Nhờ vào yêu cầu nghiêm khắc của Lỗ Phong, tất cả mọi người Ban điều tra đặc biệt Bắc thị liều mạng học hành cực khổ từ các tài liệu sách vở liên quan đến quỷ thần âm dương, ít nhiều gì cũng có ghi chép am hiểu một chút về Địa Phủ.
Tên âm binh nhỏ xíu này đột nhiên cao lớn thành ác quỷ, người mặc áo giáp tay cầm bội đao, eo xâu lệnh bài, bỏ qua âm khí trên người quỷ tướng, vì lượng âm khí tản ra đậm đặc gấp trăm lần so với ác quỷ… Đây, đây chính là quỷ tướng Địa Phủ?
Mở rộng tầm nhìn ra cả nước có thể thấy, nhân tài nhìn thấy quỷ hồn là rất hiếm, mà được nhận vào Ban điều tra đặc biệt Bắc thị đều là tinh anh về mặt thuật pháp. Mặc dù có thể thông qua phối hợp ăn ý và kỹ năng khéo léo để chế ngự ác quỷ thậm chí là lệ quỷ, nhưng lúc thật sự đối đầu trực diện với quỷ tướng ở điện Diêm Vương, bọn họ không khỏi hoảng sợ tay chân như nhũn ra. Bi thảm nhất có lẽ là Lỗ Phong, ông ta cảm thấy câu hỏi của quỷ tướng chắc chắn là đang nhắm vào mình.
Một giây trước, trưởng ban Lỗ nhìn Trúc Ninh thế nào cũng không vừa mắt, lửa giận và chán ghét hiện đầy trên mặt. Nhưng bây giờ, trước ánh mắt soi mói của Quỷ tướng hung thần ác sát, gương mặt của Lỗ Phong lập tức chuyển từ đỏ bừng trở nên ảm đạm, cặp mắt hoảng sợ trợn tròn nhìn quỷ tướng to lớn đến đụng trần nhà.
Quỷ tướng quân thấy ông ta không đáp, tự cho là bị tên người phàm nho nhỏ thật sự nhận nhầm, giọng của nó càng trầm hơn, nghiêm nghị hỏi lại một lần nữa: “Ngươi nhìn bổn tướng quân giống đồ chơi, đúng không?”
Lỗ Phong, người từng quát tháo oai phong một cõi ở Ban điều tra đặc biệt Bắc thị hơn mấy chục năm, mất hết khí thế, kinh sợ nói: “Không không không… Không giống.”
Chấp hành viên đứng sau lưng Lỗ Phong vội vàng hùa theo: “Một, một chút cũng không giống! Mới vừa rồi trưởng ban Lỗ vô tình đụng phải ngài, tuyệt đối không có ý bất kính.”
Quỷ tướng hung hăng trợn mắt nhìn Lỗ Phong, cuối cùng lửa giận dần biến mất, sau đó cúi đầu nhìn về phía bóng lông nhỏ đang thu dọn hành lý, vẻ mặt hung thần ác sát trên mặt quỷ tướng đổi thành nịnh hót ôn hòa trong nháy mắt: “Bóng lông đại nhân, ngài định đi đâu điều tra vụ án? Không làm phiền ngài cõng chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân có lệnh bài Địa Phủ có thể mang ngài đi, khửa khửa khửa!”
Bóng lông nhỏ ngoẹo đầu ngạc nhiên mừng rỡ: “Chút chít?”
Lúc này không đợi bóng lông nhỏ dùng bút chì viết chữ, Quỷ tướng quân lập tức hiểu được ý của bóng lông đại nhân, vội vàng trả lời: “Đúng vậy, lệnh bài này có thể giúp chúng tiểu nhân trở lại Hoàng Tuyền Lộ sau đó xuất hiện ở dương gian vào bất cứ thời điểm nào… Nếu không, những con quỷ đó đã tốn cả ngày để bắt kịp, cũng sẽ không câu được bất cứ một linh hồn nào.”
