Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 195




Trúc Ninh làm như vô tội: “Tôi nuốt nước miếng sao?”

Ba người Mạc Tư Tĩnh đồng loạt gật đầu, kinh hoàng trên mặt vẫn chưa hết.

Trúc Ninh: “Thật không? Có thể tôi bị giật mình, người gặp chuyện đáng sợ sẽ vô thức nuốt nước miếng mà.”

Bại lộ bản chất mèo thèm ăn trước mặt bạn mới là một chuyện cực kỳ mất mặt. Trúc Ninh lén lút nhìn đội quân bánh bích quy có nhân được tạo thành từ người nước và tử hồn bên dưới, cuối cùng vẫn lưu luyến dời ánh mắt.

Lúc này, cả tiểu khu đã hoàn toàn rơi vào âm khí dày đặc như sương mù, hàng ngàn hàng vạn người nước thao túng tử hồn đứng lên từ trong nước đọng, đường chính, dãy cây xanh, nhà xe, thậm chí là trong khe hở giữa hai tòa nhà. Toàn bộ đều bị người nước lấp đầy, từ trên nhìn xuống thật đúng là làm người ta tê cả da đầu!

Nhưng mà, tiếng mưa như thác đổ che đậy hết thảy những thứ này, cư dân trong tiểu khu vẫn còn ngủ say trong tiếng mưa rơi, không có ai phát hiện nguy hiểm gần trong gang tấc.

Lúc này, trận mưa xối xả càng rơi nhanh hơn, mương thoát nước lâu năm không sửa chữa bên trong tiểu khu đã bị lấp kín nước đọng đục ngầu che mất sân cỏ, thậm chí có những chỗ trũng có thể ngập đến đầu gối.

Người nước từ từ đứng lên càng lúc càng nhiều, những “người” này bắt đầu tụ tập đến những nhà dân tứ cố vô thân trong tòa nhà, lên dọc theo bức tường bên ngoài tòa nhà trong cơn mưa tầm tã!

Mạc Tư Tĩnh đã sụp đổ từ lâu, bác Hà và Lãnh Dật cũng không khá hơn chút nào. Một trận tàn sát cực kỳ bi thảm sắp xảy ra trong tiểu khu, cho dù bọn họ có thể gọi điện thoại thông báo cho mỗi một nhà trong vòng mười phút cũng không giải quyết được vấn đề.

Còn thiếu niên cực kỳ đáng sợ bên cạnh bọn họ, đang len lén nuốt nước miếng nhìn ngoài cửa sổ.

Trúc Ninh không hiểu tại sao sắc mặt của mấy người bạn mới của mình lại tái nhợt, cậu điềm đạm an ủi nói: “Sẽ không có chuyện gì kinh khủng xảy ra đâu, chúng ta sẽ dùng phương thức của người văn minh để giải quyết vấn đề.”

Vừa nói xong, Trúc Ninh cầm điện thoại di động lên, bấm gọi hiệu trưởng Derson: “Không giải quyết được vấn đề, chúng ta sẽ đi tìm người gây ra vấn đề… A lô, hiệu trưởng Derson à, tôi là Trúc Ninh.”

Bắt đầu từ chữ “A lô”, Trúc Ninh rất tự nhiên chuyển đổi từ tiếng người thành quỷ ngữ, sau đó kể thẳng vào vấn đề nhưng không thất lễ: “Hiệu trưởng, ông có thể cho nước và quỷ bên ngoài rút lui không, tôi đã biết thứ trong nước là một hồn trong ba hồn của ông, không cần giết người tiểu khu diệt khẩu.”

Ban đầu hiệu trưởng Derson vẫn còn ý định hàn huyên, nhưng sau khi nghe Trúc Ninh nói, cuộc trò chuyện của bọn họ rơi vào trầm lặng khiến làm người ta căng thẳng, mãi không có âm thanh đáp lại.

Qua hồi lâu, giọng nói âm trầm của hiệu trưởng Derson mới truyền tới từ đầu bên kia điện thoại: “Làm sao ngươi biết?”

