Trong phòng chiếu phim, mắt của hai gã tiên trừng còn lớn hơn chuông đồng, cực kỳ kinh hãi nhìn cảnh tượng trong màn ảnh lớn.
Mặc dù có một quả bóng lông béo nổi điên xông vào chen ngang, nhưng bộ phim phòng học giải phẫu không thể không tiếp tục chiếu.
Nhưng cảnh phim không thể kéo xa hơn nữa, trừ phi là quay trên không trung…
Vì vậy, cả cảnh phim đều biến thành đặc tả bóng lông mập, một cục kẹo bông gòn trắng như tuyết đầu đội trời “móng” đạp đất vui vẻ nhấc móng vuốt nhỏ đạp ầm ầm ầm. Mỗi một cú nhảy là một tiếng nổ vang lên trong phòng chiếu phim. Ầm! Ầm! Ầm!
Lão già lùn lông mày trắng cảm thấy không khỏe vội vàng ôm ngực. Còn thiên tướng thì bị chấn cho thất điên bát đảo, máu mũi chảy ròng ròng.
Chờ khi bóng lông nhỏ rốt cuộc chơi đủ nhảy tưng tưng về phía trước. Đại học y khoa trong phim chỉ còn lại một mảnh hoang tàn. Một cái hố to chà bá chiếm gần hết diện tích của cả con phố. Trong đó thứ tạo thành điểm nhấn là gạch ngói bị đập vụn và từng bãi tầy quầy màu xám đỏ trông như bùn nằm rãi rác xung quanh.
Thứ đáng sợ chỉ cần một mạng cũng đủ ăn cả đám tiểu tiên Thiên Giới… Thế mà lại một tên cũng không còn.
Chỉ có Chu Tinh Mỹ ngã sấp mặt trên bãi cỏ xanh như chó gặm bùn là còn “hình người”, chỉ có điều là cô run rẩy hơi dữ dội một chút.
Bóng lông mập thò móng vuốt nâng người tí hon run cầm cập trên mặt đất, muốn đẩy cô ta ra ngoài thông qua màn ảnh to lớn treo trên bầu trời. Móng vuốt của bóng lông không gặp trở ngại, nhưng Chu Tinh Mỹ thì dù làm thế nào cũng không đẩy ra được, cứ như thể cô là một thành viên cố định của bộ phim này.
Bóng lông nhỏ ngây ngốc nhìn xung quanh, thế giới trong màn ảnh cũng có giới hạn. Khi ai đó ở trong đây chẳng khác nào đang sống trong một cái hộp lớn.
Mặt dưới của cái hộp chính là sân trường của đại học y khoa, mặt trên là bầu trời u ám, còn xung quanh là những tòa cao ốc và đường phố bình thường… Chỉ có điều, đây chỉ là hình vẽ được in trên bốn cái mặt hộp, nhìn xa trông rất sống động, nhưng khi nhìn gần mới phát hiện những đường nét sọc dọc đặc trưng của tấm ván.
Bóng lông nhỏ đẩy mãi mà đẩy không ra, chỉ đành cẩn thận đặt nữ chính Chu Tinh Mỹ đáng thương xuống rồi vươn móng bẻ gãy một cái cây, dựng tạm một cái lều vải cho cô ta. Mình thì vận sức nhảy bật thật cao đột phá tấm màng cứng trên bầu trời, lăn ra từ màn ảnh lớn xông vào phòng chiếu phim.
Có vẻ như dư âm từ tiếng ầm ầm ầm lúc nãy vẫn còn quanh quẩn trong phòng chiếu phim, hai gã tiên tê liệt ngã xuống đất, bị tiếng đập chấn cho đến mức phun máu mũi, từng giọt máu chảy xuống như dây hạt châu. Bọn họ run lẩy bẩy chống hai tay lên ghế ngồi, tốn công định bò dậy.
