Bây giờ là sáng sớm theo giờ Bắc thị, thành phố chìm trong bóng tối gần như đưa tay không thấy được năm ngón, phần lớn các khu dân cư đã bị cúp điện, nhìn từ xa giống như một thành phố chết với những tòa nhà ma.
Chỉ có những bộ phận quan trọng như bệnh viện của Ban điều tra đặc biệt mới sử dụng máy phát điện của riêng họ để cung cấp điện tạm thời, trông như ánh sao le lói giữa bóng tối vô tận.
Trong phòng họp, sức khỏe của các chuyên gia và lãnh đạo già không tốt lắm. Dưới sự xâm lấn mạnh mẽ của cái lạnh thấu xương, một vài người đã ngất xỉu trên ghế. Nhưng lúc này không ai quan tâm đến họ, ngay cả hai người Chương Dục Cẩn và Trương Vũ là hai chấp hành viên nồng cốt cũng chỉ có thể căng thẳng nhìn chằm chằm cửa sổ, đổ mồ hôi lạnh khắp người cố gắng chống đỡ.
Cửa sổ một bên tường phòng họp của Ban điều tra đặc biệt đã bị bong ra hoàn toàn, trụ sở chính phòng chống âm quỷ nay đã trở thành một sân thượng không ra hình ra dạng có nóc nhà.
Hàng ngàn âm binh lơ lửng giữa không trung, còn người đứng đầu mặc long bào màu đen chính là Bắc Âm Đại Đế!
Lúc này, Luân Lưu Vương và Diêm Vương điện thứ nhất giống như hai con chim cút ỉu xìu gục đầu đứng bên mép sàn nhà không có tường ngoài.
Một lát sau, rốt cuộc Luân Lưu Vương không chịu nổi áp lực, vô cùng khổ sở nói: “Bệ hạ, cụ già ngài đây có tranh chấp với tiên giới, dù sao… chuyện này… Xin đừng đế ý đến đám Diêm Vương chúng tôi…”
Bắc Âm Đại Đế không nói gì, nhưng chính sự im lặng không nói lời nào lại khiến cho Luân Lưu Vương càng ngày càng sợ, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng sợ hãi ngậm miệng không dám nói nữa.
Dáng vẻ của Bắc Âm Đại Đế lúc này không khác biệt quá nhiều so với khi còn là hiệu trưởng, chỉ là một ông lão đức cao vọng trọng, Còn quỷ hạ thần mặt mập phúc hậu, cười híp mắt như Phật Di Lặc đứng kế bên, chính là kẻ đã từng là trưởng khoa cố vấn.
Chỉ thấy quỷ hạ thần mập tiến lên một bước, hiền hòa mỉm cười, nói: “Luân Lưu Vương, bệ hạ đích thân tới mời các ngươi, tất nhiên là đã bỏ qua mọi hiềm khích lúc trước, thâm nhân hậu trạch*.”
*Thâm nhân hậu trạch/深仁厚泽: Nhân từ và ân sủng sâu sắc
Lúc này, ngay cả Diêm Vương điện thứ nhất ốm yếu mang bệnh cũng không dám ngất đi, hai vị Diêm Vương vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng, vâng, bệ hạ nhân từ!”
Quỷ hạ thần mập cười gật đầu: “Nếu các ngươi quyết tâm sửa chữa những sai lầm trước kia, đến đây thành tâm ra sức hầu hạ bệ hạ, chém giết hết những kẻ gian gây rối này thì càng tốt. Nếu trong lòng ngươi có nghi ngờ…”
Quỷ hạ thần mập đột nhiên xuất thủ, gã chộp lấy Tôn Thư Thành đang cùng Trương Vũ lặng lẽ dời các lão chuyên gia ra ngoài, giật mạnh!
Tôn Thư Thành ngay lập tức bị chia làm hai, rơi xuống từ tầng hai như một miếng giẻ rách. Cuối cùng y bồng bềnh rớt xuống bồn cây xanh bên dưới, bất động.
