Bóng lông nhỏ không quan tâm đám ác quỷ đạp nước xoay người chạy trốn trong lòng sông, bây giờ toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt trên hàm răng nhọn của mình, hơn 200 cái răng rụng hết 170 cái… Hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Bóng lông nhỏ đau lòng khép cái miệng rộng hơn hai mét, bốn cái chân ngắn nhỏ giẫm lạch bạch như chim cánh cụt ủ rũ cúi đầu vòng trở về.
Suốt toàn bộ quá trình, Ngưu Tĩnh Di không biết chuyện gì xảy ra, cô tiến tới bên cạnh Lỗ Phong, hỏi: “Con sông này là sông gì thế, sao bên trong có nhiều quỷ như vậy?”
Lỗ Phong mới vừa đi một chuyến từ Quỷ Môn quan nhưng vẫn không quên chức nghiệp của mình, ông ta bắt đầu phân tích: “Dựa vào nội dung sách cổ ghi lại, con sông này hẳn là Vong Xuyên, nhưng nhìn không giống lắm… Sông Vong Xuyên rộng ít nhất chừng hai mươi, ba mươi mét, chẳng lẽ đây là một nhánh của sông Vong Xuyên?”
Lúc Lỗ Phong nói những lời này, ngay cả chính ông ta cũng không dám chắc. Nhưng nghĩ lại, nếu cái tên Thiên La Đại Thần đó dám đuổi giết cả Diêm Vương, thì chia một nhánh nước sông Vong Xuyên cũng có thể làm được.
Vì vậy Lỗ Phong tiếp tục phân tích: “Nếu như nước trong con sông này được dẫn từ sông Vong Xuyên, vậy nước mà những người ở trong cung điện dưới lòng đất dùng để thực hiện lễ tẩy rửa hẳn là dẫn từ dòng sông ngầm này.”
“Nước trong sông Vong Xuyên là vật cực âm, người nhà họ Ngưu ở thời kỳ trẻ sơ sinh bị nước Vong Xuyên tẩy rửa toàn thân nên bảy phách bị quỷ khí xâm nhiễm. Tuy bảy phách không còn liên kết vững chắc với cơ thể, nhưng âm khí trong nó lại bị tăng lên. Sau này mỗi lần trong gia tộc có người làm lễ tẩy rửa, người nhà họ Ngưu sẽ bị xối nước Vong Xuyên, dần dần bảy phách có thể rời khỏi thân thể rồi hóa thành vật chất.”
Ngưu Tĩnh Di rùng mình: “May mà sau khi thi lên đại học tôi lập tức bỏ nhà ra đi, chỉ tắm qua nước sông Vong Xuyên hồi còn mới đẻ… Cơ mà tại sao tôi lại bay ra khỏi cơ thể?”
Lỗ Phong: “Thứ bay ra khỏi cơ thể là hồn, phách vẫn còn trong cơ thể, còn những thứ kia ngay cả quỷ phách cũng bay ra, e rằng bọn họ đã chết.”
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, nước sông vốn đã im lặng lại náo loạn lên một lần nữa, ác quỷ chìm dưới đáy sông rối rít hoảng sợ lội ngược lên:
“Cái lồng tới, chạy mau chạy mau.”
“Nhanh lên trốn đi!”
Gần như không tới nửa phút, mấy ngàn tên ác quỷ dưới lòng sông cùng bay ra, trốn vào lớp bùng bên bờ sông, đống đất, vách đá, cứ như thể đang trốn tránh thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Không còn ồn ào giống với trước đó, lúc này ác quỷ trong dòng sông vô cùng căng thẳng, chúng chui hết vào những chỗ có thể trốn xung quanh, không để lộ một chút bóng dáng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trong một mảnh mờ tối có thể nhìn thấy loáng thoáng có vật gì đó xuất hiện ở cuối dòng sông chậm rãi di chuyển về phía bọn họ. Không biết đó là vật gì mà có thể khiến ác quỷ trú ngụ cả nghìn năm dưới sông Vong Xuyên sợ đến mức từ bỏ dòng sông, đồng loạt bay lên chạy trốn.
Ba quỷ hồn cũng bị bầu không khí nghiêm trọng hù dọa, bọn họ tự động chui vào đống đất bên bờ lẩn trốn, bóng lông nhỏ cũng lặng lẽ núp phía sau đống đất.