Ngay khi lão già lùn lông mày trắng thấy bóng lông mập, vẻ mặt lão không hề sợ hãi mà ngược lại còn vặn vẹo dữ tợn như thể đang âm mưu tính kế trừng phạt cậu, lão vừa ho khan vừa nói đứt quãng: “Hung thú Thao Thiết, ngươi cho rằng thứ súc sinh lông lá như ngươi chỉ dựa vào sức mạnh là có thể phá hư hộp cổ vô hồn này sao? Ngươi giết chết tất cả cổ trùng trong đó ngược lại càng làm phát động cơ quan trí mạng nhất! Khụ khụ…”
Trong ánh mắt của hai gã tiên té xuống đất, ngoài mang vẻ hung ác cười trên sự đau khổ của người khác còn có một sự sợ hãi nho nhỏ khó phát hiện, như thể thấy chết không sờn trước chuyện sắp xảy ra.
Sau khi bóng lông nhỏ suy nghĩ một chút thì bắt đầu hơi sợ, dường như những gì bọn họ nói là thật.
Bóng lông nhỏ không dám nghĩ tiếp, cậu phản ứng thật nhanh lập tức thu thỏ thành kích thước quả bưởi, kêu to chít chít chít chít vọt tới cuối phòng chiếu phim, vung móng đạp một phát lên xác nữ tóc ngắn đang núp dưới gầm ghế, sau đó tự mình chui vào trốn.
Bây giờ trong màn ảnh lớn không còn thứ gì để quay, vẫn luôn quay đặc tả cảnh giọt mưa trượt xuống trên gò má xinh đẹp tái nhợt của Chu Tinh Mỹ đang trú mưa trong lều.
Nhưng màn chiếu treo tường xung quanh đã lặng lẽ cuốn lên.
Một thứ giống như mấy con trùng nhúc nhích hoặc cũng có thể là bùn lầy sềnh sệt tràn ra từ bên trong, từng mảng từng mảng xâm chiếm thảm trải sàn trong phòng chiếu phim… Là máu tươi và nước mưa hòa lẫn với thịt nát của thi thể thối rữa.
Không chỉ màn chiếu treo tường xung quanh mà phía sau bức tường cách âm, đèn chiếu sáng treo trên đầu và tất cả những thứ có thể bị đè ép cũng bị thứ bùn lầy gay mũi xâm chiếm, bắt đầu tràn vào phòng chiếu phim.
Bóng lông nhỏ thật sự đã sợ đến ngây người, cậu mới vừa giết bẹp bẹp bẹp hơn mười ngàn xác chết. Nhỡ đâu, miễn là nhân vật chết trong phim đều có khả năng chui vào thế giới thật thì sao.
Trong đầu bóng lông nhỏ hiện ra một cảnh tượng đáng sợ như thế này: Phòng chiếu phim nho nhỏ hoàn toàn bị bịt kín không có bất cứ cửa ra nào, sau đó một thứ bùn lầy tanh hôi gay mũi không ngừng tràn vào cho đến khi chật kín, không còn chừa lại một chút oxi, cuối cùng…
Cậu bị chết ngộp!!!
Nhưng mà sự thật đang xảy ra trước mắt còn đáng sợ hơn cảnh tượng trong đầu cậu.
Ngay lúc cái thứ bùn đen được tạo thành từ mấy cái xác thối rữa tràn vào không ngừng, dần dần dâng lên tới bắp chân. Chúng nó lại trồi lên ngọ nguậy tụ tập lại, từ từ vặn vẹo thành hình người cao mấy thước.
Ngay sau đó người bùn lầy vóc dáng to cao từ từ hấp thu đống thịt nát, mặt mũi dần hiện ra rõ ràng. Đó vẫn là làn da màu xám trắng, bên dưới là mạch máu đỏ tươi phình lên gần như muốn vỡ ra… Thứ xác thối rữa này còn mạnh hơn gấp trăm lần so với đống xác thối rữa vai phụ trong phim.
