vMặc dù có rất nhiều cá Koi và “một đống” Diêm Vương rơi xuống từ trên trời, cộng thêm chút sắc thái gian khổ vì nhiệm vụ trừ quỷ, nhưng tình trạng tổng thể vẫn không mấy lạc quan, hoặc nên nói là… Tuyệt vọng.
Đánh chiếm được ước chừng một khu nho nhỏ trong vùng địa cực đã khiến nhân sốcủa đội Chương Dục Cẩn giảm một nửa. Hơn nữa vẫn chưa tiêu diệt hết toàn bộ bầy chim cánh cụt trong đó, phần lớn đã vẫy cánh nhỏ kêu éc éc* biến mất trong rừng cây của khu vườn.
*Tui thề tui không chế, tụi nó kêu gừ gừ rồi éc éc như trong clip này á…
Chương Dục Cẩn nhìn chằm chằm Diêm Vương vài giây, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Nhìn có vẻ không sống qua nổi. Bây giờ không còn thời gian gây thêm rắc rối, lập tức chạy tới khu động vật ăn đêm, nơi đó là nơi đặt bia đá, phải dọn dẹp sạch sẽ!”
Vì vậy, những người còn sót lại chạy vượt qua Diêm Vương, vội vàng xuất phát đến khu động vật ăn đêm. Tôn Thư Thành là chủ lực của đội 1, lúc bay ngang qua còn cố ý đạp Diêm Vương một cú.
…
Trong hồ thủy cầm, bóng lông nhỏ vừa nhảy mũi xong thì lông lại run lên, khiến cho lông măng trắng như tuyết rối bù dựng đứng, nhưng bây giờ da lông của cậu vẫn dính nước, nhìn ẩm ướt dinh dính. Trong hồ thủy cầm toàn là bùn, móng vuốt của bóng lông nhỏ bị bùn làm bẩn, nhìn từ xa giống như một miếng giẻ lau nhỏ màu trắng.
Lúc Hắc Vô Thường vác khối bia đá thứ hai đi tới liền bị dáng vẻ bẩn thỉu thê thảm của bóng lông nhỏ làm kinh hãi, hắn trực tiếp cưỡi âm phong xông tới nâng cậu nhóc cả người toàn là bùn.
Bóng lông nhỏ: “Chút chít…”
Bên cạnh bờ hồ, cậu lính phụ trách trông nom bóng lông nhỏ sợ tới giật mình, cậu ta lập tức nhảy xuống hồ thủy cầm chạy vượt qua đáy hồ toàn là bùn, nhào tới: “Đại nhân, không phải tôi cố ý, tiểu chủ tử cậu, cậu ấy… muốn ăn cá…”
Cậu lính biết nhiệm vụ của Hắc Vô Thường là bày trận, còn cậu ta là chấp hành viên của Ban điều tra đặc biệt, ngay thời khắc này tuyệt đối không được khiến Hắc Vô Thường phân tâm. Cậu lính run sợ vội vàng nhận lấy bóng lông nhỏ, dùng ống tay áo của mình lau qua lau lại, thành công biến bóng lông nhỏ từ đen trắng thành một quả bóng lông bẩn bẩn đen thui thùi lùi… Nhưng ít ra cũng đã lau khô.
Sau đó cậu lính gác cửa trịnh trọng bưng nón lá, đặt quả bóng lông đã được lau khô ngay chính giữa: “Đại… Đại nhân, ngài yên tâm để tiểu chủ tử ở lại chỗ tôi, tôi nhất định…”
Một tiếng sấm đột nhiên nổ vang trên bầu trời, mưa như trút nước rào rào rơi xuống. Bóng lông nhỏ mới vừa được lau khô lập tức bị giội cho lạnh thấu tim.
Bóng lông nhỏ hít hít mũi, ách chíu!
Phun ra hai con cá Koi lớn.
Cậu lính bưng cái nón cỏ giống như đang hứng nước mưa, mấy giây sau lông măng của bóng lông nhỏ nổi lềnh bềnh trong cái nón chứa đầy nước mưa.
Hắc Vô Thường lẳng lặng nhìn cậu lính gác cửa.
Cậu lính sợ tới mức sắp phát điên, tay mắt lanh lẹ lật ngược cái nón cỏ, đổ hết nước mưa bên trong, biến thành một chiếc ô che mưa ụp lên đầu bóng lông nhỏ.
Bóng lông nhỏ hài lòng chọc chọc cái mũ mới của mình: “Chút chít!”
