Trúc Ninh sững sờ vài giây nhìn chìa khóa xe giữa ngón tay của Hắc Vô Thường, cuối cùng chỉ đành gượng gạo khen ngợi một câu: “Rốt cuộc cũng có xe, thật tốt quá.”
Từ sau khi Hắc Vô Thường vào cửa, quỷ tướng trong nhà liền rơi vào trạng thái hơi ngất xỉu vì kinh hoàng cực độ, quỷ khí quanh thân không dám bay ra ngoài dù chỉ một chút xíu. Còn trạng thái của ba người bác Hà thì lại tốt lên một chút, bọn họ nhìn Hắc Vô Thường mặc áo sơ mi quần tây, có làm thế nào cũng không cảm thấy hắn là quỷ.
Bác Hà khẽ hỏi Trúc Ninh: “Vị này là…”
Trúc Ninh: “Là lãnh đạo của Ban điều tra đặc biệt.”
Bác Hà vừa nghe thế, tinh thần lập tức tỉnh táo, ông ta đi lên bắt tay với Hắc Vô Thường: “Hóa ra là lãnh đạo của Ban điều tra đặc biệt, thảo nào vào lúc này mà còn dám ra ngoài, đây mới gọi là bản lĩnh thật sự… Dẹp tan đám yêu ma quỷ quái Địa Phủ, chỉ có thể dựa hết tất cả vào mọi người!”
Ánh mắt của quỷ tướng kế bên trợn tới mức to hơn cả chuông đồng: “Ông ông ông…”
Hắc Vô Thường thần sắc bình thường nắm lại, bình tĩnh nói: “Mọi người chính là nền móng vững chắc nhất, là lực lượng trung kiên nhất trong chiến dịch chống lại ma quỷ.”
Sau đó ánh mắt của Hắc Vô Thường vượt qua bác Hà lệ nóng doanh tròng, nhìn quỷ tướng gần như té xỉu tựa vào góc tường. Giọng nói của hắn trầm xuống: “Ngươi trốn ra từ Địa Phủ?”
Quỷ tướng lập tức sợ tới bừng tỉnh, gã muốn quỳ xuống kêu khóc nhưng ngay cả cong đầu gối cũng không làm được trước uy áp to lớn, chỉ có thể run run tại chỗ như lá rụng trong gió, nói năng không đầu không đuôi: “Không… Không…”
Hắc Vô Thường lạnh nhạt nói: “Sau khi trời sáng ngươi đi theo đội tuần tra, mọi việc nghe theo sắp xếp của đội trưởng Hà. Bây giờ người phàm ở dương gian đều cố gắng liều mạng, ngươi thân là quỷ tướng Địa Phủ định núp dưới gầm giường trốn một tháng sao?”
Quỷ tướng liền vội vàng gật đầu: “Phải phải… Không! Không phải…”
Hắc Vô Thường không quan tâm quỷ tướng, hắn cùng Trúc Ninh bước nhanh xuống lầu. Cho đến khi bóng dáng của hai người biến mất ở hành lang, bác Hà còn đang cảm thán: “Lãnh đạo của Ban điều tra đặc biệt đúng là lợi hại, ai làm không tốt, nên dạy thì dạy ngay, ngay cả tướng quân Địa Phủ cũng mắng!”
Bác Hà nhìn quỷ tướng vẫn còn đang run, lời nói thành khẩn khuyên nhủ: “Cậu uất ức cái gì, lãnh đạo người ta nói không sai, ngay cả tôi một ông già cũng ra sức đóng góp, cậu là tướng quân Địa Phủ không biết xấu hổ muốn nghỉ ngơi?”
Vừa nói xong, bác Hà kiễng chân vươn tay vỗ vai của quỷ tướng: “”Được rồi, đến lúc đó tôi phát cho cậu một cái phù hiệu đeo tay áo. Làm tốt việc ở đội tuần tra chúng tôi, nói không chừng một ngày nào đó có thể cướp lại Địa Ngục.”
Trúc Ninh theo sau lưng Hắc Vô Thường đi xuống lầu. Nước đọng lá rụng khắp nơi trong tiểu khu, xe lam chạy điện dừng lung tung, nhưng nhìn tổng thể không có thêm chiếc xe nào mới.
“Kiểu xe khá lớn, hơi bất tiện không lái vào dược.” Hắc Vô Thường giải thích, “Dừng ở bên ngoài tiểu khu.”
Nghe nói vậy, Trúc Ninh càng tò mò hơn, trong lòng cậu đoán được mơ hồ mục đích đến đây lần này của Hắc Vô Thường chắc chắn không chỉ đơn giản là hộ tống cậu đi đến Bắc thị. Nhưng Trúc Ninh vẫn không thể chờ đợi muốn xem một chút, rốt cuộc Hắc Vô Thường dùng phương tiện gì.
Ngoặt ra khỏi tiểu khu, Hắc Vô Thường tao nhã giơ tay lên, ấn xuống chìa khóa xe.
Trúc Ninh tìm theo tiếng còi, nhìn sang…
Một chiếc xe container tám bánh mới tinh dừng bên đường, đèn xe lớn màu da cam lấp lóe vô cùng kiêu ngạo.