Trong lòng Trúc Ninh giật thót một phát, cậu không ngờ mình đánh bậy đánh bạ lại thật sự đoán được chân tướng. Lúc trước Lãnh Dật từng nói kết quả thí nghiệm của hội người già cho thấy, thứ bên trong nước giết người không phải quỷ cũng không phải tiên, mà là một thứ có tính chất của cả hai…

Còn Trúc Ninh thì biết, kết luận này nhìn có vẻ như nói bừa nhưng có thể là thật.

Mấy ngàn năm trước, Thiên Đình phong thần Quỷ Đế Âm Giới. Còn Bắc Âm Đại Đế từ chối phong thưởng của Thiên Đình, nhưng cũng đồng thời không còn quản lý Địa Phủ, từ đó về sau trở thành một sự tồn tại không thể xác định.

Huống hồ, ngoại trừ Bắc Âm Đại Đế, trên thế giới không có bất kỳ nhân vật chầu rìa nào mạnh mẽ đến mức có khả năng hiểu thấu đáo cách khống chế núi non sông ngòi thiên hạ.

Những việc Bắc Âm Đại Đế đã làm trong mấy năm gần đây cũng trong khuôn khổ đạo đức. Mở trường học dạy thuật pháp cho nhân loại ở dương gian, dạy yêu quỷ sử dụng sở trường hóa hình của mình để ăn sung mặc sướng ở nhân thế, thậm chí sắp xếp thầy trò ở trường trợ giúp trăm họ cả nước hàng yêu trừ quỷ sau khi bách quỷ dạ hành xảy ra.

Nhưng Trúc Ninh biết, Âm Giới mấy ngàn năm trước là Luyện Ngục của đám quỷ hồn. Ăn hối lộ trái pháp luật, làm việc thiên tư, nếu so với Diêm Vương bây giờ chỉ có hơn chớ không kém…

Khi đó Địa Phủ, dưới sự thống trị toàn quyền của Bắc Âm Đại Đế.

Nếu như Bắc Âm Đại Đế thật sự là người đại ơn đại đức như thế, Minh Giới sẽ thành như vậy sao?

Nghĩ xong đâu ra đó trong đầu, Trúc Ninh không nói thêm, chỉ kể: “Sau khi trải qua Mê Vụ Vạn Cốt Uyên, ngay cả Hắc Vô Thường cũng không nhớ tôi, nhưng ông lại có thể chạy thoát quy tắc thiên đạo, tại sao? Là bởi vì cách đây mấy ngàn năm trước, ông đã hòa tan một hồn trong ba hồn vào trong nước, thay thế Hà Xuyên Thần nhét sông ngòi ao hồ khắp thiên hạ vào trong túi mình.”

Trúc Ninh dừng một chút, “Khi hồn cho vào trong nước bị lấy ra, nó không còn là thần hồn, không còn chịu sự quản lý của thiên đạo, đương nhiên ký ức cũng sẽ không thay đổi.”

Bên kia điện thoại mãi vẫn không có tiếng trả lời. Một hồi lâu sau Bắc Âm Đại Đế mới trầm giọng mở miệng, nhưng ông ta không đáp lại lời của Trúc Ninh, mà là hỏi ngược lại: “Minh Vương, ngươi suy tính như thế nào về đề nghị lúc trước của ta?”

Trúc Ninh lạnh lùng nói: “Mấy chục mấy trăm người nước đứng bên ngoài tiểu khu cứ ở đây mãi không chịu đi. Nếu bọn chúng có bị ăn sạch thì cũng không liên quan gì tới tôi đâu nhé.”

Cuộc nói chuyện hoàn toàn rơi vào bế tắc, hai người im lặng vài giây.

Bắc Âm Đại Đế: “Minh Vương, ngươi quyết tâm đối địch với ta?”

