Trúc Ninh nghe vậy bắt đầu tưởng tượng cảnh 500 con gà sống nhảy loạn xạ, sau khi im lặng vài giây, cuối cùng cậu chậm rãi cầm điện thoại di động lên: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi…”
Trúc Ninh gọi điện thoại cho Trụ sở chính của Ban điều tra đặc biệt, bên kia thông báo cho cục cảnh sát ở thành phố A. 20 phút sau, người của đồn cảnh sát ở gần đó cầm lưới và dây thừng chạy đến. Dựa vào tình hình hiện trường và đặc tính vận động của gà, bọn họ sắp xếp bày trí bẫy rập, sau đó mới triển khai đội hình xua đuổi đám gà ở tầng B1 và B2 đâu vào đấy.
Trúc Ninh nhìn về phía hai tên quỷ sai nơm nớp lo sợ rúc ở trong góc, nói: “Đây mới là tấm gương để chúng ta học tập, đúng không?”
Hai tên quỷ sai không ngừng gật đầu lia lịa: “Phải phải, đại nhân nói rất đúng! Sau này chúng tôi nhất định phải học tập mấy người ở dương gian!”
Trước đó, lúc đám người uống trà gừng táo đỏ nhìn quỷ sai bắt gà, Trương Lân đã gọi điện thoại báo cho tổng giám đốc tập đoàn Ngả Mã. Mặc dù mới đầu đối phương không tin nhưng sau khi xem cảnh heo rừng tông cửa và đám gà nhảy tán loạn trong video Trương Lân gửi đến, tổng giám đốc tập đoàn giật mình lập tức thông báo siêu thị lớn Ngả Mã tạm ngừng kinh doanh, sau đó cực kỳ lo lắng chạy tới.
Lúc tổng giám đốc Ngả Mã chạy đến thì nhìn thấy nhóm cảnh sát đang cầm dụng cụ bắt bầy gà đông lạnh náo loạn chạy khắp nơi. Sau khi khiếp sợ ngớ người một lúc, rốt cuộc ông ta cũng tin giám đốc dưới tay mình suýt chút nữa bị thịt heo rừng đông lạnh húc chết!
Tổng giám đốc Ngả Mã bước loạng choạng đi xuống tầng dưới. Lúc ông ta đi đến khu bày bán ghế mát xa, Trương Lân nhìn thấy vội vàng nghênh đón, báo cáo rõ ràng: “Sếp Hàn, bây giờ đã tạm thời khống chế được các loại thịt đông đột nhiên sống lại ở khu thực phẩm đông lạnh, đối tượng hoài nghi chính trong vụ việc lần này là ba chiếc tủ đông bị hư, nguyên nhân cụ thể thế nào còn cần phải điều tra.”
Sếp Hàn cứng ngắc gật đầu.
Sau đó Trương Lân đến gần một bước thầm báo cáo: “Sếp Hàn, còn có một việc, con trai của đội trưởng đội bảo vệ siêu thị lớn Ngả Mã chúng ta làm việc ở trụ sở chính của Ban điều tra đặc biệt, cậu ấy ra tay mà không thu phí. Nhưng mà cha Trúc đội trưởng đội bảo vệ thì đã từng là thuật pháp đại sư, ông ấy cũng trợ giúp chúng ta giải quyết mớ thịt sống lại này, chi phí là 200 nghìn đồng.”
Sếp Hàn nhìn đội ngũ bảo vệ như đầm rồng hang hổ của siêu thị lớn nhà mình, ông ta không khỏi hoảng hốt rồi lại cứng ngắc gật đầu. Lúc sếp Hàn vừa mới chuẩn bị đi qua khen đội trưởng đội bảo vệ, chợt bị Trương Lân kéo ống tay áo.
