Phòng bệnh của Trúc Ninh ở cuối tầng khoa cấp cứu. Nơi này vốn ít người lui tới, đến chín giờ tối, khi nhân viên y tế ca ngày tan tầm cũng chỉ có y tá tuần đêm cách vài tiếng thì đến gần cửa sổ ngó nghiêng một chút.Sau khi trưởng khoa Bạch “anh dũng” trúng độc thì không còn ai dám tùy tiện vào phòng bệnh của Trúc Ninh. Trúc Ninh cũng vui vẻ thoải mái một mình chiếm cả phòng bệnh, thong thả nửa nằm tựa trên giường bệnh xem ti vi.
Nhưng dần dần Trúc Ninh cảm thấy có gì đó không đúng. Màn hình TV bắt đầu chớp giật một cách khó hiểu, một lát sau thì biến thành một mảnh bông tuyết. Dường như có thứ gì đó bao trùm bệnh viện biến nơi này thành một cạm bẫy ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Một dự cảm bất thường ập tới, Trúc Ninh cầm lấy lệnh bài quỷ sai, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Đừng phí thời gian, thuật độn thổ không cứu được mày đâu!” Giọng nói thâm độc quen thuộc truyền tới từ phía cửa: “Có vẻ như mày sử dụng thuật pháp rất giỏi, có thể phá giải con rối giấy của Trâu* Kinh Hoa tao. Nhưng đó cũng chỉ là chút tài mọn, tao đã bày trận pháp ở bệnh viện, hôm nay là ngày chết của mày.”
*Là họ Trâu/邹, chứ không phải Ngưu.
Cửa phòng bệnh từ từ mở ra, một gã đàn ông trung niên tướng mạo xấu xí đi vào, giọng nói chứa đầy oán khí tàn độc giống hệt như của người giấy.
Hóa ra kẻ đứng sau tên là Trâu Kinh Hoa. Trúc Ninh có cảm giác, vì đề phòng thuật độn thổ chưa từng nghe nói qua này, tên Trâu Kinh Hoa đó có khả năng đánh bậy đánh bạ cắt đứt đường bỏ chạy xuống Địa Phủ của cậu.
Nhưng nếu không liều mạng chạy trốn, cho dù biến thành bóng lông nhỏ cũng không nuốt được người sống…
Trâu Kinh Hoa thấy vẻ mặt kinh hoảng của Trúc Ninh, đắc ý trong giọng nói của gã càng sâu hơn: “E rằng chính mày cũng không ngờ tao có thể từ con rối giấy đuổi tới nơi này đúng không? Thuật pháp mạnh hơn thì sao, bên trong Cấm Linh Trận, một phép mày cũng không thi triển được.”
Thật ra Trúc Ninh rất muốn nói, cho dù cậu có ở ngoài Cấm Linh Trận, nửa câu thuật pháp cậu cũng không thi triển được. Cậu mới vừa nhậm chức không tới một tháng, khẩu lệnh duy nhất học được chính là thỉnh vào Địa Phủ, nhưng có vẻ như bây giờ không dùng được rồi.
Gã đàn ông trung niên kia lấy ra mấy cây đinh dài trong ngực, ác ý nhìn con mồi gần trong gang tấc, giọng nói đầy ác độc: “Xác thuật sĩ trẻ như vậy, vứt đi thì tiếc thật, tốt nhất nên làm thành âm linh mới không lãng phí.”
Trúc Ninh có hơi sợ, quyết định đổi đề tài: “Ông chính là kẻ đứng sau khống chế xe buýt đêm giết người?”
Gã đàn ông trung niên sững sờ, vô thức bật thốt lên: “Cái gì mà kẻ đứng sau? Giấy Châm Thuật và Khôi Lỗi Thuật không thể tu cùng lúc, tao khống chế được con rối giấy thì không khống chế được xe buýt giấy, kẻ đứng sau sao lại chỉ có một mình tao!”
Trúc Ninh lĩnh ngộ gật đầu: “À, hóa ra là thế.”