Lời nói này nghe vào tai người của Ban điều tra đặc biệt Bắc thị không khỏi khiến bọn họ chấn động!
Quỷ khổng lồ mặc áo giáp này chính là Quỷ tướng quân của điện Diêm Vương.
Mới vừa rồi bọn họ bị quỷ khổng lồ cao tới trần nhà hù dọa nên không kịp phản ứng, bây giờ nhìn bóng lông nhỏ bỏ từng tên âm binh nhỏ xíu vào hành lý, bộ não của người Ban điều tra đặc biệt Bắc thị lập tức cùng đưa ra một suy đoán đáng sợ.
Hơn trăm tên mặt quỷ nhỏ xíu dưới đất… Chẳng lẽ cũng là quỷ tướng Địa Phủ?
Nghe lời Quỷ tướng quân, bọn họ đã tin chắc 100% thân phận của quỷ khổng lồ đó là quỷ tướng, mà mới vừa rồi quỷ tướng kia còn tự xưng là chúng tiểu nhân, vậy rất có thể những người tí hon mặt quỷ có hình dáng giống nhau cũng là quỷ tướng Địa Phủ!
Nhưng mà, sao có nhiều quá vậy?
Chẳng lẽ bóng lông nhỏ được trụ sở chính Ban điều tra đặc biệt phái tới đã cướp sạch cả điện Diêm Vương?
Lúc này, ánh mắt của mấy người Ban điều tra đặc biệt Bắc thị nhìn bóng lông nhỏ đã chuyển thành sùng bái và sợ hãi không khác gì nhìn thấy thần linh. Bảo sao vị chấp hành viên Trúc Ninh này gửi tin nhắn nói không phải quỷ dạ hành. Mới vừa rồi, âm khí tăng đột ngột gây ra động tĩnh lớn như vậy, dĩ nhiên không phải quỷ, mà là gần trăm quỷ tướng Địa Phủ!
Lỗ Phong làm trưởng ban ở Ban điều tra đặc biệt Bắc thị gần hai mươi năm, tính tình nóng nảy chưa từng cúi đầu trước ai, ông ta biết mình mới vừa mắng sai người. Nhưng khi đối mặt với bóng lông nhỏ giống như trái banh lông đồ chơi, một câu nhận lỗi ông ta làm thế nào cũng không nói ra được, gương mặt ông ta đỏ bừng chật vật không chịu nổi.
Còn bóng lông nhỏ vốn không chú ý tới trưởng ban Lỗ đang quẫn bách đến sắp chảy máu não đứng bên cạnh và những chấp hành viên lung lay sắp ngã vì kinh hãi của Ban điều tra đặc biệt, cậu đang bận rộn lập kế hoạch điều tra vụ án.
Sau khi răng của bóng lông nhỏ gãy rụng, cậu phát hiện mình có thể tạm thời không biến về hình dạng nhân loại…
Khi còn bé Trúc Ninh từng vô tình bị dao cạo râu của cha Trúc cắt đứt móng vuốt trong trạng thái bóng lông, sau đó cậu làm bộ tội nghiệp giữ trạng thái bóng lông suốt một tuần lễ, chờ đến khi móng vuốt mọc lại như cũ cậu mới biến trở lại hình dáng nhân loại vào buổi sáng.
Nhưng nếu phải đến nhà họ Ngưu điều tra vụ án với hình dáng của một quả bóng lông nhỏ, ngay cả ngôn ngữ cũng không nói được hoàn chỉnh mà chỉ có thể dùng bút chì viết từng từ phải nói là cực kỳ bất tiện. Hơn nữa một quả bóng lông giống như đồ chơi, cho dù có treo thẻ công tác, người khác cũng rất khó tin vào thân phận thật của cậu chớ đừng nhắc tới phối hợp điều tra vụ án.