“Sếp Hàn, còn có một chuyện cuối cùng cũng là chuyện quan trọng nhất, những cứu viện mới vừa cứu đám nhân viên chúng tôi một cái mạng không chỉ có đội trưởng Trúc và điều tra viên Trúc, mà còn có…” Trương Lân hơi khựng lại: “Khụ khụ, còn có hai vị quỷ sai đại nhân của Địa Phủ, lúc nãy tôi đã lấy danh nghĩa công ty đáp ứng đốt một ngàn cây nhang cho hai vị ấy, sếp Hàn, sếp Hàn… Này, ai có Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn không!”
Năm phút sau, sếp Hàn uống một viên Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn được Trúc Ninh mang theo bên người, sau đó uống thêm một ly trà gừng táo đỏ nóng hổi, rốt cuộc mới hòa hoãn lại.
Sếp Hàn sợ hãi liên tục liếc trộm bóng dáng quỷ sai gánh xích đứng ở trong góc, cuối cùng mới hít sâu một hơi, thì thầm hỏi Trương Lân: “Một ngàn cây nhang nghĩa là sao, là cần phải mua đồ cổ hương khói hay là đại sư làm phép? Tổng chi phí dự tính hết bao nhiêu?”
Dù sao chuyện về quỷ cũng thuộc về Địa Phủ, để người ở dương gian nghe nhiều mấy việc về âm quỷ cũng không tốt. Vì vậy Trúc Ninh nhớ lại một chút quy tắc cung phụng hương khói của lão thổ địa Cừ Nam, sau đó thay hai tên quỷ sai trả lời: “Nhang mua loại bình thường nhất là được rồi, là loại mười cây chưa đến một nguyên ấy. Mỗi lần đốt ba nén nhanh rồi để nó từ từ cháy hết, đừng đốt hết một lần. Quan trọng nhất là trong lòng người thắp phải thành khẩn sùng kính trong lúc đốt nhang.”
Trong góc, hai tên quỷ sai kinh ngạc vui mừng đến mức hai mắt sáng lên! Cho dù là người có con cháu đầy đàn, lúc tế bái hàng năm chia nhau được mười mấy cây nhang đã là rất nhiều rồi, hơn nữa hậu thế ba đời sau cũng không biết bọn họ, mức độ lòng thành cực kỳ có hạn.
Hai tên quỷ sai mừng rỡ như điên châu đầu ghé tai:
“Theo như cách nói của dương gian, trước kia chúng ta rất nghèo khó nên trí tưởng tượng bị hạn chế, đúng không!”
“Có vài nhà một năm thắp nhang nhiều lắm là vài lần, đốt xong ba cây nhang là đi, có ai mà chờ nó cháy hết? Đây còn là một ngàn nén nhang, chẳng lẽ không khiến mày mệt chết?”
“Không hổ là bóng lông đại nhân, có thể nghĩ ra cách thắp hương xa hoa mệt mỏi như vậy.”
Ngay cả hiếu tử hiền tôn thời cổ đại cũng khó mà hoàn thành nhiệm vụ cần làm trong thời gian dài đó, thế nhưng lại là việc rất nhỏ trong mắt tư bản. Sếp Hàn nhìn về phía hai cậu nhân viên quầy đồ sống, nói: “Là hai vị đại nhân đây đã cứu mọi người đúng không? Công ty cho các cậu nghỉ phép một tháng, một tháng này các cậu không cần làm gì cả, chỉ cần đi thắp nhang mỗi ngày. Trong vòng 30 ngày, một ngày đốt 12 lần, mỗi lần ba cây, các cậu phải thành khẩn cảm tạ hai vị đại nhân trong lúc nén nhang đang cháy, mặc niệm ít nhất 20 lần trở lên, việc này không khó chứ?”
Sau đó sếp Hàn nhìn về phía Trương Lân: “Tiểu Trương, cậu viết một bản quy tắc và ghi chép công việc thắp nhang, bên trên ghi thời gian thắp nhang và nội tâm cảm nhận chân thành như thế nào, sau đó phát cho bọn họ.”
Hai tên quỷ sai há hốc mồm thành hình chữ O, bây giờ các CEO của dương gian dữ dằn vậy sao!?
