Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 214




“Hùng Thành, cậu tránh xa cửa sổ một chút!” Chương Dục Cẩn cũng không cảm thấy khiếp sợ đối với lời nói của Hùng Thành, nhưng lại hơi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày khiển trách: “Cậu lập tức tới đây cho tôi, bàn bạc quy tắc phòng chống thiên tai.”

Bây giờ là thời khắc không bình thường, tất cả mọi thứ phải làm việc theo cách thức đặc biệt, hiệu suất cũng rất cao.

Trên tấm bảng trắng ở giữa phòng họp có viết vài dòng chữ lớn, hội thảo phòng chống thiên tai khẩn cấp.

Lỗ Phong quấn băng vải khắp người và Chương Dục Cẩn, cùng với các nhân viên Ban điều tra đặc biệt liên quan, sắc mặt căng thẳng nghiên cứu trước tấm bảng trắng ở giữa phòng họp. Bọn họ liệt kê một, hai hoặc ba đề xuất, nhân viên văn thư thì ngồi bên kia soạn bản thảo điện tử.

Lúc này bên ngoài tối như ban đêm, gió thổi mạnh, dường như có tiếng ngựa hí, kim loại va chạm từ rất xa xen lẫn trong tiếng gió vù vù.

Nhưng tất cả đều bị che giấu trong tiếng gió, xa xa mà mơ hồ, nghe không rõ ràng, nhưng không hiểu sao lại có thể làm cho tâm trạng của mọi người cảm thấy hoảng loạn khó mà kiềm chế.

Cửa sổ thủy tinh bị gió lạnh quất vào đến mức không ngừng rung lên, kêu lạch cạch vang dội, Như thể tòa cao ốc Ban điều tra đặc biệt là một công trình bã đậu, sẽ bị gió mạnh thổi sập bất cứ lúc nào.

Ngay sau đó lại là một trận mưa giông, mấy chục tiếng sấm nổ vang trong mây đen áp suất thấp. Bóng lông nhỏ ở trong phòng không nhìn ra ngoài cửa sổ cũng có thể thấy tia chớp màu bạc liên tục lóe lên.

Rốt cuộc Hùng Thành cũng bị bầu không khí làm cho sợ hãi, anh ta đành im lặng rút lui gia nhập vào đội lập kế hoạch.

Khoảng năm phút sau, khi những hạt mưa đá to bằng quả bóng bàn bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ, còi báo động trên trời trong phạm vi toàn quốc cuối cùng cũng vang lên.

[Hú —— ——]

[Hú —— ——]

[Hú —— ——]

Sau ba tiếng báo động dài chói tai, giọng nữ phát thanh viên rõ ràng bình tĩnh.

[Những người dân nghe được cảnh báo xin chú ý. Trong vòng 48 giờ tới, cả nước sẽ có đợt mưa lớn kèm theo cơn dông kéo dài, gió giật mạnh và mưa đá.]

[Yêu cầu mọi người chuẩn bị phòng chống thiên tai và giúp đỡ những người gần nhất gặp khó khăn bị ảnh hưởng bởi tai họa trong khu phố.]

[Những công dân có nhà ở vùng đất thấp và đã nhận được thông báo xin vui lòng chuyển đến nơi cao hơn ngay lập tức, đề phòng thời tiết thất thường trong quá trình di dời, không nên không mang theo tài sản.]

[Những công dân chưa nhận được thông báo vui lòng ở trong nhà, nếu trong nhà có trữ nước hoặc bị thấm nước mưa xin hãy gọi ngay vào số điện thoại khẩn cấp để nhờ giúp đỡ. Sau khi được nhân viên chuyên môn xác minh thì phải chuyển đi. Nếu không có nhân viên kiểm tra, xin vui lòng không tự ý rời khỏi nơi cư trú.]

[Xin hãy cố gắng hết sức tránh xa cửa sổ, nghiêm cấm ngẩng đầu nhìn xung quanh. Luôn luôn cảnh giác mọi lúc mọi nơi, chú ý phòng chống sấm sét và lửa, cấm dùng các thiết bị điện trong lúc sét đánh.]

[Nếu cửa ra vào và cửa sổ bị hư hại trong lúc mưa bão, người dân không được ra ngoài sửa chữa, yêu cầu trốn vào phòng ngay lập tức.]



Nội dung được phát trong cảnh báo là những đề xuất được Chương Dục Cẩn và các chuyên gia khác liệt kê trên bảng trắng, gần như là bên này vừa thảo luận, vừa viết bản điện tử, bên kia liền phát sóng trực tiếp ngay lập tức.

Chờ đến khi cảnh báo dài mười phút kết thúc, Chương Dục Cẩn đầu óc vẫn luôn căng thẳng mới lau mồ hôi đặt bút lông xuống. Còn mấy thành viên bên tổ chuyên môn được phía trên phái tới, thì không dám thả lỏng cơ mặt dù chỉ một chút.