Trúc Ninh: “Ngay cả ý định của ông rốt cuộc như thế nào tôi cũng không biết, vì sao tôi phải quy phục ông? Mấy ngàn năm trước lúc Thiên Giới phong thần, nếu ông bằng lòng trở thành tiên thì cần gì phải dàn xếp mấy thứ này? Hà Xuyên Thần là thần linh mà cũng bị một hồn của ông đuổi đi… Chẳng lẽ ngày đó ông muốn luộc Thao Thiết rồi ăn thịt?”

Bắc Âm Đại Đế hít sâu một hơi, dường như ông ta cực kỳ khó chịu với cách nói chuyện kiểu quy hết mọi chuyện thành phương thức ăn uống, nhưng vẫn dùng hết kiên nhẫn cuối cùng để khuyên nhủ: “Minh Vương, bây giờ từ Thiên Đình cho tới Địa Phủ nhân gian, có thế lực nào mà ngươi có thể dựa vào không? Chỉ cần thành tâm cống hiến sức lực cho ta, ta hứa sau này sẽ để ngươi muốn làm gì thì làm ở dương gian âm phủ, kể cả việc biến tất cả thành thức ăn, thế nào?”

Trúc Ninh không hề có ý định tiếp nhận lòng tốt này: “Ít nhất khi ở trong nước, năng lực của Hà Xuyên Thần gần như tương đương với ông. Tôi kết minh với hắn ta há chẳng phải tốt hơn sao?”

Bắc Âm Đại Đế bật cười, vẻ khinh thường hiện rõ trong giọng nói: “Bình thường ta tôn kính gọi ngươi một tiếng Minh Vương chẳng qua là vì lễ phép mà thôi. Hiện giờ ngươi cùng lắm chỉ là một con hung thú hồn phách tàn phế, còn muốn ra vẻ Minh Vương cái gì? Cho dù Hà Xuyên Thần có rơi rụng đi nữa thì hắn cũng là thần linh, cho dù hắn chấp nhận ngươi, cùng lắm ngươi chỉ có thể nhận hắn làm chủ tử thôi.”

Hơi thở của Trúc Ninh lập tức rối loạn, hình như cậu hơi tức giận nhưng lại không thể phản bác, cậu lạnh lùng nói: “Biến cố sau này quá nhiều, bây giờ ở dưới lầu đang có một bàn tiệc lớn, tôi ăn tiệc trước rồi nói sau!”

Vừa nói xong liền thở hổn hển đập điện thoại di động.

Ba người bên cạnh sắp bị hù chết, mặc dù nghe không hiểu quỷ ngữ nhưng có thể nghe ra phẫn nộ trong giọng nói của Trúc Ninh, bọn họ vừa muốn bỏ chạy vừa không dám trốn.

Thấy Trúc Ninh quăng điện thoại, Mạc Tư Tĩnh và Lãnh Dật ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có bác Hà thận trọng hỏi: “Chuyện không suông sẻ sao? Vậy đám người nước kia…”

Trúc Ninh cúi người nhặt điện thoại di động lên nhấn ngắt máy. Lúc này vẻ tức giận trên mặt thiếu niên đã biến mất không còn một mống, nhẫn nại mỉm cười lau nước đọng trên điện thoại, sau đó quay lại nói với bác Hà bằng tiếng người: “Rất suông sẻ, ông không cần lo những thứ bên dưới, tôi sẽ ăn… Khụ khụ, ý tôi nói là, một lát nữa sẽ có một con quái lông siêu to ăn sạch tất cả bọn chúng.”

Lúc này toàn bộ người nước trong tiểu khu đã hoàn toàn cuồng loạn, từng tên chồng lên nhau bò lên tường. Dưới áp lực cực cao từ cả trong lẫn ngoài, ba người bình thường trong nhà sắp đứng không vững, vừa nghe thiếu niên nói thế chợt không kịp phản ứng.

“Hả?”

Trúc Ninh giả bộ gọi điện thoại xong, cậu xoay người chạy nhanh xuống dưới lầu, đồng thời không hề phân tâm kêu lên với người phía sau: “Mọi người chờ ở đây, ngàn vạn lần không được ra ngoài. Tôi đi xem xem bóng lông ú kia có tới không?”

