hai sinh vật không rõ nguồn gốc mặc cổ trang trồi lên từ sàn nhà có vẻ như định tổn thương các quỷ hồn, cậu lập tức cầm lệnh bài quỷ sai đập tới.

“Ông muốn làm gì? Luật Minh Vương không cho phép tổn thương tử hồn!”

Nhìn thấy tiên lực màu trắng của thiên tướng mập lùn sắp đập lên mái tóc quăn của dì Lưu, lệnh bài quỷ sai nho nhỏ không hề sợ hãi vọt tới. Khi cảm nhận được áp chế từ tiên lực, nó vẫn không hề chậm lại dù chỉ một giây, đập một cái bốp vào ót của thiên tướng mập lùn, còn tiên lực thì bụp bụp hai tiếng rồi bị đánh tan.

Thiên tướng mập lùn cao cao tại thượng suốt ngàn năm qua, lúc nào cũng khinh thường tử giới và phàm trần, nào có bao giờ trải qua cảm giác nhục nhã như thế này, gã ôm đầu giận đến mắng to: “Tên quỷ sai thấp kém nhà ngươi, ngươi dám…”

Lúc này Hắc Vô Thường mới giơ tay lên giải cấm chế, hắn làm như không thấy cảnh lệnh bài đánh người mới nãy, còn chậm rãi bước vào hỏi ngược lại: “Quỷ sai dương gian của bổn tôn tận chức tận trách dẫn hồn, có gì không ổn?”

Chương Dục Cẩn đứng sau lưng Hắc Vô Thường thì sợ đến sắp điên, anh liều chết chen vào đám lệ quỷ, thì thầm nói với Trúc Ninh: “Đó là thiên tướng Thiên Đình, Tiểu Trúc cậu…”

Thiên tướng mập lùn tức giận không tha: “Ngay cả quỷ tướng Minh phủ tới đây cũng chưa chắc chế ngự được đám lệ quỷ này, tên kia chính là tên quỷ sai dương gian phái người đi cầu cứu lúc nãy, nó mà có khả năng dẫn hồn sao? Đã vậy còn dám ra tay đập bổn tướng!”

Trúc Ninh nhận ra rất có thể người đang ôm đầu bay giữa không trung là thần tiên Thiên Đình, lúc này cậu không thể để đội ngũ quỷ sai dương gian mất mặt. Thế là, Trúc Ninh ngồi trên nóc tủ tay giơ lệnh bài quỷ sai làm hết chức trách giữ gìn trật tự: “Tất cả mọi người xin đừng giẫm đạp lên nhau, nhìn thiên tướng đại nhân bị mọi người đạp kìa… Mọi người đã là quỷ, có thể tự mình bay lên mà.”

Những người này vừa mới biến thành lệ quỷ, trước sự dẫn dắt của quỷ sai đại nhân cẩn thận học bay giống như trẻ sơ sinh tập tễnh học đi.

Bọn họ không biết mấy vị mới xông vào là ai, nhưng cậu nhóc tự xưng là quỷ sai dương gian này mới là người phụ trách của bọn họ.

Đám lệ quỷ lắc qua lắc lại giữa không trung, sau khi bay được lên cao, bọn họ cực kỳ bất mãn nhìn về phía hai vị cao gầy và mập lùn trên trần nhà:

“Hai người các ông là ai, tại sao dám đánh người?”

“Nếu không có cậu nhóc quỷ sai ở đây, có phải ông định đập đầu tôi không?”

“Cậu nhóc quỷ sai còn đang độ quỷ, mới vừa rồi cậu ấy đã giải thích cho chúng tôi, sau đó đưa tất cả chúng tôi đến Địa Phủ, chúng tôi đang xếp hàng chờ đây này!”

“Tại sao trên đời lại có người vô lý như vậy, đã làm trở ngại công việc của quỷ sai người ta còn lý luận, dừng dừng!”

Thiên tướng mập lùn là thần tiên của Thiên Đình, ngày thường gã luôn được các thiên binh Thiên Đình một mực cung kính, nhưng lúc này gã lại bị một bầy quỷ mắng.