Cuối cùng Hắc Vô Thường thở dài, bất đắc dĩ xua xua tay. Cậu lính gác cửa như trút được gánh nặng ôm lấy bóng lông nhỏ xoay người chạy.
Cậu lính gác cửa và Hùng Thành được xem như là hai nhân loại còn sót lại của đội 2 sau khi trải qua sàng lọc, vẫn phải tiếp tục thi hành nhiệm vụ.
Khu động vật bò sát và hồ thủy cầm đã được dọn dẹp xong, bây giờ đến lượt Hắc Vô Thường bày trận. Còn địa điểm kế tiếp chính là chuồng tinh tinh ở phía bắc của hồ thủy cầm.
Chỉ trong vòng nửa ngày, nhiệm vụ quét sạch quỷ quái đã cực kỳ thê thảm, nhất là đội 2 chỗ của bóng lông nhỏ gần như là toàn diệt. Cũng may Hùng Thành dễ dãi, không dễ bi quan, còn cậu lính thì toàn bộ tâm tư đều đặt lên việc phòng ngừa, làm thế nào để tránh cho tiểu chủ tử dầm mưa, ngược lại không còn thời gian đau đớn tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ, cả vườn thú đã rơi vào màn mưa ùn ùn kéo đến, tiếng hạt mưa đập vào lá cây vang lên liên tục, thỉnh thoảng xen lẫn mấy tiếng nổ. Hùng Thành và cậu lính bị cơn mưa như thác đổ che chắn đến mức mắt không mở ra nổi, lúc nói chuyện với nhau chỉ có thể híp mắt rống to.
“Đại Hùng, hình như có thứ gì đó đi theo phía sau chúng ta.” Cậu lính gác cửa nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn ra sau nhưng chỉ có thể nhìn thấy rừng cây lung lay trong màn mưa, “Anh có thấy không?”
Hùng Thành là người luyện thể chất, năng lực thiên nhãn còn không bằng cậu lính gác cửa nhưng anh ta cũng lờ mờ cảm thấy bất an, dường như có chuyện gì đó không ổn: “Cậu lắng nghe cẩn thận… Đợi đã, hình như nó lại biến mất rồi.”
Bóng lông nhỏ đội cái nón cỏ lớn, bị hạt mưa dội rào rào liên tục lên vành nón che chắn nên không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng cậu lại có thể nghe được. Trong tiếng mưa đập rào rào đúng thật là có xen lẫn tiếng động vang lên theo quy luật, đi theo phía sau bọn họ.
Bẹp bẹp bẹp…
Nghe như tiếng dép lê giẫm lên mặt nước.
“Đại Hùng, đội các cậu còn lại bao nhiêu người?” Giọng lo lắng của Chương Dục Cẩn đột nhiên vang lên trong máy bộ đàm, “Sau khi mưa trút xuống, số người chết ở dương gian đột nhiên gia tăng, trận pháp Dẫn Hồn trong trụ sở chính sắp đầy, cần phải hành động thật nhanh!”
“Vâng, Chương lão đại!” Hùng Thành lau nước mưa trên mặt, rống cổ gào lên, “Chúng tôi còn lại hai người, bây giờ đang chạy đến chuồng tinh tinh.”
“Chuồng tinh tinh?” Mưa to khiến cho tín hiệu của máy bộ đàm đứt quãng, giọng nói của Chương Dục Cẩn vô cùng mơ hồ, “Mọi người phải cẩn thận…”
Lời nói sau cùng chìm trong tiếng xoẹt xoẹt của dòng điện, hai giây sau máy bộ đàm của Hùng Thành hoàn toàn không còn âm thanh.
“Cẩn thận cái gì? Đại Hùng anh nghe rõ không?” Cậu lính gác cửa cuống cuồng nói, “Đại Hùng, máy bộ đàm của tôi rớt trong miệng bồ nông rồi…”
Hùng Thành nhớ lại một chút, cuối cùng vẫn chỉ đành lắc đầu: “Tôi không nghe rõ, nhưng vẫn nên chạy nhanh lên, không được chậm trễ.”
Bóng lông nhỏ rụt người, tình hình bây giờ khiến cậu rất sợ.
Mặc dù trong tay Hùng Thành và cậu lính có bản đồ vườn thú nhưng khi chạy trong cơn mưa to thế này, tất cả cũng trở nên mơ hồ. Bọn họ chỉ còn cách đến gần bảng tên đường mới biết rốt cuộc mình ở nơi nào.