Vì vậy bóng lông nhỏ bất kể hiềm khích lúc trước, di chuyển về phía Lỗ Phong đang vô cùng lúng túng: “Chút chít chít?”
Sau đó dùng móng vuốt nắm bút, loạt xoạt loạt xoạt viết: “Sự kiện linh dị ở trường quay Bắc thị kéo theo một vụ án rất lớn, nhà họ Ngưu ở tỉnh Thanh Hà là đối tượng tình nghi quan trọng, các anh cùng đi tra án chứ?”
Bóng lông đại nhân mang một rương hành lý toàn quỷ tướng mở miệng mời, ai dám không theo? Huống hồ về mặt thân phận mà nói, Trúc Ninh là chấp hành viên của tổng bộ, có toàn quyền yêu cầu nhân viên chi nhánh phối hợp điều tra vụ án.
Còn không chờ mấy người Bắc thị phản ứng, bóng lông nhỏ đã tiếp tục loạt xoạt viết: “Vụ án khẩn cấp, chúng ta sẽ mượn Hoàng Tuyền Lộ để đi qua đó.”
Mượn… Mượn Hoàng Tuyền Lộ?
Trong sách cổ có ghi, người mượn được sức mạnh âm binh chính là thân thể Bán Tiên, người phàm khó mà sánh bằng. Còn mượn đường Địa Phủ thì chỉ được ghi lại đôi ba câu sơ sài trong sách cổ, chưa bao giờ được ghi hoàn chỉnh.
Thật ra vốn không có ai can đảm không để ý âm dương cách biệt đi xuống Địa Phủ, nên chỉ ghi lại sơ sài.
Có ai có cái gan đó?
Nhưng mà…
Bóng lông nhỏ xách một rương hành lý chứa hơn một trăm quỷ tướng, thúc giục nói: “Chút chít?”
Lỗ Phong xoay người quét mắt nhìn một vòng, phát hiện e rằng chỉ có bản thân ông ta trong toàn bộ Ban điều tra đặc biệt Bắc thị là có thể chịu được âm khí ở Địa Phủ. Vốn Lỗ Phong không muốn đi nhưng ông ta rất sợ nhỡ đâu bóng lông đại nhân không biết lai lịch này mang theo các cấp dưới của mình không tinh thông thuật pháp sẽ không bao giờ trở lại, ông ta đành cắn răng giậm chân nói: “Chấp hành viên Trúc, tôi lão Lỗ sẽ cùng cậu đi thăm dò vụ án.”
Bóng lông nhỏ ngoẹo đầu quan sát Lỗ Phong, trong đôi mắt tròn xoe in rõ to chữ “chê”. Đang lúc mọi người lúng túng, cuối cùng cậu gật đầu, đón nhận ông chú đồng nghiệp vừa mới vô cớ mắng mình.
Bóng lông nhỏ: “Chút chít!” Chúng ta đi thôi!
Quỷ tướng quân cúi đầu nhìn một rương hành lý toàn là âm binh mini, tức giận nói: “Từng người chúng mày có còn coi tao là anh em không, lúc trước chen lấn đến mức chỉ chừa cho tao mỗi cái ngăn kéo thì thôi đi, bây giờ còn mỗi cái bánh xe cho ông đây ngồi là sao?”
Nhìn một đám người tí hon mặt quỷ hùng hổ di chuyển chừa ra một chỗ trống, Quỷ tướng quân mới hài lòng gật đầu, sau đó thay vẻ mặt nịnh bợ nhìn về phía bóng lông nhỏ đang kéo rương hành lý: “Bóng lông đại nhân, một lát nữa tôi bế ngài qua đó, tuyệt đối không rung lắc.”
Quỷ tướng quân thận trọng nâng bóng lông nhỏ lên, sau đó chuyển hướng sang Lỗ Phong đứng bên cạnh, hung ác nói: “Ngớ ra làm gì, mau cầm chắc rương hành lý của bóng lông đại nhân, cả đời chỉ được đi Hoàng Tuyền Lộ hai lần, đó là phúc phận của phàm nhân các ngươi, có biết không!”