Cho dù Diêm Vương ở trước mặt, gã vẫn có thể vượt qua chức phận giết mấy con quỷ trút giận một chút. Nhưng bây giờ trong phòng là Hắc Vô Thường, thiên tướng mập lùn đành đè lửa giận.

Sắc mặt thiên tướng mập lùn thay đổi mấy lần, giận đến bốc khói.

Hắc Vô Thường lạnh lùng mở miệng: “Thế nào, bây giờ Thiên Đình không chỉ muốn tịch thu tài sản Địa phủ mà còn muốn ỷ thế hiếp người nhiễu loạn độ hồn?”

Thiên tướng cao gầy liền vội vàng kéo đồng nghiệp, sau đó cười xòa dàn xếp: “Vô Thường đại nhân nói đùa, hai người chúng tôi nghe nói quỷ sai dương gian gặp nạn nên chạy tới kiểm tra một chút thôi. Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, chúng tôi vẫn chưa lục soát xong điện Diêm Vương nên xin phép đi trước.”

Nói xong gã kéo thiên tướng mập lùn bỏ chạy.

Trong hư không, gã không quên hạ thấp giọng nhắc nhở đồng nghiệp: “Ngươi bị ngu à? Có thấy trong đám lệ quỷ đó có một con Tích không, bây giờ ngay cả Diêm La Vương ở Địa ngục cũng không thu dọn nổi chiến trận này, rõ ràng cho thấy Hắc Vô Thường biết Thiên Đình muốn động thủ với quỷ sai dương gian nên cố ý gài bẫy chờ chúng ta mắc lỗi!”

Thiên tướng mập lùn nghe vậy bỗng chốc hiểu ra, mặt tròn từ đỏ bừng phồng thành cà tím, tức miệng mắng to: “Bảo sao ta thấy trùng hợp như vậy, đúng lúc chúng ta nói đến chuyện quỷ sai dương gian lại có người đến cầu cứu, hóa ra đều là sắp xếp của Hắc Vô Thường!”

Thiên tướng cao gầy gật đầu liên tục: “Chứ còn gì nữa! Phe Minh Vương chuyên dùng mánh khóe, suýt chút nữa quên mất, ngươi quên Minh Vương rơi vào Vạn Cốt Uyên như thế nào à, là tự hắn nhảy xuống! Để lại nguyên cái nồi chà bá ụp lên đầu Diêm Vương, đến bây giờ phe Diêm Vương vẫn chưa gượng dậy nổi.”

Thiên tướng mập lùn vừa tức vừa sợ: “May lúc nãy bổn tướng không xuất thủ dạy dỗ tên quỷ sai dương gian kia, từng bước tiếp cận, đúng là quá âm hiểm! Đầu tiên là giả vờ gặp nạn, khi bổn tướng đi qua nhìn thấy đám lệ quỷ kia nhất định sẽ ra tay trừ quỷ, sau đó quỷ sai dương gian mượn cơ hội xúc phạm, khiến bổn tướng đánh hắn.”

Thiên tướng cao gầy nghĩ mà sợ: “Lấy mình làm mồi nhử, rõ ràng chính là Minh Vương thứ hai.”

Thiên tướng mập lùn nổi giận đùng đùng: “Không sai, cực kỳ âm hiểm!”

Trúc Ninh trong phòng bệnh vẫn không biết, việc cậu dẫn quỷ như bình thường suýt chút nữa đã nâng cấp hàng ngũ quỷ sai dương gian lên một cấp bậc mới.

Lúc này Hắc Vô Thường không biến thành người đàn ông trẻ tuổi vô hại mà vẫn mặc quần áo Địa Phủ, âm khí âm u vây quanh áo bào đen dài trông cực kỳ đáng sợ.

Trúc Ninh cực kỳ vô tội ngồi trên nóc tủ, không dám cử động.