“700m phía trước là chuồng tinh tinh,” Đèn pin đã mất, Hùng Thành dùng điện thoại di động chật vật chiếu sáng cột mốc đường bên cạnh bồn cây xanh, “Cần vượt qua cây cầu đá trước mặt là đến.”
Cầu đá hình vòm nhỏ trên sông bắt mắt hơn cảnh vật xung quanh một chút, lúc đi qua cây cầu tuy chỉ tốn mấy giây nhưng lại dễ dàng trở thành mục tiêu sống. Hùng Thành và cậu lính chân tay co cóng. Có một con mèo yêu băng qua cầu đá, chạy như điên về phía chuồng chim cánh cụt ở phía sau bồn cây xanh.
Còn bóng lông nhỏ thì vẫn luôn len lén nhìn chằm chằm cây cầu đá hình vòm phía sau bọn họ từ bên dưới vành mũ rộng. Quả nhiên theo một tràn âm thanh bẹp bẹp rất nhỏ, một bầy bóng đen thấp nhỏ đung đưa giống như con lật đật leo lên mặt cầu.
Mấy bóng đen này có cái bụng tròn quay, dáng vẻ ngây thơ đi lạch bạch, mắt tỏa ánh sáng xanh, bên trong mỏ chim hẹp dài chứa đầy răng nhọn trắng hếu… Đó là một bầy quỷ chim cánh cụt đang đi theo phía sau bọn họ!
Bóng lông nhỏ kêu to: “Chút chít!!!!!”
Hùng Thành và cậu lính gác cửa nghe tiếng giật mình lập tức quay đầu, vừa nhìn đã sợ đến mức hồn phi phách tán.
“Sao… Sao lại có nhiều chim cánh cụt thế…”
“Chạy mau!”
Biểu cảm của hai người còn sợ hơn bóng lông nhỏ. Tối hôm qua quỷ chim cánh cụt đã chạy vào trụ sở Ban điều tra đặc biệt, cắn nát đầu gối của rất nhiều người. Có thể nói, bọn họ là những người biết rõ sự lợi hại của đám chim cánh cụt này hơn ai hết.
Hai người ôm bóng lông nhỏ đạp bõm bõm bõm lên đống bùn trong bồn cây xanh, liều mạng chạy như điên về phía chuồng tinh tinh!
Quỷ chim cánh cụt lặng lẽ bám đuôi tiếp cận suốt một đường cũng không còn ý định ẩn nấp, kêu éc éc éc đuổi theo. Có lẽ thứ nhập hồn vào chim cánh cụt là bọn lệ quỷ lợi hại nhất trong số quỷ hồn. Đừng nhìn dáng vẻ ngây thơ dáng đi lạch bạch chạy còn không nổi ấy mà xem thường, tốc độ của đám chim cánh cụt không hề thua kém Hùng Thành và cậu lính đang chạy như điên.
Khoảng cách giữa bầy chim cánh cụt và người càng lúc càng gần…
“Tốt quá, trong chuồng tinh tinh có đèn sáng, có lẽ bọn họ có máy phát điện dự phòng!”
“Có ai không, mau mở cửa, mau mở cửa đi!”
“Cứu mạng, mau mở cửa!!!”
Hùng Thành và cậu lính vừa rống cổ gào lên, vừa liều mạng vẫy tay với ô cửa sổ bán vé trước chuồng tinh tinh.
Dưới ánh đèn vàng nhạt tỏa ra từ ô cửa bán vé, đúng là có thể thấy một người mặc quần áo nhân viên bán vé đứng dậy. Người nọ đi vào bên trong, chốc lát sau, theo một tràn tiếng xiềng xích va chạm vang lên, cửa lớn đang đóng của chuồng tinh tinh mở ra một kẽ hở.
Hùng Thành và cậu lính giữ cửa mừng khôn xiết. Trong mấy chục mét chạy nước rút cuối cùng, bọn họ chật vật kéo dài khoảng cách vài mét với bầy chim cánh cụt sắp bao vây, sau đó khéo léo né người nhào vào khe cửa.
Nhưng mà ngay một khắc khi bọn họ chui vào khe cửa, dường như có tiếng gọi lo lắng của Chương Dục Cẩn truyền đến từ đường chính bên phải chuồng tinh tinh: “Cẩn thận! Đừng đi vào, ở trong đó…”
Trong tình thế chạy nước rút một trăm mét, bọn họ không thể nào vừa nhào vào đã dừng chính xác ngay trước cổng. Hai người theo quán tính trượt thêm mười mấy mét mới ngừng lại, lảo đảo chưa hết sợ hãi thở hồng hộc từng hơi từng hơi.