“Ông…” Trương Vũ toàn thân run rẩy, vừa định rút súng xông tới lại bị Chương Dục Cẩn đè lại.
Hai vị Diêm Vương vừa nghe thấy chém giết kẻ gian gây náo loạn nhân giới, sắc mặt vốn đã tái mét nay lại càng sợ hãi hơn, bọn họ nhảy dựng lên như khỉ lui về sau mấy bước.
Nụ cười trên mặt quỷ hạ thần mập không thay đổi: “Hai người các ngươi suy xét thế nào?”
Diêm Vương điện thứ nhất còn nhanh hơn Luân Lưu Vương, gã lảo đảo quỳ xuống hành lễ, “Thần nguyện đi theo…”
“Ông, ông. Mẹ nó là đồ ngu!” Vào lúc này Trương Vũ không muốn sống nữa, dù bị Chương Dục Cẩn đè lại không nhúc nhích được nhưng cũng không ngăn được anh ta rống cổ mắng chửi, “Ngay cả Thiên Đình bọn chúng cũng có thể trừng trị, thì sau khi xong việc bọn chúng có lý do gì chứa chấp hai người các ông không?”
Lúc này, rốt cuộc Bắc Âm Đại Đế cũng di chuyển.
Bắc Âm đế chậm rãi giơ tay lên, Trương Vũ lập tức bị một cỗ áp lực vô hình đè bẹp xuống đất, một chữ cũng không nói ra được. Dường như vì để tỏ vẻ mình nhân đức, Bắc Âm Đại Đế không thuận tay xóa sổ Trương Vũ, nhưng cảm giác bất lực này còn đáng sợ hơn so với giết chết anh ta…
“Khi tam giới thống nhất, các ngươi vẫn là Diêm Vương, tiếp tục hiệp lực cai quản Địa Phủ hưng thịnh luân hồi.” Bắc Âm Đại Đế chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo tín phục khó mà từ chối, “Trong tam giới này, có kẻ nào không có thù với ta? Thuần phục ta thì hưng thịnh, phản kháng ta thì diệt vong, chỉ có vậy.”
Lần này, ngay cả vẻ mặt của Luân Lưu Vương cũng khẽ động, gã do dự vài giây, áy náy liếc nhìn mấy người Ban điều tra đặc biệt phía sau, sau đó vẩy bào khom người hành lễ: “Bệ hạ, thần thề sẽ thành tâm ra sức…”
“Vừa cho ngươi khôi phục chức Diêm vương, ngươi lại phản bội?” Hắc Vô Thường bước ra từ trong hư không, trong giọng nói mang vẻ giễu cợt lạnh nhạt, “Luân Lưu Vương, không suy nghĩ thêm một chút sao?”
Luân Lưu Vương sợ tới run lên, quay đầu lại muốn giải thích, nhưng nhìn Bắc Âm Đại Đế chắp tay sau lưng đứng ở trước mặt mình. Thế là, Luân Lưu Vương vẫn không phụ nỗi kinh sợ của mọi người, hắn quay đầu lại làm bộ mặt ngoài ngoan độc, trong lòng yếu đuối, cứng cổ trả lời: “Bệ hạ rộng lượng nhân đức, tin tưởng giao chức Diêm Vương cho thần, tất nhiên thần thề sẽ thành tâm ra sức giúp đỡ bệ hạ đến chết!”
“Hắc Vô Thường thì ngược lại, ngươi uy hiếp bức bách ta rất nhiều lần, buộc bổn vương phải thông đồng làm bậy với đám người phàm này. Nếu không, tại sao ta, đường đường là Luân Lưu Vương, lại tham gia Ban điều tra đặc biệt vì mấy đồng lương ít ỏi của người phàm?”
Bắc Âm Đại Đế khẽ nhíu mày, dường như cũng không ưa tác phong nịnh nọt trước sau như một của Diêm Vương. Nhưng khi thấy có người mắng mỏ Hắc Vô Thường, vẻ mất kiên nhẫn trên mặt ông ta giảm bớt một chút: “Hắc Vô Thường, Luân Lưu Vương nói rất đúng, ngươi chỉ lợi dụng đại nghĩa thiên hạ để lừa gạt những người thành tâm ra sức vì ngươi.”
