Hai gã tiên nhìn xác nữ chui xuống dưới gầm ghế chỉ còn để lộ ra đôi chân run lẩy bẩy, vẻ mặt bọn họ biến ảo khó lường.
Cuối cùng lão già lùn lông mày trắng hừ một tiếng: “Hãy đợi đấy!”
Dứt lời, hai gã tiên ở chỗ ngồi hàng thứ hai đứng lên, đi theo hành lang phòng chiếu phim đến hàng áp chót (Xác nữ tóc ngắn ở hàng cuối cùng, hai người không dám đi qua), xụ mặt ngồi xuống. Bây giờ bọn họ không cần giả vờ là bạn học và em họ của Trúc Ninh nên cũng không cần ngồi ở hàng thứ hai chịu nguy hiểm.
Trúc Ninh thở dài, ung dung thong thả di chuyển xuống hàng cuối, nơi xác nữ đang chui dưới gầm ghế. Hai gã tiên phía trước sững sờ, bọn họ tức giận trợn mắt nhìn Trúc Ninh, nhưng cuối cùng vẫn không dám tới tranh giành.
Mặc dù tập thể di chuyển ra sau nhưng đối với phòng chiếu phim nho nhỏ này mà nói, mức độ cách xa cũng có giới hạn. Màn ảnh lớn vẫn ở chỗ cũ cách đó không xa, mỗi một chút điểm nổi bật bên trong cũng có thể làm cho tim gan người ta run rẩy, chỉ khi chắc chắn mặt người không lồi ra mới hơi thở phào.
Trong màn ảnh lớn, lớp giải phẫu của Chu Tinh Mỹ đã diễn ra được một nửa, bây giờ đang là thời gian nghỉ 5 phút giữa giờ học. Vì có bóng ma tâm lý đêm hôm đó, Chu Tinh Mỹ có một nỗi sợ khủng khiếp đối với phòng học giải phẫu. Cho dù bây giờ là ban ngày, trong phòng có mấy chục học sinh, nhưng Chu Tinh Mỹ vẫn không dám đến gần bệ giải phẫu, rụt người đứng ở xa xa trong góc lớp.
Trong giờ học, mấy nữ sinh tụ tập xì xào bán tán, ánh mắt khác thường luôn liếc về phía Chu Tinh Mỹ.
“Đã qua mấy tuần rồi mà sao Tinh Mỹ vẫn như vậy, mấy cậu nói xem… cái chết của Tiểu Lệ liệu có liên quan tới cô ta không?”
“Nhưng lúc ấy cô ta không có ở phòng ngủ mà.”
“Hai giờ rưỡi sáng không ở phòng ngủ, nhưng ở phòng học giải phẫu.” Một nữ sinh hạ thấp giọng, “Lúc Tiểu Lệ chết, cơ thể cô ta thối rữa nhưng chỉ có máu là mới. Hơn nữa tôi nghe đàn chị học năm thứ năm đang thực tập ở bệnh viện nói, kho máu của bệnh viện bị trộm…”
“Ý cậu muốn nói là, Chu Tinh Mỹ là… Quỷ?”
Một tràn ẩn ý sâu xa kéo dài, ánh mắt của mấy nữ sinh nhìn về phía Chu Tinh Mỹ đều là bất thường, chỉ có một nữ sinh vóc dáng nhỏ con rụt rè mở miệng: “Nói cô ấy như vậy là không đúng. Cái xác kia không được bảo quản tốt, cho dù truyền máu tươi vào cũng không sống được, đừng nên nói bậy bạ.”
Một nữ sinh khác hạ thấp giọng: “Ai nói Tiểu Lệ sống lại, nhỡ đâu cô ta vốn đã chết trước đó thì sao?”
Đám con gái không ai tin, sau khi đùa giỡn một trận lại bắt đầu trò chuyện đề tài khác.
Chỉ có Chu Tinh Mỹ trong góc phòng học là run rẩy dữ dội. Tiểu Lệ… đã chết từ trước? Vậy còn Y Phỉ và Thi Thi thì sao? Đám ba người các cô vừa mới nhập học đã cực kỳ thân thiết, làm gì cũng có nhau, đi vệ sinh, đi tắm, đi ăn.