Mọi việc tiến triển đến mức này đã không còn là lĩnh vực chuyên môn của bất cứ ai, đội ngũ chuyên môn bao gồm những nhân vật hàng đầu trong các lĩnh vực khoa học tự nhiên và xã hội, tuổi tác toàn là từ năm sáu chục đổ lên, thậm chí có cả bảy tám chục tuổi.

Vừa rồi bọn họ vượt qua mưa to gió lớn chạy suốt một đường, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ xấu. Tất cả sức lực đều dồn vào nước trà nóng hổi trong cốc sứ trắng đang cầm trên tay, miệng thổi phù phù cho nguội bớt.

“Hiện tại tất cả mọi người đều biết, rằng thảm họa chưa từng có này không chỉ do thời tiết bất thường gây ra.” Một ông chuyên gia nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hiển nhiên không hài lòng với kết quả thảo luận trên bảng trắng. Ông ta nhìn thẳng vào Chương Dục Cẩn, gằn từng chữ chất vấn anh: “Nhưng bây giờ, với tất cả phương án phòng chống thiên tai, lại chỉ coi đây là một trận mưa lớn?”

Chương Dục Cẩn trầm ngâm một hai giây, còn chưa kịp nghĩ ra nên giải thích như thế nào, một ông lão khác cả người gần như ướt đẫm cũng lên tiếng: “Bây giờ không cần giấu giếm nữa, rõ ràng tai họa này liên quan tới quỷ thần.” Giọng điệu của ông lão tương đối nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩa trong lời nói lại không hề khách sáo, nói trung tim đen: “Như vậy, kế hoạch triển khai tiếp theo là phải dồn toàn lực chống lại Âm Quỷ, mà không phải cậu làm chuyện khác để tránh nặng tìm nhẹ.”

Sắc mặt của Chương Dục Cẩn trở nên khổ sở, anh cũng không thể nói thần tiên trên trời và Âm Quỷ đang đánh nhau, phàm nhân chúng ta hoàn toàn không can thiệp được. Chương Dục Cẩn do dự một lát, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này, thật ra…”

“Cho dù phải trả bất cứ giá nào, chúng ta phải đánh lui Âm Quỷ!” Tốc độ nói của ông lão rất chậm nhưng lời nói lại đầy khí phách, sau đó giọng điệu chậm lại: “Tôi biết Ban điều tra đặc biệt các anh đã tổn thất rất nhiều, tất cả các đồng chí đã cố gắng hết sức mình.”

Ông lão dừng một chút, đứng dậy nói: “Nếu thiếu nhân lực chúng ta có thể điều động người dân, sức mạnh không đủ chúng ta có thể tìm kiếm người dân, mời họ đến. Nhưng chuyện chống lại âm quỷ, nhất định không thể có sai sót!”

Các chuyên gia lão luyện và người phụ trách có liên quan liên tục gật đầu.

“Đúng vậy, Ban điều tra đặc biệt là nơi cầm tiền lương để chết, một vài đại sư chân chính có năng lực có lẽ vẫn còn ở nhân gian…”

“Trong một tháng này, nhân viên của Ban điều tra đặc biệt đã giảm gần hai phần ba, thật sự rất khó khăn… nhưng dù khó khăn thế nào cũng không thể vò đã mẻ không sợ rơi, bịt tai trộm chuông, hoàn toàn từ bỏ chống cự!”

Chương Dục Cẩn không biết mở miệng nói như thế nào, mấy lần cố gắng giải thích đều bị những “ngôi sao sáng” đức cao vọng trọng hết vị này tới vị kia cắt ngang.

Trong khi mọi người đang nói chuyện, đèn sợi đốt trong phòng họp đột nhiên tối sầm, một bóng đen cao lớn bay vào từ bên ngoài. Sắc mặt Luân Lưu Vương xanh mét, gã còn cõng thêm một thân hình cao lớn bất tỉnh trên lưng xông thẳng vào phòng họp, vừa đi vừa la hét chửi bới.

“Tên Diêm Vương điện thứ nhất này không hề xuất công xuất lực. Trước mặt Hắc Vô Thường còn vẩy đuôi như chó, hăng hái nhiệt tình các thứ. Hắc Vô Thường vừa đi, gã mới làm thịt một con chim cánh cụt đã gục xuống.”

