Quán cà phê rơi vào yên tĩnh như chết.
Mạc Tư Tĩnh và bác Hà hoảng sợ nhìn Trúc Ninh, ánh mắt kia như thể sợ cậu đột nhiên phát nổ thành một đống rết.
Cuối cùng vẫn là Trúc Ninh mở miệng trước: “Thứ này…”
Ánh mắt của Mạc Tư Tĩnh và bác Hà càng kinh hoàng, ngay cả Lãnh Dật vẫn luôn không quan tâm người bị hại cũng tiến lên một bước nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, như thể muốn nghe lời trăn trối của Trúc Ninh.
Trúc Ninh hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Thứ này… tại sao lại có vị ngọt?”
Bác Hà & Mạc Tư Tĩnh: “Hả?”
Trúc Ninh cho là bọn họ không hiểu ý mình nên giải thích rõ ràng: “Ý tôi nói là, cái thứ trong nước trốn ra từ ly cà phê, nhưng tại sao nó không mang bột cà phê đi ra cùng mà lại mang theo đường?”
Trong nhất thời, cả quán cà phê càng yên tĩnh hơn.
Hồi lâu, bác Hà mới mở miệng: “Cậu nhóc, bây giờ cậu cảm thấy thế nào, có khó chịu chỗ nào không?”
Trúc Ninh chỉ đành phải an ủi mọi người đang run sợ trong lòng: “Từ nhỏ dạ dày của tôi đã rất tốt, không lo ăn cái gì cũng không khó chịu.”
Bác Hà thấy Trúc Ninh không quan tâm lập tức nôn nóng: “Cậu nhóc, cái này không giống! Chút cảm giác lạnh cay mà cậu chịu sao giống cái thứ trong nước kia được?”
Mạc Tư Tĩnh hơi trầm ngâm: “Lúc trước cậu từng ăn cái gì?”
Trúc Ninh: “Năm mươi gam chất độc.”
Mọi người: “…”
“Không phải tôi cố ý ăn mà là vô tình bị sặc, chỉ có năm mươi gam thôi…” Trúc Ninh cảm nhận được tầm mắt của mọi người liền vội vàng giải thích, nhưng thấy ánh mắt của bọn họ càng lúc càng kinh hãi, chỉ đành phải gượng gạo đổi chủ đề, “Đúng rồi, rốt cuộc mấy thứ trong nước là cái gì?”
Ai ngờ bác Hà vỗ bàn một phát: “Cậu không biết mà còn dám uống?!”
Trúc Ninh: “…”
Bác Hà đau lòng nhức óc: “Hầy, cậu một thiếu niên tốt bụng sao lại không biết quý trọng tính mạng của mình chứ? Lệ quỷ thì xem như giẻ lau mà chà đạp? Nước biết nhúc nhích mà còn dám đụng vào?”
Trúc Ninh: “Tôi…”
Bác Hà: “Hầy, đã biết đang là thời điểm bách quỷ dạ hành. Người trẻ tuổi bây giờ, hết người này tới người khác không sợ trời không sợ đất!”
Trúc Ninh: “Thật ra thì tôi rất sợ tối…”
Bác Hà khựng lại.
Trúc Ninh lí nhí mở miệng, hỏi ra vấn đề quấy nhiễu cậu thật lâu: “Vậy cái cột nước biết nhúc nhích kia, rốt cuộc là thứ gì?”
Mọi người cũng nhìn ra Trúc Ninh không nói dối, cậu thiếu niên này thật sự sợ tối. Về phần tại sao cậu dám uống vốc nước biết nhúc nhích, tất nhiên là vì đứa nhỏ ngốc này không biết!
Lãnh Dật lắc đầu thở dài ở nơi Trúc Ninh không nhìn thấy, như thể muốn nói anh ta làm tổng giám đốc thời gian lâu như vậy, gặp nhiều tinh anh xã hội, nhưng chưa từng thấy qua người trẻ tuổi nào không khôn khéo như cậu.