Lỗ Phong giận mà không dám nói gì, chỉ đành phải ngồi chồm hổm dưới đất nắm chắc rương hành lý nho nhỏ của Trúc Ninh.
Quỷ tướng quân nâng bóng lông nhỏ, bóng lông nhỏ kéo rương hành lý, phía sau rương hành lý “treo” thêm trưởng ban Lỗ.
Theo một câu quỷ ngữ tối nghĩa khó hiểu của Quỷ tướng quân đọc lên, một chuỗi “người” biến mất trong không khí.
Nửa giây sau, bọn họ xuất hiện trên Hoàng Tuyền Lộ đầy âm khí, Lỗ Phong bị âm khí nơi này làm lạnh đến răng va vào nhau lập cập, ông ta không dám mở mắt để nhìn cảnh tượng ở Địa Phủ. Bóng lông nhỏ ngược lại không có cảm giác gì, được quỷ tướng cung kính nâng trước ngực xuất hiện ở dương gian.
Đoàn người đã đi tới nhà họ Ngưu ở tỉnh Thanh Hà.
“Bóng lông đại nhân, đã đến nhà họ Ngưu.” Quỷ tướng quân một mực cung kính đặt bóng lông nhỏ xuống, sau đó tự giác thu thỏ thành người tí hon mặt quỷ lớn chừng ngón tay cái, kéo khóa kéo rương hành lý rồi chui vào.
Bóng lông nhỏ nhìn căn nhà đối diện đường xe chạy, kinh ngạc oa lên một tiếng.
Cứ tưởng cha mẹ chú bác của Hạ Hân Lan là kiểu người vừa giáo điều vừa cổ hủ, bản thân không có tiền đồ còn không ngừng chê trách con cháu. Không ngờ nhà họ Ngưu lại rộng lớn như vậy. Mặc dù nơi này không phải trung tâm thành phố nhưng nhìn căn nhà sang trọng đồ sộ của nhà họ Ngưu có thể thấy, đây là một đại gia tộc với khối tài sản ít nhất hơn trăm triệu.
Trời gần sáng, mặc dù bây giờ đã gần 5:00 sáng nhưng trời vẫn tối mịt. Trúc Ninh quyết định để rương hành lý ở một khách sạn gần đây, sau đó cùng với Lỗ Phong đi đến nhà họ Ngưu điều tra.
Mới vừa đi một chuyến qua Hoàng Tuyền Lộ khiến Lỗ Phong lạnh đến run lẩy bẩy mặc dù bây giờ chỉ mới cuối mùa hè tháng 7. May mà, mặc dù tính tình Lỗ Phong nóng nảy nhưng căn cơ thuật pháp vẫn có, sau khi làm vài động tác pháp quyết, dán thêm một tấm bùa trước ngực, cũng đã không còn run run, tay kéo rương hành lý đi phía sau bóng lông nhỏ, cùng đi vào khách sạn ở cách đó không xa.
Lúc này sắc trời còn rất tối, trên đường không có người nên sẽ không có ai chú ý đến một quả bóng lông đang kéo rương hành lý. Lúc bước vào đại sảnh khách sạn, Lỗ Phong do dự hồi lâu nhưng vẫn lúng túng nhận lấy rương hành lý của bóng lông nhỏ. Bóng lông nhỏ không cần kéo hành lý nên nhảy lên ngồi ở trên rương hành lý, nhìn giống như một món trang sức đồ chơi hình cầu mọc đầy lông.
Lỗ Phong đi tới trước quầy tiếp tân khách sạn, đập thẻ căn cước lên mặt bàn: “Phòng thương vụ*.”
*Phòng cho dân làm việc, bên trong có giường ngủ và bàn làm việc, hoặc chia ra hai khu, một khu phòng ngủ và một khu có bộ sofa như phòng khách để tiếp khách.
