Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 227




Đúng thật là bóng lông nhỏ rất tủi thân, cậu không nhớ nổi Minh Vương đã làm gì, đến tận hôm nay cậu mới nhận ra rằng, hóa ra cậu rất… rất nham hiểm!

Mọi người đều cho rằng, dưới sự thống trị của mười điện Diêm Vương ở Địa Phủ, Minh Vương bị áp bức tới mức không còn nơi nào để đi nên mới nhảy xuống Vạn Cốt Uyên, dành một chút hi vọng sống cho những người công minh liêm khiết.

Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như chuyện không đơn giản như vậy.

Một người như Minh Vương mà lại nhảy xuống Vạn Cốt Uyên vì mấy tên quan lại tham lam như mười điện Diêm Vương?

Tất nhiên bóng lông nhỏ không thể nhớ nổi, tại sao cậu lại lấy hồn phách của mình ra đánh cược, thiết kế một cái bẫy như vậy. Nhưng trong lòng bóng lông nhỏ luôn có một suy đoán mơ hồ, có lẽ Hà Xuyên Thần đã nhìn thấu bản tính của cậu ngay từ ban đầu.

Nhảy xuống Vạn Cốt Uyên, chỉ là để… gột rửa phần linh hồn quỷ quyệt xảo trá…

Bóng lông nhỏ không biết đây có phải là suy đoán hoang đường hay không, nhưng cho dù đó là sự thật thì cũng rất tốt mà! Bóng lông nhỏ nhìn móng vuốt chút xíu mũm mĩm và cái bụng bông xốp của mình. Cậu bây giờ thật đáng yêu làm sao, còn không có suy nghĩ xấu xa nữa.

Bóng lông nhỏ ngây ngô chạy như bay trên đường, đột nhiên cậu mất thăng bằng, lăn bẹp bẹp bẹp đâm sầm vào Hắc Vô Thường!

Hắc Vô Thường chạy thẳng một đường từ đồng hoang trở về, nhìn thấy bóng lông nhỏ tự mình lén leo lên đài gỗ, trong lòng vô cùng kinh hãi vội vàng ôm lấy cậu nhóc dính đầy bụi đất.

Sau khi xác định cậu nhóc không có việc gì, Hắc Vô Thường ôm lấy cục lông trong ngực nâng cậu nhóc lên, sắc mặt nghiêm nghị, trong giọng nói mang theo sự sợ hãi mơ hồ: “Tự mình lén trèo xuống? Cậu có biết nơi này nguy hiểm cỡ nào không?”

Bóng lông nhỏ xoay trái xoay phải trong tay Hắc Vô Thường, khi nhận ra mình không thể tránh thoát, cậu lập tức khôn khéo, đổi thái độ kêu: “Chút chít…”

Tiếng kêu mềm như bông, không nghe kỹ sẽ khó mà nghe thấy.

Hắc Vô Thường khẽ thở dài, ôm cậu nhóc trở lại trong lòng, vừa nhẹ nhàng vuốt lông an ủi, vừa ngẩng đầu nhìn Bắc Âm Đại Đế cách xa mấy bước, ánh mắt dần dần lạnh như băng, “Ngươi lại giở trò gì?”

Bắc Âm Đại Đế nghẹn một búng máu trong cổ, muốn ói mà không ói ra được. Cả đời chia rẽ lôi kéo, âm mưu giết hại không biết bao nhiêu người, nhưng chưa bao giờ bị làm cho câm họng như thế này, như ăn từng cân từng cân thuốc đắng trong miệng.

“Ta giở trò? Ha ha ha ha, ngay trước mặt Minh Vương điện hạ, ta mà dám múa rìu qua mắt thợ giở chiêu trò sao?”

Bắc Âm Đại Đế ngửa mặt lên trời cười to, sự mệt mỏi chán ghét hậu thế hiện ra trong mắt ông ta. Sau đó Bắc Âm Đại Đế xoay người đi đến rìa đài gỗ, không hề có dấu hiệu báo trước…

Nhảy vực.

!!!

Cả Hắc Vô Thường và bóng lông nhỏ cùng kinh sợ, bọn họ vô thức cúi đầu nhìn bóng lưng cô độc của Bắc Âm Đại Đế nhanh chóng rơi xuống từ khe hở trên đài gỗ, cuối cùng dần dần biến mất trong sương mù dày đặc sâu hàng trăm mét.



Người sợ hãi nhất chính là nhóm Ngũ Phương Quỷ Đế đang mai phục ở phía bên kia vách núi!

Ban đầu, bọn họ đang đứng kế bên Vạn Cốt Uyên, sau khi đánh đuổi một trăm ngàn âm binh Địa Phủ của Hắc Vô Thường xuống vực sâu, bọn họ tiếp tục dẫn theo mấy chục ngàn quân đứng cách đó xa xa quỳ lạy Bắc Âm Đại Đế.