Hắc Vô Thường còn chưa mở miệng, Chương Dục Cẩn vẫn luôn lo lắng cho Trúc Ninh liều chết xông lên trước một bước nói: “Đại nhân, Tiểu Trúc thật sự bị người giật dây vụ án xe buýt đêm vây nhốt ở bệnh viện, thứ trói buộc quỷ hồn lúc nãy chính là Cấm Linh Trận do đám thuật sĩ kia gây nên, chuyện này không thể trách Tiểu Trúc, cậu ấy suýt chút nữa đã bỏ mạng!”

Trong ánh mắt Hắc Vô Thường mang theo một chút sát ý nhưng giọng lại bình tĩnh dị thường: “Ai muốn hại ngươi?”

Trúc Ninh lanh trí giơ tay lên, chỉ về phía ba tên lệ quỷ và nửa con Tích phía sau cái tủ: “Bọn họ đã biến thành quỷ.”

Hắc Vô Thường: “…”

Trúc Ninh vội vàng thanh minh: “Tôi thật sự không cố ý giết người, chỉ mới hắt xì một cái phun ra mấy chục gam Kali cyanide mắc trong phổi lúc trước. Cơ mà trước đó tôi đã hít lại một ít rồi, độc trong phòng cũng lắng xuống, chỉ tại sự xuất hiện đột ngột của ba người kia khiến bột trong phòng bay lên!”

Hắc Vô Thường vô thức cười khẽ: “Đúng, là bọn họ sai.”

Chương Dục Cẩn thấy sắc mặt Hắc Vô Thường hòa hoãn cũng vội vàng giải bày vì Trúc Ninh: “Đám thuật sĩ này cực kỳ ác độc, nếu không phải Tiểu Trúc vô tình độc chết bọn họ, hậu quả khó mà lường được, thậm chí bọn họ còn tìm tới một con Tích tàn tật, định đưa Tiểu Trúc vào chỗ chết!”

Trúc Ninh: “…”

Lệ quỷ và Tích giận mà không dám nói trợn mắt nhìn Trúc Ninh, trong ánh mắt tràn đầy tố cáo.

Trúc Ninh chột dạ nói: “Thật ra thì, hai mươi phút trước con Tích kia vẫn còn là thuật sĩ, sau đó bị tôi vô tình độc chết thành quỷ, sau đó lại… Bị tôi vô tình làm tức chết, biến thành Tích.”

Chương Dục Cẩn cà lăm: “Làm, làm quỷ tức chết?”

Hắc Vô Thường chỉ ra: “Ở đây chỉ có nửa con Tích.”

Trúc Ninh nhìn dấu răng sáng loáng trên người con Tích kia, có tật giật mình sợ hãi trực tiếp biến thành bóng lông nhỏ: “Chít chít chít!” Tôi không có cạp!

Con mắt còn sót lại của Tích trừng tới mức sắp lật lên trời, cả người tản ra oán khí thâm trầm.

Bóng lông nhỏ giơ cái chân ngắn nhỏ lập tức xông ra ngoài chạy vượt qua Hắc Vô Thường, cậu rất muốn chạy trốn khỏi vị cấp trên đáng sợ này: “Chít chít chít!” Tôi đi đưa bọn họ đến Địa Phủ!

Hôm nay Hắc Vô Thường bị một đám thiên binh thiên tướng làm phiền, rồi lại chạy từ Địa Phủ tới dương gian, vậy mà lại không được sờ sờ vuốt vuốt bóng lông mềm. Hắn nào dễ dàng để cục bóng lông vong ân phụ nghĩa này nghênh ngang rời đi chứ… Hắc Vô Thường đưa tay bóp bóng lông nhỏ định cắm đầu xông ra ngoài, xách lên.

Móng vuốt lông của bóng lông nhỏ quơ quào một hồi mới phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung, cậu lập tức co móng vuốt, mở to đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.

Hắc Vô Thường cười nhạt: “Bổn tôn muốn nhìn xem ngươi dẫn quỷ như thế nào?”

Sau đó nhẹ nhàng thả bóng lông nhỏ trở lại mặt đất.

