Lúc này, hàng trăm hàng nghìn bóng người màu đen thò đầu ra từ giữa bãi cỏ cao hoang vắng ở hai bên rìa quốc lộ. Chúng nhìn về phía này từ xa như có vô số đá cuội màu đen chen chúc nằm sát nhau, hoặc trông như vết lốm đốm trên người con cóc, vừa đáng sợ vừa kinh tởm.
Còn xe màu đỏ nhìn vốn bình thường lúc này cũng thay đổi hình dạng. Thứ kia rõ ràng là một con quái vật to lớn do vô số bóng đen hợp lại mà thành, nhìn giống như một con sâu lớn quỷ khí âm trầm.
Vị trí thùng container vốn là bụng của quỷ trùng, còn buồng lái nơi Trúc Ninh đang ngồi chính là một cái đầu lớn cao mấy thước… Trúc Ninh mới vừa chui thẳng vào miệng quái vật.
Tay chân và đầu của lệ quỷ liên tục thò ra từ trên da của quái vật, nó có thể đến gần bất cứ lúc nào sau đó kéo người ta vào vực sâu không thể tránh thoát. Phần lớn lệ quỷ đã dính vào nhau, hợp thành một con quái vật không còn nhìn ra hình dáng ban đầu.
Ngay một khắc khi cửa xe đóng lại, quỷ hồn trên người quái vật đồng loạt náo loạn. Cũng không biết tổ hợp hài cốt cụt tay cụt chân này đã chịu đói bao nhiêu năm ở dưới Quỷ Vực, chúng tham lam ngọ nguậy thúc đẩy người ở đầu quái vật từ từ trượt xuống, muốn nuốt thức ăn đưa tới cửa vào bụng.
Vô số quỷ hồn cụt tay cụt chân chen lấn vọt tới bụng quái vật, động tác đều nhịp tạo thành rung động giống như sóng biển, cứ như thể bắp thịt của quái vật liên tục vận động, tiêu hóa chất dinh dưỡng.
Quỷ hạ thần béo chắp tay đứng dưới mây đen giữa bầu trời, cười híp mắt nhìn cảnh tượng này, tự lẩm bẩm: “Đáng tiếc, một con Thao Thiết non ngon lành cứ thế đút cho quỷ trùng. Nhưng kẻ đi theo Hắc Vô Thường, phải chết!”
Quỷ hạ thần béo nhìn xe màu đỏ ngừng trên làn xe ngược chiều với quỷ trùng. Xuyên qua cửa kính buồng lái có thể thấy, lúc này Hắc Vô Thường đang khom người như tìm kiếm thứ gì đó, không có ý định xuống xe cứu người.
Trên mặt quỷ hạ thần béo hiện vẻ dửng dưng như nhìn thấu lòng người dễ thay đổi: “Tuy con Thao Thiết nhỏ này cũng từng là chủ tử của Hắc Vô Thường nhưng bây giờ đã thành thú cưng, cùng lắm chỉ là một món đồ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào… Hả?”
Cặp mắt của quỷ hạ thần đứng dưới mây đen đột nhiên trợn tròn, cực kỳ khó hiểu nhìn quỷ trùng to lớn ngay phía dưới, cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Sao quỷ trùng lại mọc vây cá?
Có thứ gì đó trắng hếu đột nhiên mọc ra trên lưng quỷ trùng, giống như một con hải sâm đột nhiên tiến hóa thành cá mập…
Một lưỡi dao ăn to lớn ngưng kết từ quỷ khí trồi lên từ bên dưới, nó cắt xoẹt xoẹt xoẹt dọc theo sống lưng của quỷ trùng giống như cắt thịt bò, sau khi cắt được một mét thì vòng một góc chuẩn 90 độ, bắt đầu xoẹt xoẹt sang bên phải, rồi lại xoẹt xoẹt lên trước, cuối cùng cắt xoẹt xoẹt xoẹt trở về chỗ cũ.
Ngay sau đó…
Phập!
Lại thêm một cây nĩa to lớn đông lại từ quỷ khí, đâm ra từ bên dưới “Miếng bít tết siêu dày”.
Quỷ hạ thần béo không hiểu sao cảm thấy lưng mình lạnh toát, theo đó còn run lập cập.