Chu Tinh Mỹ chưa từng hòa nhập với tập thể nhỏ. Cho nên đêm đó, khi Y Phỉ đề xuất chơi trò có dám hay không, Chu Tinh Mỹ mới ráng chống đỡ không từ chối, muốn chứng minh dũng khí của mình, tránh bị cô lập.
Nhưng nếu như, tất cả những điều này vốn là một âm mưu được lập ra từ trước. Đám các cô không muốn người ngoài nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình, thế nên mới dụ bạn cùng phòng đi vào phòng học giải phẫu lúc mười hai giờ đêm?
Trong ba tuần này, tinh thần của Chu Tinh Mỹ vẫn luôn đứng bên bờ tan rã. Cô ta nhìn Y Phỉ và Thi Thi vừa nói cười vừa chơi điện thoại di động trước phòng học, hình ảnh hiện ra trong đầu lại là những vật xét nghiệm tái nhợt thối rữa trong lọ thủy tinh.
Chu Tinh Mỹ hốt hoảng đứng lên, chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt một con dao giải phẫu trong tay…
Bên ngoài màn ảnh lớn, Trúc Ninh vẫn luôn theo sát tình tiết bộ phim, đồng thời dùng điện thoại di động tra một chút bình luận về bộ phim phòng học giải phẫu này. Không ngờ đây lại thật sự là một bộ phim kinh dị trường học mới được trình chiếu gần đây, người đã xem chấm điểm cực thấp, hô hào chê bai.
Trúc Ninh lật xem bình luận ngắn trên mạng, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn tình tiết tiến triển trên màn ảnh lớn: “Không đúng, kịch bản của bộ phim phòng học giải phẫu rõ ràng là: Lúc mới nhập học, Chu Tinh Mỹ kết bạn với ba người bạn cùng phòng rồi cùng đi du lịch. Trong lúc đó Tiểu Lệ ngã xuống sông, Y Phỉ và Thi Thi nhảy xuống cứu, ba người cùng chết chìm.”
“Chu Tinh Mỹ là người sống sót duy nhất, tận mắt chứng kiến cái chết của bạn cùng phòng khiến tinh thần bị đả kích rất lớn. Bởi vì không nhảy sông cứu viện nên trở thành người sống sót làm cô ta rất áy náy, dẫn đến đầu óc của cô ta xảy ra khác thường.”
“Sự thật là, bây giờ chỉ có một mình cô ta ở trong phòng ngủ. Chuyện xảy ra trong phòng học giải phẫu và ba người bạn cùng phòng đều là hình ảnh trong trí tưởng tượng của cô ta. Mấy tuần trước, cô ta một thân một mình lẻn vào phòng học giải phẫu lúc nửa đêm, bị thầy thực nghiệm phát hiện, sau khi phê bình thì đưa cô ta về phòng ngủ.”
“Chu Tinh Mỹ ảo tưởng ra mấy cái xác thối rữa của bạn cùng phòng là vì căm ghét sự hèn yếu của mình khi cô ta là người may mắn còn sống. Đồng thời chìm đắm trong nỗi sợ và áy náy.”
“Về sau, bệnh tình của Chu Tinh Mỹ tiến thêm một bước trở nên nặng hơn. Cầm dao vào lớp đâm vào ngực bạn cùng phòng trong trí tưởng tượng, nhưng thật ra một dao đó là đâm vào chính cơ thể cô ta.”
“Cuối cùng, Chu Tinh Mỹ vứt dao giải phẫu đi mới phát hiện vết thương máu me đầm đìa trên người mình, vết máu nhuộm đỏ cả áo blouse. Kết cục, lúc cô ta ngã xuống được bạn học và giáo viên kinh hoàng mang lên xe cứu thương, cô ta mới nhớ ra tất cả chuyện trước kia.”
“Bây giờ… Nhìn thế nào cũng không giống Chu Tinh Mỹ sẽ tự đâm mình.”