Sau đó hai tên quỷ sai vui vẻ ra mặt, dương gian bây giờ đáng sợ thật, kiếm chút tiền cũng thật khó khăn, may mà bọn chúng không thể đầu thai, ha ha ha!
Bên kia thảo luận chuyện thù lao, bên này cha Trúc đến gần mấy cái tủ đông bị bể kính. Ông quan sát thật kỹ, vài phút sau ông tìm được một viên tròn màu hổ phách trong suốt lớn chừng hạt đào ở dưới đáy tủ đông.
Quản lý khu đồ sống vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên này, thấy vật trong tay cha Trúc, gã tưởng rằng đó là vết bẩn màu vàng kẹt trong tủ lạnh. Thế là gã vội vàng chạy tới thì thầm giải thích: “Cha Trúc, thứ này không nằm trong tủ đông đúng không? Ông biết đó, tuần nào khu đồ sống chúng tôi cũng rã đông tủ đông để vệ sinh lau chùi, không thể có cục đá đông bẩn đến thế được.”
Cha Trúc quan sát trong chốc lát, rồi chậm rãi nói: “Thứ này là Yêu Lộ.”
Lúc này hai tên quỷ sai đã vui mừng hớn hở trở về Địa Phủ sau khi báo xong tên tuổi quê quán, mấy người Trúc Ninh thì vây bên cạnh tủ lạnh. Sếp Hàn, Trương Lân và quản lý khu đồ sống vừa nghe thấy hai chữ Yêu Lộ thì đồng loạt chuyển hướng sang Trúc Ninh, mong chờ cậu chấp hành viên kiêm quỷ sai Địa Phủ ở trụ sở chính Ban điều tra đặc biệt sẽ đưa ra lời giảng giải chuyên nghiệp.
Cha Trúc vỗ vai con trai: “Yêu trong yêu quái, lộ trong lộ thủy*.”
*Hạt sương.
Trúc Ninh phát huy hết trí tưởng tượng nhưng cũng không nghĩ ra đây rốt cuộc là thứ gì: “Nó là gì vậy cha?”
Cha Trúc ngắm thứ hình cầu màu hổ phách trong tay: “Yêu Lộ chính là lớp sương bao bọc ngoài cùng lúc yêu đan thành hình, tuy không có yêu khí nhưng hàm chứa tinh hoa núi rừng, nó không chứa một chút âm khí nhưng lại có thể giúp thú thành tinh.”
Trúc Ninh vui vẻ gật đầu tỏ ý nghe hiểu.
Mọi người: “…”
Dựa vào suy đoán của cha Trúc, rất có thể có người cố ý đặt thứ này trong tủ lạnh của siêu thị lớn Ngả Mã, nhưng mục đích là gì thì còn phải tìm kẻ ra tay sau màn mới biết được.
Thái độ của sếp Hàn đối với đội trưởng đội bảo vệ siêu thị lớn nhà mình đã chuyển thành vạn phần sùng kính: “Trúc đại sư, chúng tôi nên làm thế nào mới tìm được kẻ đứng sau, chẳng lẽ đốt điếu thuốc phân biệt oan trái giống như trong truyện thần thoại, hay là…”
Cha Trúc: “Có cảnh sát ở đây, điều tra ra ai bỏ vào hẳn là không khó lắm?”
Đồng chí cảnh sát nghe kể xong lập tức muốn xem toàn bộ video giám sát của siêu thị lớn. Nhưng vấn đề là, máy camera ở đây đã bị hư từ nửa tháng trước, còn Trần Tử Quang thì tham ô tiền sửa chữa nên vẫn luôn kì kèo không thay mới. Chính vì thế, cảnh tượng mấy cục thịt sống lại không bị quay trúng, cũng không có ai tin lời nói của nhân viên khu đồ sống.
Nhưng dĩ nhiên việc này không làm khó được cảnh sát, để bỏ được đồ vào dưới đáy tủ đông, xác suất kẻ đó không phải khách hàng cực kỳ lớn.