Sắc mặt Trâu Kinh Hoa ngạc nhiên nghi ngờ, không biết người trước mắt rốt cuộc đang chơi chiêu gì: “Mày bớt giả bộ, mày phá giải được con rối giấy mà không biết kiến thức cơ bản này?”
Trúc Ninh: “Gần đây tôi bề bộn khá nhiều việc, đúng thật là không có thời gian đọc sách thuật pháp.”
Trâu Kinh Hoa nào sẽ tin, gã cho là Trúc Ninh cố tình giả ngu, gã cười khẩy: “Cho dù mày quay phim lại cũng vô dụng, bây giờ chỗ này không có cách nào truyền tin ra ngoài, nhưng có điều… trước khi biến mày thành âm linh, tao rất muốn biết mày làm thế nào mà phá giải được con rối giấy của tao? Nếu mày thành thật trả lời tao sẽ cho mày chết thật thoải mái, ít bị hành hạ một chút!”
Trúc Ninh hơi ngượng ngùng thừa nhận: “Tôi cũng không biết tôi phá giải bằng cách nào…”
Trâu Kinh Hoa: “Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng?”
Trúc Ninh: “Tôi chỉ ăn nó thôi.”
Trâu Kinh Hoa: “…”
Trúc Ninh: “Lúc đến bệnh viện giải quyết túi Kali cyanide trong bụng, tôi vô tình ói người giấy ra, sau đó nuốt lại.”
Trâu Kinh Hoa sững sờ chừng nửa phút, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Mày có thể biện ra một đống chuyện không đâu chỉ để kéo dài thời gian, cũng coi như mày giỏi.”
Sau đó giọng nói của Trâu Kinh Hoa trở nên âm trầm: “Nhưng vậy thì sao, đám đồng nghiệp của mày đều đang ở phân cục công an Tây Sơn, muốn chạy tới đây cần ít nhất một tiếng, huống hồ bây giờ mày không có cách nào gửi tín hiệu cầu cứu, tao với mày còn một đống thời gian… Nói, rốt cuộc mày phá giải con rối giấy của tao bằng cách nào!”
Trúc Ninh: “Vậy rốt cuộc tại sao ông giết những người vô tội kia? Là vì óc và tủy sống của bọn họ sao?”
Nghe thấy hai từ não và tủy sống, tâm trạng của Trâu Kinh Hoa đột nhiên tốt lên: “Tim gan lách phổi thận, não tủy xương mạch mật… Đều là đồ tốt, để lại trong người bọn cặn bã dưới đáy xã hội thật đúng là lãng phí, chi bằng lấy ra, vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc.”
Trúc Ninh: “Ông không móc sạch toàn bộ thi thể mà lấy từng bộ phận. Nếu đúng như lời ông nói, tại sao ông không lấy hết?”
“Mày cũng khá nhạy bén đấy.” Trâu Kinh Hoa cười quái dị: “Mặc dù có thể lấy mấy thứ đó ra nhưng không làm trận pháp được… Dùng năm cơ quan nội tạng và năm phần cơ thể để gây dựng thành một cơ thể mới thay thế cơ thể cũ giúp trường sinh bất tử, đây là đạo lý mà ai cũng biết. Tuy hành động này rất dễ bị trời phạt nhưng nếu những thứ này lấy từ nhiều người khác nhau, thiên đạo cũng khó mà phát hiện.”
Vì tránh thiên đạo phát hiện, kẻ đứng sau không tiếc giết hơn mười mạng người, Trúc Ninh đè lửa giận trong lòng, cố tình nói: “Nếu ông đã nghĩ ra phương pháp hay như thế, vậy tại sao không ngụy trang đồng nhất thành hiện trường mưu sát của người sống, đã vậy còn khoe khoang thao túng người chết gọi điện thoại cho người thân?”
Lúc này Trâu Kinh Hoa lại đột nhiên ngu người: “Thao túng quỷ hồn thì được, nhưng mà thao túng người chết… Ai lại có năng lực kiểu này? Chẳng lẽ không phải chúng mày cố tình gài bẫy trên người đám nhân viên kia, để gã dò thám biết vị trí xe buýt?”