Kết quả, đầu còn chưa dập, cả đội quân bên kia đã sập sàn, rớt xuống vực…

Ngũ Phương Quỷ Đế sợ hãi vội vàng đứng lên khỏi chỗ ẩn nấp, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sau đó cùng chứng kiến ​​cảnh tượng khiến bọn họ tim đập chân run.

Hắc Vô Thường chỉ huy một trăm ngàn “lao công” dưới trướng mình, trục vớt con “cá béo” tả tơi mới rớt xuống Vạn Cốt Uyên!

Theo sàn gỗ được kéo lên từng chút một, những tử hồn từng tên từng tên bay lên. Ngũ Phương Quỷ Đế nhìn mà kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cũng may, cuối cùng cái đài gỗ cũng được kéo lên, Bắc Âm Đại Đế vẫn còn sống, hơn nữa rõ ràng cho thấy đang ở thế yếu.

Lúc đài gỗ chưa thoát khỏi mây mù, Bắc Âm Đại Đế đã cảm nhận được sự tồn tại của Ngũ Phương Quỷ Đế, ông ta âm thầm ra dấu tay bảo bọn họ ẩn nấp.

Lúc này, mặc dù Bắc Âm Đại Đế trọng thương nhưng tinh thần vẫn còn như cũ, giống như một con sư tử già bị thương nằm trên mặt đất, chờ đợi con mồi tới gần, ra đòn trí mạng cuối cùng!

Đám Quỷ Đế vội vàng trốn trong khe núi lẳng lặng chờ đợi. Khi nhìn thấy Bắc Âm Đại Đế dụ dỗ Thao Thiết nhỏ của Hắc Vô Thường xuống khỏi sàn gỗ, tim bọn họ đập như trống trận, không nén nổi sung sướng.

Bọn họ đoán được mưu đồ của Bắc Âm Đại Đế, đầu tiên bắt cóc con Thao Thiết nhỏ kia làm con tin, uy hiếp Hắc Vô Thường… Đương nhiên, đây chỉ là vỏ bọc để nhân cơ hội khiến Hắc Vô Thường phân tâm, sau đó Bắc Âm Đại Đế sẽ đâm lén từ trong mây đen.

Cùng lúc đó, đám Quỷ Đế bọn họ dùng dây thừng vượt qua Vạn Cốt Uyên, song phương hợp kích, tấn công bất ngờ!

Nếu một kích chưa gây chết người, bọn họ có thể lợi dụng lúc hỗn loạn đẩy Hắc Vô Thường xuống Vạn Cốt Uyên, vẫn còn phần thắng.

Nhưng mà, khi đám Quỷ Đế nhìn từ xa, thấy chủ tử cũ của mình nói chuyện một hồi với bóng lông nhỏ lớn hơn bàn tay một chút, mây đen trên bầu trời bỗng vù vù tản đi.

Nói chuyện thêm chút nữa, ông ta xoay người tự vận luôn.

Ngũ Phương Quỷ Đế: “???”

Ngũ Phương Quỷ Đế: “!!!”

Bên kia, mấy tên Quỷ Đế sợ tới mức tay chân bủn rủn. Hắc Vô Thường hít một hơi thật sâu, lại nâng cục bông nhỏ trong lòng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to màu hổ phách của cậu nhóc, khó khăn nói: “Tiểu Trúc, mới vừa rồi hai người nói gì thế?”

Bóng lông nhỏ im lặng.

Vài giây sau, bóng lông nhỏ vô cùng chột dạ, rụt rè hỏi: “Chút chít?” Ừm, bên dưới cái đài này còn cái đài khác không?



Câu trả lời hiển nhiên là là không, Hắc Vô Thường đã dành hàng trăm năm và một trăm ngàn âm binh để xây dựng một công trình khổng lồ như thế này không phải vì phòng ngừa tội phạm. Đột nhiên, hắn không thể xua đuổi ý nghĩ này.

Hắc Vô Thường và bóng lông nhỏ chỉ có thể lặng lẽ nhìn sương mù bên dưới đài gỗ, im lặng trong vài phút.

“Vốn dĩ, ta muốn yêu cầu hắn lập công chuộc tội, trở về tiếp tục làm hiệu trưởng trường trung học Derson.” Cuối cùng, Hắc Vô Thường phá vỡ sự im lặng, “Ta không có ý định ám hại hắn.”

Bóng lông nhỏ: “…”

Lại là một sự im lặng khó nói nên lời.

Chốc lát sau, Hắc Vô Thường nhẹ nhàng chọc chọc bóng lông nhỏ ỉu xìu, ôn tồn khuyên bảo.

“Một hồn của Bắc Âm Đại Đế vẫn còn bên ngoài, hắn cũng đoán được mình sẽ không bị hồn phi phách tán. Qua mấy trăm năm nữa hắn vẫn có thể đi lên làm hiệu trưởng,” Hắc Vô Thường nhìn sương mù dày đặc quanh năm không bao giờ tiêu tan bên dưới Vạn Cốt Uyên, “Nếu như hắn leo nhanh.”