Có vị “giám đốc” đáng sợ Hắc Vô Thường ở đây, bóng lông nhỏ căng thẳng chịu không nổi. Cậu nhấc chân ngắn chạy trong hành lang: “Chít chít chít!” Mọi người xếp thành hàng!

Nhưng lần này mười mấy quỷ hồn mới chết không có tính kỷ luật tổ chức như mấy ác quỷ lệ quỷ trong sông Vong Xuyên ở cung điện dưới đất, ngược lại còn chen chúc ồn ào:

“Này, cậu nhóc quỷ sai mới nãy đâu rồi, không phải cậu ta nói sẽ đưa chúng ta đến Địa Phủ sao?”

“Con chó con màu trắng này tại sao lại chạy được vào bệnh viện, bộ bệnh viện không có ai quản lý hả!”

“Nếu không có ai thì tôi về nhà trước nhé, để còn chuẩn bị cúng tuần*.”

*Cúng 7 ngày, cho đến ngày 49.

“Đồ tài xế vô lương tâm, cho dù tôi xuống Địa ngục cũng phải đánh chết ông trước!”

Mười mấy lệ quỷ chí chóe hỗn loạn.

Bóng lông nhỏ giơ tấm bảng nhỏ nhưng không ai chú ý tới cậu. Trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, bóng lông nhỏ đột nhiên há mồm, hút mạnh một hơi —— ——

Trong nháy mắt, một trận gió yêu ma kỳ quái quét qua cả tầng lầu, ngay cả Hắc Vô Thường cũng hơi lảo đảo. Sau đó bóng lông nhỏ ngậm mười mấy tên lệ quỷ cộng thêm nửa con Tích trong miệng, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng vẩy vẩy móng vuốt về phía Hắc Vô Thường, rồi nắm lệnh bài quỷ sai biến mất trong không khí.

Bóng lông nhỏ xuất hiện lần nữa ở Hoàng Tuyền Lộ, một thân một mình đi phía trước, sau lưng ở phía xa xa có một Hắc Vô Thường đi theo. Cảnh tượng dẫn tới vô số âm ti quỷ sai ghé mắt, sau đó lập tức run sợ khom người né tránh.

Bên trong điện của phán quan Thôi, mấy tên thiên binh đang ghi chép, mỗi khi có hai tên quỷ khổng lồ mặt xanh hay quỷ sai tầm thường đi vào đều bị thiên binh giữ lại “hỏi thăm” quỷ sai có làm tổn thương linh hồn, ác quỷ có ăn hối lộ hay không.

Các tiểu lại trong điện Phán Quan hạ thấp giọng xì xào bàn tán:

“Quỷ sai trong điện phán quan Thôi chúng ta giỏi thật, một nửa trong số mấy chục tên không hề làm linh hồn tổn thương, nhiều lắm là mắng chửi vài câu.”

“Trong mấy điện Phán Quan khác còn tra ra nhận hối lộ, chậc chậc!”

“Cả ngày hôm nay âm ti Lý câu được tận hai ác quỷ, đúng là lợi hại.”

“Nhìn, đó không phải là tiểu bán yêu ở điện Vô Thường sao?”

Phán quan Thôi ở trên công đường nhìn thấy thủ hạ của Hắc Vô Thường, quỷ sai dương gian đi tới một mình, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi. Ngày thường tiểu bán yêu này câu hồn rất giỏi, sao hôm nay lại…

Phán quan Thôi: “Quỷ sai điện hạ, ngài câu được quỷ hồn mang đến đây sao?”

Bóng lông nhỏ vung móng: “Hít —— ——”

Phán quan Thôi khom người lắng nghe: “Ngài nói gì thế?”

Bóng lông nhỏ rất gấp: “Hít hít!”

Thiên binh ghi chép nhìn nhau, cầm bút định viết vài lời xấu xa về quỷ sai dương gian.

Bóng lông nhỏ không nhịn được nữa: Ào ào!!!!

Xấp xỉ hai mươi tên lệ quỷ cộng thêm một con Tích cuồn cuộn đổ ra, toàn bộ điện Phán Quan… chật cứng.