Trúc Ninh giật mình, chẳng lẽ kẻ đứng sau vốn không hề gọi điện thoại? Nhưng như vậy cũng hợp lý, kẻ đứng sau chuyên chọn những người lang thang không quyền không thế và nhân viên ca đêm để ra tay là vì để tránh cảnh sát và Ban điều tra đặc biệt, hoàn toàn không có lý do gì để bắt chước giọng người chết rồi gọi một cú điện thoại ma.
Nhưng rốt cuộc là ai…
Nếu như đó là oán khí chưa tiêu tán từ nhân viên bị giết, vậy cũng không có khả năng. Bởi vì lúc vợ của Khang Đại Dũng nhận được điện thoại, Khang Đại Dũng và Cảnh Lợi đã ngồi lên xe ma đi Hoàng Tuyền Lộ.
Có thể thao túng thi thể bị độc chết, ngụy trang thành giọng của người chết, vừa run rẩy cầu cứu vừa miêu tả cực kỳ sống động tiếp viên phục vụ trên xe buýt không có chân… Tất cả mọi thứ khiến người ta nghĩ mà rợn cả tóc gáy. Rốt cuộc là ai làm?
Lúc này Trâu Kinh Hoa đã không còn kiên nhẫn, vẻ hung ác trong mắt lộ rõ: “Mày có tiếp tục bịa chuyện nữa cũng vô dụng, chờ khi tao đóng đinh mày lên thành giường, rút sạch một giọt máu cuối cùng, bây giờ đầu óc của mày càng thông minh thì âm linh sau khi chết thảm sẽ càng cường đại!”
Trâu Kinh Hoa cầm cây đinh dài ngưng kết từ máu tươi, cười gằn ép từng bước tới gần: “Mày nghĩ mày có thể —— —— ”
Ách xì!!!
Trâu Kinh Hoa hút hai mươi gam bột Kali cyanide rốt cuộc cũng ngã quỵ vì độc phát tán, gã nắm cổ họng thống khổ giãy giụa, hai con mắt lồi lên đầy tức giận: “Không… Không ngờ lại trúng bẫy của mày… Đây, đây là thuật pháp gì!”
Trúc Ninh: “Đây là Kali cyanide.”
Trúc Ninh: “Ông có muốn hít một chút khí oxi không?”
Trúc Ninh gỡ mặt nạ oxi xuống, đưa tới.
Hai cái chân của Trâu Kinh Hoa căng ra lần cuối, sau đó ngã xuống, chết.
Trúc Ninh: “…” Mình thật sự không làm gì mà…
Ngay lúc Trúc Ninh nhảy xuống giường định chạy ra ngoài gọi bác sĩ khoa cấp cứu để bác sĩ đưa người trúng độc này vào phòng bệnh khẩn cấp. Hồn phách của Trâu Kinh Hoa bay ra, oán khí to lớn và không cam lòng khiến cho hồn mới này tụ tập âm khí với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, từ hồn mới hơi mờ biến thành ác quỷ âm khí âm u.
Lúc đầu quỷ hồn của Trâu Kinh Hoa kinh hãi chốc lát, không biết tại sao mình hóa thành ác quỷ nhanh như vậy, ngay sau đó ác ý trong mắt gã gần như hóa thành thực thể, vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Trúc Ninh, khàn khàn nói: “Mày giết tao! Tao phải rút gân lột da mày, moi tim của mày ra…”
Trúc Ninh lấy ra lệnh bài: “Tôi là quỷ sai Địa Phủ.”
Quỷ hồn Trâu Kinh Hoa đột nhiên cứng ngắc giữa không trung.
Trúc Ninh: “Kiêm chức, quỷ sai dương gian.”
Trâu Kinh Hoa: “…”
Trúc Ninh ném thái độ cầm gươm tuốt vỏ sang một bên, đổi lại nụ cười tiêu chuẩn của quỷ sai dương gian: “Ông là ác quỷ, theo luật tôi phải đưa ông xuống Địa Phủ, nhưng vì tôi không giải được trận pháp do ông bày bố khi còn sống nên bây giờ không có cách nào rời đi, xin ông chờ trong chốc lát có được không?”