Mạc Tư Tĩnh đá Lãnh Dật một cước dưới bàn, đồng thời lấy ly cà phê trên bàn đặt sang bàn kế bên, cố tình đặt cách xa tầm tay Trúc Ninh nhất.
Còn bác Hà thì bắt đầu giải thích hiện tượng khác thường trong nước.
Hóa ra, bác Hà là công nhân ở khu dân cư phụ cận đã về hưu, công việc lúc trước của ông ta không liên quan gì đến quỷ quái. Nhưng bản thân bác Hà cảm thấy rất hứng thú với Âm Dương Bát Quái, cộng thêm mình có thiên nhãn, thế là ông ta dành hơn nửa đời người để nghiên cứu Âm Dương Ngũ Hành.
Sau khi về hưu, ông ta xây dựng một nhóm người già chuyên nghiên cứu Hà Đồ Lạc Thư*, Âm Dương Ngũ Hành, truyền thuyết quỷ thần vân vân… trong trung tâm hoạt động người già của tiểu khu. Lâu ngày, không ngờ lại tụ tập thêm mấy người có thiên nhãn đã về hưu.
*Mọi người có thể đọc thêm ở đây:
https://ngochoangblog.com/ha-do-lac-thu.html“Dĩ nhiên, phần lớn người trong xã đoàn không nhìn thấy quỷ, chỉ là họ có hứng thú với mấy cái này.” Bác Hà khoát tay giải thích, ngay sau đó chuyển đề tài câu chuyện, trong giọng nói mang theo vẻ kích động mơ hồ.
“Nhưng từ sau khi bách quỷ dạ hành bắt đầu, trong nước bắt đầu có vấn đề. Thế là mấy lão già chúng tôi nghiên cứu ra chút manh mối… Thứ trong nước không phải quỷ!”
Nhìn ông bác kích động, Trúc Ninh hơi theo dòng suy nghĩ của ông ta. Cậu cũng biết thứ trong nước không phải quỷ: “Vậy rốt cuộc thứ trong nước là cái gì?”
“Cậu nhóc, điểm chính không phải thứ trong nước rốt cuộc là thứ gì, bây giờ trên đời này không ai biết trong nước có cái gì!” Ông bác thấy Trúc Ninh không biết chỗ đáng quý trong thành quả của hạng mục nghiên cứu này, ông ta gấp đến độ không ngừng lắc đầu, “Nhưng nếu thứ trong nước không phải quỷ… vậy thì rất phiền toái.”
Trong lòng Trúc Ninh hơi động, dường như loáng thoáng bắt được gì nói: “Ý ông muốn nói là…”
Bác Hà lục trong cái túi vải in quảng cáo đồ ăn khuyến mãi mà mình mang theo bên người, sau đó lấy ra một xấp giấy nháp, phía trên đều là những quan điểm tổng kết của trung tâm hoạt động người già.
Bác Hà: “Cậu xem, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với thế đạo bây giờ. Đầu tiên là bách quỷ dạ hành, quỷ mang âm khí rất nặng xuất hiện trong nước muốn hại người cũng không hiếm lạ.”
Bác Hà đeo kính lão lên, ngón tay chỉ vào từng mục trên giấy nháp: “Hàng nghìn yêu ma quỷ quái từ xưa đến nay, chỉ cần không phải người phàm, bất kể trong nước có là thứ gì cũng chỉ có thể chia làm ba loại: Tiên, quỷ, yêu.”
“Yêu quái có hình thể nên chính là thứ đầu tiên bị loại bỏ… Vậy chỉ còn tiên và quỷ.”
Câu cuối cùng ông bác nói đầy ẩn ý, nhiệt độ trong lòng Trúc Ninh cũng theo đó mà giảm xuống mấy độ, nhưng ngay sau đó cậu liền phát hiện vấn đề trong đó: “Nhưng mà thứ trong nước không có tiên khí.”