Thứ đang chuyển động ở phía xa xa là hai đội âm binh được tạo thành từ phách, từng tên khoác khôi giáp tay cầm xích sắt khổng lồ, treo trên xích sắt là những cái lồng sắt lớn, trong mỗi cái lồng sắt được lấp đầy bởi hơn hai mươi quỷ phách nằm ngổn ngang, nhìn từ xa trông như một lò sát sinh nhân loại.
“Hò dô… Sông Vong Xuyên…”
“Hò dô… Ngâm quỷ phách…”
“Hò dô… Ba hồn bảy phách…”
“Hò dô… Chạy không thoát…”
Tiếng hô hào trầm thấp không có cảm xúc làm chấn động toàn bộ bờ sông.
Âm binh quỷ phách cầm xích sắt tiến vào dòng sông, quỷ phách bị nhốt trong lồng sắt đụng phải nước sông màu máu trong sông Vong Xuyên giống như đụng phải a xít, chúng hét lên a a thảm thiết không ngừng quẫy đạp trèo lên nhau, làm đủ mọi cách để tránh thoát thứ nước sông đáng sợ kia. Nhưng sau khi toàn bộ lồng sắt chìm vào mặt sông, bên trên chỉ còn từng cơn sóng lớn do quỷ phách quẫy đạp và tiếng thét thê thảm tuyệt vọng.
Âm binh quỷ phách hoàn toàn ngó lơ, vẫn cầm xích sắt tiếp tục tiến lên.
Bóng lông nhỏ sợ hãi càng nằm sát xuống, định giấu cả người phía sau đống đất. Theo đội ngũ âm binh quỷ phách chậm rãi đến gần, cậu có thể nhìn thấy quỷ phách đáng thương ở dưới sông bị kéo lên, có rất nhiều tên bề ngoài giống nhau như đúc, e rằng toàn bộ bảy phách đều bị bóc ra khỏi cơ thể.
Thậm chí bên trong có vài gương mặt trông cực kỳ quen, bóng lông nhỏ nhìn thấy Ngưu Kim Nguyên, bà Triệu, bà Tiểu Triệu… Thậm chí không chỉ có một.
E rằng đám người nhà họ Ngưu thành kính quỳ lạy ở bên ngoài không biết mình đã chết, sáu phách trong bảy phách ở chỗ này chịu hình phạt tàn khốc ngày qua ngày.
Theo tiếng kêu thảm thiết của đám quỷ phách, nước sông Vong Xuyên màu máu bao trùm từng chút từng chút lên người đám quỷ phách giống như bùn lầy.
Dường như bóng lông nhỏ còn nhìn thấy ánh sáng màu vàng bị loại bùn này tẩy rửa, bay lượn lờ trong không trung, màu sắc của đám quỷ phách kia cũng biến thành càng lúc càng tối.
Bây giờ bóng lông nhỏ hối hận rồi, cậu không nên tùy tiện mò xuống cung điện, ở hai bên bờ sông có ít nhất hơn năm mươi âm binh quỷ phách, đủ để xé tất cả bọn họ thành mảnh nhỏ.
Đội ngũ âm binh quỷ phách tới gần, dường như âm binh gánh xích sắt vấp phải thứ gì đó, nó trừng mắt liếc nhìn đất bùn dưới chân, sau đó vung tay đập mạnh xuống!
Một lệ quỷ mặc trường sam gào lên thảm thiết bị âm binh lôi ra từ trong đống bùn, tên âm binh kia cười khẩy ném xiềng xích bắt trói lệ quỷ liều mạng giãy giụa, sau đó kéo tới gần một vũng nước nhỏ bên bờ sông.
Còn lệ quỷ mặc trường sam nhìn vũng nước nhỏ không có gì đặc biệt giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, nó không ngừng gào thét: “Đừng… Cứu mạng a a a a a!!!”
Tiếng thét còn dữ dội hơn so với âm thanh phát ra từ mấy chục cái lồng sắt mà âm binh gánh trên vai.