Còn quỷ trùng bị cắt như cắt thịt bò bên dưới mây đen không chỉ run run đơn giản như vậy. Hơn vạn quỷ trên “miếng bít tết siêu dày” rít gào, còn đám lệ quỷ không lành lặn xung quanh không biết chuyện gì xảy ra thì không ngừng chen chúc xông lên. Chẳng mấy chốc chỗ khối “thịt” vừa bị cắt đã sắp khép lại.
Hư ảnh Hắc Vô Thường giơ dao nĩa to lớn, tay ôm bóng lông nhỏ vùng vẫy thò móng vuốt muốn tóm khối thịt bò, cùng trồi lên từ trong vết cắt hình vuông. Sau đó hắn kính cẩn dâng khối thịt dài chừng một thước đến trước miệng bóng lông nhỏ.
Bóng lông nhỏ vui vẻ!
Cà uồm, ọt ~
Bóng lông nhỏ giơ móng vuốt thịt chỉ hướng quỷ trùng như thể đang đứng trước khay đựng thức ăn tự chọn khổng lồ: “Chít chít chít chít!” Tôi không muốn ăn từng miếng, tôi muốn ăn hết một lượt!
Quỷ hạ thần béo: “…”
Quỷ trùng là sản vật từ quá trình cá lớn nuốt cá bé ăn thịt lẫn nhau của vô số lệ quỷ mất hết thần trí, đã chiếm cứ hơn ngàn vạn năm qua ở Quỷ Vực. Có thể nói, mỗi một tấc da trên người quỷ trùng đã trải qua vô số lần chiếm đoạt phân hóa dung hợp, vừa mềm dẻo có thể kéo dài thành bất cứ hình dáng nào như tơ lụa, lại vừa kiên cố không thể phá vỡ như sắt thép.
Quỷ hạ thần dám khẳng định, cho dù là quỷ khí của Hắc Vô Thường cũng không thể chọc thủng. Nếu không ông ta sẽ không tiêu phí rất nhiều tinh lực để mang con quỷ trùng này tới dương gian ngay dưới mắt Ngũ Phương Quỷ Đế.
Chỉ có cách dùng quỷ khí cực kỳ cường đại ngưng kết thành Quỷ Nhận màu trắng bạc mới có thể đâm thủng quỷ trùng. Nhưng mà từ xưa tới nay, quỷ khí là một thứ dễ dàng tiêu tán thành sương, còn tụ tập ngưng kết thì rất khó. Nếu không, thành chủ Quỷ thành đã không hao tốn mấy trăm năm mới luyện hóa được chính mình trở thành xương khô.
Nếu như muốn luyện hóa Quỷ Nhận, bản thân cần hao phí rất nhiều quỷ khí, bình thường phải tốn mấy tháng mới có thể thành công.
Quỷ hạ thần béo không dám tin nhìn hư ảnh Hắc Vô Thường.
Len lén luyện hóa ra Quỷ Nhận cũng được đi, nhưng Quỷ Nhận của người ta không phải toàn là Lang Nha bổng hay những thứ như binh khí cao cấp nhất không dễ gãy sao?
Hắn luyện hóa ra một bộ dao nĩa chén đĩa là có ý gì?
Quỷ mập cảm thấy mình bị khinh thường và vũ nhục cực mạnh!!!
Đúng lúc này, Hắc Vô Thường bản gốc ngồi trong xe màu đỏ mở cửa xuống xe.
Bây giờ quỷ hạ thần béo mới nhìn ra, từ nãy đến giờ Hắc Vô Thường cúi xuống tìm… Một cái túi vải dệt cực lớn.
Sắc mặt Hắc Vô Thường lạnh nhạt nhưng nhịp bước không hề chậm chạp, thậm chí nhìn hắn có vẻ như đang chạy bước ngắn đến bên cạnh hư ảnh Hắc Vô Thường đang ôm bóng lông nhỏ, sau đó bắt đầu phối hợp với hư ảnh cắt quỷ trùng thành từng cục, bỏ vào trong túi vải dệt.
“Láo xược!!!”
Quỷ tướng đã từng chỉ cười cười híp mắt cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, bây giờ lại tức đến mặt đỏ bừng, đến nỗi ra lệnh cũng chậm nửa nhịp. Cho đến khi tổ hai người cắt hơn phân nửa con quỷ trùng thành từng khối thịt bỏ vào túi vải dệt, quỷ hạ thần béo mới nhận ra.
Ông ta vung ống tay áo kéo theo một luồng âm phong dữ dội, vô số quỷ hồn trong bụi cỏ dại hai bên quốc lộ bị âm phong lôi lên, giống như hàng trăm hàng nghìn Đèn Khổng Minh màu đen treo trên không trung.