Ba người trong nhà sững sờ nhìn bóng lưng thiếu niên biến mất trong hành lang.

Bác Hà nhìn đăm đăm: “Cậu ta vừa nói “lông ú”… Là “Long tù” phải không? Tù nhân của Long tộc à?”

Mạc Tư Tĩnh lắp ba lắp bắp: “Có… Có sinh vật như thế sao?”

Bác Hà vô cùng nóng nảy, bây giờ tất cả lo lắng trong lòng ông ta đều đặt lên tính mạng của người dân trong tiểu khu. Bác Hà kéo màn cửa sổ nhìn xuống dưới: “Tôi nào biết có hay không? Ngoài hai chữ đó thì còn chữ nào, chắc chắn không thể là “bóng lông” được!”

Sau đó bác Hà liền ngu người…

Ngay phía dưới cửa sổ phòng ngủ, một quả bóng lông mập trắng như tuyết đang nằm bên cạnh cây hòe nhỏ trong bồn cây xanh, trông nó giống hệt móc khóa bóng lông của các bé gái nhưng được phóng đại gấp hơn mười ngàn lần!

Bác Hà gào lên không còn phù hợp với hình tượng trầm ổn trước kia, soạt một tiếng đóng rèm cửa sổ rồi lại soạt thêm cái nữa kéo ra, nhìn xuống dưới lần nữa.

Bóng lông mập vẫn còn ở dưới đó, hơn nữa… đang di chuyển…

Dưới cơn mưa xối xả, sinh vật lắm lông mập ú trắng như tuyết giống như đóa bồ công anh khổng lồ, hạt mưa bám trên sợi lông thành nhưng giọt nước trong suốt nhưng không thấm ướt lớp lông.

Nhưng chẳng biết tại sao, cảnh tượng mưa như trút nước khiến bóng lông mập trông càng đáng thương. Cậu giơ móng vuốt xoa xoa chóp mũi ướt nhẹp, hắt hơi một cái.

Ách chíu ~

Bóng lông mập mặt mày ủ dột nâng vuốt lông đang giẫm trong nước đọng, cậu phát hiện xung quanh không có nơi nào ấm áp để đặt chân, chỉ có thể đạp trở lại.

Trời mưa lạnh thế!

Bầu không khí của bữa tiệc lớn tự phục vụ không sung sướng như trong tưởng tượng, bóng lông mập không vui.

Người nước trong vũng nước đọng dưới móng vuốt của bóng lông mập thật vất vả giãy giụa mới thò đầu ra từ kẻ hở của móng vuốt mập, nó định trốn ra ngoài nhưng một giây kế tiếp lại bị móng vuốt vòng trở về đạp vỡ đầu!

Bác Hà trên lầu thấy cảnh này, ngay cả khí cũng không kịp hít: “Dưới lầu! Sinh vật dưới lầu…”

Mạc Tư Tĩnh và Lãnh Dật thấy dáng vẻ như lảo đảo sắp ngã của bác Hà, bọn họ vội vàng xông tới bệ cửa sổ nhìn xuống dưới thì nhìn thấy một trái banh lông mập trắng bóc cao ba mét vô cùng đáng yêu, ngẩng đầu lên quơ móng vuốt với bọn họ.

Mạc Tư Tĩnh sững sờ nói: “Đây chính là sinh vật có thể cứu chúng ta… Một quả bóng lông? Thật sự đúng là hai chữ “bóng lông”, hơn nữa nhìn nó cũng khá…”

Mạc Tư Tĩnh còn chưa nói hết đã nhìn thấy bé bóng lông mập đáng yêu há cái miệng rộng ba mét to như chậu máu hút một hơi.

Một trận yêu phong lập tức quét qua bồn cây xanh dưới lầu, người nước và tử hồn đang leo lên từ từ rời khỏi mặt đất, chúng giãy giụa điên cuồng như lá rụng trong gió thu, sau đó bị cuốn vào trong miệng của bóng lông mập.