Các cảnh sát lấy được ba dấu vân tay trên Yêu Lộ, sau đó tiến hành so sánh với vân tay của tất cả nhân viên siêu thị lớn. Chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được dấu vân tay trùng khớp, đó là của một công nhân làm vệ sinh mới vừa nhận việc cách đây không lâu. Sau khi tra tìm nguồn gốc thì phát hiện kẻ này là người của tập đoàn đối thủ cạnh tranh với Ngả Mã, tập đoàn Trường Phong.
Chuyện công ty cố tình che giấu sự thật vụ án nhân viên siêu thị Ngã Mã làm việc cực khổ đến chết, cũng xuất phát từ tập đoàn Trường Phong.
Tập đoàn Trường Phong thấy mình không cạnh tranh được mặt nổi nên quyết định chi rất nhiều tiền tìm đại sư tinh thông thuật pháp từ trong tối để làm một cái bẫy không thông minh lắm. Vốn là, bước kế tiếp bọn họ sẽ tìm tới đám paparazzi, chụp lại cảnh thịt đông lạnh chạy tán loạn trong siêu thị Ngả Mã, sau đó thổi phồng lên, đánh sập hoàn toàn chuỗi siêu thị Ngả Mã.
Còn phần sau của vụ án là chuyện thẩm tra xử lý của cảnh sát, Trần Tử Quang bị đuổi, sếp Hàn nhất quyết muốn gửi phí đền đáp 200 ngàn NDT cho cha Trúc, cũng tăng lương thăng chức cho cha Trúc, thành khẩn yêu cầu ông ấy nhất định phải ở lại.
Vốn là cha Trúc muốn từ chức ngay sau hôm đó, nhưng ý định của tập đoàn Ngả Mã rất rõ ràng. Chỉ cần cha Trúc có tên trong công ty bọn họ, ông ấy có tới đi làm hay không cũng không quan trọng, tiền lương đãi ngộ tuyệt đối không thiếu một xu.
Vì vậy cha Trúc vẫn giữ chức đội trưởng đội bảo vệ siêu thị nhưng tiền lương còn cao hơn cả giám đốc mà không cần đến đó đi làm. Dĩ nhiên, nếu một ngày nào đó Trúc Học Cần muốn đi dạo vài vòng trong siêu thị, ông vẫn có thể mặc đồng phục bảo vệ rồi đi loanh quanh.
Ba ngày sau, kỳ nghỉ ngắn của Trúc Ninh kết thúc, cậu ngồi xe trở lại thành phố Cừ Nam.
Đúng lúc này trụ sở cũng nhận được vụ án mới.
Lúc 9:00 tối, đội viên của Đội chấp hành Ban điều tra đặc biệt có mặt gần như đầy đủ. Ngoại trừ Chương Dục Cẩn, Hứa Vi, Trương Vũ, Hùng Thành và Lão Ngô, còn có Hắc Vô Thường mặc áo sơ mi quần tây đang ngồi trong góc lẳng lặng bấm điện thoại di động.
Những tổ viên khác không hề đến bắt chuyện với người mới không thích hòa đồng này nhưng vẫn có thể thấy rõ sự căn thẳng trong mắt Chương Dục Cẩn, tay cầm tài liệu vụ án hơi run nhưng anh vẫn đánh liều mở miệng:
“Chúng ta lại có vụ án mới, địa điểm vẫn ở Bắc thị. Khoảng 11 giờ 20 phút tối hôm qua, hai nhân viên văn phòng đi làm về khuya là Cảnh Lợi và Khang Đại Dũng mất tích trên chuyến xe buýt ca đêm số 302, xác của hai người được phát hiện lúc 6 giờ sáng nay ở núi Tây Giao. Vợ của Khang Đại Dũng từng nhận được điện thoại của chồng lúc 12:05, giọng nói của anh ta kinh hoàng hốt hoảng, nói nhân viên bán vé và hành khách trên xe không có chân, hơn nữa trạm cuối của xe buýt cũng biến thành nghĩa trang Tây Sơn… Lúc ấy người vợ cho rằng chồng mình uống say nên không báo cảnh sát.”