Bóng lông nhỏ len lén nhìn ra ngoài thông qua khe hở của ụ đất, vì cái đầm nước nhỏ đó không quá nổi bật nên lúc nãy cậu không chú ý tới. Bây giờ cậu mới phát hiện, gần vách đá bên bờ sông có một hòn đá nằm bên cạnh một đầm nước nhỏ, trông nó vừa đen vừa sáng giống như Hắc Diệu Thạch. Đây chính là nơi bắt nguồn tạo ra âm khí xung quanh, từng dòng nước suối đen đặc như mực chảy ra từ khe nứt chính giữa hòn đá.
Dòng nước cực kỳ nhỏ này nhìn hết sức bình thường, không hề giống nước sông tràn ngập âm khí bên kia, giống như mực đen thông thường… Nhưng cũng đủ nhuộm cả tảng đá thành than đen.
Cẩn thận quan sát, cục Hắc Diệu Thạch cứng hơn cả đá đó lại đang tan ra thành nước với tốc độ cực kỳ chậm, sau đó tản mát thành lớp sương dày đặc trên không trung rồi tan biến mất tăm. E rằng cái vũng nước đọng đó, chính là do bị ăn mòn mà có.
Lệ quỷ mặc trường sam bị âm binh xách đến bên vũng nước đã sợ đến mức gào không thành tiếng, tay xụi chân nhũn bị kéo trên đất co rúm thành một cục. Có một tên ác quỷ nấp trong đống đất phía trước bóng lông nhỏ, ác quỷ kia thấy cảnh này lập tức sợ hãi chui sâu hơn vào lòng đất, che mắt nghiêng đầu không dám nhìn cảnh tượng kinh hoàng này.
Sau đó tên âm binh kia cười gằn xách lệ quỷ mặc trường sam lên, ấn đầu của nó vào vũng nước nhỏ. Theo tiếng xèo xèo, nửa cái đầu của lệ quỷ mặc trường sam bị hòa tan, ngay cả cổ cũng bị ăn mòn một mảng, lệ quỷ không còn nhúc nhích.
Mấy ngàn ác quỷ ẩn núp ở một bên không nỡ nhìn cảnh tượng thê thảm này, bọn chúng muốn tiếc thương cho cái chết của đồng bạn nhưng ngay cả tiếng xì xào cũng không dám, chỉ có thể phát ra tiếng sụt sịt cực kỳ thấp, sau đó lẩn tránh xa hơn.
Trên mặt âm binh quỷ phách hiện rõ vẻ tàn nhẫn đắc ý, chúng xốc lệ quỷ mặc trường sam nửa chết nửa sống lên, sau đó tiếp tục nhấn nó vào vũng nước nhỏ kinh khủng kia. Nhìn thấy lệ quỷ mặc trường sam tàn khuyết không đầy đủ kia sắp bị ăn mòn một lần nữa đến hồn phi phách tán, cũng không biết bóng lông nhỏ lấy can đảm từ đâu, cậu nắm lệnh bài quỷ sai nhảy ra khỏi đống đất: “Chút chít!” Buông quỷ hồn đó ra!
Hai tiếng chút chít của bóng lông nhỏ đột ngột vang lên giữa bờ sông trống trải, hơn năm mươi tên quỷ phách âm binh vóc dáng to lớn gánh xích sắt đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu. Tên âm binh lấy hành hạ lệ quỷ làm thú vui cũng nghi ngờ cúi đầu nhìn về phía quả bóng lông cách mình vài mét.
Bóng lông nhỏ tiếp tục nghiêm túc cảnh cáo: “Chút chít, chút chít chít chít chít!”
Theo lệnh Minh Vương, âm binh âm lại không được gây tổn thương đến linh hồn!
Đám âm binh quỷ phách nhìn chằm chằm bóng lông nhỏ mấy giây, sau đó dường như chúng có hứng thú với cậu, có sáu bảy tám tên âm binh ném xích sắt trong tay, những tên còn lại phải gánh chức trách luyện thép nên chỉ đành tiếp tục chậm rãi đi tới trước.
Tên âm binh quỷ phách lấy hành hạ lệ quỷ làm thú vui liếc nhìn lệ quỷ tả tơi trong tay, nó cũng mất hứng thú tiện tay ném lệ quỷ sang một bên, sau đó sải bước ép tới gần bóng lông nhỏ.
