Mấy chục ngọn đèn sáng lên trong phòng chiếu phim tối tăm, ánh sáng chỉ có thể chiếu sáng khu vực vài mét hàng cuối, gần như không lan đến chỗ Trúc Ninh dù chỉ một tia sáng nhỏ.
Nhưng quan trọng là, tần suất lóe lên của đèn chiếu sáng trong phòng chiếu phim và đèn điện của phòng học giải phẫu trong bộ phim giống nhau như đúc, không lệch một giây. Cứ như thể cả hai là một, xảy ra ở hai mặt của sân khấu.
Trúc Ninh không quay đầu tìm người mở đèn. Bởi vì cậu biết, trong phòng chiếu phim khép kín hoàn toàn, không đời nào nào có người thứ năm tồn tại.
Nếu như bộ phim kinh dị này có khả năng ảnh hưởng đến thế giới thực. Suy đoán dựa theo vị trí đèn sáng, góc cuối phòng học giải phẫu tương ứng với hàng cuối cùng của phòng chiếu phim.
Như vậy, vai chính Chu Tinh Mỹ kinh sợ lui về sau đến chỗ bục giảng phòng học, tương ứng với vị trí trong phòng chiếu phim chính là… Màn ảnh lớn.
Ba kẻ giả làm học sinh ngồi ở hàng trước hiển nhiên bị đèn sáng bất thình lình làm giật mình, bọn họ lục tục quay đầu hoảng sợ nhìn ra sau, cậu nhóc mặt non choẹt đeo kính suýt chút nữa hất bay cái kính vì biên độ quay đầu quá nhanh, cặp kính xiêu vẹo gác trên sống mũi nhưng cậu ta không rảnh đẩy lên.
“Ai, ai đó?”
“Ai ở phía sau…”
Ngay lúc ba kẻ trong bộ dạng học sinh kinh hoàng quay đầu nhìn quanh, hình ảnh trong màn ảnh lớn đột nhiên biến ảo.
Ống kính không còn quay góc nhìn của Chu Tinh Mỹ mà là đột nhiên chuyển hướng một trăm tám mươi độ. Hình ảnh đổi từ ánh sáng trắng âm u của đèn điện chiếu xuống từng hàng bệ giải phẫu, thành gương mặt trái xoan tái nhợt đầy sợ hãi của Chu Tinh Mỹ.
Từ góc độ ánh sáng chiếu từ phía sau máy quay phim miễn cưỡng thấy được mặt mũi của Chu Tinh Mỹ. Nhưng tấm bảng đen và cửa gỗ phía sau cô ta dần dần chìm vào trong bóng tối đen đặc, không còn thấy bóng dáng.
Ngay lúc Chu Tinh Mỹ rưng rưng nước mắt khóc nức nở, cửa phòng học bên trái phía sau cô ta không tiếng động mở ra.
Cái bóng mơ hồ mặc áo đầm màu trắng từ từ đến gần Chu Tinh Mỹ từ phía sau. Dáng đi của cô ta rất kỳ quái, không dừng lại rồi bước đi như người bình thường mà là lướt đi giống như người chết đứng trên ròng rọc.
Bóng người đàn bà mặc quần áo trắng mơ hồ im hơi lặng tiếng áp tới sau lưng Chu Tinh Mỹ, sau đó đột nhiên đưa hai tay ra, ghì lên hai vai của Chu Tinh Mỹ!
Trúc Ninh sợ hết hồn, cả người dựa sát vào lưng ghế, dùng hết sức toàn thân mới khắc chế xung động biến thành bóng lông.
Ống kính thay đổi lần nữa, chuyển sang góc nhìn của Chu Tinh Mỹ.
Chu Tinh Mỹ giùng giằng xoay người, mặt hướng phía sau, suýt nữa đã mặt chạm mặt với người phụ nữ mặc đồ trắng.
Cả màn ảnh lớn bị gương mặt đáng sợ của người phụ nữ mặc đồ trắng chiếm gần hết. Một gương mặt tròn biến dạng cách Chu Tinh Mỹ vài cm, gương mặt đó vừa sưng phù vừa dinh dính như thể mới bị lôi ra từ trong dung dịch Formalin, màu thì xám xịt tái nhợt giống như bị ngâm lâu năm.
Không giống như bao phim kinh dị kinh phí thấp truyền thống. Xác nữ trong phim không xinh đẹp, gương mặt xám xịt như tiêu bản gan bị biến chất do ngâm trong bình thủy tinh nhiều năm. Nhưng khi nhìn gương mặt tròn hơi mập, mí mắt sưng lên, ngũ quan biến dạng xấu xí, bỗng có cảm giác quen thuộc mơ hồ… Đây là Thi Thi, cô gái tròn trịa bạn cùng phòng của Chu Tinh Mỹ.
Ống kính lay động càng dữ dội hơn cho thấy Chu Tinh Mỹ đang giãy giụa điên cuồng. Nhưng cô ta có làm gì cũng vô dụng, vì hai vai của cô ta bị một đôi tay dinh dính bầy nhầy ghìm lại, không thể tránh thoát. Chu Tinh Mỹ cách gương mặt của xác chết bạn cùng phòng Thi Thi càng lúc càng gần! Càng lúc càng gần!!!