“Sao trong này lại tối thế, chỉ có bên ngoài là có đèn thôi sao? Mùi thật khó ngửi, giống như mùi thúi của…”
“Có phải Chương lão đại vừa mới hét lên không?”
“Không biết, không nghe rõ. Cú ngã lộn mèo này thật đáng sợ, ông trời nhỏ kia không sao chứ?”
Sau khi cả hai xông vào cửa, cánh cửa chỉ hé ra một tí đã đóng sầm lại, đàn chim cánh cụt chạy loạn xạ đập vào cửa sắt phát ra tiếng bang bang kinh hoàng. Nhưng theo tiếng xích sắt vang động, cửa sắt bị đóng chặt hoàn toàn, lúc này tiếng đâm vào cửa mới nhỏ xuống mọt chút.
…
Bên ngoài chuồng tinh tinh, Chương Dục Cẩn mới hét lên nửa chừng thì nhìn thấy hai người đã lao vào chuồng tinh tinh, anh lo lắng đến độ dậm chân:
“Các cậu xông bừa vào đó làm cái gì? Nếu trong chuồng tinh tinh vẫn còn người sống, không bị lệ quỷ tấn công, vậy chỉ cần trực tiếp đặt bia đá trong đó là được rồi, cần gì phải phái một đống người đến thu dọn hả!”
Nhưng mà đội 1 của Chương Dục Cẩn cũng đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, họ không có thời gian đi cứu những người khác. Thật ra bọn họ chạy trốn tới đây, sau lưng là một đàn dơi đông nghịt đang đuổi theo.
Ngoại trừ Tôn Thư Thành hoàn hảo không chút tổn hại, thì Chương Dục Cẩn và Trương Vũ cả người bê bết máu. Dọc đường chạy đến đây đã có hai chấp hành viên bị đàn dơi nhào vào kéo tụt lại phía sau, sợ rằng dữ nhiều lành ít.
Lúc này, đàn chim cánh cụt bên ngoài chuồng tinh tinh không vào được cũng bị tiếng ồn ào nơi đây hấp dẫn, chúng lục tục chuyển hướng, lắc lư thân hình mũm mĩm, kêu éc éc éc vọt tới.
Chương Dục Cẩn và những người khác không dám đứng lại giữa khoảng đất trống, chứ đừng nói đến việc lao vào đập cửa cứu người. Vì vậy anh chỉ có thể lo lắng nhìn cánh cửa đóng chặt trong giây lát, cuối cùng thở dài, quay người dẫn đội 1 bỏ trốn vào trong rừng
…
Bên trong chuồng tinh tinh, Hùng Thành và cậu lính giúp nhau đứng dậy. Hùng Thành vui tươi hớn hở nói với bóng người đang từ từ tiến đến trước mặt mình, “Ông anh này, vừa rồi cảm ơn anh nhé, trong tình huống thế này mà anh còn dám mở cửa… Hồi nãy tôi thấy nơi này có ánh đèn, sao bây giờ anh lại không mở nữa?”
Trong lòng Hùng Thành cũng có chút sợ hãi, mặc dù thiên nhãn của anh ta không linh nghiệm cho lắm nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy xung quanh bọn họ có rất nhiều người xúm lại. Phần lớn đều mặc đồng phục của nhân viên chăm sóc, nhân viên quét dọn và nhân viên bán vé, nhưng tư thế của họ có chút quái dị: Lưng gù, bờ vai rộng, cánh tay dài buông thõng gần như chạm đến đầu gối.
Cậu lính gác cửa cảm thấy khó hiểu: “Sao mọi người không nói chuyện?”
Hùng Thành thấy những người này chậm rãi đi tới, giống như định bao vây bọn họ ở chính giữa, nụ cười trên mặt anh ta hơi gượng gạo: “Các vị đại tỷ đại ca*, mọi người…”
*Nghe nó yang lake với hài hài nên tui để vậy.
Còn bóng lông nhỏ có thiên nhãn lợi hại nhất đã sớm nhìn rõ khuôn mặt của các vị “đại tỷ đại ca” xung quanh mình, cậu sợ hãi co rúm thành một cục.
“Gào —— ——”
Hùng Thành chưa kịp nói hết thì nhân viên bán vé vóc người vạm vỡ đứng hàng trước đột nhiên ngửa lên trời gầm rú, nhào tới.