Trúc Ninh đối chiếu với bình luận điện thoại, nghi ngờ nhìn màn ảnh lớn. Còn hình ảnh trong phim nay đã hỗn loạn tưng bừng.
Sắc mặt Chu Tinh Mỹ hoảng hốt cầm dao giải phẫu, đâm loạn một trận về phía Y Phỉ và Thi Thi. Bạn học cùng lớp sợ hãi kêu gào tránh né. Phần lớn không ai dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể thét gào lao ra khỏi phòng học gọi điện thoại báo cảnh sát.
“A a a a a —— ——”
“Chu Tinh Mỹ điên rồi, mau báo cảnh sát!”
“Giết người, mau báo cảnh sát đi…”
Theo lý thuyết, Y Phỉ và Thi Thi là những thứ vô hồn, sẽ không biết sợ Chu Tinh Mỹ một người bình thường đầu óc mất bình tĩnh. Nhưng khi Y Phỉ và Thi Thi thấy Chu Tinh Mỹ cầm dao, bọn họ lại có vẻ như cực kỳ sợ hãi, hoảng hốt tránh né chạy tán loạn trong phòng.
Nhưng hai người vẫn bị Chu Tinh Mỹ chém trúng mấy đường, dòng máu màu đỏ tươi lập tức phun ra từ miệng vết thương. Nhưng mấy giây sau, da thịt xung quanh vết thương của các cô nhanh chóng chuyển sang trắng, sau đó trở thành xám xịt dinh dính, giống như mấy thứ bị ngâm trong bệ giải phẫu.
Có mấy nam sinh lớn gan muốn xông lên cướp dao thì bị con dao vạch một đường trên cánh tay, máu tươi phun ra trong nháy mắt. Chu Tinh Mỹ vừa mới ngộ thương người khác lập tức tỉnh táo một chút, cô ta không ngừng xin lỗi vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương của cậu nam sinh kia. Thế nhưng lại thấy, xung quanh miệng vết thương bị dao giải phẫu rạch một đường cũng bắt đầu nhanh chóng đổi thành màu xám, giống như thịt heo chết bị rút máu hết lần này tới lần khác.
Chu Tinh Mỹ gần như sụp đổ. Cô ta lại nắm chặt dao giải phẫu trong tay, quơ lung tung tứ phía: “Các, các người đều là quỷ… Hu hu hu… Đều là quỷ…”
Ngay lúc Chu Tinh Mỹ nói ra mấy lời “các người đều là quỷ”, ánh sáng từ màn ảnh lớn bỗng nhiên tối sầm.
Kiểu phản ứng nhân tính hóa như thế, giống như bàn chân bị đâm một nhát.
Còn đám học sinh sợ hãi thét lên báo cảnh sát lúc nãy đồng loạt che giấu biểu cảm kinh hoảng hoảng sợ, nối đuôi nhau lần lượt đi vào từ cửa trước và cửa sau của phòng học giải phẫu. Sắc mặt hồng hào của đám nam sinh nữ sinh này từ từ chuyển thành màu trắng, sau đó biến xám, cuối cùng biến thành dinh dính còn tràn đầy tử khí…
Vào giờ phút này, mấy chục gương mặt xác chết bị ngâm trong dung dịch cùng mỉm cười nhìn Chu Tinh Mỹ đứng chính giữa phòng học. Tuy có thể nhìn ra dáng vẻ của bọn họ lúc còn sống nhưng ngũ quan và da không có chút sức sống nào, ngay cả mỉm cười cũng hết sức cứng nhắc.
“Tinh Mỹ, rốt cuộc cũng bị cậu phát hiện.”
“Tại sao cậu không giống mọi người, nghĩ tất cả chỉ là ảo tưởng của mình rồi cuối cùng đau đớn tự sát?”
“Cậu nên tự mình cắt cổ tay mới đúng, đừng chém Y Phỉ và Thi Thi chứ!”