Cũng ngay tại lúc này, ở một nơi nào đó thuộc Bắc thị.
Một người kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi xông vào: “Đại nhân, không xong! Trâu Kinh Hoa ông ta, ông ta…”
Lão già trong phòng không ngẩng đầu lên, vẫn cứ nhìn chằm chằm ngũ tạng ngọ nguậy trong ao máu, lạnh lùng nói: “Hắn làm không sạch sẽ?”
Người báo tin khó khăn nuốt nước miếng, đánh liều nói: “Mệnh bài của Trâu Kinh Hoa… bể rồi.”
Lão già ngẩng đầu ánh mắt bén nhọn như ưng nhìn chằm chằm người xông vào: “Ngươi nói cái gì!”
Người báo tin thành thật khai báo: “Cấm Linh Trận pháp bên ngoài bệnh viện Nhị Phụ vẫn còn, hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng mệnh bài của Trâu Kinh Hoa đột nhiên bể thành bột.”
Lão già nổi cơn giận dữ trong phòng: “Cấm Linh Trận hoàn hảo chứng tỏ hắn chắc chắn không bại trận trong thuật pháp, viện binh của tên thuật sĩ kia cũng không tới. Trâu Kinh Hoa là một gã tự cao tự đại nhưng toàn làm hỏng việc, ắt hẳn là hắn khinh thường tên thuật sĩ kia.”
Người báo tin dè đặt: “Đại nhân, vậy làm sao bây giờ?”
Lão già trầm ngâm nói: “Người có khả năng điều khiển con rối giấy như Trâu Kinh Hoa không thiếu. Chết thì cũng đã chết, khó khăn chính là chưa giải được trận pháp do hắn bày ra, người ngoài muốn vào lại càng khó hơn… Để cho lão Nhị lão Tam lão Tứ đi đi, ba người bọn họ pháp lực cao hơn Trâu Kinh Hoa rất nhiều, cùng nhau mở trận dễ như trở bàn tay.”
Người báo tin: “Vâng.”
Lão già nghiêm nghị nói: “Nhất định phải để cho ba người bọn họ mở trận trong vòng mười phút, giết chết cái tên thuật sĩ có khả năng phá được con rối giấy, không được để nó sống!”
Người báo tin: “Đúng vậy, đại nhân.”
Ánh mắt của lão già trở nên hung ác: “Mang xác của hai người bọn chúng về, xóa tất cả dấu vết, tuyệt đối không được để bị phát hiện!”
Người báo tin: “Đúng vậy, đại nhân!”
Bệnh viện Nhị Phụ, bên trong phòng bệnh cách ly.
Trâu Kinh Hoa bị lệnh bài quỷ sai áp chế diện rộng nên không dám ra, cuối cùng vẫn không cam lòng: “Tiểu nhân đấu pháp mấy thập niên, cho tới bây giờ vẫn hết sức cẩn thận. Lúc mới vừa vào đây tiểu nhân đã dùng thuật pháp kiểm tra tất cả ngõ ngách trong bệnh viện, tuyệt không có độc. Quỷ sai đại nhân, ngài có thể cho tiểu nhân biết, rốt cuộc ngài giấu độc ở đâu không?”
Trúc Ninh: “Trong phổi.”
Trâu Kinh Hoa: “…”
Trong giọng nói của Trâu Kinh Hoa mang lửa giận không thể đè nén: “Đại nhân đừng đùa với tiểu nhân! Thôi thôi, là thuật pháp của tiểu nhân không tinh tường, nhưng nếu hôm nay các sư huynh của tôi tới, CHẮC CHẮN SẼ GIẾT MÀY!”
Đúng lúc này, ba bóng người đột nhiên xuất hiện ở trong phòng.
Gió thổi bụi lên làm cho Trúc Ninh ngứa mũi: “Ách chíu!!!”
Bột màu trắng mùi hạnh nhân đột nhiên phun ra, dính đầy trên mặt và người của lão Nhị, lão Tam, lão Tứ vừa mới xuất hiện. Ba người kia còn chưa thấy rõ tình hình trong phòng đã bịch bịch ngã xuống… Chết luôn.