“Chút chít!!!!!”
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, bóng lông nhỏ sợ hãi hét lên chui ra khỏi tay cậu lính. Thiên nhãn của cậu có thể nhìn thấy nơi này rất rõ ràng, nhanh chóng tìm được vị trí của công tắc đèn.
Bóng lông nhỏ hét to nhảy lên chiếc tủ phía sau cậu lính, vươn móng vuốt lông nhấn công tắc điện cái “tách”. Sau vài lần nhấp nháy, bên trong chuồng tinh tinh được chiếu sáng hoàn toàn. Lúc này Hùng Thành và cậu lính mới thấy rõ diện mạo của đám “đại ca đại tỷ” đang vây quanh họ.
Dưới nón của nhân viên quét dọn và nhân viên chăm sóc, là những khuôn mặt to lớn với bộ lông đen và hàm dưới nhô ra…
Hùng Thành nghiêng người vừa vặn tránh được cái miệng to như chậu máu của bóng đen vồ tới. Khi anh ta quay đầu lại đối diện với khuôn mặt to bè của “ông anh” tốt, anh ta sợ tới mức run lên bần bật: “Má nó, ngoại hình của con tinh tinh này bị cái gì thế, sao nó lại có nhiều răng vậy!”
Cậu lính gác cửa cũng sợ tới mức cả người run rẩy. Từ lúc sinh ra, dường như con người đã không thích khuôn mặt của khỉ và tinh tinh, vì chúng quá giống con người nên ngược lại chúng khiến con người cảm thấy kỳ lạ và đáng sợ. Mà những con tinh tinh này đã phát huy sự kỳ lạ đáng sợ này đến mức cao nhất.
Con tinh tinh mặc quần áo của nhân viên bán vé tung một kích không trúng, nó không tiếp tục nhào về phía mọi người, cái miệng mọc đầy răng nanh nhô ra phía trước như vượn đột biến nhếch lên thành một nụ cười quái dị, nó ngắt quãng nói bằng quỷ ngữ: “Kẻ địch của Quỷ Vực… phải chết…”
Con tinh tinh bên cạnh cũng vỗ ngực rống lên cười ha hả.
“Không biết… Ăn có ngon không…”
“Nhân viên chăm sóc lúc trước… Thịt quá già… bọn tao cho miếng thịt đó vào nồi nước sôi… khặc khặc…”
“Móc bộ óc nóng hổi… ăn ngon hơn…”
Hùng Thành bất ngờ rút súng nhắm vào cái đầu đen trắng của nhân viên bán vé, bắn đoàng đoàng đoàng mấy phát.
Nhưng mà tốc độ phản ứng của tinh tinh nhanh hơn nhiều so với con người. Ngay khi Hùng Thành vừa rút súng, con tinh tinh đã nghiêng người né tránh, cánh tay dài vươn ra dễ dàng bấu lấy tay của Hùng Thành. Quỷ tinh tinh cướp lấy súng, cười khằng khặc giơ súng chỉ vào ấn đường của Hùng Thành.
Cậu lính đột nhiên trở nên lớn gan, sống chết lao về phía cổ của con tinh tinh mặc đồ nhân viên bán vé, nhưng bị tay trái của nó xách lên. Mấy con tinh tinh còn lại vươn tay muốn bắt, chúng định xé xác cậu lính thành từng mảnh để ăn thịt.
Hai mắt Hùng Thành trừng đến sắp rách cả mi, liều mạng la to nhưng không thể làm gì: “Không!!!!!!!!”
Giữa lúc điện quang hỏa thạch, bóng lông nhỏ không biết mình lấy hết can đảm từ đâu mà dám nhảy xuống từ nóc tủ nơi không ai để ý, biến thành một thiếu niên: “Chờ đã.”
Những con tinh tinh và người có mặt ở đây đều sững sờ.
Nhưng chẳng mấy chốc, trên mặt Hùng Thành và cậu lính thoáng hiện lên vẻ tuyệt vọng. Bé thú cưng của Hắc Vô Thường đại nhân có thể biến thành người, nhưng tại sao lại biến thành người vào lúc này, mau chạy đi!
Còn con tinh tinh bị quỷ ám thì chảy cả nước miếng. Mới vừa rồi cục bông nhỏ kia không đủ nhét kẽ răng, bây giờ bỗng dưng có thêm một phần thịt người, ai mà không vui?