Nói chính xác thì nó cũng không hẳn là xác chết, mà là một thứ đáng sợ thuần ác vô thiện được tạo ra từ hộp cổ vô hồn.
Vào giờ phút này, trong phòng chiếu phim khép kín nho nhỏ không có một tia âm khí, nhưng chúng nó vẫn mang tới cảm giác cực kỳ khủng bố. Áp lực khủng khiếp đè ép không chỉ khiến bóng lông nhỏ thở dốc nặng nề mà còn sợ hãi gấp mấy trăm lần so với lúc cậu ở trong phòng giải phẫu vào ban đêm!
Bóng lông nhỏ không biết, Thiên Đình làm thế nào mà chế tạo ra được những thứ khủng bố có khả năng nhảy ra khỏi tam giới như thứ này. Cậu chỉ biết là, nếu Thiên Đình dùng những thứ này như vũ khí để đối phó với nhân gian và Địa Phủ, nó chắc chắn sẽ thắng trăm ngàn âm binh quỷ tướng, thậm chí thắng cả quỷ vương và Quỷ Đế.
Bóng lông nhỏ lặng lẽ bò ra từ gầm ghế nơi cậu ẩn núp, vươn móng vuốt nhỏ vịn nệm cách âm trên tường từ từ leo lên giống như một con sóc mập trắng như tuyết rối bù. Cậu ra vẻ đáng thương không ngừng trèo lên, trong lúc đó còn quay đầu nhìn xuống đống xác thối rữa không ngừng gia tăng bên dưới.
Lão già lùn lông mày trắng còn chưa lau khô máu mũi, gã nhìn bóng lông nhỏ treo tòn ten trên đệm cách âm, cười to nói: “Đường đường là hung thú Thao Thiết mà cũng biết sợ? Cổ trùng đã được thả ra, không ai có thể… A!!!”
Lão già lùn lông mày trắng còn chưa cười xong đã bị xác thối rữa màu xám xanh tiếp cận từ phía sau, bẻ đầu nghiêng một góc một trăm tám mươi độ, sau đó cái đầu bị vặn xoắn rồi kéo giật một phát. Cứ thế, cái đầu với biểu cảm giễu cợt dính máu phun ra nằm gọn trong tay cái xác thối rữa.
Thiên tướng vốn muốn chạy, nhưng còn chưa kịp đứng lên là nối gót theo sau lão già lùn lông mày trắng.
Hai cái đầu trong tay xác thối rữa, một đầu còn mang vẻ cuồng vọng cười trên sự đau khổ của người khác, cái còn lại thì kinh hoàng cứng đờ. Tất cả bọn họ bị vặt đầu ngay trong khoảnh khắc đó nên nhìn cực kỳ quái dị.
Xác thối rữa không phải tạo nên từ máu thịt thật nên không cần ăn uống, chúng chỉ giết theo bản năng.
Xác thối rữa mặt vô cảm bóp nát hai cái đầu rồi ném chúng qua một bên, vừa lúc ở đó có mấy cái xác thối rữa khác vươn tay lên tóm lấy hai cái xác không đầu, lần lượt xé đống máu thịt còn sót lại thành những mảnh vụn nhỏ. Sau khi chắc chắn hai gã tiên kia không còn sống, xác thối rữa mới di chuyển ánh mắt đờ đẫn lên sinh vật còn sống duy nhất trong phòng chiếu phim.
Xác thối rữa trong phòng chiếu phim không ngừng tăng lên, hơn mười cặp mắt xám trắng ngờ nghệch đồng loạt nhìn chằm chằm bóng lông nhỏ đáng thương đang bò dọc theo đệm cách âm.
Bóng lông nhỏ: “Chút chít!!!!!”
Kẹo bông gòn béo ú trắng như tuyết trèo lên tới trần nhà bắt đầu bò thẳng một đường, định chui trở lại vào cảnh phim kinh dị.