Bóng lông nhỏ sợ hãi vội vàng lui về sau, nhưng bị vấp đống đất sau lưng làm cho ngã nhào, vô cùng đáng thương: “Chút chít…”
Sau đó bị một tên âm binh khoác khôi giáp cứng như đá xách lên, bóng lông nhỏ sợ đến phát điên thét lên: “Chút chít!!!!!”
Bảy tám tên âm binh càng hứng thú hơn, chúng cũng lục tục xúm lại, cứ như thể “đồ chơi” bóng lông nhỏ mập mạp này chơi vui hơn đám lệ quỷ. Sau đó trên mặt tên âm binh toét ra ý cười tàn nhẫn, nó xách bóng lông nhỏ mềm mềm đi về phía vũng nước.
Ba quỷ hồn đi theo bóng lông nhỏ lập tức dũng cảm quên mình vọt tới: “Buông cậu ấy ra!!!”
Tên âm binh đó khinh thường vung tay lên trực tiếp tát bay Ngưu Tĩnh Di xông lên trước nhất, Ngưu Tĩnh Di xoay mấy vòng trên không trung, đụng phải Tôn Minh Giang và Lỗ Phong chạy tới ở phía sau. Ba quỷ hồn đập mạnh vào vách đá đối diện bờ sông sau đó thê thảm trượt xuống. Ngưu Tĩnh Di bị đập trực tiếp nên từ hình ảnh quỷ nữ với độ phân giải 4k biến thành 240p toàn hột, ngay cả sức bò dậy cũng không còn.
Lúc này, mấy chục âm binh xách lồng ngâm quỷ phách đã đi xa từ lâu, toàn bộ mấy ngàn con ác quỷ trong dòng sông lập tức nổ tung. Đám ác quỷ không ngờ con chó trắng tươi non mọng nước thế mà lại anh dũng xả thân cứu quỷ, trong lòng đám ác quỷ vô cùng áy náy muốn đến giúp đỡ nhưng cuối cùng vẫn không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lông nhỏ bị xách tới bên cạnh vũng nước.
Dường như tên âm binh này chán trò mua vui vừa rồi, nó nhìn cục bóng lông nhỏ sợ tới cứng người, há mồm cứng ngắc ra lệnh: “Nhảy vào, đầm nước, tao sẽ, tha cho mày.”
Mấy ngàn con ác quỷ hai bên bờ sông kinh hoàng đến thay đổi sắc mặt, rối rít nhỏ giọng kêu gào:
“Ngàn vạn lần đừng nhảy!”
“Nước bên trong cái đầm nước kia là do âm khí cực nặng ở sông Vong Xuyên ngưng kết thành…”
“Bất kể là người hay quỷ, chỉ cần dính một giọt sẽ lập tức hồn phi phách tán hài cốt không còn!”
“Đừng nhảy!!!!”
Âm binh quỷ phách cười gằn, giọng nói cứng còng, nói: “Tự mày, nhảy xuống, hoặc là, để tao, ném vào?”
Bảy tám tên âm binh mặt đầy ác ý nhìn chằm chằm bóng lông nhỏ trên mặt đất, dường như đang đợi lựa chọn của cậu.
Bóng lông nhỏ đứng trước đầm nước đáng sợ, móng vuốt lông chỉ cần hơi dịch chuyển một chút sẽ lập tức giẫm lên vũng nước đen chứa “axit” gây chết người kia.
Nhưng mà…
Thật là thơm quá đi!
Bóng lông hít hít cái mũi nhỏ, mùi thơm tỏa ra từ vũng nước nhỏ này còn nồng nàn hơn sông Vong Xuyên bên cạnh gấp trăm lần, cực kỳ cực kỳ thơm!
Bóng lông nhỏ nuốt nước miếng cái ực, cậu rất muốn hớp một ngụm, phải làm sao bây giờ?
Sau đó trước cái nhìn soi mói đầy ác ý của bảy tám tên âm binh quỷ phách và tiếng kêu ầm ỉ hoảng sợ của mấy ngàn ác quỷ, bóng lông nhỏ từ từ xê dịch đến gần vũng nước đen ngòm…
Bóng lông nhỏ cúi đầu, uống ực một ngụm nước lớn.
Nụ cười của đám âm binh quỷ phách cứng lại.