Trúc Ninh: “!!!”
Trúc Ninh: “???”
Im lặng mấy giây, Trúc Ninh trầm ngâm suy nghĩ tìm từ khen ngợi thích hợp: “Chiếc xe container này… Rất cao cấp nhỉ, còn nháy đèn.”
Lại qua mấy giây im lặng.
Có vẻ như Hắc Vô Thường rất hài lòng với chiếc xe lớn này, hắn đi tới mở cửa xe, kính cẩn đưa tay làm dấu mời.
Trúc Ninh cảm thấy, dường như việc nhấc chân phí sức leo lên không phù hợp với thân phận Minh Vương tôn quý. Cậu khuỵu gối chừng hai giây sau đó bật nhảy lên, cuối cùng hữu kinh vô hiểm khó khăn nhảy vào buồng lái cao xấp xỉ một thước.
Hắc Vô Thường lên xe từ bên cửa còn lại, khởi động xe chở hàng. Chiếc xe container tám bánh mới tinh phát ra tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa trên con phố yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Mặc dù Trúc Ninh vừa tin tưởng vừa xem trọng thuộc hạ của mình nhưng lúc này cậu chần chờ không thể không nói: “Chúng ta thật sự… cứ như thế lái thẳng một đường đến Bắc thị sao?”
Hắc Vô Thường thong thả gật đầu: “Ta đã thi đậu bằng lái B2. Bây giờ trên đường có ít xe, chắc chắn không có vấn đề gì.”
Trúc Ninh: “Không phải, ý tôi nói là… Nơi này cách Bắc thị hơn một ngàn cây số, lái xe container chạy tới Ban điều tra đặc biệt có phải hơi “lố” không?”
Hắc Vô Thường cười khẽ, không trả lời ngay.
Trúc Ninh nhìn dáng vẻ bày mưu lập kế của Hắc Vô Thường, biết hắn lại đang ngấm ngầm mưu tính chuyện gì đó. Trúc Ninh chợt nhớ, có vẻ như Hắc Vô Thường lái chiếc xe container này không phải đi tay không. Cậu xoay người nhìn ra sau nhưng buồng lái mới tinh không thể cung cấp bất cứ đầu mối nào, Trúc Ninh không đoán ra được.
Trúc Ninh: “Trong thùng xe chở hàng chứa cái gì thế?”
Hắc Vô Thường: “Đá dẫn hồn, toàn bộ mười tám viên đá dẫn hồn trong điện Phán Quan Địa Phủ đều ở đây.”
Chẳng biết tại sao, Trúc Ninh như nghe ra được một chút kiêu ngạo từ trong giọng nói của Hắc Vô Thường, cậu khiếp sợ: “Anh trộm đá dẫn hồn trong điện Phán Quan mang lên đây? Sao mà làm được!”
Hắc Vô Thường: “Đến Thiên Đình uống trà là một người giấy phân thần khác. Rạng sáng khi Quỷ Đế phái binh tấn công Địa Ngục, ta thừa dịp Địa Phủ đại loạn không ai giữ cửa đã dọn từng khối từng khối đá dẫn hồn, mãi cho đến giờ mới mang hết toàn bộ lên được.”
Giọng của Hắc Vô Thường hờ hững nhưng trong đầu Trúc Ninh lại hiện ra một thước phim ngắn như thế này: Trong địa phủ quỷ khóc sói tru, Hắc Vô Thường rón rén đi vào điện Phán Quan. Khi thấy bốn bề vắng lặng, hắn vừa vác cục đá dẫn hồn to lớn vừa chạy ra ngoài.
Trúc Ninh lắc lắc vứt bỏ hình ảnh quái dị này ra khỏi đầu, sau đó cậu âu sầu nhìn thùng container phía sau xe chở hàng thông qua kính chiếu hậu, dường như rất sợ sẽ nhìn thấy một đám quỷ hồn chi chít lít nhít phía sau xe. Cũng may, trong màn đêm, phía sau thùng container không có cái gì, chỉ có đường phố vắng vẻ.
Có vẻ như Hắc Vô Thường nhìn thấu nỗi lo của Trúc Ninh, hắn từ tốn giải thích: “Ta đã hạ cấm chế lên đá dẫn hồn, tuy tạm thời chế trụ sức hấp dẫn của nó đối với hồn phách nhưng không thể ẩn giấu hoàn toàn khí tức của đá dẫn hồn. Quỷ Vực sẽ không tiếc hết thảy để cướp đoạt.”
Đó là lẽ hiển nhiên, Trúc Ninh nghĩ trong đầu. Quỷ Vực vất vả lắm mới chiếm giữ được Địa Phủ, đá dẫn hồn không có, quỷ sai thì chạy, bọn họ lấy cái gì đi bắt quỷ?
Không có quỷ hồn, nơi đưa hồn vãng sinh như Địa Phủ chỉ có thể biến thành khu trưng bày.