Ông bác khiếp sợ: “Sao cậu biết?”
Trúc Ninh: “Ặc, tôi nếm ra được… Không phải tôi mới vừa uống một hớp sao.”
Bác Hà cười lắc đầu: “Cậu trai trẻ, cậu có thể nếm không ra tiên khí, nhưng hội đoàn người già chúng tôi có cách đo của mình.”
Theo lời giới thiệu của bác Hà, Trúc Ninh mới biết, chuyện có thứ giết người trong nước xảy ra cực kỳ thường xuyên trong vòng một tháng. Ngay cả tiểu khu nơi bác Hà ở cũng xảy ra mấy vụ, người của hội người già vô cùng sốt sắng bảo tồn đống nước có vấn đề này, dùng chính phương pháp của bọn họ để kiểm tra.
Mặc dù bọn họ không dám đụng chạm trực tiếp, nhưng rất nhiều thành viên hội người già bị mắc các loại bệnh của người già như thấp khớp. Nếu sống chung một phòng với đống nước kia, nhỡ trong nước có âm khí, cho dù âm khí vô cùng nhạt, chỉ cần một lúc cũng sẽ khiến bệnh cũ nặng thêm.
Còn tiên khí lại không có công dụng chữa bệnh, nhưng mấy ông già bà lão của hội người già thay nhau ngồi ở gần tiểu khu kiểu cũ suốt mấy buổi tối, không ngờ bắt được mấy con triết Siberia tinh, nhím tinh chưa khai mở thần trí.
Mấy tiểu yêu này rất mẫn cảm, không sợ quỷ mà sợ tiên. Trong một tháng này, người của hội người già thả những con như triết Siberia tinh, nhím tinh vào bên cạnh nước có vấn đề, làm thí nghiệm rất nhiều lần.
Nghe đến chỗ này, Trúc Ninh vô cùng khiếp sợ, không ngờ các ông lão bà lão của trung tâm hoạt động người già lại phát minh ra phương pháp còn chính xác hơn thiên nhãn, cậu vội vàng hỏi: “Kết quả như thế nào?”
Bác Hà dừng một chút, sau đó sẽ gằn từng chữ: “Thứ nước có vấn đề này sẽ khiến bệnh thấp khớp của người già nặng thêm, hơn nữa mấy tiểu yêu kia không dám đi qua.”
Hai người khác của tổ tuần tra nghe đến đây, Lãnh Dật đánh giá khách quan, nói: “Nếu chỉ dựa vào kết quả phân tích số liệu thí nghiệm, thứ trong nước không phải quỷ cũng không phải tiên. Mà là một thứ cùng mang tính chất của cả hai.”
“Cái mớ bòng bong gì thế!” Rốt cuộc Mạc Tư Tĩnh không nhịn được nữa: “Anh không biết gì về âm dương quỷ thần thì đừng dùng khoa học giải thích chắc nịch như vậy. Gì mà một người mang 2 tính chất, đây đâu phải biến đổi gien.”
Lãnh Dật không lên tiếng, hiển nhiên không cho là phân tích thí nghiệm của mình sai.
Còn Trúc Ninh như nhớ ra cái gì đó. Mặc dù cậu không có ký ức của quá khứ nhưng cũng nhớ mơ hồ một ít. Giống như lật xem mấy trang lý lịch tóm tắt của Minh Vương mặc dù trong đầu không có bất cứ đoạn phim nào.
Trúc Ninh lí nhí mở miệng: “Thật ra không phải là không có. Nếu như Thiên Đình sai phái một vị thần linh nào đó đến Địa Phủ nhậm chức, há chẳng phải người nọ sẽ mang tính chất của cả hai giới sao?”