Cô gái phục vụ ở quầy tiếp tân vẫn giữ nụ cười: “Xin lỗi ngài, hiện tại chúng tôi không có phòng trống.”
Lỗ Phong làm trưởng ban ở Ban điều tra đặc biệt Bắc thị xấp xỉ 20 năm, ánh mắt rất sắc bén, ông ta cất cao giọng nói thẳng: “Ở đây không phải địa điểm du lịch, ở bãi đậu xe bên ngoài vốn không có bao nhiêu chiếc, khách sạn thì có 7 tầng, số người ở cùng lắm chỉ chiếm một phần ba, cô nói không có phòng là thế nào?”
Quản lý quầy tiếp tân vội đi đến giảng hòa: “Thưa ngài, chúng tôi xin lỗi vì mới vừa rồi đã giải thích sai, hiện tại toàn bộ phòng ở khách sạn đã được bao trọn gói, phiền ngài đến những khách sạn khác xem một chút.”
Nơi này vốn là khu nhà giàu ở vùng ngoại ô, gần đây cũng chỉ có mỗi cái khách sạn này, ngoài ra đều là những nơi như sân golf, câu lạc bộ dưỡng sinh, cigar bar*, còn chỗ nghỉ chân thì hoàn toàn không có.
*Cigar bar: Là một thuật ngữ kiến trúc được công bố vào năm 2014. Theo tui biết thì là quán bar chuyên dành cho người thích hút Cigar.
Trưởng ban Lỗ Phong hơn năm mươi tuổi tính tình ương bướng không tin, ông ta vỗ bàn nói với quầy tiếp tân: “Lão Lỗ tôi không tin ai lại bao trọn một khách sạn như vậy, gần đó không có phòng tập, cũng không có tổ chức các sự kiện quy mô lớn, thế chẳng nhẽ đốt tiền chơi chơi vậy sao?”
Quản lý vẫn còn đang lựa lời khuyên giải, em gái phục vụ đã không nhịn được nói: “Thằng nhà quê này từ đâu tới vậy hả, ngay cả chuyện con gái lớn nhà họ Ngưu sắp kết hôn ông cũng không biết? Sếp Tôn người ta một ngày chi mấy trăm ngàn bao trọn khách sạn cũng phải tỏ thái độ khách khí từ tốn. Người càng có tiền càng có tư chất cao, nào giống ông chú đây…”
Lỗ Phong giận đến té ngửa, ông ta càng quýnh lên thì càng giống một ông già bình thường hơn năm mươi tuổi sĩ diện hảo. Ngay lúc hai bên ồn ào sắp choảng nhau, một nhóm vệ sĩ áo đen vây quanh người đàn ông gầy nhom đi ra khỏi thang máy.
Người đàn ông gầy nhom cầm hộp lễ vật nhìn có vẻ không yên lòng lo lắng đó, chính là Tôn Minh Giang.
Quản lý và nhân viên phục vụ liền vội vàng xoay người, ngọt ngào nói: “Kính chào sếp Tôn.”
Tôn Minh Giang không nghe thấy lời chào, vì dư quang của y đã liếc thấy bóng lông nhỏ treo trên rương hành lý, y ngu người vài giây sau đó vội vàng vọt tới, cúi người gật đầu như nhìn thấy tổ tông: “Trúc đại sư!!!”
Bóng lông nhỏ không tỏ thái độ, tiếp tục giả làm móc khóa lông treo trên rương hành lý.
Tôn Minh Giang lập tức “lĩnh ngộ”, đột nhiên dừng lại, sững sờ đưa mắt dời về phía Lỗ Phong đang kéo hành lý, lúng túng trò chuyện: “Trúc đại sư… Gần, gần đây ngài ấy có khoẻ không?”