Trúc Ninh suy tư chốc lát, sau đó chần chờ mở miệng: “Anh cố tình dời đá dẫn hồn đến thành phố C à? Nếu không, trước khi đường đi Địa Phủ không bị đóng, anh cứ trực tiếp dời đá dẫn hồn đến Ban điều tra đặc biệt Bắc thị không phải là được rồi sao?”
Trúc Ninh cảm thấy, bây giờ hai người cậu và Hắc Vô Thường giống như đang gánh mấy trăm cân thịt ba chỉ rêu rao khắp đại thảo nguyên khô cằn ở Châu Phi, sớm muộn gì cũng sẽ hấp dẫn một đám linh cẩu, kền kền, sư tử đuổi theo phía sau.
Bây giờ Hắc Vô Thường đang tập trung lái xe, ngay cả mắt cũng chỉ nhìn thẳng phía trước lúc nói chuyện với Trúc Ninh. Hắn cười khẽ nhưng không phát ra tiếng, chậm rãi mở miệng: “Như vậy, sẽ không có ai để ý đến Ban điều tra đặc biệt Bắc thị, đúng không?”
Lúc này đang là 5 giờ sáng, dưới bầu trời u ám không có một tia nắng ban mai xuyên thấu, cả thành phố vẫn là một màu xám xịt tối tăm làm người ta khó mà hít thở. Dần dà, Trúc Ninh như cảm giác được không chỉ có hai người bọn họ trên đường phố vắng vẻ. Một vài bóng người màu đen bắt đầu kết đội thành quần leo lên mặt đất từ trong miệng cống thoát nước ô uế. Sau khi những bóng đen này đi lên, chúng tụm lại thành đoàn lượn lờ như xác sống xổng chuồng.
Mới qua mấy phút, con phố nào cũng có bóng đen di chuyển chậm chạp xuất hiện. Đám này là quỷ hồn ở Quỷ Vực, quỷ thể đậm đặc hơn quỷ hồn tầm thường. Mặc dù không thể trực tiếp xuyên tường vào nhà nhưng có thể nằm trên đất chen lấn với nhau gần như hóa thành một bãi chất lỏng đen thùi, cố gắng chen vào kẽ hở dưới cửa cuốn từ đối diện đường cái.
May mà bách quỷ dạ hành đã bắt đầu hơn một tháng, gần như tất cả ai cũng chuẩn bị gạo nếp và tàn nhang. Tiếng va chạm và tiếng thét chói tai lần lượt truyền ra từ trong nhà trên đường phố, phần lớn quỷ hồn gặp phải lực cản, chúng vặn vẹo quay cuồng chừng vài giây giống như từng con đỉa đụng phải hạt muối, cuối cùng vẫn chỉ đành lui ra khỏi khe cửa.
Nhưng chỉ mỗi hai con đường, Trúc Ninh đã nhìn thấy có ít nhất cửa của ba căn nhà đối diện đường cái bán mở. Bóng đen kết bè kết lũ xông vào, tiếng kêu khóc thê thảm trong nhà vang lên vài giây rồi biến mất, bên trong chỉ còn lại quỷ hồn mờ mờ ảo ảo.
Nhưng ngay một khắc khi tiếng thét chói tai biến mất, hình như Trúc Ninh nhìn thấy một chùm ánh sáng màu trắng óng ánh cực nhỏ như sao rơi vạch giữa bầu trời đêm mù mịt bay ra từ trong nhà… Nếu Trúc Ninh không nhờ năm giác quan vô cùng nhạy bén, cảnh tượng mới vừa rồi chắc chắn không thể thấy bằng mắt thường.
Đó hình như là hướng Bắc thị?
Trong lòng Trúc Ninh hơi động, “Đó là…”
“Là hồn phách người bị hại.” Hắc Vô Thường tập trung lái xe chở hàng, “Việc chúng ta có thể làm bây giờ là bảo vệ tất cả hồn phách người chết trong bách quỷ dạ hành.”
“A!!!!!!”
Một người phụ nữ có thai mặc đồ ngủ gào khóc xông ra đường quốc lộ từ trong tầng trệt của một căn nhà. Bụng của bà ta lớn đến dọa người, ngay cả dép cũng chạy rớt một cái, tóc tai bù xù mặt đầy nước mắt cố gắng vẫy tay với xe chở hàng.
“Mau cứu tôi, cầu xin mấy người mau cứu tôi, trong nhà của tôi có quỷ…”
Hắc Vô Thường không tỏ bất cứ thái độ gì, xe chở hàng trực tiếp cán qua “người phụ nữ có thai”.
Trúc Ninh dùng thiên nhãn nhìn xuyên qua thân xe kim loại, thấy “người phụ nữ có thai” bị đè bẹp hóa thành hai đại đội quỷ hồn, sau đó cùng bị cuốn vào bánh sau xe chở hàng, vùng vẫy bay ra ngoài.
Hắc Vô Thường lắc đầu: “Từ cửa nhà đến giữa đường quốc lộ cách nhau 30 mét, bà ta chỉ tốn 2 giây đã chạy tới. Chết đã lâu nên chưa xem qua thế vận hội Olympic à?”