“Cậu chạy đi, đừng để ý chúng tôi!” Hùng Thành bất ngờ quát to, thoát khỏi sự khống chế của hai con tinh tinh. Sau đó đâm thẳng vào con tinh tinh bên cạnh Trúc Ninh, vì cậu mà cướp một con đường sống.
Nhưng Trúc Ninh không di chuyển một bước, cậu lẳng lặng đảo mắt một vòng: “Ngay cả cửa sổ cũng dùng báo dán lại?”
Con tinh tinh mặc đồ mhân viên bán vé cười ác độc, từng bước ép đến gần Trúc Ninh, tiếp tục nói bằng thứ quỷ ngữ âm u: “Hôm nay… Không ai trốn thoát… Đều phải chết…”
Trúc Ninh không nhìn bất cứ một con tinh tinh nào, cậu vẫn im lặng nhìn chằm chằm chỗ mưa dột trên cửa sổ, nước mưa nhỏ giọt đọng lại thành vũng trên sàn nhà, tạo thành một bãi nước đọng trong góc.
Hùng Thành và cậu lính đã phát điên lên, họ không biết thú cưng của Hắc Vô Thường đại nhân tại sao lại ngu ngốc đến mức không biết chạy trốn. Bọn họ trơ mắt nhìn hàng chục con tinh tinh há cái miệng toàn là răng nanh cả hàm trên lẫn hàm dưới, lao về phía ba người.
Mọi thứ như thước phim quay chậm, thậm chí Hùng Thành và cậu lính có thể nhìn thấy máu thịt còn sót lại trong răng nanh của con tinh tinh và ánh sáng đỏ quái dị trong mắt chúng.
Còn thiếu niên sắp bị chúng phanh thây ăn thịt lại nhắm mắt…
Sau đó nhẹ nhàng giơ tay…
Từng giọt nước long lanh trong suốt lặng lẽ dâng lên từ vũng nước mưa sau lưng đám người. Một giây kế tiếp, giọt nước đột nhiên xẹt qua không trung, giống như những mũi tên sắc bén vô hình đâm xuyên qua đầu của hơn chục con tinh tinh trong nháy mắt!
Sau khi những giọt nước xuyên qua hộp sọ của con tinh tinh, chúng nhuốm một màu đỏ thẫm giống như giọt máu bình thường bắn tung tóe lên bức tường đối diện, trộn lẫn với vết máu loang lổ vốn đã có sẵn trên tường rồi biến mất.
Mọi thứ diễn ra cực kỳ nhanh mà không một tiếng động.
Hùng Thành và cậu lính hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, họ nhìn thấy gương mặt của tất cả những con tinh tinh lao về phía trước đột nhiên cứng đờ, sau đó ngã xuống đất không còn sức sống như những miếng vải rách, bất động.
“A a a a a a…”
“Liều mạng với đám súc sinh này đi…”
Tiếng hét giận dữ của Hùng Thành và cậu lính kéo dài nửa giây mới ngừng lại. Sau đó, cả hai kinh hoàng nhìn từng cái xác tinh tinh lần lượt ngã xuống đất.
Hộp sọ của những con tinh tinh này đã bị thứ gì đó chọc thủng, dòng máu đỏ thẫm từ từ chảy ra, chậm rãi ngưng tụ thành một dòng máu thấm xuống sàn nhà ẩm ướt.
Hùng Thành và cậu lính còn chưa kịp kinh ngạc vui mừng vì thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, đã bị cảnh tượng kinh hoàng này làm cho sợ tới mức mật liệt hồn bay. Cả hai nhảy qua đống xác tinh tinh, lao tới kéo thiếu niên bỏ chạy ra ngoài.
“Trong, trong đây có cái gì?”
“Cứu… cứu… nơi này có ma quỷ lộng hành…”
Nhưng Trúc Ninh lại không có sức mở mắt, cậu cảm giác trong đầu mình đau nhói, cảnh vật xung quanh quay cuồng, dần dần mờ đi. Trúc Ninh bị Hùng Thành kéo mất thăng bằng, lảo đảo ngã về phía trước, cộng thêm không thể duy trì hình người, cứ thế biến trở về hình dạng bóng lông nhỏ.
Một giây trước khi mất đi ý thức, một ý nghĩ bực tức thoáng qua trong tâm trí bóng lông nhỏ:
Đường đường là Hà Xuyên Thần, chỉ mới khống chế nửa ly nước đã mệt mỏi tới mức hôn mê rồi sao?