Tình tiết kinh dị lên đến đoạn cao trào, nhưng tiếng nhạc nền đột nhiên biến mất. Ngay cả tiếng thét chói tai của Chu Tinh Mỹ cũng như bị nhấn nút tắt tiếng, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt vặn vẹo giãy giụa của cô ta, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Yên tĩnh cực hạn mang đến sợ hãi cực độ.
Cho tới bây giờ Trúc Ninh chưa từng thấy ống kính nào lại có sức căng như vậy, cậu có cảm giác gương mặt trương phình không còn sức sống của xác nữ đang áp sát vào mặt mình, thậm chí cậu có thể ngửi được mùi dung dịch Formalin gay mũi.
Nhưng mà, Trúc Ninh nhanh chóng phát hiện, đây không phải suy nghĩ chủ quan của cậu.
Bởi vì gương mặt xác chết chiếm cứ cả màn ảnh lớn đang thật sự lồi ra, quỷ dị đưa ra ngoài!
Vốn màn chiếu treo tường trơn nhẵn giờ lại như bị thứ gì đó lôi kéo đến biến dạng, còn xác nữ đầu sưng phù thì giãy giụa chui ra. Tấm màn chiếu treo tường gần như không có lực cản, hoàn toàn không chặn được.
Thật ra, nếu thứ chui ra từ màn ảnh là đầu của quỷ nữ thì cũng không đáng sợ lắm. Nhưng thứ này vốn không phải quỷ, Trúc Ninh không cảm giác được trong nó có chứa bất cứ hồn phách nào, thậm chí ngay cả âm khí cũng không có.
Thứ bản thân không biết là gì mới là thứ đáng sợ nhất.
Nhất là khi, vật kia có khả năng tiễn cậu vào chỗ chết.
Với phòng chiếu phim loại nhỏ như thế này, màn ảnh gần như chiếm cả mặt tường. Còn gương mặt của xác nữ được đặc tả phóng đại kia, nếu vươn ra vào giờ phút này chính là một gương mặt phụ nữ cực kỳ to lớn.
Bốn người ngồi ở hàng đầu giống như quả óc chó bị xác nữ tợp phát một.
Đúng lúc này, hai mắt nhắm chặt của xác nữ đột nhiên mở ra!
Tiếng thét chói tai kinh hoàng của Trúc Ninh còn chưa kịp ra khỏi miệng, cậu đã sợ đến mức biến thành quả bóng lông to chừng quả bưởi. Lúc cậu rơi “bộp” xuống đệm ngồi rồi nảy lên, bất ngờ bị mặt ghế kẹp lại.
Một tiếng “A” sắp ra khỏi cổ họng lập tức đổi thành tiếng kêu yếu ớt đáng thương: “Chút chít…”
Bóng lông mập bị kẹp giữa lưng ghế và đệm ngồi, cho dù bốn cái móng vuốt lông đạp cỡ nào cũng không ngăn cản được chiều hướng tuột xuống từ từ. Nếu như nhìn xuống từ phía trên, quả bóng lông nhỏ trắng như tuyết giống hệt một con chuột chũi đang ở trong hang, trượt lên mãi mà không tới đỉnh.
Bóng lông nhỏ vùng vẫy vài giây, cậu chợt phát hiện kẽ hở giữa hai mặt ghế thế mà lại cực kỳ an toàn, giống như chiếc chăn có thể chống đỡ tất cả mỗi khi sợ ma vào buổi tối. Cậu quyết định chít chít không động đậy.
Ba đứa học sinh ngồi hàng trước lúc này vẫn còn đang kinh hoàng xoay trái xoay phải nhìn xung quanh, định tìm xem rốt cuộc là ai mở đèn trong phòng chiếu phim. Không ai trong số chúng nhìn thấy gương mặt xác chết to lớn phía sau.
Cho đến khi một giọt dung dịch Formalin gay mũi rơi bộp xuống gáy của Trúc Vũ Hiên.
Trúc Vũ Hiên chợt cảm thấy gáy mình lạnh toát, cậu ta quay phắt đầu nhìn lên, cùng lúc đối diện với cái đầu của xác nữ to lớn chiếm một phần ba trần nhà.
Nếu như nhìn từ mặt bên, cảnh tượng này trông có vẻ giống bức tranh nữ thần nhìn xuống nhân gian, thế nhưng nữ thần này… hơi bủng beo do bị ngâm nhiều năm trong dung dịch Formalin.
“A a a a a —— ——”
Bóng lông nhỏ ngoan ngoãn vùi trong khe hở của ghế, nghe tiếng thét chói tai xé rách chân trời của ba đứa học sinh hàng trước. Chắc hẳn bọn họ đang “xem” dáng vẻ mở mắt của xác nữ khô héo trương sình lên vì không được bảo quản cẩn thận ở khoảng cách gần. Còn bóng lông nhỏ lúc nãy kịp thời rơi xuống khe hở nên không có vinh dự được nhìn thấy diện mạo mở mắt của xác nữ.
Ngoài tiếng quỷ khóc sói tru dường như có xen lẫn tiếng rốp rốp rất nhỏ, sau đó ba tiếng thét chói tai biến thành hai tiếng trong nháy mắt.
Bóng lông nhỏ sợ hãi co lại thành một cục, lông nhung mềm mại xung quanh gương mặt giúp cậu cảm thấy vô cùng an toàn. Cho đến khi một chiếc kẹp tóc màu hồng dính đầy máu rơi xuống từ trên cao, đập cái bộp lên đầu cậu.
Bóng lông nhỏ: “Chút chít!!!!!”