Rốp rốp rốp rốp!

Ực ực.

Mạc Tư Tĩnh còn chưa nói hết từ “đáng yêu” đã lập tức lui về sau, sắc mặt tái nhợt ngã ngồi trên giường gỗ.

Hai người còn lại cũng không khá hơn, nhưng bây giờ đám người nước vặn vẹo dử tợn đang điều khiển từng tử hồn men theo tường ngoài đã bò lên đến lầu ba.

Hơn trăm cặp mắt mờ đục nhìn chằm chằm cửa sổ phòng 407 giống như bầy sói bao vây áp sát con mồi. Chúng nó như có ý thức chọn mục tiêu đặc biệt để công kích.

“Ông Hà, mau lùi lại, dường như bọn chúng chỉ muốn giết mấy người chúng ta!”

“Bóng lông kia quá béo không bò lên đây được, cũng không với tới mấy chục tên bò bên ngoài bức tường. Chúng ta mau rút lui.”

Có lẽ vì đường đi phải ẩm ướt thì mới bớt hao tốn lượng nước trên người, nên người nước không mở cửa bò vào hành lang. Chỉ cần ba người bác Hà chặn cửa sổ thật kín, chạy thật nhanh, chắc chắn có thể tiết kiệm được chút thời gian!

Bóng lông mập dưới lầu cũng hơi tức giận, đã nói không cần diệt khẩu với Bắc Âm Đại Đế, tại sao ông ta còn hạ lệnh công kích, quyết không buông tha.

Hơn nữa đám người làm từ nước này vốn không có mùi vị, chúng bám lên tử hồn giống như kẹo gạo* bọc bên ngoài kẹo mềm, ăn một miếng nhưng vị đọng lại trong miệng vô cùng nhạt nhẽo.

*Kẹo gạo: Một món ăn nhẹ đặc sản truyền thống ở Ninh Đức, Phúc Kiến. Được làm bằng sữa gạo, gừng và mạch nha.

Ăn từng viên từng viên kẹo gạo thật sự khiến người ta khó chịu, quả bóng lông muốn ăn từng ngốn từng ngốn. Thế là cậu giơ móng vuốt tròn quay, sau đó…

Ầm!!!!!

Lãnh Dật mới vừa định đỡ bác Hà từ cửa sổ lui về sau, chợt bị một trận núi lở đất rung làm lay động.

Bác Hà giật mình: “Động đất? Động đất hả?”

Lãnh Dật nắm kéo ống tay áo của bác Hà để ông ta nhìn xuống dưới từ cửa sổ. Bọn họ nhìn thấy bóng lông béo ị dưới lầu giơ móng lông đá một cái “ầm” lên bức tường bên ngoài tòa nhà.

Khu nhà dân kiểu cũ đáng thương nhất thời đất rung núi chuyển, khiến đám tử hồn chậm rì rì thật vất vả mới leo lên được tầng cao ắt đầu rơi rụng bẹp bẹp như sủi cảo.

Bóng lông mập vui vẻ há cái miệng to vô hạn, đón lấy thức ăn ngon từ trên trời giáng xuống.

Bác Hà: “Má ơi!”

Lãnh Dật vẫn luôn lý trí không bao giờ dao động khi nhìn thấy cái miệng to như chậu máu kéo dài vô hạn và vô số cái răng nhọn lởm chởm bên trong, tinh thần của anh ta bị công kích cực mạnh.

Lãnh Dật đỡ bác Hà im lặng ngồi xuống giường gỗ, cảnh tượng quá đáng sợ, bọn họ không còn sức để mà xem.

Âm khí trong tiểu khu quá nặng, tất cả người ngủ say đều không thể tỉnh lại từ trong mơ, bọn họ bị quỷ áp sàng, hết mơ từ ác mộng này đến ác mộng khác. Còn ba người duy nhất tỉnh táo trong tiểu khu thì đang chen chúc ôm chăn ngồi trên giường nhỏ, đếm thời gian từng giây từng phút trong tiếng ầm ầm bên ngoài.