Một khắc sau, vô số lệ quỷ trong bụi cỏ dại mênh mông vô bờ nhào về phía quốc lộ giống như sóng thần giữa biển!
Hắc Vô Thường bình tĩnh làm ra quyết sách, hắn trực tiếp phất tay thu hồi hư ảnh lệnh bài vô thường, nhét khối thịt quỷ trùng cuối cùng bỏ vào túi vải dệt.
Bóng lông nhỏ cuống cuồng, cậu vẫn chưa ăn xong điểm tâm mà!
Bóng lông nhỏ cực kỳ không cam lòng biến thành một quả bóng lông mập to hai mét, cà uồm táp lấy quỷ trùng.
…
Lúc quỷ hạ thần béo cười khẩy chuyển tầm mắt nhìn sang hai người vội vàng chạy trốn trên quốc lộ, ông ta phát hiện, đúng là dáng vẻ chạy trốn của bọn họ khá là hoảng loạn. Trước kia, Hắc Vô Thường cao ngạo lạnh lùng đến mức ngay cả mở cửa cũng không vươn tay. Bây giờ trông còn vất vả cực nhọc hơn gấp mấy lần.
Hắc Vô Thường vác bao tải to sau lưng, phía trước bưng bóng lông mập to hai mét, còn bóng lông mập thì há miệng khí thế hung hăng cắn đuôi của quỷ trùng. Một người một bóng lông kéo quỷ trùng còn nửa cái mạng sống không còn gì luyến tiếc ở sau lưng… “Cái đống này” chạy như bay về phía chiếc xe container màu đỏ ở phía đối diện với tốc độ như hóa thành tia chớp.
Hàng trăm hàng nghìn lệ quỷ ùn ùn lao xuống từ trên bầu trời. Một giây cuối cùng trước khi bị lệ quỷ nuốt chửng, Hắc Vô Thường và bóng lông mập cùng nhau chui vào buồng lái, đạp chân ga lao ra ngoài.
Rốt cuộc bóng lông mập cũng không giữ được đồ ăn của mình, cậu biến trở về kích thước cũ, áp trên cửa sổ lưu luyến nhìn nửa con quỷ trùng dần dần đi xa, móng vuốt nhỏ vẩy vẩy chào tạm biệt với quỷ trùng đáng thương: “Chút chít!”
Hắc Vô Thường một tay cầm vô lăng, một tay khác an ủi vuốt ve lông măng mềm mại trên đầu bóng lông nhỏ: “Lần sau ăn tiếp, trước phải chạy thoát thân.”
Bóng lông nhỏ ngẩng đầu nhìn mấy ngàn lệ quỷ ùn ùn kéo đến gần như hóa thành một đám mây đen, cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó bóng lông nhỏ len lén mở cửa sổ xe, thò móng vuốt bắt một con lệ quỷ, cà uồm một táp nuốt trọn.
…
Quỷ hạ thần béo đứng giữa không trung thấy cảnh này, suýt chút nữa tức đến mức rớt khỏi mây đen. Rõ ràng đó chẳng qua chỉ là một con Thao Thiết còn nhỏ, làm sao nó có thể nuốt trọn quỷ binh của Quỷ Vực? Sắc mặt quỷ hạ thần xanh mét, không quan tâm cảnh tượng bên dưới, cứ thế xoay người biến mất giữa không trung.
…
Mặc dù lệ quỷ ở Quỷ Vực ai cũng cực kỳ dũng mãnh, kết bè kết lũ nhào lên, thậm chí có khả năng xé xác hung thú Thao Thiết thành mảnh nhỏ rồi nuốt vào bụng. Nhưng bởi vì quỷ khí của đám lệ quỷ này ngưng luyện quá mức, không thể tùy thời hóa thành âm phong quỷ vụ giống như quỷ hồn tầm thường, thế nên chúng nó… bay không được nhanh cho lắm.
Sau khi xe container đạt đến tốc độ tiêu chuẩn, đám lệ quỷ đông lúc nhúc bao vây chiếc xe lần lượt bị rớt lại từng nhóm từng nhóm, cuối cùng cả đám bị bỏ lại ở tít phía xa.
Bóng lông nhỏ nắm con lệ quỷ cuối cùng trong móng vuốt, bốn cái móng xụi lơ ngẩn người nằm tại chỗ, cậu cảm thấy mình ăn hơi no. Bóng lông nhỏ do dự một lúc, cuối cùng chỉ đành lưu luyến nhét lệ quỷ trong móng vuốt vào túi vải dệt, giữ lại sau này ăn tiếp.