Bác Hà cũng không ngờ Lãnh Dật và Trúc Ninh có thể nghĩ đến bước này, ông ta dứt khoát xua tay: “Không thể nào, tôi đã đọc qua trường hợp này trong sách cổ rồi, cho tới bây giờ cả mười điện Diêm Vương đều không phải thần tiên, vậy ở âm phủ Địa Phủ còn có ai…”
Trúc Ninh nói thầm trong lòng, còn có Minh Vương… Suy nghĩ này vừa hiện ra, Trúc Ninh nhớ tới bóng người mỉm cười trong ly cà phê giống mình như đúc mới vừa rồi, cảm thấy không lạnh mà run.
Trúc Ninh ở nơi này, một người chắc chắn không có khả năng xuất hiện đồng thời ở hai nơi. Thứ trong nước kia sao có thể là cậu?
Đến lúc này, ba người đội tuần tra đều cảm thấy tiếp tục ở đây nói bừa cũng vô nghĩa. Bây giờ Lãnh Dật và Mạc Tư Tĩnh cũng gia nhập nhóm nghiên cứu của trung tâm hoạt động người già, bọn họ muốn cùng bác Hà đến tiểu khu quan sát thí nghiệm đang tiến hành.
Trúc Ninh kiên trì yêu cầu gia nhập, ba người bất đắc dĩ mang cậu theo, đồng thời luôn dặn dò không được uống bậy thứ mà mình không biết, không được đạp bừa thứ gì nhìn giống giẻ lau, phòng ngừa đứa nhóc ngơ ngơ ngáo ngáo này mất mạng.
Bốn người ra khỏi quán cà phê, đi về phía chiếc Maybach đậu bên đường của Lãnh Dật đã được sung vào công quỹ, trở thành vật dùng chung của trung tâm hoạt động người già.
Mọi người ngồi lên xe, lái thẳng một đường về hướng tiểu khu nơi bác Hà ở.
Ở phía tây có một khu dân cư nhỏ, vì đó là một khu nhà cũ trong nhà máy nên không bán được, cộng thêm không có kế hoạch phá bỏ hay dời đi. Cho nên mới biến thành một tiểu khu kiểu cũ có hơi cũ nát được xây bên cạnh tòa nhà chọc trời giữa khu phố tài chính tấc đất tấc vàng này.
Chạy không tới năm phút đã đến cổng tiểu khu nơi bác Hà ở, Maybach lái thẳng vào.
Bác Hà rất là tự hào với thành tựu của trung tâm hoạt động người già, ông ta chỉ cây Liễu xa xa phía sau một tòa nhà gạch ngói: “Thứ năm tuần trước có một người chết chìm trong bồn tắm ở căn nhà đằng kia. Bây giờ người của hội người già chúng tôi đang làm thí nghiệm bên trong. Bà chị già là một người nhiệt tình, nhưng bị bệnh thấp khớp nặng…”
Còn Trúc Ninh lập tức có dự cảm không tốt ngay từ khi bước vào tiểu khu này.
Bây giờ đang là bách quỷ dạ hành, âm khí trong thành phố rất nặng về đêm, gần như hóa thành sương mù dày đặc. Tình trạng của tiểu khu này không đặc biệt, Trúc Ninh không nói ra được không đúng chỗ nào.
Nhưng Trúc Ninh vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm từng ngọn cây cọng cỏ trong tiểu khu. Kế tiếp, dường như cậu mơ hồ nhìn thấy gì đó, Trúc Ninh chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn quyết định cắt ngang niềm vui của bác Hà: “Bác này, tiểu khu có bảo vệ đứng gác buổi tối ạ?”
Bác Hà xua xua tay: “Tất nhiên là không, bây giờ có bảo vệ nào dám đứng gác ban đêm? Hơn nữa nếu những thứ đó có vào tiểu khu cũng sẽ không đi bằng đường bộ.”
Trúc Ninh nhìn qua kính xe, chỉ cái bóng mờ nhảy xuống từ trên cây Liễu: “Mọi người nhìn xem, không phải có một bóng người mặt đồ bảo vệ đang đứng trước cửa căn nhà ngói đỏ kia sao?”