Bóng lông mập, cậu mau ăn no đi, tim của chúng tôi không chịu nổi…

Tiếng “ầm ầm” và động đất xảy ra chừng 10 phút rốt cuộc cũng ngừng lại. Mưa to bên ngoài cũng từ từ biến thành mưa nhỏ lất phất.

Trong ba người, Mạc Tư Tĩnh sắc mặt trắng nhất lại dám lấy hết can đảm, run lẩy bẩy đi tới cửa sổ nhìn tình hình bên dưới.

Cô ta trông thấy một quả bóng lông mập lội nước bõm bõm bõm bên dưới đang di chuyển từ tòa nhà này đến tòa nhà khác, há miệng đớp người nước rơi xuống.

Không bao lâu sau, rốt cuộc bóng lông mập cũng ăn xong chút canh thừa thịt nguội cuối cùng, cậu không hài lòng đạp đạp móng vuốt.

Tôi ăn còn chưa no mà.

Bóng lông mập nhìn bốn phía tìm chút điểm tâm ngọt. Nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, bóng lông mập sợ tới mức cả quả bóng giật thót!

Bởi vì có một con mắt khổng lồ dài trăm mét bất ngờ mở ra ngay chính giữa tầng mây đen ngòm âm u.

Đó là con mắt của Bắc Âm Đại Đế được hợp thành từ mây đen và sương mù dày đặc. Con mắt khổng lồ âm trầm mà uy nghiêm khiến người ta có cảm giác áp bức đến khó thở, vừa quái dị vừa đáng sợ.

Bóng lông nhỏ mới vừa vui vẻ ăn cơm xong, bây giờ dưới con mắt khổng lồ trông giống như một chú cún con nhỏ bé không có sức phản kháng.

Mây đen đè ép thấp hơn, con mắt khổng lồ như che phủ bầu trời trong tầm mắt của bóng lông nhỏ.

Đây là một hành động cảnh cáo.

Bắc Âm Đại Đế mới vừa thúc đẩy hàng trăm con quỷ giết người nhưng thật ra là đang cảnh cáo hung thú nhỏ không biết trời cao đất rộng làm trái toan tính của ông ta.

Dưới con mắt khổng lồ, bầu không khí trong tiểu khu gần như bị đông cứng. Cảm giác chèn én nặng nề làm cho những ve mùa hạ đồng loạt ngừng kêu to, đêm khuya hoàn toàn tĩnh mịch.

Mạc Tư Tĩnh đứng bên cửa sổ nhìn lên trời theo tầm mắt của bóng lông mập. Cô ta  chỉ vừa liếc chừng một góc nhỏ của con mắt khổng lồ liền đau đớn rên rỉ ngã xuống đất, vô thức rơi vào ác mộng.

Có vẻ như bóng lông nhỏ đã sợ đến ngây người, làm bộ tội nghiệp co rút tại chỗ ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Cho đến khi con mắt to giữa màn sương đen thấp dần đến mức sắp chạm vào cột thu lôi trên tầng cao nhất. Bóng lông nhỏ đột nhiên phình ra, ngẩng đầu lên trời kêu to:

“Chút chít!!!!!!”

Tiếng kêu bất ngờ không có dấu hiệu báo trước chấn cho tất cả cửa sổ thủy tinh xung quanh tòa nhà vỡ tan tành.

Một nửa hơi nước trong mây đen bị tiếng kêu lớn đột ngột làm cho ngưng tụ thành giọt nước, rơi xuống rào rào…

Một trận mưa khác bị ép rơi xuống sau khi trời vừa tạnh được vài giây, con mắt to sụp đổ phân nửa.

Theo nước mưa tạo thành con mắt rơi xuống, tất cả đều bị bóng lông mập hút hết, òng ọc òng ọc òng ọc, ực ực ực, nuốt vào bụng.

Bóng lông mập vô cùng vui vẻ, tiếp tục ngẩng đầu nhìn con mắt đáng thương sụp đổ, hy vọng mây đen thấp thêm chút nữa.