Bóng lông nhỏ lại nằm chổng vó một lúc để tiêu hóa thức ăn, sau đó lại thấy mình hơi đói. Mặc dù không phải đói kiểu nuốt trôi mọi thứ nhưng cơn thèm ăn của bóng lông nhỏ vẫn khiến cậu thò vuốt lông, len lén lục lọi trong túi vải dệt.
Hắc Vô Thường vươn tay nhẹ nhàng đè miệng bao bố: “Hôm nay không cho phép ăn nữa.”
Bóng lông nhỏ xù lông: “Chút chít!”
Hắc Vô Thường nhìn về phía bầu trời sáng sớm u ám, “Lúc nãy Bắc Âm Đại Đế không tự mình ra tay, đến lúc hắn nhận ra ta không phải bù nhìn phân thần sẽ khá là phiền toái.”
Bóng lông nhỏ không lộn xộn nữa, cậu nghe lời rút móng, “Chít chít…” Được rồi, tôi sẽ chừa bụng sau này ăn quỷ.
Trộm đồ ăn vặt không thành công, bóng lông nhỏ biến trở về dáng vẻ thiếu niên ngồi yên bên cạnh tài xế, cứ như thể người mới vừa xù lông kêu chút chít không phải cậu.
Bây giờ đã hơn bảy giờ sáng, bầu trời từ một màu đen kịt biến thành mây đen áp sát mờ tối. Rốt cuộc xe container cũng bỏ lại bãi cỏ dại sau lưng, tiếng vào đường cao tốc.
Trúc Ninh đã biến trở về hình tượng thiếu niên điềm đạm ít nói, nhớ lại hành động như mèo thèm ăn vừa rồi, chính cậu cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng. Vì để giảm bớt lúng túng, cậu hắng giọng một cái, hỏi: “Tại sao bọn họ phải dùng quỷ hồn tấn công, đây chẳng phải là dùng bánh bao thịt đánh chó… sao?”
Trúc Ninh nói được một nửa mới cảm thấy dường như mình miêu tả không đúng lắm.
Hắc Vô Thường: “Nhưng nếu tốc độ ăn không nhanh, phe bị xé xác bỏ vào miệng có khả năng không phải bánh bao.”
Hàng trăm hàng nghìn cái bánh bao thịt đập lên người bé cún trắng, bé cún trắng ăn rồi ăn. Cuối cùng no bụng không ăn được nữa, thế là đám bánh bao thịt chen nhau xông lên cạp cạp, nhấn chìm bé cún trắng, biến thành từng cục bánh bao nhân thịt chó…
Trúc Ninh nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi run lập cập, cậu lặng lẽ đẩy túi vải dệt sang một bên. Đói bụng vẫn tốt hơn nhiều, tương đối an toàn.
…
Trên đường cao tốc chỉ có mỗi chiếc xe container lẻ loi chạy thẳng một mạch giữa con đường nơi cuối tầm mắt là sương mù dày đặc u tối, âm trầm bức bối khiến người ta cảm thấy nơi này mới là Hoàng Tuyền Lộ vô cùng vô tận.
Bây giờ là lúc khẩn cấp, thiếu điện cực kỳ trầm trọng, ngay cả nhiều thành phố lớn cũng rơi vào tình trạng mất điện, cũng không có bất cứ ai sử dụng đường cao tốc, gần như bị đưa vào phạm vi mất điện vĩnh viễn.
Xe tải lớn chạy khoảng 30 phút, ven đường hầu như hoàn toàn u ám, nhà máy xử lý rác thải bỏ hoang, sương mù dày đặc tràn ngập khắp đồng ruộng, rừng cây trồng trắng xanh… Tất cả đều bất động bên dưới tầng mây ngột ngạt, cảnh sắc đơn điệu âm trầm không khác con đường phía trước một chút nào.
Rốt cuộc Trúc Ninh cũng thấy được nơi có đèn sáng. Đó là một căn nhà nhỏ khoảng 2 3 tầng cách chừng hơn ba trăm mét ở bên phải đường cao tốc. Nơi đó có ánh đèn mờ mờ, mấy chữ “Khu phục vụ Tiểu Hà” tỏa ra ánh sáng màu xanh lá nhợt nhạt trên tầng chót.