Bắc Âm Đại Đế dừng một chút, ông ta nhìn bóng lông nhỏ trong tay Hắc Vô Thường, trong mắt tràn đầy thương hại: “Ngay cả chủ tử ngày xưa cũng cam tâm tình nguyện làm một con thú nuôi…”
Nụ cười trên mặt Hắc Vô Thường phai nhạt, hắn đột nhiên cắt ngang: “Luân Lưu Vương, ngươi có từng tìm hiểu rõ ràng phúc lợi của nhân viên Ban điều tra đặc biệt không?”
Mặc dù Luân Lưu Vương không hiểu Bắc Âm Đại Đế đang nói gì, nhưng gã có thể cảm nhận được bầu không khí gươm súng sẵn sàng giữa “hai ông lớn”. Lúc gã đang lặng lẽ rút lui, đột nhiên bị Hắc Vô Thường chỉ đích danh, gã giật mình sợ hãi: “Hả?!”
Từ sau khi Bắc Âm Đại Đế ngấm ngầm chế giễu Minh Vương, Hắc Vô Thường lạnh nhạt dời tầm mắt, hoàn toàn phớt lờ Bắc Âm Đại Đế ở đằng kia mà chuyển sang nhìn Luân Lưu Vương, nói: “Lương cơ bản của chấp hành viên Ban điều tra đặc biệt là 40.000 nhân dân tệ, cấp phòng riêng sau 5 năm làm việc.”
Hắc Vô Thường cầm một chùm chìa khóa, bên trên có kèm một chiếc móc khóa khắc hoa văn phong cách Địa Phủ, lắc lắc nó trong tay, “Hai phòng ngủ và một phòng khách, là phòng trong khu học chính* của trường tiểu học trọng điểm Bắc thị.”
*学区房/gồm 学区(học khu) + 房(phòng): Học khu hay hiểu là khu học chính (school district) là một hình thức của khu dành cho mục đích đặc biệt (special-purpose district) phục vụ điều hành các trường trung học và tiểu học công cộng địa phương (Wikipedia), thì 学区房 nghĩa là phòng ở cho học sinh trong khu học chính. Theo tui tìm hiểu thì hình thức này hiện tại chỉ có ở các trường quốc tế và Trung Quốc.
Bắc Âm Đại Đế cười khẩy nhưng không cắt ngang, như thể muốn xem xem rốt cuộc Hắc Vô Thường cùng đường bí lối đang giở thủ đoạn bịp bợm gì.
Mấy người Ban điều tra đặc biệt phía sau thì sắc mặt vô cùng khó coi. Vốn những chấp hành viên bình thường như bọn họ tới Ban điều tra đặc biệt cũng là vì ôm ấp chút phút lợi này mà đến…
Còn Diêm Vương, hiếm lạ gì căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách?
Nhưng khi hai tên Diêm Vương kia nhìn chùm chìa khóa trong tay của Hắc Vô Thường thì sắc mặt lập tức thay đổi… Chiếc móc khóa trên mỗi chùm chìa khóa chính là Hổ Phù âm binh Địa Phủ.
Trước ánh mắt của cả hai phe, hai tên Diêm Vương không hẹn mà cùng xông về phía chùm chìa khóa trong tay Hắc Vô Thường, nhưng lại không dám để lộ ra.
“Phòng trong khu học chính, ta muốn phòng trong khu học chính!”
“Cái đống đãi ngộ thượng vàng hạ cám đó sao mà bằng phòng trong khu học chính? Hôm nay Luân Lưu Vương ta phải cắm rễ ở Ban điều tra đặc biệt!
Đám âm binh và Quỷ Đế quỷ hạ thần ở trên cao nhìn chòng chọc hai tên Diêm Vương nịnh hót chạy bạch bạch bạch tới trước mặt Hắc Vô Thường…