Mặc dù đám xác thối rữa bên dưới hành động chậm chạp nhưng bóng lông nhỏ có dự cảm. Chỉ cần cậu đụng vào thứ đó, thậm chí bị bứt một túm lông măng, cậu sẽ không bao giờ có thể chạy thoát.
Bóng lông nhỏ không dám nhìn đống bầy nhầy phía sau. Là xác của hai tiểu tiên đó, bộ Thiên Đình điên rồi sao? Cứu mạng!!!
Móng vuốt của bóng lông nhỏ di chuyển thật nhanh nhưng xác thối rữa chen đầy cả phòng chiếu phim còn nhanh hơn cậu. Nó hóa thành sóng biển sền sệch đổ ào về phía màn ảnh lớn, đắp lên màn chiếu treo tường cũng là lối thoát cuối cùng của bóng lông nhỏ.
Chỉ trong vài giây, lối thoát duy nhất chỉ còn lại một mảng bùn lầy dinh dính sủi bọt, sau đó nhanh chóng khô lại thành một bức tường xi-măng kiên cố.
Cảm giác nghẹt thở chật hẹp, không đường nào trốn thoát bao phủ toàn bộ khán phòng nhỏ trong nháy mắt.
Còn mấy chục cái xác thối rữa dư lại thì tụ tập chung một chỗ, hợp thành ba cái xác thối cao mấy thước, chúng đồng loạt bao vây bóng lông nhỏ trên trần nhà.
Bóng lông nhỏ sợ ngây người, nhưng ngay sau đó cậu như cảm giác được xung quanh có sự thay đổi. Hình như ánh sáng sáng hơn một chút thì phải?
Bóng lông nhỏ quay phắt đầu nhìn về phía màn ảnh lớn. Cậu thấy một khe nứt rất khó phát hiện chạy dọc từ trên xuống dưới ngay chính giữa bức tường xi măng. Một bàn tay được làm từ giấy xuyến chỉ màu trắng to gần bằng màn chiếu treo tường thò ra, nó vùng vẫy bắt được ba cái xác thối rữa, sau đó nhồi chúng như nhồi mì rồi bóp thành một nắm bùn lớn…
Bóng lông nhỏ: “!!!”
Mấy giây sau xác thối rữa đã không còn, cái tay kia bắt đầu vò nắm bùn lớn như chơi nắn bóng tuyết, lăn trái lăn phải một lượt từ trên xuống dưới khắp phòng chiếu phim, cho đến khi lăn hết tất cả bùn lầy thành một cục.
Cuối cùng, tay giấy xem cục bùn như giẻ lau, lau màn chiếu treo tường từ trên xuống dưới. Lớp bùn bên ngoài màn chiếu treo tường nhanh chóng bị lau khô, để lộ ra màn ảnh lớn.
Bên trong bộ phim là gương mặt anh tuấn lạnh nhạt của Hắc Vô Thường. Từ góc độ này có thể thấy, dường như một tay của hắn đang cầm máy quay phim, tự quay một cảnh đặc tả đơn độc cho mình từ khoảng cách gần.
Sau khi lăn hết toàn bộ đống bùn, quả cầu to lớn chiếm một phần năm không gian trong phòng chiếu phim càng lúc càng cứng giống như một viên trân châu đen cực lớn, dù có làm thế nào cũng không biến hình thành mấy cái xác thối rữa.
Tay giấy tùy tiện ném quả cầu rồi thò ngón tay tái nhợt lẳng lặng chờ đợi. Bóng lông nhỏ lập tức hiểu ý, cậu nhảy xuống từ trên trần nhà đập chít chít lên tay giấy.
Hắc Vô Thường đứng bên kia ống kính không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng chiếu phim. Cho đến khi hắn có cảm giác ngưa ngứa như bị lông chim sờ vào lòng bàn tay, hắn mới cẩn thận thu tay về. Sau đó nhìn thấy quả bóng lông mờ mịt chỉ cỡ hạt đậu Hà Lan.
Bóng lông nhỏ vô cùng vô tội ngẹo đầu: “Chút chít?”