Trúc Ninh thầm thở phào, không biết trong khu phục vụ này có bao nhiêu người còn sống. Đối với cậu và Hắc Vô Thường những người làm việc lâu dài ở Địa Phủ mà nói, chỉ cần hồn phách vẫn còn, sống hay chết cũng không khác biệt quá lớn. Nhưng đối với người sống có cha mẹ vợ con, đại kiếp nạn dai dẳng này chính là tai họa ngập đầu.
Bên cạnh đó, Trúc Ninh còn phát hiện, hai bên trái phải đường cao tốc dường như có rất nhiều nhà máy. Khu vực bên phải con đường toàn là phế phẩm lẫn lộn chồng chất, kết hợp với bầu trời mây đen u ám khiến cho người ta vô cùng khó chịu.
Mãi cho đến khi nhìn thấy khu rừng trồng trọt với thân cây được sơn màu trắng trở thành cảnh vật nhàm chán kéo dài trên đoạn đường tiếp theo, chẳng biết tại sao cảm giác khó chịu trong lòng Trúc Ninh lại hơi tăng lên.
Qua thêm chừng ba phút, xe container lại đi ngang qua căn nhà nhỏ gọi là khu phục vụ. Vẫn là căn nhà cách đó ba trăm thướt, vẫn là hàng chữ huỳnh quang màu xanh nhạt “Khu phục vụ Tiểu Hà” treo trên tầng chót.
Trúc Ninh dõi theo khu phục vụ Tiểu Hà từ từ lui về sau, ngập ngừng mở miệng: “Đây là… Quỷ đả tường?”
Nhưng tất cả những thứ này thật sự đúng là rất kỳ lạ, gì mà quỷ đả tường có khả năng giam Hắc Vô Thường và Minh Vương bên trong. Chuyện này vốn không thể xảy ra…
Hắc Vô Thường không mở miệng nói ngay, dường như đang lẳng lặng trầm tư suy nghĩ đối sách. Chốc lát sau, một tay hắn cầm vô lăng, một tay khác lục lọi trong vạt áo như thể đang tìm pháp bảo chống lại quỷ đả tường.
Trúc Ninh thoáng thở phào, hơi có vẻ trông ngóng chờ đợi.
Sau đó, cậu nhìn thấy Hắc Vô Thường sắc mặt hờ hững móc điện thoại di động đặt lên giá đỡ, mở App bản đồ chỉ đường.
Trúc Ninh: “…” Cái này tôi cũng biết làm.
Vì để cho Hắc Vô Thường tập trung lái xe, Minh Vương Trúc Ninh nhàn rỗi tạm thời nhận lấy công việc giữ giá đỡ điện thoại di động lung lay sắp ngã, bắt đầu kiểm tra vị trí của bọn họ.
Tuyến đường trong App hoàn toàn trùng khớp với đường cao tốc. Một đường thẳng tắp từ dưới lên trên được vẽ ra trên màn hình điện thoại di động, điểm sáng nhỏ phía dưới bên phải xe container là hình vẽ đại diện cho khu phục vụ Tiểu Hà, trông có vẻ như rất bình thường, nhưng mà…
[Còn cách Bắc thị: 9999+km]
[Dự tính thời gian đến nơi: 9999+ phút]
Một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Trúc Ninh, cậu trượt màn hình nhìn con đường thẳng tắp ở giữa bản đồ không có một chút thay đổi. Tất cả chỉ có hình vẽ khu phục vụ nằm ngoài tuyến đường và điểm sáng nhỏ đại diện cho xe container hiện lên bản đồ là đang di chuyển bình thường.
Một giây kế tiếp, phía trên màn hình bên phải xuất hiện khu phục vụ Tiểu Hà thứ hai, ngay sau đó là thứ ba, thứ tư, thứ năm… Có vẻ như, khi một hình vẽ khu phục vụ biến mất ở cuối màn hình, bên trên sẽ xuất hiện hình vẽ khu phục vụ mới.
Trúc Ninh không trượt màn hình xuống nữa, thay vào đó dùng ngón tay kéo giãn chính giữa màn hình, liên tục phóng đại phạm vi bản đồ. Đường cao tốc nhìn từ trên xuống là một sợi dây mảnh thẳng tắp dài vô tận, bên phải sợi dây mảnh là vô số khu phục vụ Tiểu Hà cách nhau một khoảng bằng nhau. Theo tỉ lệ mở rộng bản đồ, nó càng lúc càng nhiều… càng lúc càng nhiều…