Luân Lưu Vương ném người trên lưng xuống ghế, hung hăng chửi thề: “Mẹ kiếp! Lúc bổn vương đi trừ ma, gắng gượng cõng con lợn chết này đi vòng quanh sở thú ba lần…”

Ông lão đang cầm cốc sứ trắng trượt tay, cả cốc trà nóng đổ đầy cả chiếc laptop, vốn khuôn mặt lão đang đỏ ửng vì căm phẫn trong lòng, bây giờ trở nên đỏ bừng giống như đứt mạch máu não: “Này, này, này…”

Luân Lưu Vương quay đầu nhìn thấy cả đám người đứng đó, bả vai gã lập tức co rụt, xấu hổ ngừng chửi đổng, sau đó biến thành khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt, chạy bước nhỏ tới cầm tay ông già, thân thiện nói: “Vị này chắc là người lãnh đạo ở dương gian, chào ngài chào ngài!”

Diêm vương lăn lộn ở địa phủ ngàn năm, bản lĩnh gì cũng có, nịnh trên hiếp dưới vô cùng thuần thục, vừa liếc mắt một cái đã chọn ra người có chức vụ lớn nhất trong phòng họp.

Lão lãnh đạo không hổ là lãnh đạo già dặn giàu kinh nghiệm, vừa nhìn quỷ khí trên người Diêm vương, nỗi sợ lập tức vọt thẳng lên cơ thể, ông ta lảo đảo sắp ngã nhưng vẫn ráng chống đỡ hơi thở yếu ớt, lắp bắp mở miệng: “Chào… Chào…”

“Ngài phải biết rằng, bổn vương đã qua lại với Ban điều tra đặc biệt từ mấy tháng trước. Hồi tháng bảy ở trường quay Bắc thị, không ít chấp hành viên đã từng đối mặt với bổn vương.” Luân Lưu Vương nhiệt tình dâng cao, nắm lấy tay lão lãnh đạo không buông.

“Bổn vương và Hắc Vô Thường người thành lập Ban điều tra đặc biệt là bạn lâu năm, chúng tôi biết nhau rất rõ… Việc nhậm chức này đáng ra phải làm từ lâu rồi mới phải.” Nói xong Luân Lưu Vương bay lên đá một cước vào mông Diêm Vương điện thứ nhất, khinh bỉ cực độ nói: “Đâu giống con chó già Diêm Vương điện thứ nhất này, giống như ngọn cỏ đầu tường, tối hôm qua còn trung thành với Quỷ Đế, hôm nay lại lắc đuôi chạy tới đây.”

Chương Dục Cẩn cẩn thận nhìn sắc mặt của lão lãnh đạo từ đỏ chuyển sang tái nhợt, từ tái nhợt chuyển sang đen kịt, nhất định có chuyện chẳng lành. Anh bất chấp khó khăn vội vàng tiến lên, liều mạng kéo tay Diêm vương ra: “Đại nhân, âm khí trên người ngài rất nặng, không thể bắt tay như vậy…”

Diêm Vương đang nói vui vẻ, vốn không để ý đến những tiểu tiết này. Gã quay đầu nhìn Chương Dục Cẩn, ánh mắt sáng lên: “Đây không phải quỷ sai dương gian trong điện Vô Thường sao, bình thường không thấy nói nhiều, làm việc ở Địa phủ đã hơn hai mươi năm… Hẳn là ngươi cũng biết quan hệ giữa bổn vương và Vô Thường đại nhân, đúng không?”

Lão lãnh đạo và nhóm chuyên gia trong phòng không đứng vững nổi nữa, họ run rẩy nhìn theo tay của Diêm vương. Khi nhìn về phía Chương Dục Cẩn trông có vẻ bình thường, trong mắt bọn họ tràn đầy hoảng sợ!

Luân Lưu Vương lại lải nhải bấu víu quan hệ một hồi, tự xưng danh bản thân là căn chính miêu hồng*, hận mình không được phong làm Luân Lưu Vương từ mấy ngàn năm trước, để có hôm nay trở thành chấp hành viên.

* 根正苗红/căn chính miêu hồng: Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh.

Trong lòng Luân Lưu Vương thoải mái hơn một chút, lúc này mới chú ý tới sắc mặt trắng bệch ảm đạm của các lão lãnh đạo. Gã không quấy rầy nữa, tự biết ý trốn trong góc phòng họp, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Mặc dù Diêm Vương mới khống chế thu lại âm khí, nhưng mấy lão lãnh đạo và các chuyên gia mới tiếp xúc gần với Diêm Vương, vẫn phải ực mạnh mấy cốc trà nóng, mới thoáng lấy lại chút hơi người.

Lão lãnh đạo run lẩy bẩy ngồi trên ghế, sau một lúc lâu rèn luyện tinh thần mới tìm về được giọng nói của mình: “Đội, đội trưởng Chương, hôm nay phải nói hết ngọn nguồn cho tôi biết, rốt cuộc thực lực của Ban điều tra đặc biệt chúng ta như thế nào?”

Lần này Chương Dục Cẩn trả lời rất thuận lợi: “Chỉ riêng trong phòng họp này, có hai Diêm Vương, một Quỷ Đế, hai Quỷ Sai dương gian, một nhóc Thao Thiết…”