Lỗ Phong vốn đang tức tới mũi vểnh lên trời, đột nhiên bị hỏi như vậy cộng thêm ý cười xòa trên mặt Tôn Minh Giang… Lỗ Phong liếc nhìn bóng lông nhỏ treo trên rương hành lý, cộc cằn nói: “Khỏe.”
Thế là, trước vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của những người trong đại sảnh, Tôn Minh Giang tự mình nhường ra hai phòng tốt nhất của khách sạn, mời Trúc đại sư cùng với “tùy tùng” họ Lỗ vào ở.
Sau khi không còn người ngoài, bóng lông nhỏ nắm bút chì viết rõ ý đồ của mình, Tôn Minh Giang thì khóc lóc: “Trúc đại sư, rốt cuộc tôi cũng tìm được ngài rồi, người của Ban điều tra đặc biệt tỉnh Tô không nhìn thấy vợ tôi… Tôi nói tôi có một người vợ khác đang bay lơ lửng.”
“Ba ngày nữa chị họ nội của Tĩnh Di sẽ kết hôn, tôi là con rể của nhà họ Ngưu thì hẳn là phải về cùng với Tĩnh Di. Nhưng mẹ vợ tôi muốn tôi phải ở rể tại nhà họ, nói là không muốn cho Tĩnh Di ra khỏi nhà. Cuối cùng, mấy ngày trước tôi và cha mẹ vợ cãi vả một trận, sau đó tôi dọn ra ngoài ở.”
“Còn Tĩnh Di “người sống” thì cũng càng ngày càng kỳ quái, hóa ra cô ấy và cha mẹ bất hòa, mỗi lần gọi điện thoại là rùm beng hết cả lên, ai ngờ bây giờ đột nhiên trở nên vâng lời răm rắp, hiếu thảo đến độ có hơi đáng sợ…”
Hôm nay Tôn Minh Giang cầm quà biếu chính là vì muốn bù đắp tội thất lễ với cha mẹ vợ sau đó đón vợ mình ra ngoài. Nhưng không ngờ liên tiếp mấy ngày trời, ngay cả cửa nhà họ Ngưu y cũng không vào được.
Lỗ Phong đứng nghe nãy giờ như lạc vào sương mù, cũng không biết chen vào như thế nào, chờ Tôn Minh Giang nói xong mới thuận miệng hỏi: “Nhà họ Ngưu ai kết hôn?”
Tôn Minh Giang: “Là con gái lớn của Ngưu Kim Nguyên, Ngưu Hân Lan.”
Lông trên người bóng lông nhỏ bắt đầu nở bung.
Lỗ Phong cũng cảm thấy một trận lạnh cả sống lưng, chậm rãi nói: “Ngưu Hân Lan đã chết từ hai tháng trước rồi.”
Tôn Minh Giang ngu người, sau đó nhảy cỡn lên định chạy tới nhà họ Ngưu, muốn đoạt lại vợ mình: “Tại sao nhà họ Ngưu lại tà môn như vậy, tuyệt đối không được để Tĩnh Di ở lại nhà họ Ngưu, nếu không được tôi sẽ dẫn người xông vào trong!”
Bóng lông nhỏ giơ móng vuốt kéo hộp quà của Tôn Minh Giang về phía mình, sau đó để những thứ như linh chi bào tử ra ngoài rồi bỏ đám người tí hon mặt quỷ trong rương hành lý của mình vào hộp, cuối cùng bản thân nhảy lên ngồi trên nắp hộp.
Bóng lông nhỏ: “Chít chít chít!”
Lúc này Lỗ Phong lập tức biết ý: “Chấp hành viên Trúc bảo cậu* xách hộp quà này còn mạnh hơn so với việc dẫn cả đám người!”
*Lão Lỗ hơn 50 còn sếp Tôn hơn 40, cộng thêm tính tình lão Lỗ thì để lão gọi là “cậu” sẽ hợp hơn.
Tôn Minh Giang không hiểu nhưng vẫn bưng hộp quà lên, cùng bọn Trúc Ninh đến nhà chính của nhà họ Ngưu.