“Tinh Mỹ, nghe lời, chúng tôi mới là bình thường, chỉ có cậu đầu óc hỗn loạn, không ngừng ảo tưởng… Trên thế giới không có quỷ, cũng không có xác chết sống lại. Là do cậu bị điên, đầu óc của cậu có vấn đề…”
…
Mấy chục học sinh lẩm bẩm khuyên giải an ủi tạo nên những tiếng ông ông làm người ta phiền não giống như bị vô số con ong mật chui vào lỗ tai, khiến họ không có cách nào suy nghĩ, không thể hành động.
Trước cảnh tượng tất cả bạn học ép tới gần từ bốn phương tám hướng, không ngừng lẩm bẩm khuyên giải an ủi. Vẻ mặt của Chu Tinh Mỹ dần dần mê mang, tay cầm dao giải phẫu bắt đầu mất sức, từ từ buông thỏng.
Nhìn thấy lưỡi dao sắc bén là vật phòng thân duy nhất của Chu Tinh Mỹ sắp rời tay cô ta, Trúc Ninh cách một màn ảnh còn nôn nóng hơn so với Chu Tinh Mỹ. Trúc Ninh gần như có thể đoán được kịch bản về sau. Tuy rằng Chu Tinh Mỹ không có hoảng loạn dẫn đến tự sát, nhưng sẽ bị vu oan hãm hại mang tội danh cầm dao làm người khác bị thương, cuối cùng bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Sau khi trải qua những thứ gọi là “Vật lý trị liệu” và sử dụng thuốc, tinh thần của cô ta sẽ bắt đầu tan vỡ, chạy không khỏi số mệnh chết vì tự sát.
Nếu như Chu Tinh Mỹ thân là nữ chính chết, kết cục biến thành một cái xác lạnh như băng bị ngâm trong dung dịch, sau đó màn ảnh lớn đặc tả dung mạo của vai chính một ngày một đêm. Vậy phòng chiếu phim nho nhỏ này chắc chắn không một ai sống sót.
Trúc Ninh không nhịn được gào lên với Chu Tinh Mỹ trong màn ảnh lớn: “Cô cầm dao cho chắc, gậy gộc vũ khí khác không làm mấy thứ đó bị thương được đâu. Chúng nó là xác chết trong phòng học giải phẫu nên chỉ sợ dao giải phẫu mà thôi!”
Thiên tướng hung tợn ngồi phía trước Trúc Ninh nghe xong liền phì cười ra tiếng, giọng nói tràn đầy khinh thường: “Này chỉ là phim, cô ta nghe được ngươi nói sao?”
Mấy chục cái xác sưng phù mục nát đã hợp thành một bức tường người gió thổi không lọt, vây chặt Chu Tinh Mỹ bên trong. Còn ngón tay cầm dao của Chu Tinh Mỹ đã buông lỏng ba ngón, dao giải phẫu lệch một độ cong cực kỳ nguy hiểm…
Trúc Ninh là người xem nhưng còn kích động hơn so với cầu thủ lúc tranh bóng, liên tục hô hào với màn ảnh lớn: “Đừng buông tay!!!”
Một xác nam thối rữa ngay phía trước Chu Tinh Mỹ đã thò tay bắt lấy cổ tay của cô ta…
Hai gã tiểu tiên Thiên Đình cùng cười giễu cợt.
Một giây kế tiếp, Trúc Ninh khom người lượm ly cola còn sót một nửa dưới gầm ghế, giơ tay lên ném về phía màn ảnh lớn: “Tôi đã nói cô đừng có buông tay!”
Ly cola xé gió bay qua như đạn pháo, vượt qua hơn phân nửa phòng chiếu phim đâm xuyên vào màn ảnh, đập một cái bốp lên đầu của Chu Tinh Mỹ!
Ly cola còn dư một nửa đổ ào xuống, giội đầy đầu đầy mặt Chu Tinh Mỹ.
Cái tay sắp buông lỏng của Chu Tinh Mỹ lập tức nắm chặt dao giải phẫu, vừa vung “xoẹt” một phát về phía gương mặt thối rữa gần trong gang tấc, vừa tức giận hô to: “ĐCM, nhìn bộ dạng giống như quỷ của chúng mày đi, còn bảo mình không phải quỷ???”