Trên đường đi, có người ném ánh mắt kinh ngạc lên người hướng bóng lông, Tôn Minh Giang thì tức giận đốp lại một câu: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy chó lông xù thuần chủng bao giờ à?”
Người nơi này nào không biết đến sếp Tôn, bọn họ lập tức bị hù dọa không ngừng nói xin lỗi vì mình thất lễ, ánh mắt len lén nhìn về phía bóng lông nhỏ cũng tràn đầy hâm mộ.
Ngày còn chưa sáng hoàn toàn, Tôn Minh Giang đã gõ cửa nhà họ Ngưu, ra mở cửa chính là mẹ vợ của Tôn Minh Giang, bà Triệu, là một vị phu nhân hơn năm mươi tuổi được chăm sóc dưỡng da rất tốt, nhìn rất khó dây vào: “Minh Giang, cậu đến tặng lễ hay gây chuyện?”
Bà Triệu mặt đầy cay nghiệt: “Tôi nói hết rồi, con cháu nhà họ Ngưu chúng tôi tuyệt đối không gả ra ngoài, chuyện cậu bắt cóc Tĩnh Di năm đó tôi còn chưa tính sổ với cậu, giờ cậu muốn dẫn Tĩnh Di đi, không có cửa!”
Vừa nói bà ta liền đóng cửa, Lỗ Phong tiến lên một bước nghiêm túc lấy ra thẻ hành nghề của mình: “Tôi là trưởng ban Lỗ Phong thuộc Ban điều tra đặc biệt Bắc thị, có một số việc cần bà phối hợp điều tra.”
Ai ngờ bà Triệu trừng mắt: “Ban điều tra đặc biệt là cái quái gì, chưa từng nghe qua, cho dù ông là cảnh sát cũng không thể chỉ trình mỗi cái thẻ công tác rồi được vào cửa. Nhà họ Ngưu chúng tôi là gì, lệnh khám xét và lệnh bắt người của ông đâu, nếu không có thì cút khỏi đây.”
Kể từ khi Tôn Minh Giang biết nhà họ Ngưu tổ chức hôn lễ cho người chết, y gấp đến độ sắp khóc, bây giờ hận không thể vung quyền đánh bay bà Triệu, còn mình thì đi vào tìm vợ, nhưng cũng chỉ có thể cười xòa: “Mẹ, có gì thì chúng ta vào nhà rồi nói, được không?”
Bây giờ chuyện đã bại lộ, nếu như y không vào được thật đúng là uổng công đánh rắn động cỏ, thậm chí Ngưu Tĩnh Di còn sống cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Trong đôi mắt ti hí của bà Triệu mang đầy vẻ ác độc giễu cợt: “Tôn Minh Giang, cậu cho rằng cậu cấu kết với Ban điều tra đặc biệt gì đó sẽ mạnh hơn sao? Nhà họ Ngưu chúng tôi có cả người ở phía dưới, nếu cậu không biết phải trái, cẩn thận sau khi chết sẽ bị phạt bỏ vào chảo dầu mấy trăm năm…”
Cà uồm!!!
Bóng lông nhỏ “ý tứ” che miệng: Hức ~
Tôn Minh Giang nhìn mẹ vợ bị nuốt, nụ cười trên mặt muốn ép cũng không kéo ra được: “Úi chà? Thôi chúng ta vào đi, tôi lúc nào cũng mong bà già đó đi ra ngoài thì bị xe tông…”
Bóng lông nhỏ kéo hộp quà qua: Ọe ~
Bà Triệu bản mini thét chói tai lăn lộn ngã vào hộp quà.
Tôn Minh Giang đột nhiên nhìn thấy mẹ vợ của mình còn thở, liền vội vàng sửa lời: “Tông, tông… Tông bị thương! Là tông bị thương! Đều là người có đạo đức, không ai mong muốn án mạng xảy ra đúng hay không?”